Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 238: Sát cơ tứ phía
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… “Ngươi nói có phải mấy lão già phát điên rồi không, yêu cầu như vậy màcũng dám nhận?” Một người trẻ tuổi để ria mép đi tới, vuốt ve lưỡi daotrong tay, ánh mắt đầy suy tư.Bên cạnh là một nam tử cầm dù, dung mạo của nam tử kia khá tuấn tú, ánhmắt lạnh lẽo thấu xương, không để ria mép.Gã ria mép thu dao, vuốt ve chòm râu, con mắt híp lại: “Ngươi không để ýà? Lần này chúng ta phải giết Bách Lý Lạc Trần đấy, đây là Trấn Tây Hầudanh chấn thiên hạ, năm xưa ngay cả lão già kia cũng cực kỳ bái phục.”“Ngươi sai rồi.” Nam tử cõng dù dừng bước, lấy từ trong lòng ra một tờgiấy, mở ra đọc lướt qua: “Người mà bên trên bảo chúng ta giết không chỉcó Bách Lý Lạc Trần, còn có Tiêu Nhược Phong.”Gã ria mép mỉm cười: “Ta nhớ hắn, tiểu tiên sinh của Học Đường.”Nam tử đeo dù thu hồi tờ giấy, bổ sung một câu: “Bắc Ly Lang Gia Vương.”“Chán ngắt, hợp tác với người như ngươi, tuy hoàn thành nhiệm vụ nhanhđấy, nhưng rõ là chán ngắt.” Gã ria mép duỗi lưng một cái.Hai người đi tới bên rìa núi, cúi người nhìn xuống.Đội ngũ Kim Ngô Vệ mênh mông cuồn cuộn đang hộ tống một chiếc xengựa phóng nhanh về phía trước.Gã ria mép xoay tay phải, con dao hiện lên giữa ngón tay, xoay tròn. Hắnđột nhiên dừng tay, chỉ vào kỵ sĩ mặc giáp nhẹ đi đầu: “Tiêu Nhược Phong!”“Hắn là mấu chốt trong chuyện này. Đầu tiên chúng ta phái mười hai kiếmkhách Tô gia phá tan mã trận, giết chết đám Kim Ngô Vệ không chịu nổimột đòn kia, ngăn cản Lang Gia Vương. Ngươi lên xe ngựa, giết lão hầu gia.Cuối cùng chúng ta hợp lực vây giết Tiêu Nhược Phong.” Gã ria mép giơchủy thủ, vạch nhẹ trước yết hầu: “Đơn giản dễ dàng, nửa canh giờ làxong.”“Yêu cầu lớn nhất Ám Hà trong ba mươi năm qua, sao tới miệng ngươi lạiđơn giản như vậy?” Nam tử cõng dù nở nụ cười hiếm thấy.Gã ria mép híp mắt: “Giết người, xưa nay luôn là chuyện đơn giản nhất.”“Nếu thật sự đơn giản như vậy, hắn có sống qua hôm nay không?” Nam tửcõng dù hỏi.“Thử một lần là biết thôi.” Gã ria mép nhún vai.Tiêu Nhược Phong thúc ngựa đi đầu, tốc độ càng lúc càng nhanh, hai phótướng bên cạnh đã thở hồng hộc. Bọn họ vốn là Kim Ngô Vệ, không giỏi vềhành quân, đi cả ngàn dặm đã mệt bở hơi tai. Không ngờ tới Càn ĐôngThành rồi, Tiêu Nhược Phong lại không buồn nghỉ ngơi chút nào, trực tiếplên đường trở về. Tuy trong lòng bọn họ cũng có oán hận, nhưng dù saoTiêu Nhược Phong cũng là vương gia, không ai dám nhiều lời, Nhưng TiêuNhược Phong càng đi càng nhanh, bọn họ sắp không theo kịp nữa.Phó quan lớn tuổi lau mồ hôi trên trán: “Vương gia, bệ hạ cho thời hạn gấprút như vậy sao? Cứ đi liên tục như vậy e là mọi người đều không chịuđược. Ngài cũng biết mà, tuy Kim Ngô Vệ chúng ta ngày ngày thao luyện,chưa bao giờ lười biếng, nhưng đây là lần đầu tiên đi xa như vậy.”Phó tướng nhỏ tuổi hơn một chút thì sắc mặt trắng bệch, thậm chí đãkhông nói nên lời.“Qua ngọn núi nhỏ phía trước, chúng ta sẽ hạ trại.” Tiêu Nhược Phong giơroi chỉ đằng trước.“Rõ.” Phó quan lớn tuổi ngửa đầu lên uống một ngụm nước rồi vội vàng đitheo.Trong xe ngựa, Bách Lý Lạc Trần vẫn nhắm mắt dưỡng thần, bốn người cònlại ngồi nghiêm chỉnh, không ai nói gì. Người trẻ tuổi cưỡi con ngựa TruyPhong có vẻ đã mệt, ném ngựa cho một Kim Ngô Vệ, cũng chui vào trongxe.“Đúng là mệt chết mất, quân đội hành quân lúc nào cũng liều mạng nhưvậy à?” Người trẻ tuổi lắc lắc cánh tay: “Làm ta mệt chết đi được.”Bách Lý Lạc Trần mở to mắt, giơ tay day huyệt Thái Dương: “Tốc độ này màlà quân doanh dưới trướng ta năm xưa thì sẽ bị xử trí theo quân pháp, quáchậm. Nhưng đối với đám Kim Ngô Vệ quen được cưng chiều thì rất hiếmthấy. Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong đúng là biết cách trị quân, chỉ mấyngày ngắn ngủi mà đã ép được bọn họ nghe lời.”Người trẻ tuổi kia mỉm cười: “Hắn tự phi băng băng đằng trước, người phíasau dám không đuổi theo hay sao?”Bách Lý Lạc Trần cầm túi nước bên cạnh uống một hớp rồi nói: “Hắn vộivàng như vậy, e là đã đoán được.”“Đoán được gì?” Người trẻ tuổi hỏi.“Lần này tới Thiên Khải Thành, không phải chỉ đơn giản là đi đường.” BáchLý Lạc Trần mỉm cười: “Yêu cầu hắn hộ tống, đơn giản là vì có người muốngiết ta.”Bách Lý Lạc Trần vừa nói xong, lông mày của nam tử tuấn tú đeo trườngkiếm đột nhiên cau lại, sát khí bùng lên trên mặt.Ông lão chăn ngựa thì vẻ mặt khổ sở ai oán nhìn Bách Lý Lạc Trần, có lẽtrong lòng đang thầm trách cứ lão hầu gia, sao đã trên đường xuốngHoàng Tuyền rồi mà còn dẫn mình theo.Vương Trù chuyên làm đồ ăn ngon lại không hề sợ hãi nói: “Ai mà giết đượchầu gia.”Tô Viên yêu kiều quyến rũ thì quan sát người trẻ tuổi có thể trò chuyệnbằng vai phải lứa với hầu gia, thế nhưng gương mặt đó lại hết sức bìnhthường, không có gì đặc biệt. Sau khi nhìn một lúc cô quay đầu đi, lại ngắmthiếu niên phong lưu tuấn tú kia.Người trẻ tuổi nhún vai: “Người ở Thiên Khải Thành đáng sợ như vậy sao?”“Dừng... dừng lại hạ trại!” Hai phó tướng hét lớn, ghìm cương ngựa đứnglại. Bọn họ đã thở hồng hộc, không còn hơi sức, nói xong lập tức nhảyxuống dắt ngựa sang một bên.Năm trăm Kim Ngô Vệ sau lưng đồng thời xuống ngựa, xe ngựa của TrấnTây Hầu cũng dừng lại, có người tới thông báo: “Hầu gia, đêm nay chúng tahạ trại nghỉ ngơi, sau khi bên kia dựng lều xong chúng ta sẽ phái người tớiđón hầu gia.”“Đi đi.” Người trẻ tuổi nói: “Ban đêm gió rét, trong lều phải ấm áp mộtchút.”“Rõ.”Hai phó tướng đứng một bên uống nước nghỉ ngơi, người lớn tuổi quan sátbốn phía xung quanh, đột nhiên nói: “Ngươi có thấy kỳ lạ không...”Người trẻ tuổi ngửa đầu uống ba ngụm nước lớn rồi mới thở dài một tiếng,vẻ mặt hoang mang: “Có chỗ nào lạ?”“Hình như bọn họ không hề mệt mỏi.” Phó tướng lớn tuổi quan sát cẩnthận, phát hiện Kim Ngô Vệ đang hạ trại tại chỗ, ngay ngắn trật tự, độngtác nhanh chóng, ngoài vài người linh tinh ngã dưới đất co quắp, Nhưngngười còn lại có vẻ không mấy mệt mỏi khi đi đường lâu ngày như vậy.“Thuộc hạ của Lý huynh đúng là lợi hại.” Phó tướng trẻ tuổi cảm thán.“Vớ vẩn, thuộc hạ của ta ra sao mà ta còn không biết à? Lần này phụnglệnh chỉ đem mười ba thuộc hạ theo, mấy gã đang nằm đất đấy, chẳng phảicòn lại là người của Tạ Đức nhà ngươi à?”Phó tướng Tạ Đức cũng giật nảy mình: “Ta... ta cũng chỉ mang theo haimươi hai người, trên đường ta còn tưởng những người khác là thuộc hạ củaLý huynh!”“Rốt cuộc là sao!” Phó tướng trẻ tuổi đột nhiên quay đầu lại nhìn TiêuNhược Phong.Tiêu Nhược Phong đặt tay lên kiếm, nhìn về phía trước, ánh mắt lạnh lùng.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… “Ngươi nói có phải mấy lão già phát điên rồi không, yêu cầu như vậy màcũng dám nhận?” Một người trẻ tuổi để ria mép đi tới, vuốt ve lưỡi daotrong tay, ánh mắt đầy suy tư.Bên cạnh là một nam tử cầm dù, dung mạo của nam tử kia khá tuấn tú, ánhmắt lạnh lẽo thấu xương, không để ria mép.Gã ria mép thu dao, vuốt ve chòm râu, con mắt híp lại: “Ngươi không để ýà? Lần này chúng ta phải giết Bách Lý Lạc Trần đấy, đây là Trấn Tây Hầudanh chấn thiên hạ, năm xưa ngay cả lão già kia cũng cực kỳ bái phục.”“Ngươi sai rồi.” Nam tử cõng dù dừng bước, lấy từ trong lòng ra một tờgiấy, mở ra đọc lướt qua: “Người mà bên trên bảo chúng ta giết không chỉcó Bách Lý Lạc Trần, còn có Tiêu Nhược Phong.”Gã ria mép mỉm cười: “Ta nhớ hắn, tiểu tiên sinh của Học Đường.”Nam tử đeo dù thu hồi tờ giấy, bổ sung một câu: “Bắc Ly Lang Gia Vương.”“Chán ngắt, hợp tác với người như ngươi, tuy hoàn thành nhiệm vụ nhanhđấy, nhưng rõ là chán ngắt.” Gã ria mép duỗi lưng một cái.Hai người đi tới bên rìa núi, cúi người nhìn xuống.Đội ngũ Kim Ngô Vệ mênh mông cuồn cuộn đang hộ tống một chiếc xengựa phóng nhanh về phía trước.Gã ria mép xoay tay phải, con dao hiện lên giữa ngón tay, xoay tròn. Hắnđột nhiên dừng tay, chỉ vào kỵ sĩ mặc giáp nhẹ đi đầu: “Tiêu Nhược Phong!”“Hắn là mấu chốt trong chuyện này. Đầu tiên chúng ta phái mười hai kiếmkhách Tô gia phá tan mã trận, giết chết đám Kim Ngô Vệ không chịu nổimột đòn kia, ngăn cản Lang Gia Vương. Ngươi lên xe ngựa, giết lão hầu gia.Cuối cùng chúng ta hợp lực vây giết Tiêu Nhược Phong.” Gã ria mép giơchủy thủ, vạch nhẹ trước yết hầu: “Đơn giản dễ dàng, nửa canh giờ làxong.”“Yêu cầu lớn nhất Ám Hà trong ba mươi năm qua, sao tới miệng ngươi lạiđơn giản như vậy?” Nam tử cõng dù nở nụ cười hiếm thấy.Gã ria mép híp mắt: “Giết người, xưa nay luôn là chuyện đơn giản nhất.”“Nếu thật sự đơn giản như vậy, hắn có sống qua hôm nay không?” Nam tửcõng dù hỏi.“Thử một lần là biết thôi.” Gã ria mép nhún vai.Tiêu Nhược Phong thúc ngựa đi đầu, tốc độ càng lúc càng nhanh, hai phótướng bên cạnh đã thở hồng hộc. Bọn họ vốn là Kim Ngô Vệ, không giỏi vềhành quân, đi cả ngàn dặm đã mệt bở hơi tai. Không ngờ tới Càn ĐôngThành rồi, Tiêu Nhược Phong lại không buồn nghỉ ngơi chút nào, trực tiếplên đường trở về. Tuy trong lòng bọn họ cũng có oán hận, nhưng dù saoTiêu Nhược Phong cũng là vương gia, không ai dám nhiều lời, Nhưng TiêuNhược Phong càng đi càng nhanh, bọn họ sắp không theo kịp nữa.Phó quan lớn tuổi lau mồ hôi trên trán: “Vương gia, bệ hạ cho thời hạn gấprút như vậy sao? Cứ đi liên tục như vậy e là mọi người đều không chịuđược. Ngài cũng biết mà, tuy Kim Ngô Vệ chúng ta ngày ngày thao luyện,chưa bao giờ lười biếng, nhưng đây là lần đầu tiên đi xa như vậy.”Phó tướng nhỏ tuổi hơn một chút thì sắc mặt trắng bệch, thậm chí đãkhông nói nên lời.“Qua ngọn núi nhỏ phía trước, chúng ta sẽ hạ trại.” Tiêu Nhược Phong giơroi chỉ đằng trước.“Rõ.” Phó quan lớn tuổi ngửa đầu lên uống một ngụm nước rồi vội vàng đitheo.Trong xe ngựa, Bách Lý Lạc Trần vẫn nhắm mắt dưỡng thần, bốn người cònlại ngồi nghiêm chỉnh, không ai nói gì. Người trẻ tuổi cưỡi con ngựa TruyPhong có vẻ đã mệt, ném ngựa cho một Kim Ngô Vệ, cũng chui vào trongxe.“Đúng là mệt chết mất, quân đội hành quân lúc nào cũng liều mạng nhưvậy à?” Người trẻ tuổi lắc lắc cánh tay: “Làm ta mệt chết đi được.”Bách Lý Lạc Trần mở to mắt, giơ tay day huyệt Thái Dương: “Tốc độ này màlà quân doanh dưới trướng ta năm xưa thì sẽ bị xử trí theo quân pháp, quáchậm. Nhưng đối với đám Kim Ngô Vệ quen được cưng chiều thì rất hiếmthấy. Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong đúng là biết cách trị quân, chỉ mấyngày ngắn ngủi mà đã ép được bọn họ nghe lời.”Người trẻ tuổi kia mỉm cười: “Hắn tự phi băng băng đằng trước, người phíasau dám không đuổi theo hay sao?”Bách Lý Lạc Trần cầm túi nước bên cạnh uống một hớp rồi nói: “Hắn vộivàng như vậy, e là đã đoán được.”“Đoán được gì?” Người trẻ tuổi hỏi.“Lần này tới Thiên Khải Thành, không phải chỉ đơn giản là đi đường.” BáchLý Lạc Trần mỉm cười: “Yêu cầu hắn hộ tống, đơn giản là vì có người muốngiết ta.”Bách Lý Lạc Trần vừa nói xong, lông mày của nam tử tuấn tú đeo trườngkiếm đột nhiên cau lại, sát khí bùng lên trên mặt.Ông lão chăn ngựa thì vẻ mặt khổ sở ai oán nhìn Bách Lý Lạc Trần, có lẽtrong lòng đang thầm trách cứ lão hầu gia, sao đã trên đường xuốngHoàng Tuyền rồi mà còn dẫn mình theo.Vương Trù chuyên làm đồ ăn ngon lại không hề sợ hãi nói: “Ai mà giết đượchầu gia.”Tô Viên yêu kiều quyến rũ thì quan sát người trẻ tuổi có thể trò chuyệnbằng vai phải lứa với hầu gia, thế nhưng gương mặt đó lại hết sức bìnhthường, không có gì đặc biệt. Sau khi nhìn một lúc cô quay đầu đi, lại ngắmthiếu niên phong lưu tuấn tú kia.Người trẻ tuổi nhún vai: “Người ở Thiên Khải Thành đáng sợ như vậy sao?”“Dừng... dừng lại hạ trại!” Hai phó tướng hét lớn, ghìm cương ngựa đứnglại. Bọn họ đã thở hồng hộc, không còn hơi sức, nói xong lập tức nhảyxuống dắt ngựa sang một bên.Năm trăm Kim Ngô Vệ sau lưng đồng thời xuống ngựa, xe ngựa của TrấnTây Hầu cũng dừng lại, có người tới thông báo: “Hầu gia, đêm nay chúng tahạ trại nghỉ ngơi, sau khi bên kia dựng lều xong chúng ta sẽ phái người tớiđón hầu gia.”“Đi đi.” Người trẻ tuổi nói: “Ban đêm gió rét, trong lều phải ấm áp mộtchút.”“Rõ.”Hai phó tướng đứng một bên uống nước nghỉ ngơi, người lớn tuổi quan sátbốn phía xung quanh, đột nhiên nói: “Ngươi có thấy kỳ lạ không...”Người trẻ tuổi ngửa đầu uống ba ngụm nước lớn rồi mới thở dài một tiếng,vẻ mặt hoang mang: “Có chỗ nào lạ?”“Hình như bọn họ không hề mệt mỏi.” Phó tướng lớn tuổi quan sát cẩnthận, phát hiện Kim Ngô Vệ đang hạ trại tại chỗ, ngay ngắn trật tự, độngtác nhanh chóng, ngoài vài người linh tinh ngã dưới đất co quắp, Nhưngngười còn lại có vẻ không mấy mệt mỏi khi đi đường lâu ngày như vậy.“Thuộc hạ của Lý huynh đúng là lợi hại.” Phó tướng trẻ tuổi cảm thán.“Vớ vẩn, thuộc hạ của ta ra sao mà ta còn không biết à? Lần này phụnglệnh chỉ đem mười ba thuộc hạ theo, mấy gã đang nằm đất đấy, chẳng phảicòn lại là người của Tạ Đức nhà ngươi à?”Phó tướng Tạ Đức cũng giật nảy mình: “Ta... ta cũng chỉ mang theo haimươi hai người, trên đường ta còn tưởng những người khác là thuộc hạ củaLý huynh!”“Rốt cuộc là sao!” Phó tướng trẻ tuổi đột nhiên quay đầu lại nhìn TiêuNhược Phong.Tiêu Nhược Phong đặt tay lên kiếm, nhìn về phía trước, ánh mắt lạnh lùng.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… “Ngươi nói có phải mấy lão già phát điên rồi không, yêu cầu như vậy màcũng dám nhận?” Một người trẻ tuổi để ria mép đi tới, vuốt ve lưỡi daotrong tay, ánh mắt đầy suy tư.Bên cạnh là một nam tử cầm dù, dung mạo của nam tử kia khá tuấn tú, ánhmắt lạnh lẽo thấu xương, không để ria mép.Gã ria mép thu dao, vuốt ve chòm râu, con mắt híp lại: “Ngươi không để ýà? Lần này chúng ta phải giết Bách Lý Lạc Trần đấy, đây là Trấn Tây Hầudanh chấn thiên hạ, năm xưa ngay cả lão già kia cũng cực kỳ bái phục.”“Ngươi sai rồi.” Nam tử cõng dù dừng bước, lấy từ trong lòng ra một tờgiấy, mở ra đọc lướt qua: “Người mà bên trên bảo chúng ta giết không chỉcó Bách Lý Lạc Trần, còn có Tiêu Nhược Phong.”Gã ria mép mỉm cười: “Ta nhớ hắn, tiểu tiên sinh của Học Đường.”Nam tử đeo dù thu hồi tờ giấy, bổ sung một câu: “Bắc Ly Lang Gia Vương.”“Chán ngắt, hợp tác với người như ngươi, tuy hoàn thành nhiệm vụ nhanhđấy, nhưng rõ là chán ngắt.” Gã ria mép duỗi lưng một cái.Hai người đi tới bên rìa núi, cúi người nhìn xuống.Đội ngũ Kim Ngô Vệ mênh mông cuồn cuộn đang hộ tống một chiếc xengựa phóng nhanh về phía trước.Gã ria mép xoay tay phải, con dao hiện lên giữa ngón tay, xoay tròn. Hắnđột nhiên dừng tay, chỉ vào kỵ sĩ mặc giáp nhẹ đi đầu: “Tiêu Nhược Phong!”“Hắn là mấu chốt trong chuyện này. Đầu tiên chúng ta phái mười hai kiếmkhách Tô gia phá tan mã trận, giết chết đám Kim Ngô Vệ không chịu nổimột đòn kia, ngăn cản Lang Gia Vương. Ngươi lên xe ngựa, giết lão hầu gia.Cuối cùng chúng ta hợp lực vây giết Tiêu Nhược Phong.” Gã ria mép giơchủy thủ, vạch nhẹ trước yết hầu: “Đơn giản dễ dàng, nửa canh giờ làxong.”“Yêu cầu lớn nhất Ám Hà trong ba mươi năm qua, sao tới miệng ngươi lạiđơn giản như vậy?” Nam tử cõng dù nở nụ cười hiếm thấy.Gã ria mép híp mắt: “Giết người, xưa nay luôn là chuyện đơn giản nhất.”“Nếu thật sự đơn giản như vậy, hắn có sống qua hôm nay không?” Nam tửcõng dù hỏi.“Thử một lần là biết thôi.” Gã ria mép nhún vai.Tiêu Nhược Phong thúc ngựa đi đầu, tốc độ càng lúc càng nhanh, hai phótướng bên cạnh đã thở hồng hộc. Bọn họ vốn là Kim Ngô Vệ, không giỏi vềhành quân, đi cả ngàn dặm đã mệt bở hơi tai. Không ngờ tới Càn ĐôngThành rồi, Tiêu Nhược Phong lại không buồn nghỉ ngơi chút nào, trực tiếplên đường trở về. Tuy trong lòng bọn họ cũng có oán hận, nhưng dù saoTiêu Nhược Phong cũng là vương gia, không ai dám nhiều lời, Nhưng TiêuNhược Phong càng đi càng nhanh, bọn họ sắp không theo kịp nữa.Phó quan lớn tuổi lau mồ hôi trên trán: “Vương gia, bệ hạ cho thời hạn gấprút như vậy sao? Cứ đi liên tục như vậy e là mọi người đều không chịuđược. Ngài cũng biết mà, tuy Kim Ngô Vệ chúng ta ngày ngày thao luyện,chưa bao giờ lười biếng, nhưng đây là lần đầu tiên đi xa như vậy.”Phó tướng nhỏ tuổi hơn một chút thì sắc mặt trắng bệch, thậm chí đãkhông nói nên lời.“Qua ngọn núi nhỏ phía trước, chúng ta sẽ hạ trại.” Tiêu Nhược Phong giơroi chỉ đằng trước.“Rõ.” Phó quan lớn tuổi ngửa đầu lên uống một ngụm nước rồi vội vàng đitheo.Trong xe ngựa, Bách Lý Lạc Trần vẫn nhắm mắt dưỡng thần, bốn người cònlại ngồi nghiêm chỉnh, không ai nói gì. Người trẻ tuổi cưỡi con ngựa TruyPhong có vẻ đã mệt, ném ngựa cho một Kim Ngô Vệ, cũng chui vào trongxe.“Đúng là mệt chết mất, quân đội hành quân lúc nào cũng liều mạng nhưvậy à?” Người trẻ tuổi lắc lắc cánh tay: “Làm ta mệt chết đi được.”Bách Lý Lạc Trần mở to mắt, giơ tay day huyệt Thái Dương: “Tốc độ này màlà quân doanh dưới trướng ta năm xưa thì sẽ bị xử trí theo quân pháp, quáchậm. Nhưng đối với đám Kim Ngô Vệ quen được cưng chiều thì rất hiếmthấy. Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong đúng là biết cách trị quân, chỉ mấyngày ngắn ngủi mà đã ép được bọn họ nghe lời.”Người trẻ tuổi kia mỉm cười: “Hắn tự phi băng băng đằng trước, người phíasau dám không đuổi theo hay sao?”Bách Lý Lạc Trần cầm túi nước bên cạnh uống một hớp rồi nói: “Hắn vộivàng như vậy, e là đã đoán được.”“Đoán được gì?” Người trẻ tuổi hỏi.“Lần này tới Thiên Khải Thành, không phải chỉ đơn giản là đi đường.” BáchLý Lạc Trần mỉm cười: “Yêu cầu hắn hộ tống, đơn giản là vì có người muốngiết ta.”Bách Lý Lạc Trần vừa nói xong, lông mày của nam tử tuấn tú đeo trườngkiếm đột nhiên cau lại, sát khí bùng lên trên mặt.Ông lão chăn ngựa thì vẻ mặt khổ sở ai oán nhìn Bách Lý Lạc Trần, có lẽtrong lòng đang thầm trách cứ lão hầu gia, sao đã trên đường xuốngHoàng Tuyền rồi mà còn dẫn mình theo.Vương Trù chuyên làm đồ ăn ngon lại không hề sợ hãi nói: “Ai mà giết đượchầu gia.”Tô Viên yêu kiều quyến rũ thì quan sát người trẻ tuổi có thể trò chuyệnbằng vai phải lứa với hầu gia, thế nhưng gương mặt đó lại hết sức bìnhthường, không có gì đặc biệt. Sau khi nhìn một lúc cô quay đầu đi, lại ngắmthiếu niên phong lưu tuấn tú kia.Người trẻ tuổi nhún vai: “Người ở Thiên Khải Thành đáng sợ như vậy sao?”“Dừng... dừng lại hạ trại!” Hai phó tướng hét lớn, ghìm cương ngựa đứnglại. Bọn họ đã thở hồng hộc, không còn hơi sức, nói xong lập tức nhảyxuống dắt ngựa sang một bên.Năm trăm Kim Ngô Vệ sau lưng đồng thời xuống ngựa, xe ngựa của TrấnTây Hầu cũng dừng lại, có người tới thông báo: “Hầu gia, đêm nay chúng tahạ trại nghỉ ngơi, sau khi bên kia dựng lều xong chúng ta sẽ phái người tớiđón hầu gia.”“Đi đi.” Người trẻ tuổi nói: “Ban đêm gió rét, trong lều phải ấm áp mộtchút.”“Rõ.”Hai phó tướng đứng một bên uống nước nghỉ ngơi, người lớn tuổi quan sátbốn phía xung quanh, đột nhiên nói: “Ngươi có thấy kỳ lạ không...”Người trẻ tuổi ngửa đầu uống ba ngụm nước lớn rồi mới thở dài một tiếng,vẻ mặt hoang mang: “Có chỗ nào lạ?”“Hình như bọn họ không hề mệt mỏi.” Phó tướng lớn tuổi quan sát cẩnthận, phát hiện Kim Ngô Vệ đang hạ trại tại chỗ, ngay ngắn trật tự, độngtác nhanh chóng, ngoài vài người linh tinh ngã dưới đất co quắp, Nhưngngười còn lại có vẻ không mấy mệt mỏi khi đi đường lâu ngày như vậy.“Thuộc hạ của Lý huynh đúng là lợi hại.” Phó tướng trẻ tuổi cảm thán.“Vớ vẩn, thuộc hạ của ta ra sao mà ta còn không biết à? Lần này phụnglệnh chỉ đem mười ba thuộc hạ theo, mấy gã đang nằm đất đấy, chẳng phảicòn lại là người của Tạ Đức nhà ngươi à?”Phó tướng Tạ Đức cũng giật nảy mình: “Ta... ta cũng chỉ mang theo haimươi hai người, trên đường ta còn tưởng những người khác là thuộc hạ củaLý huynh!”“Rốt cuộc là sao!” Phó tướng trẻ tuổi đột nhiên quay đầu lại nhìn TiêuNhược Phong.Tiêu Nhược Phong đặt tay lên kiếm, nhìn về phía trước, ánh mắt lạnh lùng.