Tác giả:

Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…

Chương 235: Đời vốn chẳng như ý

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Bách Lý Thành Phong và tất cả binh sĩ trong phủ cầm đao đứng ngoài sân,bọn họ mặc áo giáp, ánh mắt sáng như đuốc, trường đao còn sáng bónghơn cả bông tuyết.Phá Phong Quân, Phá Phong đao, xưa nay luôn nổi tiếng mạnh mẽ, chỉ cầnBách Lý Lạc Trần ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ nâng đao lao tới, bất luận đốiphương là Lang Gia Vương, Kim Ngô Vệ gì đó, chỉ là chuyện nâng đao hạđao mà thôi.Sau khi giết sạch, bọn họ sẽ nâng quân kỳ của Bách Lý gia, Phá Phong quânđông tiến, nhắm thẳng Thiên Khải Thành. Thắng thì Bắc Ly họ Bách Lý, thuathì da ngựa bọc thây, đơn giản, thô bạo, trực tiếp, hệt như Sát Thần - BáchLý Lạc Trần năm xưa, cũng hệt như đội quân Bắc Ly khiến người khác sợ hãinhất - Phá Phong Quân.Bách Lý Lạc Trần đẩy cửa bước ra, mặc một bộ trường bào màu đỏ.Bách Lý Thành Phong cắm đao xuống dưới đất, quỳ một chân xuống, hàngtrăm binh sĩ sau lưng đồng thời quỳ xống.Tiếng áo giáp ma sát với nhau vang lên chỉnh tề trong sân.Nếu lúc đi ra Bách Lý Lạc Trần mặc một bộ giáp trong quân ngũ, Bách LýThành Phong đã lập tức cầm đao lao tới. Thế nhưng, Bách Lý Lạc Trần chỉmặc trường bào.“Phụ thân, người định tới Thiên Khải Thành thật sao?” Bách Lý Thành Phonghạ giọng hỏi.Bách Lý Lạc Trần thở dài: “Người sống trên đời này, bất đắc dĩ biết bao.”“Phụ thân, người già rồi.” Bách Lý Thành Phong vẫn cúi đầu.Bách Lý Lạc Trần quay đầu sang: “Ồ? Ta già rồi à?”“Năm xưa khi phụ thân ở chiến trường đã từng nói với con, làm gì có nhiềubất đắc dĩ như vậy, một thương đâm tới là tất cả đều kết thúc.” Bách LýThành Phong ngẩng đầu lên, ánh mắt như bừng sáng.Tất cả binh sĩ cùng nắm chặt lưỡi đao, bọn họ đều nghe kể chuyện một vạnbinh sĩ giáp nặng Phá Phong Quân đạp nát biên giới Tây Sở, ai nấy đềungưỡng mộ phong độ của Bách Lý Lạc Trần năm xưa.Bách Lý Lạc Trần mỉm cười: “Không phải bây giờ ta đã già mà là năm đó tacòn quá trẻ. Sứ giả Thiên Khải Thành đang chờ bên ngoài hầu phủ phảikhông?”“Trong thành có chín trăm đao giết người, trong phủ có một trăm thânbinh, Tiêu Nhược Phong tuy kiếm thuật cao cường nhưng không phải đốithủ của nhi tử. Chỉ cần phụ thân ra lệnh một tiếng thôi, ngày mai cái đầucắm trên tường thành chính là quân kỳ của họ Bách Lý chúng ta.” Bách LýThành Phong nghiêm nghị nói.“Có phải ngươi...” Bách Lý Lạc Trần nhẹ nhàng đặt tay lên Bách Lý ThànhPhong: “Đợi ngày này lâu lắm rồi phải không?”Bách Lý Thành Phong cúi đầu: “Nhi tử không dám. Chẳng qua nhi tử cảmthấy, e rằng phụ thân đi chuyến này là lành ít dữ nhiều.”“Năm xưa mỗi trận chiến của ta đều là lành ít dữ nhiều, nhưng chẳng phảivẫn sống đến giờ à?” Bách Lý Lạc Trần hất trường bào: “Đứng có quỳ nữa.Các ngươi muốn kiến công lập nghiệp, sẽ có cơ hội sớm thôi. Nhưng khôngphải ngày hôm nay, đao của các ngươi cũng không nên chỉ vào người cùngmột nước.”Bách Lý Thành Phong cũng đứng dậy, thu đao lại: “Nếu phụ thân đã quyếttâm, nhi tử xin tin tưởng phụ thân.”“Ra gặp vị vương gia kia nào.” Bách Lý Lạc Trần mỉm cười, bước ra bênngoài.Kim Ngô Vệ đã tới phủ Trấn Tây Hầu một lúc lâu, nhưng cánh cửa lớn vẫnkhép chặt, chưa hề mở ra.Phó tướng hơi bất mãn: “Phủ Trấn Tây Hầu này thật ngông cuồng, chúng talà sứ giả của Thiên Khải Thành mà dám để chúng ta đợi lâu như vậy!”Tiêu Nhược Phong mỉm cười, không nói gì.Phó tướng tiếp tục nói: “Cho dù là bỏ qua danh nghĩa sứ giả Thiên KhảiThành, chỉ riêng thân phận vương giả của ngài thôi cũng đủ để Bách Lý LạcTrần rời thành nghênh đón rồi!”Ngay lúc này cửa lớn hầu phủ từ từ mở ra.Tiêu Nhược Phong nhẹ nhàng chạm tay vào chuôi kiếm, hắn đã chuẩn bịcho tình huống xấu nhất.Cửa lớn mở rộng, một giọt mồ hôi lăn từ trên trán Tiêu Nhược Phongxuống.Nơi đó chỉ có hai người, Bách Lý Lạc Trần mặc trường bào màu đỏ và BáchLý Thành Phong mặc giáp nhẹ đeo trường đao.“Sao một hầu gia mà dám mặc đồ đỏ như vậy?” Phó tướng hạ giọng cười,mang ý bỡn cợt.“May là ngươi đang đứng ở xa, nếu Bách Lý Lạc Trần nghe thấy, có thể ôngta sẽ giết ngươi đấy.” Tiêu Nhược Phong buông tay khỏi chuôi kiếm, kéocương ngựa: “Năm xưa Trấn Tây Hầu có rất nhiều danh hiệu, ví dụ như SátThần, hay Huyết Y Hầu, khi ông ấy mặc bộ đồ đỏ như máu này chứ khôngphải chiến giáp, tức là hôm nay ông ấy không muốn giết người. Nhưng sátkhí vẫn còn đó, người thông minh sẽ không chọc giận ông ấy vào lúc này.”Phó tướng hạ giọng nói: “Chúng ta là sứ giả Thiên Khải mà? Chẳng lẽ lão ấydám giết chúng ta?”“Trước giờ vẫn nghe Kim Ngô Vệ toàn lũ kém cỏi, mấy hôm nay nhìn lại,đúng là kém cỏi.” Tiêu Nhược Phong tính khí luôn ôn hòa nhưng lần này lạichẳng hề khách khí, lạnh lùng nhìn hắn một cái rồi thúc ngựa đi tới, cất caogiọng chào: “Hầu gia.”Bách Lý Lạc Trần cúi đầu, giọng nói hùng hồn: “Lang Gia Vương điện hạ!”“Có thể vào phủ không?” Tiêu Nhược Phong hỏi.Bách Lý Lạc Trần gật đầu: “Nếu điện hạ muốn vào, đương nhiên rất hoannghênh.”Tiêu Nhược Phong mỉm cười, từ trên ngựa nhảy xuống.Một phó tướng khác tuổi tác lớn hơn một chút, lo lắng nói: “Phủ Trấn TâyHầu nói vậy nghĩa là chỉ cho mình vương gia vào.”Phó tướng trẻ tuổi vừa bị Tiêu Nhược Phong răn dạy hạ giọng nói: “Nhìndáng vẻ vương gia, chắc định vào một mình.”“Ta vào một lát, các ngươi ở đây chờ ta.” Quả nhiên Tiêu Nhược Phong nói.Phó tướng lớn tuổi khuyên nhủ: “Vương gia mạo hiểm một mình như vậy,nếu gặp bất trắc gì thì làm sao chúng ta ăn nói với bệ hạ được?”Tiêu Nhược Phong lắc đầu mỉm cười: “Nếu ta có gì bất trắc, các ngươi cũngchết rồi, còn ăn với nói gì nữa?”Hai phó tướng trong lòng lạnh buốt, tuy dọc đường bọn họ đã hơi thấpthỏm, nhưng nhìn sang Lang Gia Vương luôn tỏ vẻ bình tĩnh thản nhiên,tưởng là chuyện lần này không đáng sợ như trong lời đồn. Nhưng bây giờnghe Tiêu Nhược Phong chính miệng nói ra mới biết đúng là cửu tử nhấtsinh.Tiêu Nhược Phong bước vào trong cửa, Bách Lý Lạc Trần cười nói: “Hơn mộtnăm trước, Thành Phong đã gặp ngươi, trò chuyện vui vẻ, khi về đã nói vớita sẽ có thêm một đồng minh tốt. Nhưng không ngờ lúc gặp nhau lần nữalại như thế này.”Tiêu Nhược Phong cười khổ nói: “Trong triều đình, phong vân khó dò.”Cửa lớn chậm rãi khép lại.“Lần trước gương mặt, vương gia đòi dẫn con ta đi, lần này lại muốn dẫnphụ thân ta đi.” Bách Lý Thành Phong hừ lạnh nói.Tiêu Nhược Phong cúi thấp đầu, không thấy rõ thần sắc: “Lần trước ta dẫncon của ngươi đi nhưng vẫn trả lại bình an. Lần này ta cũng cố gắng hếtsức.”“Vương gia sẽ giúp bản hầu ư?” Bách Lý Lạc Trần hỏi.“Chỉ cần hầu gia không làm vậy.” Tiêu Nhược Phong trầm giọng nói.“Nếu bản hầu làm thật, bây giờ vương gia đã là người chết rồi.” Bách Lý LạcTrần nói đầy ẩn ý: “Vương gia tính bao giờ thì chúng ta xuất phát?”Tiêu Nhược Phong ngẩng đầu lên nhìn sắc trời: “Đêm nay trăng sáng giómát, thích hợp để đi đường. Hay là đêm nay luôn đi.”“Tiêu Nhược Phong! Ngươi đừng có mà quá đáng!” Bách Lý Thành Phongphẫn nộ quát.

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Bách Lý Thành Phong và tất cả binh sĩ trong phủ cầm đao đứng ngoài sân,bọn họ mặc áo giáp, ánh mắt sáng như đuốc, trường đao còn sáng bónghơn cả bông tuyết.Phá Phong Quân, Phá Phong đao, xưa nay luôn nổi tiếng mạnh mẽ, chỉ cầnBách Lý Lạc Trần ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ nâng đao lao tới, bất luận đốiphương là Lang Gia Vương, Kim Ngô Vệ gì đó, chỉ là chuyện nâng đao hạđao mà thôi.Sau khi giết sạch, bọn họ sẽ nâng quân kỳ của Bách Lý gia, Phá Phong quânđông tiến, nhắm thẳng Thiên Khải Thành. Thắng thì Bắc Ly họ Bách Lý, thuathì da ngựa bọc thây, đơn giản, thô bạo, trực tiếp, hệt như Sát Thần - BáchLý Lạc Trần năm xưa, cũng hệt như đội quân Bắc Ly khiến người khác sợ hãinhất - Phá Phong Quân.Bách Lý Lạc Trần đẩy cửa bước ra, mặc một bộ trường bào màu đỏ.Bách Lý Thành Phong cắm đao xuống dưới đất, quỳ một chân xuống, hàngtrăm binh sĩ sau lưng đồng thời quỳ xống.Tiếng áo giáp ma sát với nhau vang lên chỉnh tề trong sân.Nếu lúc đi ra Bách Lý Lạc Trần mặc một bộ giáp trong quân ngũ, Bách LýThành Phong đã lập tức cầm đao lao tới. Thế nhưng, Bách Lý Lạc Trần chỉmặc trường bào.“Phụ thân, người định tới Thiên Khải Thành thật sao?” Bách Lý Thành Phonghạ giọng hỏi.Bách Lý Lạc Trần thở dài: “Người sống trên đời này, bất đắc dĩ biết bao.”“Phụ thân, người già rồi.” Bách Lý Thành Phong vẫn cúi đầu.Bách Lý Lạc Trần quay đầu sang: “Ồ? Ta già rồi à?”“Năm xưa khi phụ thân ở chiến trường đã từng nói với con, làm gì có nhiềubất đắc dĩ như vậy, một thương đâm tới là tất cả đều kết thúc.” Bách LýThành Phong ngẩng đầu lên, ánh mắt như bừng sáng.Tất cả binh sĩ cùng nắm chặt lưỡi đao, bọn họ đều nghe kể chuyện một vạnbinh sĩ giáp nặng Phá Phong Quân đạp nát biên giới Tây Sở, ai nấy đềungưỡng mộ phong độ của Bách Lý Lạc Trần năm xưa.Bách Lý Lạc Trần mỉm cười: “Không phải bây giờ ta đã già mà là năm đó tacòn quá trẻ. Sứ giả Thiên Khải Thành đang chờ bên ngoài hầu phủ phảikhông?”“Trong thành có chín trăm đao giết người, trong phủ có một trăm thânbinh, Tiêu Nhược Phong tuy kiếm thuật cao cường nhưng không phải đốithủ của nhi tử. Chỉ cần phụ thân ra lệnh một tiếng thôi, ngày mai cái đầucắm trên tường thành chính là quân kỳ của họ Bách Lý chúng ta.” Bách LýThành Phong nghiêm nghị nói.“Có phải ngươi...” Bách Lý Lạc Trần nhẹ nhàng đặt tay lên Bách Lý ThànhPhong: “Đợi ngày này lâu lắm rồi phải không?”Bách Lý Thành Phong cúi đầu: “Nhi tử không dám. Chẳng qua nhi tử cảmthấy, e rằng phụ thân đi chuyến này là lành ít dữ nhiều.”“Năm xưa mỗi trận chiến của ta đều là lành ít dữ nhiều, nhưng chẳng phảivẫn sống đến giờ à?” Bách Lý Lạc Trần hất trường bào: “Đứng có quỳ nữa.Các ngươi muốn kiến công lập nghiệp, sẽ có cơ hội sớm thôi. Nhưng khôngphải ngày hôm nay, đao của các ngươi cũng không nên chỉ vào người cùngmột nước.”Bách Lý Thành Phong cũng đứng dậy, thu đao lại: “Nếu phụ thân đã quyếttâm, nhi tử xin tin tưởng phụ thân.”“Ra gặp vị vương gia kia nào.” Bách Lý Lạc Trần mỉm cười, bước ra bênngoài.Kim Ngô Vệ đã tới phủ Trấn Tây Hầu một lúc lâu, nhưng cánh cửa lớn vẫnkhép chặt, chưa hề mở ra.Phó tướng hơi bất mãn: “Phủ Trấn Tây Hầu này thật ngông cuồng, chúng talà sứ giả của Thiên Khải Thành mà dám để chúng ta đợi lâu như vậy!”Tiêu Nhược Phong mỉm cười, không nói gì.Phó tướng tiếp tục nói: “Cho dù là bỏ qua danh nghĩa sứ giả Thiên KhảiThành, chỉ riêng thân phận vương giả của ngài thôi cũng đủ để Bách Lý LạcTrần rời thành nghênh đón rồi!”Ngay lúc này cửa lớn hầu phủ từ từ mở ra.Tiêu Nhược Phong nhẹ nhàng chạm tay vào chuôi kiếm, hắn đã chuẩn bịcho tình huống xấu nhất.Cửa lớn mở rộng, một giọt mồ hôi lăn từ trên trán Tiêu Nhược Phongxuống.Nơi đó chỉ có hai người, Bách Lý Lạc Trần mặc trường bào màu đỏ và BáchLý Thành Phong mặc giáp nhẹ đeo trường đao.“Sao một hầu gia mà dám mặc đồ đỏ như vậy?” Phó tướng hạ giọng cười,mang ý bỡn cợt.“May là ngươi đang đứng ở xa, nếu Bách Lý Lạc Trần nghe thấy, có thể ôngta sẽ giết ngươi đấy.” Tiêu Nhược Phong buông tay khỏi chuôi kiếm, kéocương ngựa: “Năm xưa Trấn Tây Hầu có rất nhiều danh hiệu, ví dụ như SátThần, hay Huyết Y Hầu, khi ông ấy mặc bộ đồ đỏ như máu này chứ khôngphải chiến giáp, tức là hôm nay ông ấy không muốn giết người. Nhưng sátkhí vẫn còn đó, người thông minh sẽ không chọc giận ông ấy vào lúc này.”Phó tướng hạ giọng nói: “Chúng ta là sứ giả Thiên Khải mà? Chẳng lẽ lão ấydám giết chúng ta?”“Trước giờ vẫn nghe Kim Ngô Vệ toàn lũ kém cỏi, mấy hôm nay nhìn lại,đúng là kém cỏi.” Tiêu Nhược Phong tính khí luôn ôn hòa nhưng lần này lạichẳng hề khách khí, lạnh lùng nhìn hắn một cái rồi thúc ngựa đi tới, cất caogiọng chào: “Hầu gia.”Bách Lý Lạc Trần cúi đầu, giọng nói hùng hồn: “Lang Gia Vương điện hạ!”“Có thể vào phủ không?” Tiêu Nhược Phong hỏi.Bách Lý Lạc Trần gật đầu: “Nếu điện hạ muốn vào, đương nhiên rất hoannghênh.”Tiêu Nhược Phong mỉm cười, từ trên ngựa nhảy xuống.Một phó tướng khác tuổi tác lớn hơn một chút, lo lắng nói: “Phủ Trấn TâyHầu nói vậy nghĩa là chỉ cho mình vương gia vào.”Phó tướng trẻ tuổi vừa bị Tiêu Nhược Phong răn dạy hạ giọng nói: “Nhìndáng vẻ vương gia, chắc định vào một mình.”“Ta vào một lát, các ngươi ở đây chờ ta.” Quả nhiên Tiêu Nhược Phong nói.Phó tướng lớn tuổi khuyên nhủ: “Vương gia mạo hiểm một mình như vậy,nếu gặp bất trắc gì thì làm sao chúng ta ăn nói với bệ hạ được?”Tiêu Nhược Phong lắc đầu mỉm cười: “Nếu ta có gì bất trắc, các ngươi cũngchết rồi, còn ăn với nói gì nữa?”Hai phó tướng trong lòng lạnh buốt, tuy dọc đường bọn họ đã hơi thấpthỏm, nhưng nhìn sang Lang Gia Vương luôn tỏ vẻ bình tĩnh thản nhiên,tưởng là chuyện lần này không đáng sợ như trong lời đồn. Nhưng bây giờnghe Tiêu Nhược Phong chính miệng nói ra mới biết đúng là cửu tử nhấtsinh.Tiêu Nhược Phong bước vào trong cửa, Bách Lý Lạc Trần cười nói: “Hơn mộtnăm trước, Thành Phong đã gặp ngươi, trò chuyện vui vẻ, khi về đã nói vớita sẽ có thêm một đồng minh tốt. Nhưng không ngờ lúc gặp nhau lần nữalại như thế này.”Tiêu Nhược Phong cười khổ nói: “Trong triều đình, phong vân khó dò.”Cửa lớn chậm rãi khép lại.“Lần trước gương mặt, vương gia đòi dẫn con ta đi, lần này lại muốn dẫnphụ thân ta đi.” Bách Lý Thành Phong hừ lạnh nói.Tiêu Nhược Phong cúi thấp đầu, không thấy rõ thần sắc: “Lần trước ta dẫncon của ngươi đi nhưng vẫn trả lại bình an. Lần này ta cũng cố gắng hếtsức.”“Vương gia sẽ giúp bản hầu ư?” Bách Lý Lạc Trần hỏi.“Chỉ cần hầu gia không làm vậy.” Tiêu Nhược Phong trầm giọng nói.“Nếu bản hầu làm thật, bây giờ vương gia đã là người chết rồi.” Bách Lý LạcTrần nói đầy ẩn ý: “Vương gia tính bao giờ thì chúng ta xuất phát?”Tiêu Nhược Phong ngẩng đầu lên nhìn sắc trời: “Đêm nay trăng sáng giómát, thích hợp để đi đường. Hay là đêm nay luôn đi.”“Tiêu Nhược Phong! Ngươi đừng có mà quá đáng!” Bách Lý Thành Phongphẫn nộ quát.

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Bách Lý Thành Phong và tất cả binh sĩ trong phủ cầm đao đứng ngoài sân,bọn họ mặc áo giáp, ánh mắt sáng như đuốc, trường đao còn sáng bónghơn cả bông tuyết.Phá Phong Quân, Phá Phong đao, xưa nay luôn nổi tiếng mạnh mẽ, chỉ cầnBách Lý Lạc Trần ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ nâng đao lao tới, bất luận đốiphương là Lang Gia Vương, Kim Ngô Vệ gì đó, chỉ là chuyện nâng đao hạđao mà thôi.Sau khi giết sạch, bọn họ sẽ nâng quân kỳ của Bách Lý gia, Phá Phong quânđông tiến, nhắm thẳng Thiên Khải Thành. Thắng thì Bắc Ly họ Bách Lý, thuathì da ngựa bọc thây, đơn giản, thô bạo, trực tiếp, hệt như Sát Thần - BáchLý Lạc Trần năm xưa, cũng hệt như đội quân Bắc Ly khiến người khác sợ hãinhất - Phá Phong Quân.Bách Lý Lạc Trần đẩy cửa bước ra, mặc một bộ trường bào màu đỏ.Bách Lý Thành Phong cắm đao xuống dưới đất, quỳ một chân xuống, hàngtrăm binh sĩ sau lưng đồng thời quỳ xống.Tiếng áo giáp ma sát với nhau vang lên chỉnh tề trong sân.Nếu lúc đi ra Bách Lý Lạc Trần mặc một bộ giáp trong quân ngũ, Bách LýThành Phong đã lập tức cầm đao lao tới. Thế nhưng, Bách Lý Lạc Trần chỉmặc trường bào.“Phụ thân, người định tới Thiên Khải Thành thật sao?” Bách Lý Thành Phonghạ giọng hỏi.Bách Lý Lạc Trần thở dài: “Người sống trên đời này, bất đắc dĩ biết bao.”“Phụ thân, người già rồi.” Bách Lý Thành Phong vẫn cúi đầu.Bách Lý Lạc Trần quay đầu sang: “Ồ? Ta già rồi à?”“Năm xưa khi phụ thân ở chiến trường đã từng nói với con, làm gì có nhiềubất đắc dĩ như vậy, một thương đâm tới là tất cả đều kết thúc.” Bách LýThành Phong ngẩng đầu lên, ánh mắt như bừng sáng.Tất cả binh sĩ cùng nắm chặt lưỡi đao, bọn họ đều nghe kể chuyện một vạnbinh sĩ giáp nặng Phá Phong Quân đạp nát biên giới Tây Sở, ai nấy đềungưỡng mộ phong độ của Bách Lý Lạc Trần năm xưa.Bách Lý Lạc Trần mỉm cười: “Không phải bây giờ ta đã già mà là năm đó tacòn quá trẻ. Sứ giả Thiên Khải Thành đang chờ bên ngoài hầu phủ phảikhông?”“Trong thành có chín trăm đao giết người, trong phủ có một trăm thânbinh, Tiêu Nhược Phong tuy kiếm thuật cao cường nhưng không phải đốithủ của nhi tử. Chỉ cần phụ thân ra lệnh một tiếng thôi, ngày mai cái đầucắm trên tường thành chính là quân kỳ của họ Bách Lý chúng ta.” Bách LýThành Phong nghiêm nghị nói.“Có phải ngươi...” Bách Lý Lạc Trần nhẹ nhàng đặt tay lên Bách Lý ThànhPhong: “Đợi ngày này lâu lắm rồi phải không?”Bách Lý Thành Phong cúi đầu: “Nhi tử không dám. Chẳng qua nhi tử cảmthấy, e rằng phụ thân đi chuyến này là lành ít dữ nhiều.”“Năm xưa mỗi trận chiến của ta đều là lành ít dữ nhiều, nhưng chẳng phảivẫn sống đến giờ à?” Bách Lý Lạc Trần hất trường bào: “Đứng có quỳ nữa.Các ngươi muốn kiến công lập nghiệp, sẽ có cơ hội sớm thôi. Nhưng khôngphải ngày hôm nay, đao của các ngươi cũng không nên chỉ vào người cùngmột nước.”Bách Lý Thành Phong cũng đứng dậy, thu đao lại: “Nếu phụ thân đã quyếttâm, nhi tử xin tin tưởng phụ thân.”“Ra gặp vị vương gia kia nào.” Bách Lý Lạc Trần mỉm cười, bước ra bênngoài.Kim Ngô Vệ đã tới phủ Trấn Tây Hầu một lúc lâu, nhưng cánh cửa lớn vẫnkhép chặt, chưa hề mở ra.Phó tướng hơi bất mãn: “Phủ Trấn Tây Hầu này thật ngông cuồng, chúng talà sứ giả của Thiên Khải Thành mà dám để chúng ta đợi lâu như vậy!”Tiêu Nhược Phong mỉm cười, không nói gì.Phó tướng tiếp tục nói: “Cho dù là bỏ qua danh nghĩa sứ giả Thiên KhảiThành, chỉ riêng thân phận vương giả của ngài thôi cũng đủ để Bách Lý LạcTrần rời thành nghênh đón rồi!”Ngay lúc này cửa lớn hầu phủ từ từ mở ra.Tiêu Nhược Phong nhẹ nhàng chạm tay vào chuôi kiếm, hắn đã chuẩn bịcho tình huống xấu nhất.Cửa lớn mở rộng, một giọt mồ hôi lăn từ trên trán Tiêu Nhược Phongxuống.Nơi đó chỉ có hai người, Bách Lý Lạc Trần mặc trường bào màu đỏ và BáchLý Thành Phong mặc giáp nhẹ đeo trường đao.“Sao một hầu gia mà dám mặc đồ đỏ như vậy?” Phó tướng hạ giọng cười,mang ý bỡn cợt.“May là ngươi đang đứng ở xa, nếu Bách Lý Lạc Trần nghe thấy, có thể ôngta sẽ giết ngươi đấy.” Tiêu Nhược Phong buông tay khỏi chuôi kiếm, kéocương ngựa: “Năm xưa Trấn Tây Hầu có rất nhiều danh hiệu, ví dụ như SátThần, hay Huyết Y Hầu, khi ông ấy mặc bộ đồ đỏ như máu này chứ khôngphải chiến giáp, tức là hôm nay ông ấy không muốn giết người. Nhưng sátkhí vẫn còn đó, người thông minh sẽ không chọc giận ông ấy vào lúc này.”Phó tướng hạ giọng nói: “Chúng ta là sứ giả Thiên Khải mà? Chẳng lẽ lão ấydám giết chúng ta?”“Trước giờ vẫn nghe Kim Ngô Vệ toàn lũ kém cỏi, mấy hôm nay nhìn lại,đúng là kém cỏi.” Tiêu Nhược Phong tính khí luôn ôn hòa nhưng lần này lạichẳng hề khách khí, lạnh lùng nhìn hắn một cái rồi thúc ngựa đi tới, cất caogiọng chào: “Hầu gia.”Bách Lý Lạc Trần cúi đầu, giọng nói hùng hồn: “Lang Gia Vương điện hạ!”“Có thể vào phủ không?” Tiêu Nhược Phong hỏi.Bách Lý Lạc Trần gật đầu: “Nếu điện hạ muốn vào, đương nhiên rất hoannghênh.”Tiêu Nhược Phong mỉm cười, từ trên ngựa nhảy xuống.Một phó tướng khác tuổi tác lớn hơn một chút, lo lắng nói: “Phủ Trấn TâyHầu nói vậy nghĩa là chỉ cho mình vương gia vào.”Phó tướng trẻ tuổi vừa bị Tiêu Nhược Phong răn dạy hạ giọng nói: “Nhìndáng vẻ vương gia, chắc định vào một mình.”“Ta vào một lát, các ngươi ở đây chờ ta.” Quả nhiên Tiêu Nhược Phong nói.Phó tướng lớn tuổi khuyên nhủ: “Vương gia mạo hiểm một mình như vậy,nếu gặp bất trắc gì thì làm sao chúng ta ăn nói với bệ hạ được?”Tiêu Nhược Phong lắc đầu mỉm cười: “Nếu ta có gì bất trắc, các ngươi cũngchết rồi, còn ăn với nói gì nữa?”Hai phó tướng trong lòng lạnh buốt, tuy dọc đường bọn họ đã hơi thấpthỏm, nhưng nhìn sang Lang Gia Vương luôn tỏ vẻ bình tĩnh thản nhiên,tưởng là chuyện lần này không đáng sợ như trong lời đồn. Nhưng bây giờnghe Tiêu Nhược Phong chính miệng nói ra mới biết đúng là cửu tử nhấtsinh.Tiêu Nhược Phong bước vào trong cửa, Bách Lý Lạc Trần cười nói: “Hơn mộtnăm trước, Thành Phong đã gặp ngươi, trò chuyện vui vẻ, khi về đã nói vớita sẽ có thêm một đồng minh tốt. Nhưng không ngờ lúc gặp nhau lần nữalại như thế này.”Tiêu Nhược Phong cười khổ nói: “Trong triều đình, phong vân khó dò.”Cửa lớn chậm rãi khép lại.“Lần trước gương mặt, vương gia đòi dẫn con ta đi, lần này lại muốn dẫnphụ thân ta đi.” Bách Lý Thành Phong hừ lạnh nói.Tiêu Nhược Phong cúi thấp đầu, không thấy rõ thần sắc: “Lần trước ta dẫncon của ngươi đi nhưng vẫn trả lại bình an. Lần này ta cũng cố gắng hếtsức.”“Vương gia sẽ giúp bản hầu ư?” Bách Lý Lạc Trần hỏi.“Chỉ cần hầu gia không làm vậy.” Tiêu Nhược Phong trầm giọng nói.“Nếu bản hầu làm thật, bây giờ vương gia đã là người chết rồi.” Bách Lý LạcTrần nói đầy ẩn ý: “Vương gia tính bao giờ thì chúng ta xuất phát?”Tiêu Nhược Phong ngẩng đầu lên nhìn sắc trời: “Đêm nay trăng sáng giómát, thích hợp để đi đường. Hay là đêm nay luôn đi.”“Tiêu Nhược Phong! Ngươi đừng có mà quá đáng!” Bách Lý Thành Phongphẫn nộ quát.

Chương 235: Đời vốn chẳng như ý