Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 231: Hoa ền nguyệt hạ
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Hàn Sơn tự.Phật châu đang di từng hạt bỗng dừng lại, Vong Ưu đại sư ngồi trên bồđoàn tụng kinh lập tức ngẩng đầu lên, nhíu mày: “Ngươi nói là có cô gái tớitìm Diệp Đỉnh Chi? Hắn còn rất vui mừng?”“Huynh ấy rất vui mừng. Chẳng khác nào...” Ăn Vô Thiền xoay chuyển, nghĩcả nửa ngày mới nói: “... chẳng khác nào lúc con thấy mứt quả vậy.”“Cô gái kia trông ra sao?” Vong Ưu đại sư trầm giọng nói.“Tiên tử trong tranh ra sao, tỷ tỷ ấy cũng vậy!” Vô Thiền hưng phấn nói:“Nghe nói nữ nhân trong Cô Tô thành rất đẹp, nhưng so với cô nương ấythì còn kém xa.”“Sư phụ tới chỗ Diệp công tử xem thử, Vô Thiền, con đợi trong chùa, đừngđi đâu.” Vong Ưu đại sư đột nhiên đứng dậy, chỉ trong chớp mắt đã lao rấtngoài cửa.Vô Thiền sửng sốt, vội vàng xoay người theo: “Sư phụ.”Vong Ưu đại sư hất tay, cánh cửa đã đóng lại. Ông cất bước nhảy lên, đithẳng về phía gian trà tranh của Diệp Đỉnh Chi.Vong Ưu đại sư từng là hảo hữu với bọn Lý tiên sinh, Tiêu Nhược Phong,hiểu rất rõ phòng vệ ngầm trong Thiên Khải Thành sâm nghiêm tới mứcnào. Một mình Dịch Văn Quân không cách nào trốn thoát, còn Diệp ĐỉnhChi vẫn ở đây chưa bao giờ rời khỏi, cho nên có người giúp hắn dẫn DịchVăn Quân ra ngoài. Người như thế nào mà có bản lĩnh như vậy! Nếu có trợthủ như vậy, sao lần trước Diệp Đỉnh Chi vào Thiên Khải Thành, bọn họkhông xuất hiện?Tăng bào phất phới theo làn gió, Vong Ưu đại sư từ Hàn Sơn tự chạy tớigian nhà cỏ dưới núi, chỉ mất không tới nửa nén hương.Trời đã lặn về tây, mặt trăng chậm rãi nhô lên.Ngay thời điểm ngày và đêm giao nhau này, Diệp Đỉnh Chi ngồi một mìnhngoài sân, ngơ ngác nhìn bầu trời.Vong Ưu đại sư đạp chân hạ xuống, thanh thế kinh người.Bất luận là lúc gặp mặt ở Phong Hiểu tự hay là đi cùng nhau dọc đường tớiCô Tô thành, Vong Ưu đại sư luôn mỉm cười thản nhiên, ôn hòa thân mật,nhưng giờ phút này ông lại có khí thế La Hán.Trong rừng núi, cỏ cây rung động, chim thú bỏ chạy.Diệp Đỉnh Chi ngẩng đầu lên, giơ một ngón tay đặt lên miệng, nói nhỏ:“Suỵt!”Vong Ưu đại sư bước tới một bước, bùn đất dưới chân lõm xuống một tấc.Diệp Đỉnh Chi lại coi như không thấy, chỉ nói nhỏ: “Nàng đang ngủ.”Ánh trăng dịu dàng phủ xuống, rốt cuộc tăng bào phất phới của Vong Ưuđại sư cũng hạ xuống, khí thế trên người đột ngột ngừng lại, ông chắp taytrước ngực, khẽ niệm Phật.“Có lẽ là đi cả chặng đường dài nên mệt mỏi, cũng có thể là cuối cùng cũngbuông bỏ được lo lắng trong lòng, cho nên vừa vào nhà chưa bao lâu đãnằm ngủ rồi.” Diệp Đỉnh Chi khẽ mỉm cười lắc đầu: “Cho dù thế nào đi nữa,đại sư đợi nàng ngủ xong giấc này được không?”Vong Ưu đại sư lùi lại một bước, lắc đầu: “Vừa rồi lão nạp nôn nóng quá.”“Chẳng lẽ không phải là đại sư nhận lời nhờ vả của Lang Gia Vương, tới đâycướp Dịch Văn Quân à?” Diệp Đỉnh Chi hỏi.Vong Ưu đại sư khẽ lắc đầu: “Chẳng qua chỉ là lão nạp cảm thấy chuyện nàycó điểm lạ nên mới tới đây xác nhận thôi.”Diệp Đỉnh Chi nhìn thanh kiếm của mình cắm một bên, cười nói: “Ta còntưởng cuối cùng cũng phải đánh với đại sư một trận.”“Chẳng hay Dịch cô nương được ai đưa tới?” Vong Ưu đại sư hỏi: “Cứ cáchmấy ngày là lão nạp và Vô Thiền lại xuống núi một lần, Diệp công tử thìkhông hề đi đâu, tức là Dịch cô nương tự chạy đến. Thế nhưng trong ThiênKhải Thành và Cảnh Ngọc vương phủ canh gác sâm nghiêm, lão nạp khônghiểu làm sao mà Dịch cô nương lại làm được.’“Đại sư có biết sư phụ của ta là ai không?” Diệp Đỉnh Chi hỏi.“Nam Quyết Kiếm Tiên Vũ Sinh Ma, năm xưa lão nạp từng có duyên gặpông ấy một lần.” Vong Ưu đại sư nói.Diệp Đỉnh Chi gật nhẹ đầu: “Năm xưa sư phụ hành tẩu giang hồ, có nhậnbốn gia nô, bọn họ chịu ơn cứu mạng của sư phụ, tuyên thề cả đời này sẽtheo phụng dưỡng sư phụ. Sau khi sư phụ qua đời, bọn họ đi theo ta, takhông muốn bọn họ đi theo nên phái bọn họ tới Thiên Khải Thành trôngcoi Văn Quân giúp ta.”“Dịch cô nương là bọn họ cứu ra?” Vong Ưu đại sư hỏi.Diệp Đỉnh Chi gõ chuôi kiếm: “Đúng vậy, đại ân đại đức này chẳng khác nàotái tạo, bọn họ đã báo đáp ân tình, đời này không cần theo ta nữa.”Vong Ưu đại sư khẽ nhíu mày: “Võ công của bốn vị này... cao cường lắm à?”Diệp Đỉnh Chi lắc đầu: “Nói cao thì cũng không cao, ta không thể xông quaThiên Khải Thành được, chắc chắn bọn họ cũng không làm được. Cho nênta chờ bọn họ ở đây, bọn họ nói lát nữa sẽ trở lại tìm ta.”“Được.” Vong Ưu đại sư bèn ngồi xuống mặt đá bên cạnh Diệp Đỉnh Chi.Hai người cứ lẳng lặng ngồi đó.Suốt đêm, không có ai đến.Vong Ưu đại sư đứng dậy phủi bụi đất trên quần áo: “Xem ra bốn ngườibọn họ sẽ không đến, có lẽ vì lão nạp ở đây. Diệp công tử, lão nạp đi trước,nếu chuyện này có biến cố gì, nhất định phải tới Hàn Sơn tự đấy.”Diệp Đỉnh Chi ngẩn người, trầm ngâm một lúc rồi gật đầu: “Được.”Vong Ưu đại sư rảo bước rời khỏi, một lát sau đã đi vào rừng núi, ông vừađi vừa khẽ thở dài.“Nhìn chân trời, chân trời không xa, gọi mũi đất, mũi đất trước mắt, tiếcthay thiên địa trong gang tấc mà chẳng cách nào chung một chỗ, đêm naytrăng sáng chứng giám, hai trái tim chung nhịp đập.”Đúng là hôm nay hắn định dẫn Dịch Văn Quân đi rồi lặng lẽ theo dõi tìnhhình, nhưng cô gái ấy đang ngủ say trong phòng, chàng trai thì ngồi mộtmình trong sân, cảm giác yêu thương lặng lẽ mà ấm áp đó khiến trong lòngông cũng mềm đi. Nhưng... đây có thật là chuyện tốt không?Bên ngoài gian nhà tranh, Diệp Đỉnh Chi cũng đứng dậy, nhìn ánh mặt trờitừ từ hé lộ, trong lòng thoáng chút lo âu. Mấy năm gần đây bốn vị gia nôluôn theo hầu Vũ Sinh Ma, xưa nay chưa từng có gì sơ suất, hôm qua đã nóisẽ quay lại thì chắc chắn sẽ quay lại, giờ vẫn chưa thấy đâu, e là xảy rachuyện gì.Mãi tới khi một tiếng ngựa hí vang lên. Hắn vội vàng quay người, chỉ thấymột con tuấn mã đỏ thẫm lao tới. Diệp Đỉnh Chi vội vàng giơ tay giữ cươngngựa, ép nó dừng lại. Hắn nhìn thoáng qua, trên lưng ngựa buộc một câycổ cầm, chính là cây đàn mà Tân Nguyệt Hàn chưa bao giờ để tách khỏimình. Hắn nhíu mày, gỡ cây đàn xuống, lúc vuốt dây đàn lại phát hiện mộtbức thư kẹp trên dây đàn.Diệp Đỉnh Chi đặt cổ cầm xuống đất, lấy lá thư, vội vàng mở ra đọc, nhưngtrên thư chỉ có vài câu ít ỏi.“Khó khăn lắm mới gặp được chủ nhân một lần, nhưng không thể khônglên đường đi trước. Phía sau có truy binh, đã sắp tới. Bốn người chúng ta sẽtiếp tục đi về phía nam, dẫn bọn chúng vào Nam Quyết. Sau đó bốn ngườichúng ta sẽ chia thành bốn hướng, đánh lạc hướng truy binh, hẹn một nămsau gặp nhau bên Động Đình hồ rồi về gặp chủ nhân. Lần này nhờ có bằnghữu năm xưa của Diệp tướng quân giúp đỡ, chúng ta không biết danh tínhbọn họ, trước khi tới Cô Tô thì mỗi người đã chia một ngả, nhưng sẽ có lúcgặp lại, chủ nhân đừng nôn nóng. Tân Nguyệt Hàn.”Diệp Đỉnh Chi thu hồi bức thư, suy nghĩ một lúc lâu rồi nói nhỏ: “Bằng hữucũ... của phụ thân?”Lúc này trong phòng bỗng có tiếng động nhỏ, Diệp Đỉnh Chi lập tức ngừngsuy nghĩ, quay người lại, đẩy cửa bước vào, nói khẽ: “Tỉnh rồi à?”
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Hàn Sơn tự.Phật châu đang di từng hạt bỗng dừng lại, Vong Ưu đại sư ngồi trên bồđoàn tụng kinh lập tức ngẩng đầu lên, nhíu mày: “Ngươi nói là có cô gái tớitìm Diệp Đỉnh Chi? Hắn còn rất vui mừng?”“Huynh ấy rất vui mừng. Chẳng khác nào...” Ăn Vô Thiền xoay chuyển, nghĩcả nửa ngày mới nói: “... chẳng khác nào lúc con thấy mứt quả vậy.”“Cô gái kia trông ra sao?” Vong Ưu đại sư trầm giọng nói.“Tiên tử trong tranh ra sao, tỷ tỷ ấy cũng vậy!” Vô Thiền hưng phấn nói:“Nghe nói nữ nhân trong Cô Tô thành rất đẹp, nhưng so với cô nương ấythì còn kém xa.”“Sư phụ tới chỗ Diệp công tử xem thử, Vô Thiền, con đợi trong chùa, đừngđi đâu.” Vong Ưu đại sư đột nhiên đứng dậy, chỉ trong chớp mắt đã lao rấtngoài cửa.Vô Thiền sửng sốt, vội vàng xoay người theo: “Sư phụ.”Vong Ưu đại sư hất tay, cánh cửa đã đóng lại. Ông cất bước nhảy lên, đithẳng về phía gian trà tranh của Diệp Đỉnh Chi.Vong Ưu đại sư từng là hảo hữu với bọn Lý tiên sinh, Tiêu Nhược Phong,hiểu rất rõ phòng vệ ngầm trong Thiên Khải Thành sâm nghiêm tới mứcnào. Một mình Dịch Văn Quân không cách nào trốn thoát, còn Diệp ĐỉnhChi vẫn ở đây chưa bao giờ rời khỏi, cho nên có người giúp hắn dẫn DịchVăn Quân ra ngoài. Người như thế nào mà có bản lĩnh như vậy! Nếu có trợthủ như vậy, sao lần trước Diệp Đỉnh Chi vào Thiên Khải Thành, bọn họkhông xuất hiện?Tăng bào phất phới theo làn gió, Vong Ưu đại sư từ Hàn Sơn tự chạy tớigian nhà cỏ dưới núi, chỉ mất không tới nửa nén hương.Trời đã lặn về tây, mặt trăng chậm rãi nhô lên.Ngay thời điểm ngày và đêm giao nhau này, Diệp Đỉnh Chi ngồi một mìnhngoài sân, ngơ ngác nhìn bầu trời.Vong Ưu đại sư đạp chân hạ xuống, thanh thế kinh người.Bất luận là lúc gặp mặt ở Phong Hiểu tự hay là đi cùng nhau dọc đường tớiCô Tô thành, Vong Ưu đại sư luôn mỉm cười thản nhiên, ôn hòa thân mật,nhưng giờ phút này ông lại có khí thế La Hán.Trong rừng núi, cỏ cây rung động, chim thú bỏ chạy.Diệp Đỉnh Chi ngẩng đầu lên, giơ một ngón tay đặt lên miệng, nói nhỏ:“Suỵt!”Vong Ưu đại sư bước tới một bước, bùn đất dưới chân lõm xuống một tấc.Diệp Đỉnh Chi lại coi như không thấy, chỉ nói nhỏ: “Nàng đang ngủ.”Ánh trăng dịu dàng phủ xuống, rốt cuộc tăng bào phất phới của Vong Ưuđại sư cũng hạ xuống, khí thế trên người đột ngột ngừng lại, ông chắp taytrước ngực, khẽ niệm Phật.“Có lẽ là đi cả chặng đường dài nên mệt mỏi, cũng có thể là cuối cùng cũngbuông bỏ được lo lắng trong lòng, cho nên vừa vào nhà chưa bao lâu đãnằm ngủ rồi.” Diệp Đỉnh Chi khẽ mỉm cười lắc đầu: “Cho dù thế nào đi nữa,đại sư đợi nàng ngủ xong giấc này được không?”Vong Ưu đại sư lùi lại một bước, lắc đầu: “Vừa rồi lão nạp nôn nóng quá.”“Chẳng lẽ không phải là đại sư nhận lời nhờ vả của Lang Gia Vương, tới đâycướp Dịch Văn Quân à?” Diệp Đỉnh Chi hỏi.Vong Ưu đại sư khẽ lắc đầu: “Chẳng qua chỉ là lão nạp cảm thấy chuyện nàycó điểm lạ nên mới tới đây xác nhận thôi.”Diệp Đỉnh Chi nhìn thanh kiếm của mình cắm một bên, cười nói: “Ta còntưởng cuối cùng cũng phải đánh với đại sư một trận.”“Chẳng hay Dịch cô nương được ai đưa tới?” Vong Ưu đại sư hỏi: “Cứ cáchmấy ngày là lão nạp và Vô Thiền lại xuống núi một lần, Diệp công tử thìkhông hề đi đâu, tức là Dịch cô nương tự chạy đến. Thế nhưng trong ThiênKhải Thành và Cảnh Ngọc vương phủ canh gác sâm nghiêm, lão nạp khônghiểu làm sao mà Dịch cô nương lại làm được.’“Đại sư có biết sư phụ của ta là ai không?” Diệp Đỉnh Chi hỏi.“Nam Quyết Kiếm Tiên Vũ Sinh Ma, năm xưa lão nạp từng có duyên gặpông ấy một lần.” Vong Ưu đại sư nói.Diệp Đỉnh Chi gật nhẹ đầu: “Năm xưa sư phụ hành tẩu giang hồ, có nhậnbốn gia nô, bọn họ chịu ơn cứu mạng của sư phụ, tuyên thề cả đời này sẽtheo phụng dưỡng sư phụ. Sau khi sư phụ qua đời, bọn họ đi theo ta, takhông muốn bọn họ đi theo nên phái bọn họ tới Thiên Khải Thành trôngcoi Văn Quân giúp ta.”“Dịch cô nương là bọn họ cứu ra?” Vong Ưu đại sư hỏi.Diệp Đỉnh Chi gõ chuôi kiếm: “Đúng vậy, đại ân đại đức này chẳng khác nàotái tạo, bọn họ đã báo đáp ân tình, đời này không cần theo ta nữa.”Vong Ưu đại sư khẽ nhíu mày: “Võ công của bốn vị này... cao cường lắm à?”Diệp Đỉnh Chi lắc đầu: “Nói cao thì cũng không cao, ta không thể xông quaThiên Khải Thành được, chắc chắn bọn họ cũng không làm được. Cho nênta chờ bọn họ ở đây, bọn họ nói lát nữa sẽ trở lại tìm ta.”“Được.” Vong Ưu đại sư bèn ngồi xuống mặt đá bên cạnh Diệp Đỉnh Chi.Hai người cứ lẳng lặng ngồi đó.Suốt đêm, không có ai đến.Vong Ưu đại sư đứng dậy phủi bụi đất trên quần áo: “Xem ra bốn ngườibọn họ sẽ không đến, có lẽ vì lão nạp ở đây. Diệp công tử, lão nạp đi trước,nếu chuyện này có biến cố gì, nhất định phải tới Hàn Sơn tự đấy.”Diệp Đỉnh Chi ngẩn người, trầm ngâm một lúc rồi gật đầu: “Được.”Vong Ưu đại sư rảo bước rời khỏi, một lát sau đã đi vào rừng núi, ông vừađi vừa khẽ thở dài.“Nhìn chân trời, chân trời không xa, gọi mũi đất, mũi đất trước mắt, tiếcthay thiên địa trong gang tấc mà chẳng cách nào chung một chỗ, đêm naytrăng sáng chứng giám, hai trái tim chung nhịp đập.”Đúng là hôm nay hắn định dẫn Dịch Văn Quân đi rồi lặng lẽ theo dõi tìnhhình, nhưng cô gái ấy đang ngủ say trong phòng, chàng trai thì ngồi mộtmình trong sân, cảm giác yêu thương lặng lẽ mà ấm áp đó khiến trong lòngông cũng mềm đi. Nhưng... đây có thật là chuyện tốt không?Bên ngoài gian nhà tranh, Diệp Đỉnh Chi cũng đứng dậy, nhìn ánh mặt trờitừ từ hé lộ, trong lòng thoáng chút lo âu. Mấy năm gần đây bốn vị gia nôluôn theo hầu Vũ Sinh Ma, xưa nay chưa từng có gì sơ suất, hôm qua đã nóisẽ quay lại thì chắc chắn sẽ quay lại, giờ vẫn chưa thấy đâu, e là xảy rachuyện gì.Mãi tới khi một tiếng ngựa hí vang lên. Hắn vội vàng quay người, chỉ thấymột con tuấn mã đỏ thẫm lao tới. Diệp Đỉnh Chi vội vàng giơ tay giữ cươngngựa, ép nó dừng lại. Hắn nhìn thoáng qua, trên lưng ngựa buộc một câycổ cầm, chính là cây đàn mà Tân Nguyệt Hàn chưa bao giờ để tách khỏimình. Hắn nhíu mày, gỡ cây đàn xuống, lúc vuốt dây đàn lại phát hiện mộtbức thư kẹp trên dây đàn.Diệp Đỉnh Chi đặt cổ cầm xuống đất, lấy lá thư, vội vàng mở ra đọc, nhưngtrên thư chỉ có vài câu ít ỏi.“Khó khăn lắm mới gặp được chủ nhân một lần, nhưng không thể khônglên đường đi trước. Phía sau có truy binh, đã sắp tới. Bốn người chúng ta sẽtiếp tục đi về phía nam, dẫn bọn chúng vào Nam Quyết. Sau đó bốn ngườichúng ta sẽ chia thành bốn hướng, đánh lạc hướng truy binh, hẹn một nămsau gặp nhau bên Động Đình hồ rồi về gặp chủ nhân. Lần này nhờ có bằnghữu năm xưa của Diệp tướng quân giúp đỡ, chúng ta không biết danh tínhbọn họ, trước khi tới Cô Tô thì mỗi người đã chia một ngả, nhưng sẽ có lúcgặp lại, chủ nhân đừng nôn nóng. Tân Nguyệt Hàn.”Diệp Đỉnh Chi thu hồi bức thư, suy nghĩ một lúc lâu rồi nói nhỏ: “Bằng hữucũ... của phụ thân?”Lúc này trong phòng bỗng có tiếng động nhỏ, Diệp Đỉnh Chi lập tức ngừngsuy nghĩ, quay người lại, đẩy cửa bước vào, nói khẽ: “Tỉnh rồi à?”
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Hàn Sơn tự.Phật châu đang di từng hạt bỗng dừng lại, Vong Ưu đại sư ngồi trên bồđoàn tụng kinh lập tức ngẩng đầu lên, nhíu mày: “Ngươi nói là có cô gái tớitìm Diệp Đỉnh Chi? Hắn còn rất vui mừng?”“Huynh ấy rất vui mừng. Chẳng khác nào...” Ăn Vô Thiền xoay chuyển, nghĩcả nửa ngày mới nói: “... chẳng khác nào lúc con thấy mứt quả vậy.”“Cô gái kia trông ra sao?” Vong Ưu đại sư trầm giọng nói.“Tiên tử trong tranh ra sao, tỷ tỷ ấy cũng vậy!” Vô Thiền hưng phấn nói:“Nghe nói nữ nhân trong Cô Tô thành rất đẹp, nhưng so với cô nương ấythì còn kém xa.”“Sư phụ tới chỗ Diệp công tử xem thử, Vô Thiền, con đợi trong chùa, đừngđi đâu.” Vong Ưu đại sư đột nhiên đứng dậy, chỉ trong chớp mắt đã lao rấtngoài cửa.Vô Thiền sửng sốt, vội vàng xoay người theo: “Sư phụ.”Vong Ưu đại sư hất tay, cánh cửa đã đóng lại. Ông cất bước nhảy lên, đithẳng về phía gian trà tranh của Diệp Đỉnh Chi.Vong Ưu đại sư từng là hảo hữu với bọn Lý tiên sinh, Tiêu Nhược Phong,hiểu rất rõ phòng vệ ngầm trong Thiên Khải Thành sâm nghiêm tới mứcnào. Một mình Dịch Văn Quân không cách nào trốn thoát, còn Diệp ĐỉnhChi vẫn ở đây chưa bao giờ rời khỏi, cho nên có người giúp hắn dẫn DịchVăn Quân ra ngoài. Người như thế nào mà có bản lĩnh như vậy! Nếu có trợthủ như vậy, sao lần trước Diệp Đỉnh Chi vào Thiên Khải Thành, bọn họkhông xuất hiện?Tăng bào phất phới theo làn gió, Vong Ưu đại sư từ Hàn Sơn tự chạy tớigian nhà cỏ dưới núi, chỉ mất không tới nửa nén hương.Trời đã lặn về tây, mặt trăng chậm rãi nhô lên.Ngay thời điểm ngày và đêm giao nhau này, Diệp Đỉnh Chi ngồi một mìnhngoài sân, ngơ ngác nhìn bầu trời.Vong Ưu đại sư đạp chân hạ xuống, thanh thế kinh người.Bất luận là lúc gặp mặt ở Phong Hiểu tự hay là đi cùng nhau dọc đường tớiCô Tô thành, Vong Ưu đại sư luôn mỉm cười thản nhiên, ôn hòa thân mật,nhưng giờ phút này ông lại có khí thế La Hán.Trong rừng núi, cỏ cây rung động, chim thú bỏ chạy.Diệp Đỉnh Chi ngẩng đầu lên, giơ một ngón tay đặt lên miệng, nói nhỏ:“Suỵt!”Vong Ưu đại sư bước tới một bước, bùn đất dưới chân lõm xuống một tấc.Diệp Đỉnh Chi lại coi như không thấy, chỉ nói nhỏ: “Nàng đang ngủ.”Ánh trăng dịu dàng phủ xuống, rốt cuộc tăng bào phất phới của Vong Ưuđại sư cũng hạ xuống, khí thế trên người đột ngột ngừng lại, ông chắp taytrước ngực, khẽ niệm Phật.“Có lẽ là đi cả chặng đường dài nên mệt mỏi, cũng có thể là cuối cùng cũngbuông bỏ được lo lắng trong lòng, cho nên vừa vào nhà chưa bao lâu đãnằm ngủ rồi.” Diệp Đỉnh Chi khẽ mỉm cười lắc đầu: “Cho dù thế nào đi nữa,đại sư đợi nàng ngủ xong giấc này được không?”Vong Ưu đại sư lùi lại một bước, lắc đầu: “Vừa rồi lão nạp nôn nóng quá.”“Chẳng lẽ không phải là đại sư nhận lời nhờ vả của Lang Gia Vương, tới đâycướp Dịch Văn Quân à?” Diệp Đỉnh Chi hỏi.Vong Ưu đại sư khẽ lắc đầu: “Chẳng qua chỉ là lão nạp cảm thấy chuyện nàycó điểm lạ nên mới tới đây xác nhận thôi.”Diệp Đỉnh Chi nhìn thanh kiếm của mình cắm một bên, cười nói: “Ta còntưởng cuối cùng cũng phải đánh với đại sư một trận.”“Chẳng hay Dịch cô nương được ai đưa tới?” Vong Ưu đại sư hỏi: “Cứ cáchmấy ngày là lão nạp và Vô Thiền lại xuống núi một lần, Diệp công tử thìkhông hề đi đâu, tức là Dịch cô nương tự chạy đến. Thế nhưng trong ThiênKhải Thành và Cảnh Ngọc vương phủ canh gác sâm nghiêm, lão nạp khônghiểu làm sao mà Dịch cô nương lại làm được.’“Đại sư có biết sư phụ của ta là ai không?” Diệp Đỉnh Chi hỏi.“Nam Quyết Kiếm Tiên Vũ Sinh Ma, năm xưa lão nạp từng có duyên gặpông ấy một lần.” Vong Ưu đại sư nói.Diệp Đỉnh Chi gật nhẹ đầu: “Năm xưa sư phụ hành tẩu giang hồ, có nhậnbốn gia nô, bọn họ chịu ơn cứu mạng của sư phụ, tuyên thề cả đời này sẽtheo phụng dưỡng sư phụ. Sau khi sư phụ qua đời, bọn họ đi theo ta, takhông muốn bọn họ đi theo nên phái bọn họ tới Thiên Khải Thành trôngcoi Văn Quân giúp ta.”“Dịch cô nương là bọn họ cứu ra?” Vong Ưu đại sư hỏi.Diệp Đỉnh Chi gõ chuôi kiếm: “Đúng vậy, đại ân đại đức này chẳng khác nàotái tạo, bọn họ đã báo đáp ân tình, đời này không cần theo ta nữa.”Vong Ưu đại sư khẽ nhíu mày: “Võ công của bốn vị này... cao cường lắm à?”Diệp Đỉnh Chi lắc đầu: “Nói cao thì cũng không cao, ta không thể xông quaThiên Khải Thành được, chắc chắn bọn họ cũng không làm được. Cho nênta chờ bọn họ ở đây, bọn họ nói lát nữa sẽ trở lại tìm ta.”“Được.” Vong Ưu đại sư bèn ngồi xuống mặt đá bên cạnh Diệp Đỉnh Chi.Hai người cứ lẳng lặng ngồi đó.Suốt đêm, không có ai đến.Vong Ưu đại sư đứng dậy phủi bụi đất trên quần áo: “Xem ra bốn ngườibọn họ sẽ không đến, có lẽ vì lão nạp ở đây. Diệp công tử, lão nạp đi trước,nếu chuyện này có biến cố gì, nhất định phải tới Hàn Sơn tự đấy.”Diệp Đỉnh Chi ngẩn người, trầm ngâm một lúc rồi gật đầu: “Được.”Vong Ưu đại sư rảo bước rời khỏi, một lát sau đã đi vào rừng núi, ông vừađi vừa khẽ thở dài.“Nhìn chân trời, chân trời không xa, gọi mũi đất, mũi đất trước mắt, tiếcthay thiên địa trong gang tấc mà chẳng cách nào chung một chỗ, đêm naytrăng sáng chứng giám, hai trái tim chung nhịp đập.”Đúng là hôm nay hắn định dẫn Dịch Văn Quân đi rồi lặng lẽ theo dõi tìnhhình, nhưng cô gái ấy đang ngủ say trong phòng, chàng trai thì ngồi mộtmình trong sân, cảm giác yêu thương lặng lẽ mà ấm áp đó khiến trong lòngông cũng mềm đi. Nhưng... đây có thật là chuyện tốt không?Bên ngoài gian nhà tranh, Diệp Đỉnh Chi cũng đứng dậy, nhìn ánh mặt trờitừ từ hé lộ, trong lòng thoáng chút lo âu. Mấy năm gần đây bốn vị gia nôluôn theo hầu Vũ Sinh Ma, xưa nay chưa từng có gì sơ suất, hôm qua đã nóisẽ quay lại thì chắc chắn sẽ quay lại, giờ vẫn chưa thấy đâu, e là xảy rachuyện gì.Mãi tới khi một tiếng ngựa hí vang lên. Hắn vội vàng quay người, chỉ thấymột con tuấn mã đỏ thẫm lao tới. Diệp Đỉnh Chi vội vàng giơ tay giữ cươngngựa, ép nó dừng lại. Hắn nhìn thoáng qua, trên lưng ngựa buộc một câycổ cầm, chính là cây đàn mà Tân Nguyệt Hàn chưa bao giờ để tách khỏimình. Hắn nhíu mày, gỡ cây đàn xuống, lúc vuốt dây đàn lại phát hiện mộtbức thư kẹp trên dây đàn.Diệp Đỉnh Chi đặt cổ cầm xuống đất, lấy lá thư, vội vàng mở ra đọc, nhưngtrên thư chỉ có vài câu ít ỏi.“Khó khăn lắm mới gặp được chủ nhân một lần, nhưng không thể khônglên đường đi trước. Phía sau có truy binh, đã sắp tới. Bốn người chúng ta sẽtiếp tục đi về phía nam, dẫn bọn chúng vào Nam Quyết. Sau đó bốn ngườichúng ta sẽ chia thành bốn hướng, đánh lạc hướng truy binh, hẹn một nămsau gặp nhau bên Động Đình hồ rồi về gặp chủ nhân. Lần này nhờ có bằnghữu năm xưa của Diệp tướng quân giúp đỡ, chúng ta không biết danh tínhbọn họ, trước khi tới Cô Tô thì mỗi người đã chia một ngả, nhưng sẽ có lúcgặp lại, chủ nhân đừng nôn nóng. Tân Nguyệt Hàn.”Diệp Đỉnh Chi thu hồi bức thư, suy nghĩ một lúc lâu rồi nói nhỏ: “Bằng hữucũ... của phụ thân?”Lúc này trong phòng bỗng có tiếng động nhỏ, Diệp Đỉnh Chi lập tức ngừngsuy nghĩ, quay người lại, đẩy cửa bước vào, nói khẽ: “Tỉnh rồi à?”