Tác giả:

Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…

Chương 233: Cơn thịnh nộ của hầu gia

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Thánh chỉ được đưa khẩn cấp suốt tám trăm dặm tới phía ngoài Càn ĐôngThành, nhưng thái giám phụ trách chuyện này lại dừng ngựa, ngồi xuốngmột quán trà ven đường ngoài thành.“Công công, đã tới ngoài thành rồi, sao đột nhiên lại dừng lại?” Tùy tùng hộvệ là một Kim Ngô Vệ trẻ tuổi, đứng phía sau thái giám cao tuổi, hoangmang nói.“Đi đường vất vả, đến đây uống chén trà nào.” Thái giám cao tuổi thở dài.Kim Ngô Vệ trẻ tuổi do dự một chút, nhưng vẫn ngồi xuống trước mặt tháigiám cao tuổi. Thái giám rót cho mình một chén trước rồi rót cho người trẻtuổi trước mặt một chén. Kim Ngô Vệ vội vàng nhận chén trà, hắn nghe nóivị công công này hầu hạ trong cung đã nhiều năm, rất nổi tiếng. Những đạithái giám trong thâm cung thường có tâm địa thâm trầm, không dễ tiếpxúc, nhưng dọc đường này ấn tượng của Kim Ngô Vệ về thái giám cao tuổinày vẫn không tệ. Hắn nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói: “Công công, chúngta...”Thái giám cao tuối xua nhẹ cánh tay, chặn câu hỏi của Kim Ngô Vệ: “Đã đixa như vậy rồi, sao phải nôn nóng nhất thời?”Kim Ngô Vệ trẻ tuổi cũng có chút nhãn lực, cuối cùng không hỏi nữa, ngửađầu uống một hơi cạn sạch chén trà.Thái giám cao tuổi lại uống rất chậm, nhấp từng ngụm một, như đangnhấm nháp tinh tế. Hắn hầu hạ trong cung đã bốn mươi năm, đã uốngnhiều loại trà thượng đẳng, cũng chẳng hứng thú gì với trà của hàng quánven đường thế này. Lý do hắn không vào thành chẳng qua là... sợ.“Gia đình ngươi rất không có địa vị gì lớn trong Thiên Khải Thành, phảikhông?” Thái giám đột nhiên hỏi.Kim Ngô Vệ sửng sốt, sau đó cười khổ một tiếng: “Sao công công lại nhậnra?” Kim Ngô Vệ cũng là nơi con cháu các quan lại quyền thế thích tới nhất,tuy phải tòng quân nhưng không cần ra chiến trường, không phải lo mấtmạng.. Thứ hai là ở hoàng thành, thánh ân long phúc, thăng cấp nhanhnhất. Rất nhiều người coi chuyện này là một bước đệm, còn vị trí của hắncũng là người nhà lôi kéo quan hệ, tốn không ít tiền bạc mới xin được. Giathế của hắn phổ thông nên lúc bình thường luôn bị xa lánh và khinh bỉtrong Kim Ngô Vệ, có chuyện gì tốt thì không tới phiên hắn làm, chỉ cóchuyện xấu này là lãnh đạo trực tiếp ra lệnh.Thái giám thở dài: “Nếu có gia thế tốt, sao lại phải nhận cái chuyện xấunày.”Kim Ngô Vệ âm thầm giật mình, hỏi: “Công công nói vậy là sao?”Thái giám kia không để ý tới hắn nữa, lại uống một chén trà: “Nếu khôngphải năm xưa sư phụ không đấu lại tên đại thái giám kia, ta cũng chẳng tớimức phải lưu lạc đến đây. Người không biết chuyện còn kính nể gọi côngcông, nhưng thực ra có khác gì bị đẩy ra ngoài chịu chết kia chứ.”Kim Ngô Vệ càng nghe càng hoang mang, cũng càng lúc càng kinh hãi:“Công công..”“Đi thôi, tới gặp Bách Lý hầu gia.” Thái giám cao tuổi đứng đậy cười nói:“Ngươi biết vị hầu gia chúng ta sắp gặp, trước đây có biệt danh là gìkhông?”“Là gì?”“Sát Thần.”Phủ Trấn Tây Hầu.Bách Lý Lạc Trần và Bách Lý Thành Phong đang ngồi trong sảnh chờ đợi,bọn họ vừa biết có một vị đại thái giám từ Thiên Khải Thành tới Càn ĐôngThành, đồng thời trên tay còn mang thánh chỉ, đến thẳng phủ Trấn Tây Hầu.Bọn họ cũng có do thám trong Thiên Khải Thành, như tin tức từ Thiên KhảiThành đưa về Càn Đông Thành cũng phải mất vài ngày, nhưng bây giờ...“Vị hoàng đế bệ hạ này đúng là nhanh chân.” Bách Lý Thành Phong cườilạnh nói.Không chút dấu hiệu nào.Một thánh chỉ đã được đưa tới Càn Đông Thành.“Chắc chắn không phải chuyện tốt rồi.” Bách Lý Lạc Trần âm u uống mộtngụm trà.“Thánh chỉ đến!” Một giọng nói the thé vang lên, thái giám trung niên mặcthường phục màu xám đi vào trong sảnh, bên cạnh là một tùy tùng cầmđao.Bách Lý Lạc Trần và Bách Lý Thành Phong lạnh lùng nhìn bọn họ, sắc mặtkhông biểu cảm.Trong tưởng tượng của Kim Ngô Vệ trẻ tuổi, thánh chỉ đến đâu thì ngườingười quỳ lạy, cúi đầu nghênh đón. Nhưng sao trong đại sảnh chỉ thấy âmu đầy tử khí, hai vị chính chủ mặt mũi lạnh tanh.“To gan, thấy thánh chỉ, vì sao không quỳ!” Tùy tùng đặt tay lên chuôi đao,nổi giận nói.Bách Lý Lạc Trần quay đầu sang liếc mắt nhìn Kim Ngô Vệ một cái.Trong lòng Kim Ngô Vệ lạnh buốt, tay cầm đao không nhịn được run lên lẩybẩy.Công công tuyên chỉ nhắm mắt lại thở dài một tiếng, đúng là uổng côngmình chỉ điểm lúc vừa rồi.Bách Lý Lạc Trần hắng giọng một cái: “Ngươi đi hỏi vị bệ hạ viết thánh chỉxem vì sao ta không quỳ?”Công công tuyên chỉ vội vàng quát khẽ: “Lui ra! Trấn Tây hầu gia chiến cônghiển hách, mười năm trước đã được nhận long ân, có thể đeo đao vàocung, gặp mặt thánh thượng mà không phải quỳ. Ngươi còn nhỏ tuổi, biếtcái gì!”Hầu gia không quỳ nhưng chẳng lẽ con trai của hầu gia cũng không quỳ à?Kim Ngô Vệ suy nghĩ, nhưng cuối cùng không hỏi.Bách Lý Thành Phong hừ lạnh một tiếng: “Càn Đông Thành chúng ta vắngvẻ, rời xa Thiên Khải, đã nhiều năm rồi không nhận được thánh chỉ.”“Trình công công, đã lâu không gặp.” Bách Lý Lạc Trần đột nhiên nói.Công công tuyên chỉ ngơ ngác nói: “Không ngờ năm xưa chỉ có duyên gặpmặt vài lần mà hầu gia vẫn nhớ lão nô, lão nô vô cùng vinh hạnh...”“Đừng nói mấy chuyện này nữa. Cầm thánh chỉ mãi chắc nặng tay lắm, cứtuyên đọc đi.” Bách Lý Đông Quân xua tay nói.Trình công công gật đầu nói: “Vâng vâng vâng.” Hắn mở thánh chỉ, cố gắngtrấn tĩnh lại, dù sao hắn sống trong quan trường đã mấy chục năm, khi đọcthánh chỉ, giọng điệu vẫn hùng hậu: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếuviết. Nay Ngự Sử Đài dâng thư vạch tội Trấn Tây Hầu Bách Lý Lạc Trần, nóingười này cấu kết phản loạn, đại nghịch bất đạo, ý đồ mưu phản. Niệm tìnhTrấn Tây Hầu nhiều năm dẹp loạn có công, cho nên tạm thời không bắtgiam, theo khâm sai vào kinh thành nhận thẩm vẫn của Ngự Sử Đài. Khâmthử...”Ánh mắt Bách Lý Lạc Trần càng ngay càng lạnh lẽo, giọng đọc của Trìnhcông công cũng càng lúc càng nhỏ. Cuối cùng đọc xong, hắn thu hồi thánhchỉ, lau mồ hôi trên trán nói: “Tiếp... tiếp chỉ đi.” Tay phải hắn vẫn cầm thánhchỉ nhưng cả Bách Lý Lạc Trần và Bách Lý Thành Phong đều không định đitới.“Thú vị, thú vị lắm.” Bách Lý Lạc Trần đột nhiên cười nói.Trình công công cầm thánh chỉ, mồ hôi đổ đầy đầu, chỉ cảm thấy giọng nóicủa Bách Lý Lạc Trần đầy đao kiếm.Bách Lý Thành Phong quay đầu sang phía nhìn phụ thân, chỉ hỏi hai chữ:“Tiếp không?”Trình công công và Kim Ngô Vệ đều âm thầm kinh hãi.“Tiếp không”, không phải là có giơ tay ra nhận thánh chỉ không, mà là nếukhông tiếp tức là phủ Trấn Tây Hầu xác nhận cái tiếng mưu phản kia, e là sẽkhởi binh ngay lập tức.Thế thì hai người bọn họ, có sống sót rời khỏi Càn Đông Thành đượckhông?Bách Lý Lạc Trần trở lại chỗ cũ, ngồi xuống chậm rãi nhấp một ngụm trà:“Tiếp đi.”Bách Lý Thành Phong đưa tay cầm thánh chỉ kia, Trình công công như trútđược gánh nặng, lùi lại phía sau một bước.Sau đó Bách Lý Thành Phong đột nhiên bước lên trước một bước, vungchưởng.Trình công công cũng luyện võ nhiều năm, nội lực miên âm cũng có chúttên tuổi trong đại nội, nhưng lại bị chưởng này của Bách Lý Thành Phongđánh bay ra ngoài. Kim Ngô Vệ cả giận nói: “Chúng ta là đặc sứ của kinhthành, sao ngươi dám ra tay với chúng ta!”Bách Lý Thành Phong hừ lạnh nói: “Thái giám!”

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Thánh chỉ được đưa khẩn cấp suốt tám trăm dặm tới phía ngoài Càn ĐôngThành, nhưng thái giám phụ trách chuyện này lại dừng ngựa, ngồi xuốngmột quán trà ven đường ngoài thành.“Công công, đã tới ngoài thành rồi, sao đột nhiên lại dừng lại?” Tùy tùng hộvệ là một Kim Ngô Vệ trẻ tuổi, đứng phía sau thái giám cao tuổi, hoangmang nói.“Đi đường vất vả, đến đây uống chén trà nào.” Thái giám cao tuổi thở dài.Kim Ngô Vệ trẻ tuổi do dự một chút, nhưng vẫn ngồi xuống trước mặt tháigiám cao tuổi. Thái giám rót cho mình một chén trước rồi rót cho người trẻtuổi trước mặt một chén. Kim Ngô Vệ vội vàng nhận chén trà, hắn nghe nóivị công công này hầu hạ trong cung đã nhiều năm, rất nổi tiếng. Những đạithái giám trong thâm cung thường có tâm địa thâm trầm, không dễ tiếpxúc, nhưng dọc đường này ấn tượng của Kim Ngô Vệ về thái giám cao tuổinày vẫn không tệ. Hắn nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói: “Công công, chúngta...”Thái giám cao tuối xua nhẹ cánh tay, chặn câu hỏi của Kim Ngô Vệ: “Đã đixa như vậy rồi, sao phải nôn nóng nhất thời?”Kim Ngô Vệ trẻ tuổi cũng có chút nhãn lực, cuối cùng không hỏi nữa, ngửađầu uống một hơi cạn sạch chén trà.Thái giám cao tuổi lại uống rất chậm, nhấp từng ngụm một, như đangnhấm nháp tinh tế. Hắn hầu hạ trong cung đã bốn mươi năm, đã uốngnhiều loại trà thượng đẳng, cũng chẳng hứng thú gì với trà của hàng quánven đường thế này. Lý do hắn không vào thành chẳng qua là... sợ.“Gia đình ngươi rất không có địa vị gì lớn trong Thiên Khải Thành, phảikhông?” Thái giám đột nhiên hỏi.Kim Ngô Vệ sửng sốt, sau đó cười khổ một tiếng: “Sao công công lại nhậnra?” Kim Ngô Vệ cũng là nơi con cháu các quan lại quyền thế thích tới nhất,tuy phải tòng quân nhưng không cần ra chiến trường, không phải lo mấtmạng.. Thứ hai là ở hoàng thành, thánh ân long phúc, thăng cấp nhanhnhất. Rất nhiều người coi chuyện này là một bước đệm, còn vị trí của hắncũng là người nhà lôi kéo quan hệ, tốn không ít tiền bạc mới xin được. Giathế của hắn phổ thông nên lúc bình thường luôn bị xa lánh và khinh bỉtrong Kim Ngô Vệ, có chuyện gì tốt thì không tới phiên hắn làm, chỉ cóchuyện xấu này là lãnh đạo trực tiếp ra lệnh.Thái giám thở dài: “Nếu có gia thế tốt, sao lại phải nhận cái chuyện xấunày.”Kim Ngô Vệ âm thầm giật mình, hỏi: “Công công nói vậy là sao?”Thái giám kia không để ý tới hắn nữa, lại uống một chén trà: “Nếu khôngphải năm xưa sư phụ không đấu lại tên đại thái giám kia, ta cũng chẳng tớimức phải lưu lạc đến đây. Người không biết chuyện còn kính nể gọi côngcông, nhưng thực ra có khác gì bị đẩy ra ngoài chịu chết kia chứ.”Kim Ngô Vệ càng nghe càng hoang mang, cũng càng lúc càng kinh hãi:“Công công..”“Đi thôi, tới gặp Bách Lý hầu gia.” Thái giám cao tuổi đứng đậy cười nói:“Ngươi biết vị hầu gia chúng ta sắp gặp, trước đây có biệt danh là gìkhông?”“Là gì?”“Sát Thần.”Phủ Trấn Tây Hầu.Bách Lý Lạc Trần và Bách Lý Thành Phong đang ngồi trong sảnh chờ đợi,bọn họ vừa biết có một vị đại thái giám từ Thiên Khải Thành tới Càn ĐôngThành, đồng thời trên tay còn mang thánh chỉ, đến thẳng phủ Trấn Tây Hầu.Bọn họ cũng có do thám trong Thiên Khải Thành, như tin tức từ Thiên KhảiThành đưa về Càn Đông Thành cũng phải mất vài ngày, nhưng bây giờ...“Vị hoàng đế bệ hạ này đúng là nhanh chân.” Bách Lý Thành Phong cườilạnh nói.Không chút dấu hiệu nào.Một thánh chỉ đã được đưa tới Càn Đông Thành.“Chắc chắn không phải chuyện tốt rồi.” Bách Lý Lạc Trần âm u uống mộtngụm trà.“Thánh chỉ đến!” Một giọng nói the thé vang lên, thái giám trung niên mặcthường phục màu xám đi vào trong sảnh, bên cạnh là một tùy tùng cầmđao.Bách Lý Lạc Trần và Bách Lý Thành Phong lạnh lùng nhìn bọn họ, sắc mặtkhông biểu cảm.Trong tưởng tượng của Kim Ngô Vệ trẻ tuổi, thánh chỉ đến đâu thì ngườingười quỳ lạy, cúi đầu nghênh đón. Nhưng sao trong đại sảnh chỉ thấy âmu đầy tử khí, hai vị chính chủ mặt mũi lạnh tanh.“To gan, thấy thánh chỉ, vì sao không quỳ!” Tùy tùng đặt tay lên chuôi đao,nổi giận nói.Bách Lý Lạc Trần quay đầu sang liếc mắt nhìn Kim Ngô Vệ một cái.Trong lòng Kim Ngô Vệ lạnh buốt, tay cầm đao không nhịn được run lên lẩybẩy.Công công tuyên chỉ nhắm mắt lại thở dài một tiếng, đúng là uổng côngmình chỉ điểm lúc vừa rồi.Bách Lý Lạc Trần hắng giọng một cái: “Ngươi đi hỏi vị bệ hạ viết thánh chỉxem vì sao ta không quỳ?”Công công tuyên chỉ vội vàng quát khẽ: “Lui ra! Trấn Tây hầu gia chiến cônghiển hách, mười năm trước đã được nhận long ân, có thể đeo đao vàocung, gặp mặt thánh thượng mà không phải quỳ. Ngươi còn nhỏ tuổi, biếtcái gì!”Hầu gia không quỳ nhưng chẳng lẽ con trai của hầu gia cũng không quỳ à?Kim Ngô Vệ suy nghĩ, nhưng cuối cùng không hỏi.Bách Lý Thành Phong hừ lạnh một tiếng: “Càn Đông Thành chúng ta vắngvẻ, rời xa Thiên Khải, đã nhiều năm rồi không nhận được thánh chỉ.”“Trình công công, đã lâu không gặp.” Bách Lý Lạc Trần đột nhiên nói.Công công tuyên chỉ ngơ ngác nói: “Không ngờ năm xưa chỉ có duyên gặpmặt vài lần mà hầu gia vẫn nhớ lão nô, lão nô vô cùng vinh hạnh...”“Đừng nói mấy chuyện này nữa. Cầm thánh chỉ mãi chắc nặng tay lắm, cứtuyên đọc đi.” Bách Lý Đông Quân xua tay nói.Trình công công gật đầu nói: “Vâng vâng vâng.” Hắn mở thánh chỉ, cố gắngtrấn tĩnh lại, dù sao hắn sống trong quan trường đã mấy chục năm, khi đọcthánh chỉ, giọng điệu vẫn hùng hậu: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếuviết. Nay Ngự Sử Đài dâng thư vạch tội Trấn Tây Hầu Bách Lý Lạc Trần, nóingười này cấu kết phản loạn, đại nghịch bất đạo, ý đồ mưu phản. Niệm tìnhTrấn Tây Hầu nhiều năm dẹp loạn có công, cho nên tạm thời không bắtgiam, theo khâm sai vào kinh thành nhận thẩm vẫn của Ngự Sử Đài. Khâmthử...”Ánh mắt Bách Lý Lạc Trần càng ngay càng lạnh lẽo, giọng đọc của Trìnhcông công cũng càng lúc càng nhỏ. Cuối cùng đọc xong, hắn thu hồi thánhchỉ, lau mồ hôi trên trán nói: “Tiếp... tiếp chỉ đi.” Tay phải hắn vẫn cầm thánhchỉ nhưng cả Bách Lý Lạc Trần và Bách Lý Thành Phong đều không định đitới.“Thú vị, thú vị lắm.” Bách Lý Lạc Trần đột nhiên cười nói.Trình công công cầm thánh chỉ, mồ hôi đổ đầy đầu, chỉ cảm thấy giọng nóicủa Bách Lý Lạc Trần đầy đao kiếm.Bách Lý Thành Phong quay đầu sang phía nhìn phụ thân, chỉ hỏi hai chữ:“Tiếp không?”Trình công công và Kim Ngô Vệ đều âm thầm kinh hãi.“Tiếp không”, không phải là có giơ tay ra nhận thánh chỉ không, mà là nếukhông tiếp tức là phủ Trấn Tây Hầu xác nhận cái tiếng mưu phản kia, e là sẽkhởi binh ngay lập tức.Thế thì hai người bọn họ, có sống sót rời khỏi Càn Đông Thành đượckhông?Bách Lý Lạc Trần trở lại chỗ cũ, ngồi xuống chậm rãi nhấp một ngụm trà:“Tiếp đi.”Bách Lý Thành Phong đưa tay cầm thánh chỉ kia, Trình công công như trútđược gánh nặng, lùi lại phía sau một bước.Sau đó Bách Lý Thành Phong đột nhiên bước lên trước một bước, vungchưởng.Trình công công cũng luyện võ nhiều năm, nội lực miên âm cũng có chúttên tuổi trong đại nội, nhưng lại bị chưởng này của Bách Lý Thành Phongđánh bay ra ngoài. Kim Ngô Vệ cả giận nói: “Chúng ta là đặc sứ của kinhthành, sao ngươi dám ra tay với chúng ta!”Bách Lý Thành Phong hừ lạnh nói: “Thái giám!”

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Thánh chỉ được đưa khẩn cấp suốt tám trăm dặm tới phía ngoài Càn ĐôngThành, nhưng thái giám phụ trách chuyện này lại dừng ngựa, ngồi xuốngmột quán trà ven đường ngoài thành.“Công công, đã tới ngoài thành rồi, sao đột nhiên lại dừng lại?” Tùy tùng hộvệ là một Kim Ngô Vệ trẻ tuổi, đứng phía sau thái giám cao tuổi, hoangmang nói.“Đi đường vất vả, đến đây uống chén trà nào.” Thái giám cao tuổi thở dài.Kim Ngô Vệ trẻ tuổi do dự một chút, nhưng vẫn ngồi xuống trước mặt tháigiám cao tuổi. Thái giám rót cho mình một chén trước rồi rót cho người trẻtuổi trước mặt một chén. Kim Ngô Vệ vội vàng nhận chén trà, hắn nghe nóivị công công này hầu hạ trong cung đã nhiều năm, rất nổi tiếng. Những đạithái giám trong thâm cung thường có tâm địa thâm trầm, không dễ tiếpxúc, nhưng dọc đường này ấn tượng của Kim Ngô Vệ về thái giám cao tuổinày vẫn không tệ. Hắn nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói: “Công công, chúngta...”Thái giám cao tuối xua nhẹ cánh tay, chặn câu hỏi của Kim Ngô Vệ: “Đã đixa như vậy rồi, sao phải nôn nóng nhất thời?”Kim Ngô Vệ trẻ tuổi cũng có chút nhãn lực, cuối cùng không hỏi nữa, ngửađầu uống một hơi cạn sạch chén trà.Thái giám cao tuổi lại uống rất chậm, nhấp từng ngụm một, như đangnhấm nháp tinh tế. Hắn hầu hạ trong cung đã bốn mươi năm, đã uốngnhiều loại trà thượng đẳng, cũng chẳng hứng thú gì với trà của hàng quánven đường thế này. Lý do hắn không vào thành chẳng qua là... sợ.“Gia đình ngươi rất không có địa vị gì lớn trong Thiên Khải Thành, phảikhông?” Thái giám đột nhiên hỏi.Kim Ngô Vệ sửng sốt, sau đó cười khổ một tiếng: “Sao công công lại nhậnra?” Kim Ngô Vệ cũng là nơi con cháu các quan lại quyền thế thích tới nhất,tuy phải tòng quân nhưng không cần ra chiến trường, không phải lo mấtmạng.. Thứ hai là ở hoàng thành, thánh ân long phúc, thăng cấp nhanhnhất. Rất nhiều người coi chuyện này là một bước đệm, còn vị trí của hắncũng là người nhà lôi kéo quan hệ, tốn không ít tiền bạc mới xin được. Giathế của hắn phổ thông nên lúc bình thường luôn bị xa lánh và khinh bỉtrong Kim Ngô Vệ, có chuyện gì tốt thì không tới phiên hắn làm, chỉ cóchuyện xấu này là lãnh đạo trực tiếp ra lệnh.Thái giám thở dài: “Nếu có gia thế tốt, sao lại phải nhận cái chuyện xấunày.”Kim Ngô Vệ âm thầm giật mình, hỏi: “Công công nói vậy là sao?”Thái giám kia không để ý tới hắn nữa, lại uống một chén trà: “Nếu khôngphải năm xưa sư phụ không đấu lại tên đại thái giám kia, ta cũng chẳng tớimức phải lưu lạc đến đây. Người không biết chuyện còn kính nể gọi côngcông, nhưng thực ra có khác gì bị đẩy ra ngoài chịu chết kia chứ.”Kim Ngô Vệ càng nghe càng hoang mang, cũng càng lúc càng kinh hãi:“Công công..”“Đi thôi, tới gặp Bách Lý hầu gia.” Thái giám cao tuổi đứng đậy cười nói:“Ngươi biết vị hầu gia chúng ta sắp gặp, trước đây có biệt danh là gìkhông?”“Là gì?”“Sát Thần.”Phủ Trấn Tây Hầu.Bách Lý Lạc Trần và Bách Lý Thành Phong đang ngồi trong sảnh chờ đợi,bọn họ vừa biết có một vị đại thái giám từ Thiên Khải Thành tới Càn ĐôngThành, đồng thời trên tay còn mang thánh chỉ, đến thẳng phủ Trấn Tây Hầu.Bọn họ cũng có do thám trong Thiên Khải Thành, như tin tức từ Thiên KhảiThành đưa về Càn Đông Thành cũng phải mất vài ngày, nhưng bây giờ...“Vị hoàng đế bệ hạ này đúng là nhanh chân.” Bách Lý Thành Phong cườilạnh nói.Không chút dấu hiệu nào.Một thánh chỉ đã được đưa tới Càn Đông Thành.“Chắc chắn không phải chuyện tốt rồi.” Bách Lý Lạc Trần âm u uống mộtngụm trà.“Thánh chỉ đến!” Một giọng nói the thé vang lên, thái giám trung niên mặcthường phục màu xám đi vào trong sảnh, bên cạnh là một tùy tùng cầmđao.Bách Lý Lạc Trần và Bách Lý Thành Phong lạnh lùng nhìn bọn họ, sắc mặtkhông biểu cảm.Trong tưởng tượng của Kim Ngô Vệ trẻ tuổi, thánh chỉ đến đâu thì ngườingười quỳ lạy, cúi đầu nghênh đón. Nhưng sao trong đại sảnh chỉ thấy âmu đầy tử khí, hai vị chính chủ mặt mũi lạnh tanh.“To gan, thấy thánh chỉ, vì sao không quỳ!” Tùy tùng đặt tay lên chuôi đao,nổi giận nói.Bách Lý Lạc Trần quay đầu sang liếc mắt nhìn Kim Ngô Vệ một cái.Trong lòng Kim Ngô Vệ lạnh buốt, tay cầm đao không nhịn được run lên lẩybẩy.Công công tuyên chỉ nhắm mắt lại thở dài một tiếng, đúng là uổng côngmình chỉ điểm lúc vừa rồi.Bách Lý Lạc Trần hắng giọng một cái: “Ngươi đi hỏi vị bệ hạ viết thánh chỉxem vì sao ta không quỳ?”Công công tuyên chỉ vội vàng quát khẽ: “Lui ra! Trấn Tây hầu gia chiến cônghiển hách, mười năm trước đã được nhận long ân, có thể đeo đao vàocung, gặp mặt thánh thượng mà không phải quỳ. Ngươi còn nhỏ tuổi, biếtcái gì!”Hầu gia không quỳ nhưng chẳng lẽ con trai của hầu gia cũng không quỳ à?Kim Ngô Vệ suy nghĩ, nhưng cuối cùng không hỏi.Bách Lý Thành Phong hừ lạnh một tiếng: “Càn Đông Thành chúng ta vắngvẻ, rời xa Thiên Khải, đã nhiều năm rồi không nhận được thánh chỉ.”“Trình công công, đã lâu không gặp.” Bách Lý Lạc Trần đột nhiên nói.Công công tuyên chỉ ngơ ngác nói: “Không ngờ năm xưa chỉ có duyên gặpmặt vài lần mà hầu gia vẫn nhớ lão nô, lão nô vô cùng vinh hạnh...”“Đừng nói mấy chuyện này nữa. Cầm thánh chỉ mãi chắc nặng tay lắm, cứtuyên đọc đi.” Bách Lý Đông Quân xua tay nói.Trình công công gật đầu nói: “Vâng vâng vâng.” Hắn mở thánh chỉ, cố gắngtrấn tĩnh lại, dù sao hắn sống trong quan trường đã mấy chục năm, khi đọcthánh chỉ, giọng điệu vẫn hùng hậu: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếuviết. Nay Ngự Sử Đài dâng thư vạch tội Trấn Tây Hầu Bách Lý Lạc Trần, nóingười này cấu kết phản loạn, đại nghịch bất đạo, ý đồ mưu phản. Niệm tìnhTrấn Tây Hầu nhiều năm dẹp loạn có công, cho nên tạm thời không bắtgiam, theo khâm sai vào kinh thành nhận thẩm vẫn của Ngự Sử Đài. Khâmthử...”Ánh mắt Bách Lý Lạc Trần càng ngay càng lạnh lẽo, giọng đọc của Trìnhcông công cũng càng lúc càng nhỏ. Cuối cùng đọc xong, hắn thu hồi thánhchỉ, lau mồ hôi trên trán nói: “Tiếp... tiếp chỉ đi.” Tay phải hắn vẫn cầm thánhchỉ nhưng cả Bách Lý Lạc Trần và Bách Lý Thành Phong đều không định đitới.“Thú vị, thú vị lắm.” Bách Lý Lạc Trần đột nhiên cười nói.Trình công công cầm thánh chỉ, mồ hôi đổ đầy đầu, chỉ cảm thấy giọng nóicủa Bách Lý Lạc Trần đầy đao kiếm.Bách Lý Thành Phong quay đầu sang phía nhìn phụ thân, chỉ hỏi hai chữ:“Tiếp không?”Trình công công và Kim Ngô Vệ đều âm thầm kinh hãi.“Tiếp không”, không phải là có giơ tay ra nhận thánh chỉ không, mà là nếukhông tiếp tức là phủ Trấn Tây Hầu xác nhận cái tiếng mưu phản kia, e là sẽkhởi binh ngay lập tức.Thế thì hai người bọn họ, có sống sót rời khỏi Càn Đông Thành đượckhông?Bách Lý Lạc Trần trở lại chỗ cũ, ngồi xuống chậm rãi nhấp một ngụm trà:“Tiếp đi.”Bách Lý Thành Phong đưa tay cầm thánh chỉ kia, Trình công công như trútđược gánh nặng, lùi lại phía sau một bước.Sau đó Bách Lý Thành Phong đột nhiên bước lên trước một bước, vungchưởng.Trình công công cũng luyện võ nhiều năm, nội lực miên âm cũng có chúttên tuổi trong đại nội, nhưng lại bị chưởng này của Bách Lý Thành Phongđánh bay ra ngoài. Kim Ngô Vệ cả giận nói: “Chúng ta là đặc sứ của kinhthành, sao ngươi dám ra tay với chúng ta!”Bách Lý Thành Phong hừ lạnh nói: “Thái giám!”

Chương 233: Cơn thịnh nộ của hầu gia