Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 229: Ly Hải kinh long
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Sau khi Bách Lý Thành Phong rời khỏi, Bách Lý Đông Quân ngồi trên băngghế đá trong sân, rót cho mình một chén nước, cứ thế chậm rãi ngồi uống.Sau khi uống xong chén nước, Vương Nguyệt cũng vừa vặn đi từ trongphòng ra, đổi cái khăn che mặt mới. Cô hỏi: “Vừa rồi có người đến à?”“Ừ.” Bách Lý Đông Quân gật nhẹ đầu: “Cha ta vừa tới.”“Ông ấy nói gì với ngươi?” Vương Nguyệt tùy ý hỏi thăm.Bách Lý Đông Quân mỉm cười; “Không hỏi gì cả, chỉ thăm dò võ công hiệngiờ của ta. Hắn nói Cầm Trung Kiếm là võ công không tệ, nhưng ta còn cầnluyện tập nhiều hơn.”Vương Nguyệt ‘à’ một tiếng: “Không nói gì khác à?”“Không. Có gì để nói với hắn ta đâu.” Bách Lý Đông Quân xua tay: “Tiếp tụcgiúp ta luyện Cầm Trung Kiếm kia đi.”Vương Nguyệt mỉm cười: “Luyện Cầm Trung Kiếm cũng được, nhưng ngươiphải luyện đánh đàn trước đã. Mười bài, không được đánh sai bài nào đâuđấu.”“Chậc, một năm sau gặp lại, có phải các bằng hữu của ta ai cũng có võnghệ siêu quần, mà chỉ có ta là học được mỗi đánh đàn không?” Bách LýĐông Quân thở dài.Vương Nguyệt giơ quyển cầm phổ trong tay lên gõ nhẹ lên đầu Bách LýĐông Quân: “Thế nào là học được mỗi đánh đán, phải là không ngờ lại họcđược đánh đàn mới đúng!”Bách Lý Đông Quân híp mắt: “Được được!”Bên bờ Ly Hải.Một thiếu niên áo vài giơ trường thương.Trên trời mây đen dày đặc, sấm sét vang dội.Trên Ly Hải, sóng lớn dâng trào, xung quanh không một bóng người.Phía xa có một số người hiếu kỳ quan sát thiếu niên này, vừa rồi lúc mưagió còn chưa lớn đến vậy đã có người trong số bọn họ tới khuyên thiếuniên. Nhưng thiếu niên chỉ nói cám ơn một cách chân thành, sau đó khăngkhăng ở lại nơi đó, bảo mọi người mau mau rời khỏi.“Lát nữa mà sóng đánh đến nơi, khéo chẳng còn người nữa.” Một ngư dântrung niên hít một hơi thuốc lá, thở dài một tiếng.“không biết là con cái nhà ai mà nghĩ quẩn tới đây tự sát.” Một ngư dântuổi tác nhỏ hơn một chút khẽ lắc đầu.Rõ ràng là một thiếu niên rất tuấn tú, trông cũng không giống như đangmang tâm sự, sao lại nghĩ quản như vậy?Trên bầu trời có ánh sét lóe lên.Thiếu niên nắm chặt lấy thanh trường thương màu trắng trong tay.Mưa gió cuồn cuộn, nhưng thiếu niên vẫn vững như đá tảng, không hềnhúc nhích.Một cơn sóng lớn đột nhiên dâng lên, cao nhưng tám tầng nhà, chẳng khácnào một con quái thú lớn lao lên trời, sau đó đột nhiên vồ xuống.“Đến đây.” Thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu, trường thương trong tay vungmạnh lên.Phạm vi mười trượng xung quanh thiếu niên, mưa gió đều ngừng.Mưa gió tụ tập trên mũi thương của hắn.Hắn chỉ thẳng lên trời, đâm xuyên qua cơn sóng khổng lồ kia.Nước biển trút xuống, phạm vi mười trượng xung quanh thiếu niên khôngdính chút nước nào.Xa xa, mọi người nhìn tới ngây dại, ngư dân trung niên cảm thán: “Hóa ra làmột thiếu niên rèn luyện võ đạo.”Ngư dân trẻ tuổi bên cạnh hỏi hắn: “Sao lại tới đây rèn luyện võ đạo?”“Chẳng phải mấy người kể chuyện hay nói, dừng sức người nghịch thiênmới là điểm cuối của võ đạo à?” Ngư dân trung niên chậm rãi nói.“Còn chưa đủ!” Thiếu niên đột nhiên hét lớn.Ly Hải như đáp lại tiếng gầm của hắn, sóng gió ngập trời lại cuốn lên, lạiđánh xuống!Một cơn hai cơn.Liên miên bất tuyệt.Thiếu niên múa trường thương trong tay như điên như dại, từng cơn sóngập xuống nhưng quần áo của hắn vẫn sạch sẽ như thường, nhưng cảm giácáp lực khổng lồ lại khiến hắn không thở nổi.Mọi người từ xa nhìn lại, chỉ thấy thiếu niên như bị sóng nước nuốt chửng,không thấy bóng dáng hắn đâu.Mãi tới khi một tiếng hô lớn vang lên.“Kinh Long - Biến!”Một con rồng nước xuyên qua cơn sóng, bay thẳng lên trời.Thiếu niên vung trường thương lao lên, hạ xuống, trường thương múathành đóa hoa thương, một đóa hai đóa trăm đóa ngãn đóa, dẫn dắt conrồng nước kia, đánh bật cơn sóng về biển.Sấm sét vẫn vang dội.Nhưng trên biển Ly Hải lại có một khoảnh khắc tĩnh lặng.Thiếu niên cầm thương đi từ bờ biển vào, mưa gió trút xuống, cuối cùngthiếu niên cũng ướt đẫm nước mưa. Nhưng tâm trạng của hắn rất tốt, vừađi vừa cười ha hả, hắn đi tới trước mặt đám người đã trợn mắt há hốc mồm.Thiếu niên yếu ớt muốn tự sát trong lòng bọn họ, bây giờ đã là nhân vậtthần tiên.“Đại ca, gần đây có quán trọ nào tốt, ăn được canh cá ngon lành một chútkhông?” Thiếu niên rũ nước mưa trên người: “Hơi lạnh.”Ngư dân trẻ tuổi vội vàng nói: “Nếu công tử không chê, tới nhà ta là được.Cá mới bắt sáng nay, rất thích hợp để nấu canh.”“Vậy ta không khách khí.” Thiếu niên không cự tuyệt, chuyện này khiến ngưdân tuổi tác hơi lớn khá ngạc nhiên. Trong ấn tượng của hắn, nhưng caothủ giang hồ này đều kiêu căng cao ngạo, sao lại chịu hạ mình vào nhà ngưdân ăn cơm. Nhưng hắn không biết là thiếu hiệp giang hồ này từ nhỏ đãlưu lạc bốn phương, tới nhà người khác ăn chùa một bữa là chuyện rất bìnhthường.“Công tử...” Ngư dân lớn tuổi đột nhiên gọi.“Đừng gọi công tử, nghe mất tự nhiên lắm. Xưa nay ta vốn không phải côngtử gì, cứ gọi thẳng tên ta là được. Ta tên là Tư Không Trường Phong.” Thiếuniên mỉm cười, để lộ hàm răng trắng bóc.Bên ngoài Cô Tô thành, một chiếc xe ngựa đang phi nước đại.Hai nam tử một cao một gầy xuống xe, nhìn chiếc xe ngựa đi về phía xa.Một người trẻ tuổi hai vai buông thõng đi từ phía sau tới: “Đã đổi năm độingũ tránh khỏi bọn chúng, có thể xác nhận, bọn chúng không đuổi được.”“Thế là nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành rồi?” Vô Pháp ục ịch hỏi: “Nhưngnếu chỉ có thế thôi thì đâu phải một đoạn nhân duyên, làm sao trêu chọctên Cảnh Ngọc Vương kia được? Chuyện tiếp theo không cần chúng ta à?”“Chuyện tiếp theo cứ giao cho chúng ta, mấy chuyện bẩn thỉu này khôngdám làm phiền hai vị tôn sứ.” Một người trẻ tuổi đi từ phía khác tới, khóemiệng hắn hơi nhướn lên, dáng vẻ rất có tinh thần.“Hồn Quan Phi Ly?” Vô Thiên cao gầy nheo mắt lại, giọng nói thoáng vẻkinh ngạc.Hồn Quan Phi Ly, Phách Quan Phi Trản, lần hành động này lại phái cả hai vịthần quan tham gia?Phi Ly mỉm cười: “Các ngươi cũng đừng về Thiên Khải Thành, đi thẳng vềphía tây trở lại Thiên Ngoại Thiên đi. Tiếp theo cứ đợi nghênh đón giáo chủxuất quan thôi.”Vô Pháp nhíu mày: “Ngươi vừa nói giao cho các ngươi phụ trách, lần này haivị thần quan đồng thời ra tay?”“Không, ta về Thiên Ngoại Thiên cùng các ngươi.” Phách Quan Phi Trảntrầm giọng nói.Phi Ly gật nhẹ đầu: “Bên phía ta có người khác giúp đỡ, hai vị tôn sứ nên vềThiên Ngoại Thiên sớm, tính toán đại kế.”Vô Pháp và Vô Thiên liếc mắt nhìn nhau, hừ lạnh một tiếng, nói là cùng vềThiên Ngoại Thiên, nhưng tác dụng chính của Hồn Quan Phi Trản là giámsát mới đúng.“Thế thì mong Phi Ly ngươi không phụ lòng chúng ta.” Vô Pháp cười lạnhnói.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Sau khi Bách Lý Thành Phong rời khỏi, Bách Lý Đông Quân ngồi trên băngghế đá trong sân, rót cho mình một chén nước, cứ thế chậm rãi ngồi uống.Sau khi uống xong chén nước, Vương Nguyệt cũng vừa vặn đi từ trongphòng ra, đổi cái khăn che mặt mới. Cô hỏi: “Vừa rồi có người đến à?”“Ừ.” Bách Lý Đông Quân gật nhẹ đầu: “Cha ta vừa tới.”“Ông ấy nói gì với ngươi?” Vương Nguyệt tùy ý hỏi thăm.Bách Lý Đông Quân mỉm cười; “Không hỏi gì cả, chỉ thăm dò võ công hiệngiờ của ta. Hắn nói Cầm Trung Kiếm là võ công không tệ, nhưng ta còn cầnluyện tập nhiều hơn.”Vương Nguyệt ‘à’ một tiếng: “Không nói gì khác à?”“Không. Có gì để nói với hắn ta đâu.” Bách Lý Đông Quân xua tay: “Tiếp tụcgiúp ta luyện Cầm Trung Kiếm kia đi.”Vương Nguyệt mỉm cười: “Luyện Cầm Trung Kiếm cũng được, nhưng ngươiphải luyện đánh đàn trước đã. Mười bài, không được đánh sai bài nào đâuđấu.”“Chậc, một năm sau gặp lại, có phải các bằng hữu của ta ai cũng có võnghệ siêu quần, mà chỉ có ta là học được mỗi đánh đàn không?” Bách LýĐông Quân thở dài.Vương Nguyệt giơ quyển cầm phổ trong tay lên gõ nhẹ lên đầu Bách LýĐông Quân: “Thế nào là học được mỗi đánh đán, phải là không ngờ lại họcđược đánh đàn mới đúng!”Bách Lý Đông Quân híp mắt: “Được được!”Bên bờ Ly Hải.Một thiếu niên áo vài giơ trường thương.Trên trời mây đen dày đặc, sấm sét vang dội.Trên Ly Hải, sóng lớn dâng trào, xung quanh không một bóng người.Phía xa có một số người hiếu kỳ quan sát thiếu niên này, vừa rồi lúc mưagió còn chưa lớn đến vậy đã có người trong số bọn họ tới khuyên thiếuniên. Nhưng thiếu niên chỉ nói cám ơn một cách chân thành, sau đó khăngkhăng ở lại nơi đó, bảo mọi người mau mau rời khỏi.“Lát nữa mà sóng đánh đến nơi, khéo chẳng còn người nữa.” Một ngư dântrung niên hít một hơi thuốc lá, thở dài một tiếng.“không biết là con cái nhà ai mà nghĩ quẩn tới đây tự sát.” Một ngư dântuổi tác nhỏ hơn một chút khẽ lắc đầu.Rõ ràng là một thiếu niên rất tuấn tú, trông cũng không giống như đangmang tâm sự, sao lại nghĩ quản như vậy?Trên bầu trời có ánh sét lóe lên.Thiếu niên nắm chặt lấy thanh trường thương màu trắng trong tay.Mưa gió cuồn cuộn, nhưng thiếu niên vẫn vững như đá tảng, không hềnhúc nhích.Một cơn sóng lớn đột nhiên dâng lên, cao nhưng tám tầng nhà, chẳng khácnào một con quái thú lớn lao lên trời, sau đó đột nhiên vồ xuống.“Đến đây.” Thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu, trường thương trong tay vungmạnh lên.Phạm vi mười trượng xung quanh thiếu niên, mưa gió đều ngừng.Mưa gió tụ tập trên mũi thương của hắn.Hắn chỉ thẳng lên trời, đâm xuyên qua cơn sóng khổng lồ kia.Nước biển trút xuống, phạm vi mười trượng xung quanh thiếu niên khôngdính chút nước nào.Xa xa, mọi người nhìn tới ngây dại, ngư dân trung niên cảm thán: “Hóa ra làmột thiếu niên rèn luyện võ đạo.”Ngư dân trẻ tuổi bên cạnh hỏi hắn: “Sao lại tới đây rèn luyện võ đạo?”“Chẳng phải mấy người kể chuyện hay nói, dừng sức người nghịch thiênmới là điểm cuối của võ đạo à?” Ngư dân trung niên chậm rãi nói.“Còn chưa đủ!” Thiếu niên đột nhiên hét lớn.Ly Hải như đáp lại tiếng gầm của hắn, sóng gió ngập trời lại cuốn lên, lạiđánh xuống!Một cơn hai cơn.Liên miên bất tuyệt.Thiếu niên múa trường thương trong tay như điên như dại, từng cơn sóngập xuống nhưng quần áo của hắn vẫn sạch sẽ như thường, nhưng cảm giácáp lực khổng lồ lại khiến hắn không thở nổi.Mọi người từ xa nhìn lại, chỉ thấy thiếu niên như bị sóng nước nuốt chửng,không thấy bóng dáng hắn đâu.Mãi tới khi một tiếng hô lớn vang lên.“Kinh Long - Biến!”Một con rồng nước xuyên qua cơn sóng, bay thẳng lên trời.Thiếu niên vung trường thương lao lên, hạ xuống, trường thương múathành đóa hoa thương, một đóa hai đóa trăm đóa ngãn đóa, dẫn dắt conrồng nước kia, đánh bật cơn sóng về biển.Sấm sét vẫn vang dội.Nhưng trên biển Ly Hải lại có một khoảnh khắc tĩnh lặng.Thiếu niên cầm thương đi từ bờ biển vào, mưa gió trút xuống, cuối cùngthiếu niên cũng ướt đẫm nước mưa. Nhưng tâm trạng của hắn rất tốt, vừađi vừa cười ha hả, hắn đi tới trước mặt đám người đã trợn mắt há hốc mồm.Thiếu niên yếu ớt muốn tự sát trong lòng bọn họ, bây giờ đã là nhân vậtthần tiên.“Đại ca, gần đây có quán trọ nào tốt, ăn được canh cá ngon lành một chútkhông?” Thiếu niên rũ nước mưa trên người: “Hơi lạnh.”Ngư dân trẻ tuổi vội vàng nói: “Nếu công tử không chê, tới nhà ta là được.Cá mới bắt sáng nay, rất thích hợp để nấu canh.”“Vậy ta không khách khí.” Thiếu niên không cự tuyệt, chuyện này khiến ngưdân tuổi tác hơi lớn khá ngạc nhiên. Trong ấn tượng của hắn, nhưng caothủ giang hồ này đều kiêu căng cao ngạo, sao lại chịu hạ mình vào nhà ngưdân ăn cơm. Nhưng hắn không biết là thiếu hiệp giang hồ này từ nhỏ đãlưu lạc bốn phương, tới nhà người khác ăn chùa một bữa là chuyện rất bìnhthường.“Công tử...” Ngư dân lớn tuổi đột nhiên gọi.“Đừng gọi công tử, nghe mất tự nhiên lắm. Xưa nay ta vốn không phải côngtử gì, cứ gọi thẳng tên ta là được. Ta tên là Tư Không Trường Phong.” Thiếuniên mỉm cười, để lộ hàm răng trắng bóc.Bên ngoài Cô Tô thành, một chiếc xe ngựa đang phi nước đại.Hai nam tử một cao một gầy xuống xe, nhìn chiếc xe ngựa đi về phía xa.Một người trẻ tuổi hai vai buông thõng đi từ phía sau tới: “Đã đổi năm độingũ tránh khỏi bọn chúng, có thể xác nhận, bọn chúng không đuổi được.”“Thế là nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành rồi?” Vô Pháp ục ịch hỏi: “Nhưngnếu chỉ có thế thôi thì đâu phải một đoạn nhân duyên, làm sao trêu chọctên Cảnh Ngọc Vương kia được? Chuyện tiếp theo không cần chúng ta à?”“Chuyện tiếp theo cứ giao cho chúng ta, mấy chuyện bẩn thỉu này khôngdám làm phiền hai vị tôn sứ.” Một người trẻ tuổi đi từ phía khác tới, khóemiệng hắn hơi nhướn lên, dáng vẻ rất có tinh thần.“Hồn Quan Phi Ly?” Vô Thiên cao gầy nheo mắt lại, giọng nói thoáng vẻkinh ngạc.Hồn Quan Phi Ly, Phách Quan Phi Trản, lần hành động này lại phái cả hai vịthần quan tham gia?Phi Ly mỉm cười: “Các ngươi cũng đừng về Thiên Khải Thành, đi thẳng vềphía tây trở lại Thiên Ngoại Thiên đi. Tiếp theo cứ đợi nghênh đón giáo chủxuất quan thôi.”Vô Pháp nhíu mày: “Ngươi vừa nói giao cho các ngươi phụ trách, lần này haivị thần quan đồng thời ra tay?”“Không, ta về Thiên Ngoại Thiên cùng các ngươi.” Phách Quan Phi Trảntrầm giọng nói.Phi Ly gật nhẹ đầu: “Bên phía ta có người khác giúp đỡ, hai vị tôn sứ nên vềThiên Ngoại Thiên sớm, tính toán đại kế.”Vô Pháp và Vô Thiên liếc mắt nhìn nhau, hừ lạnh một tiếng, nói là cùng vềThiên Ngoại Thiên, nhưng tác dụng chính của Hồn Quan Phi Trản là giámsát mới đúng.“Thế thì mong Phi Ly ngươi không phụ lòng chúng ta.” Vô Pháp cười lạnhnói.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Sau khi Bách Lý Thành Phong rời khỏi, Bách Lý Đông Quân ngồi trên băngghế đá trong sân, rót cho mình một chén nước, cứ thế chậm rãi ngồi uống.Sau khi uống xong chén nước, Vương Nguyệt cũng vừa vặn đi từ trongphòng ra, đổi cái khăn che mặt mới. Cô hỏi: “Vừa rồi có người đến à?”“Ừ.” Bách Lý Đông Quân gật nhẹ đầu: “Cha ta vừa tới.”“Ông ấy nói gì với ngươi?” Vương Nguyệt tùy ý hỏi thăm.Bách Lý Đông Quân mỉm cười; “Không hỏi gì cả, chỉ thăm dò võ công hiệngiờ của ta. Hắn nói Cầm Trung Kiếm là võ công không tệ, nhưng ta còn cầnluyện tập nhiều hơn.”Vương Nguyệt ‘à’ một tiếng: “Không nói gì khác à?”“Không. Có gì để nói với hắn ta đâu.” Bách Lý Đông Quân xua tay: “Tiếp tụcgiúp ta luyện Cầm Trung Kiếm kia đi.”Vương Nguyệt mỉm cười: “Luyện Cầm Trung Kiếm cũng được, nhưng ngươiphải luyện đánh đàn trước đã. Mười bài, không được đánh sai bài nào đâuđấu.”“Chậc, một năm sau gặp lại, có phải các bằng hữu của ta ai cũng có võnghệ siêu quần, mà chỉ có ta là học được mỗi đánh đàn không?” Bách LýĐông Quân thở dài.Vương Nguyệt giơ quyển cầm phổ trong tay lên gõ nhẹ lên đầu Bách LýĐông Quân: “Thế nào là học được mỗi đánh đán, phải là không ngờ lại họcđược đánh đàn mới đúng!”Bách Lý Đông Quân híp mắt: “Được được!”Bên bờ Ly Hải.Một thiếu niên áo vài giơ trường thương.Trên trời mây đen dày đặc, sấm sét vang dội.Trên Ly Hải, sóng lớn dâng trào, xung quanh không một bóng người.Phía xa có một số người hiếu kỳ quan sát thiếu niên này, vừa rồi lúc mưagió còn chưa lớn đến vậy đã có người trong số bọn họ tới khuyên thiếuniên. Nhưng thiếu niên chỉ nói cám ơn một cách chân thành, sau đó khăngkhăng ở lại nơi đó, bảo mọi người mau mau rời khỏi.“Lát nữa mà sóng đánh đến nơi, khéo chẳng còn người nữa.” Một ngư dântrung niên hít một hơi thuốc lá, thở dài một tiếng.“không biết là con cái nhà ai mà nghĩ quẩn tới đây tự sát.” Một ngư dântuổi tác nhỏ hơn một chút khẽ lắc đầu.Rõ ràng là một thiếu niên rất tuấn tú, trông cũng không giống như đangmang tâm sự, sao lại nghĩ quản như vậy?Trên bầu trời có ánh sét lóe lên.Thiếu niên nắm chặt lấy thanh trường thương màu trắng trong tay.Mưa gió cuồn cuộn, nhưng thiếu niên vẫn vững như đá tảng, không hềnhúc nhích.Một cơn sóng lớn đột nhiên dâng lên, cao nhưng tám tầng nhà, chẳng khácnào một con quái thú lớn lao lên trời, sau đó đột nhiên vồ xuống.“Đến đây.” Thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu, trường thương trong tay vungmạnh lên.Phạm vi mười trượng xung quanh thiếu niên, mưa gió đều ngừng.Mưa gió tụ tập trên mũi thương của hắn.Hắn chỉ thẳng lên trời, đâm xuyên qua cơn sóng khổng lồ kia.Nước biển trút xuống, phạm vi mười trượng xung quanh thiếu niên khôngdính chút nước nào.Xa xa, mọi người nhìn tới ngây dại, ngư dân trung niên cảm thán: “Hóa ra làmột thiếu niên rèn luyện võ đạo.”Ngư dân trẻ tuổi bên cạnh hỏi hắn: “Sao lại tới đây rèn luyện võ đạo?”“Chẳng phải mấy người kể chuyện hay nói, dừng sức người nghịch thiênmới là điểm cuối của võ đạo à?” Ngư dân trung niên chậm rãi nói.“Còn chưa đủ!” Thiếu niên đột nhiên hét lớn.Ly Hải như đáp lại tiếng gầm của hắn, sóng gió ngập trời lại cuốn lên, lạiđánh xuống!Một cơn hai cơn.Liên miên bất tuyệt.Thiếu niên múa trường thương trong tay như điên như dại, từng cơn sóngập xuống nhưng quần áo của hắn vẫn sạch sẽ như thường, nhưng cảm giácáp lực khổng lồ lại khiến hắn không thở nổi.Mọi người từ xa nhìn lại, chỉ thấy thiếu niên như bị sóng nước nuốt chửng,không thấy bóng dáng hắn đâu.Mãi tới khi một tiếng hô lớn vang lên.“Kinh Long - Biến!”Một con rồng nước xuyên qua cơn sóng, bay thẳng lên trời.Thiếu niên vung trường thương lao lên, hạ xuống, trường thương múathành đóa hoa thương, một đóa hai đóa trăm đóa ngãn đóa, dẫn dắt conrồng nước kia, đánh bật cơn sóng về biển.Sấm sét vẫn vang dội.Nhưng trên biển Ly Hải lại có một khoảnh khắc tĩnh lặng.Thiếu niên cầm thương đi từ bờ biển vào, mưa gió trút xuống, cuối cùngthiếu niên cũng ướt đẫm nước mưa. Nhưng tâm trạng của hắn rất tốt, vừađi vừa cười ha hả, hắn đi tới trước mặt đám người đã trợn mắt há hốc mồm.Thiếu niên yếu ớt muốn tự sát trong lòng bọn họ, bây giờ đã là nhân vậtthần tiên.“Đại ca, gần đây có quán trọ nào tốt, ăn được canh cá ngon lành một chútkhông?” Thiếu niên rũ nước mưa trên người: “Hơi lạnh.”Ngư dân trẻ tuổi vội vàng nói: “Nếu công tử không chê, tới nhà ta là được.Cá mới bắt sáng nay, rất thích hợp để nấu canh.”“Vậy ta không khách khí.” Thiếu niên không cự tuyệt, chuyện này khiến ngưdân tuổi tác hơi lớn khá ngạc nhiên. Trong ấn tượng của hắn, nhưng caothủ giang hồ này đều kiêu căng cao ngạo, sao lại chịu hạ mình vào nhà ngưdân ăn cơm. Nhưng hắn không biết là thiếu hiệp giang hồ này từ nhỏ đãlưu lạc bốn phương, tới nhà người khác ăn chùa một bữa là chuyện rất bìnhthường.“Công tử...” Ngư dân lớn tuổi đột nhiên gọi.“Đừng gọi công tử, nghe mất tự nhiên lắm. Xưa nay ta vốn không phải côngtử gì, cứ gọi thẳng tên ta là được. Ta tên là Tư Không Trường Phong.” Thiếuniên mỉm cười, để lộ hàm răng trắng bóc.Bên ngoài Cô Tô thành, một chiếc xe ngựa đang phi nước đại.Hai nam tử một cao một gầy xuống xe, nhìn chiếc xe ngựa đi về phía xa.Một người trẻ tuổi hai vai buông thõng đi từ phía sau tới: “Đã đổi năm độingũ tránh khỏi bọn chúng, có thể xác nhận, bọn chúng không đuổi được.”“Thế là nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành rồi?” Vô Pháp ục ịch hỏi: “Nhưngnếu chỉ có thế thôi thì đâu phải một đoạn nhân duyên, làm sao trêu chọctên Cảnh Ngọc Vương kia được? Chuyện tiếp theo không cần chúng ta à?”“Chuyện tiếp theo cứ giao cho chúng ta, mấy chuyện bẩn thỉu này khôngdám làm phiền hai vị tôn sứ.” Một người trẻ tuổi đi từ phía khác tới, khóemiệng hắn hơi nhướn lên, dáng vẻ rất có tinh thần.“Hồn Quan Phi Ly?” Vô Thiên cao gầy nheo mắt lại, giọng nói thoáng vẻkinh ngạc.Hồn Quan Phi Ly, Phách Quan Phi Trản, lần hành động này lại phái cả hai vịthần quan tham gia?Phi Ly mỉm cười: “Các ngươi cũng đừng về Thiên Khải Thành, đi thẳng vềphía tây trở lại Thiên Ngoại Thiên đi. Tiếp theo cứ đợi nghênh đón giáo chủxuất quan thôi.”Vô Pháp nhíu mày: “Ngươi vừa nói giao cho các ngươi phụ trách, lần này haivị thần quan đồng thời ra tay?”“Không, ta về Thiên Ngoại Thiên cùng các ngươi.” Phách Quan Phi Trảntrầm giọng nói.Phi Ly gật nhẹ đầu: “Bên phía ta có người khác giúp đỡ, hai vị tôn sứ nên vềThiên Ngoại Thiên sớm, tính toán đại kế.”Vô Pháp và Vô Thiên liếc mắt nhìn nhau, hừ lạnh một tiếng, nói là cùng vềThiên Ngoại Thiên, nhưng tác dụng chính của Hồn Quan Phi Trản là giámsát mới đúng.“Thế thì mong Phi Ly ngươi không phụ lòng chúng ta.” Vô Pháp cười lạnhnói.