Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 241: Kề vai chiến đấu
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Bầu trời vừa lộ ra chút ánh trắng, đội ngũ Kim Ngô Vệ khổng lồ đã nhổ trạixuất phát.Cầm đầu là hai phó tướng một trẻ một già, ánh mắt phó tướng trẻ tuổi đãthay đổi.“Điện hạ nói gì với ngươi, sao ta cảm thấy chỉ sau một đêm mà ngươi có vẻtràn ngập... đấu chí?”“Không.” Phó tướng trẻ tuổi hung hăng vung roi ngựa: “Ta chỉ cảm thấyđiện hạ nói đúng, chuyện đã tới nước này, sống sót mới là quan trọngnhất.”Trên ngọn núi xa xa, lão già khôi ngô cầm đao ánh mắt lạnh lùng.“Có đuổi theo không?”“Phái mười đệ tử Tạ gia bám theo, thi thoảng quấy nhiễu một chút là đượcrồi.”“Sau khi qua Long An quận là chỉ có đường lớn, không tiện ra tay.”“Vậy thì ra tay tại Long An quận, nhưng đừng ra tay với đám người này.”“Ý của tam gia là sao?”“Tô gia ỷ vào đại gia trưởng họ Tô, mấy năm nay quá kiêu ngạo, không đểTạ gia chúng ta trong mắt, cũng không để Mộ gia trong mắt.” Lão già caoto quay người, một nam tử mặc đồ trắng từ trên xuống dưới, sắc mặt táinhợt, thân hình gầy gò, đột nhiên xuất hiện tại đó. Nam tử kia xuất hiện rấtđột ngột, toàn thân toát ra khí tức âm u quỷ dị khiến người ta không thoảimái.“Tạ tam gia, đêm qua nhân lúc chôn thi thể, có bảy người đã lặng lẽ rời độingũ.” Giọng nói của nam tử kia trầm trầm.Nam tử bên cạnh lão già khôi ngô híp mắt: “Mộ gia, Mộ Âm Chân.”“Âm Chân là cao thủ truy tung giỏi nhất Mộ gia thế hệ này, nếu không cóhắn, có lẽ chúng ta sẽ trúng kế thật.” Ông lão khôi ngô cười nói.“Chắc chắn trong đội ngũ có một người là cao thủ dịch dung. Tạ tam giađừng nhận lầm.” Mộ Âm Chân nhắc nhở.“Yên tâm đi, Long An quận sẽ là chỗ chôn thấy bọn chúng.” Lão già khôingô vuốt ve thanh đao trong tay.Long An quận, quán trọ Đông Lai.Một nhóm thương nhân từ trên xe ngựa bước xuống, một thương phúc hậuăn mặc hoa lệ dẫn theo một cô gái xinh đẹp nở nang và một thiếu niêntrắng trẻo tuấn tú ngồi xuống một cái bàn. Còn lại là hai người trẻ tuổitướng mạo bình thường, một gã cao to thô kệch, một ông lão lưng còngngồi xuống cái bàn bên cạnh.“Đúng là thiếu niên tuấn tú, ngắm thế nào cũng không chán.” Mỹ nhân đẫyđà giơ tay chống cằm nhìn thiếu niên gương mặt trắng trẻo bên cạnh, ánhmắt chứa chan tình cảm.Nhưng thiếu niên lại coi như không thấy mỹ nhân, chỉ thấy người trongquan trọ chậm rãi đi ra ngoài, sau đó lại có một số người khác đi vào, gọiđồ ăn thức uống, bình thường tới không thể bình thường hơn.Thương nhân phúc hậu ho khan một tiếng: “Gọi chút đồ ăn đi.”Gã cao to thô kệch nhìn thực đơn treo trên tường, càng nhìn càng nhíumày, cuối cùng không nhịn được mắng: “Cãi chỗ rách nát này làm thực đơnchả ra sao cả, chẳng có món nào ăn được! Chúng ta đi thôi!”Hắn đứng dậy, sau đó một tiểu nhị cầm khăn lông màu trắng giơ tay ấnhắn xuống.“Quý khách đừng vội, thực đơn dán trên tường chỉ cho khách khứa bìnhthường xem thôi, nhưng ta thấy các vị là khách quý, đương nhiên có thựcđơn chiêu đãi khác.” Tiểu nhị mỉm cười.“Ồ? Món gì?” Gã cao to quát.“Óc khỉ ăn sống nhé?” Tiểu nhị vẫn mỉm cười.“Óc khỉ? Khỉ gì?” Gã cao to sửng sốt.“Đương nhiên là Trấn Tây Hầu rồi!” Tiểu nhị hất khăn tay, đánh thẳng vàothương nhân phúc hậu bàn bên cạnh.Thiếu niên tuấn tú lập tức rút thanh trường kiếm đặt trên bàn, chém thẳngtới, nhưng bị chiếc khăn kia quấn lấy. Thiếu niên nhẹ nhàng hất lên, ghimthanh trường kiếm trên tường.“Đã nói đừng có làm trò mèo này, cứ đánh thẳng tay có phải hơn không.”Người trẻ tuổi ngồi bên cạnh đứng dậy, giơ quyền đánh thẳng tới: “Đếnđây, nhanh cho xong!”Tiểu nhị bị quyền phong chấn cho bay ngược bảy trượng.Trong quán còn lại năm bàn, mười sáu vị khách đồng thời rút đao giấutrong tay áo ra.Tổng cộng mười sáu thanh, tất cả đều là đao, không có kiếm.“Đổi nhóm khác rồi.” Người trẻ tuổi nhìn lướt qua.Một người trẻ tuổi khác nắm lấy mặt mình, xé mặt nạ da người ra ném lênbàn: “Tô gia đi rồi, lần này là Ám Hà Tạ gia hả?”“Lang Gia Vương điện hạ thật tinh tường.” Một giọng nói phóng khoángvang lên, lão già cao to tóc trắng đạp cửa đi vào, tay cầm một thanh đạikhảo đao sống đao vàng kim cực kỳ bắt mắt.Tiêu Nhược Phong chạm tay lên kiếm, hạ giọng nói: “Người này khó đốiphó.”“Bây giờ các ngươi còn chưa có tư cách nói khó hay dễ.” Tiểu nhị ném cáikhăn trong tay đi, lấy từ trong tay áo ra hai thanh miêu đao dài nhỏ. “Đánhtới ta trước đã.”Thương nhân phúc hậu lột mặt nạ da người, hạ giọng mắng: “Đeo cái mặtnạ này rõ là khó chịu.”Mỹ nhân nở nang bên cạnh nhướn mày: “Hầu gia, ngài nói vậy là khôngđược rồi. Mặt nạ da người do Tô Viện ta chế tạo là nổi danh thoải mái dễchịu trong nghề này đấy, thông thoáng thư thích. Ngài nói vậy là hỏngchuyện làm ăn của ta rồi.”Bách Lý Lạc Trần mỉm cười: “Ta chỉ nói là tâm lý thôi, không liên quan tới taynghề của Tô cô nương.”Tiểu nhị trong quán thấy hai người bọn họ thản nhiên trò chuyện, không đểý tới mình, không khỏi tức giận, ho khan hai tiếng: “Hai vị. Hình như bây giờkhông phải lúc liếc mắt đưa tình?”Tô Viện liếc mắt nhìn hắn, không nói một câu, nhưng Vương Trừ lại nhìnchằm chằm vào Bách Lý Lạc Trần.“Đi đi.” Bách Lý Lạc Trần thở dài. “Đã lâu không được thấy đao pháp củangươi.”Vương Trù gật nhẹ đầu, bước lên trước một bước, nhìn tiểu nhị nói: “Ngươidùng đao, ta cũng dùng đao.”“Đao đâu?” Tiểu nhị khẽ nhíu mày.Vương Trù cầm cái túi xách vẫn mang theo bên người, đột nhiên kéo mộtcái, ánh bạc lóe lên, bảy lưỡi đao lớn nhỏ bất đồng cắm trên cái bàn trướcmặt hắn.Tiểu nhị cúi đầu nhìn qua, khẽ nhíu mày: “Bảy... bảy con dao phay?”“Đúng, trong hầu phủ, ta dừng chúng làm tiệc thịt trâu cho họ, có thể cắtrời cả con trâu lớn.” Vương Trù khoanh tay trước ngực, ngạo nghễ nói.Người giang hồ bình thường thấy người trước mắt lấy bảy con dao phay rađánh nhau, chắc sẽ cảm thấy rất buồn cười. Thế nhưng tiểu nhị cầm songđao kia lại không cười nổi, vì hắn là người hiểu đao, nên cũng hiểu mấy condao trước mặt mình.“Phá Quân, Liêm Trinh, Lộc Tồn, Văn Khúc, Cự Môn, Vũ Khúc, Tham Lang.Đây là Thất Tinh đao. Ngươi họ Vương?” Tiểu nhị lùi lại phía sau một bước.Vương Trù sửng sốt: “Ngươi nhận ra bảy con dao này à?”“Ngày trước trong Phá Phong Quân có một bếp trưởng, chỉ phụ trách nấubếp chứ chưa bao giờ ra trận giết địch. Nhưng có một lần phía sau doanhtrại bị người khác đánh lén, hắn cầm bảy lưỡi đao ra tay, gọt thủ lĩnh của kẻđịch thành bộ xương. Sau đó mọi người mới biết hắn là một trong Thất Sátcủa Trấn Tây Hầu, tên là Vương Tuyệt.” Tiểu nhị chậm rãi nói.Vương Trù gật nhẹ đầu, giơ tay rút thanh Phá Quân đao lớn nhất ra: “Đúngvậy, ông ấy là cha ta.”
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Bầu trời vừa lộ ra chút ánh trắng, đội ngũ Kim Ngô Vệ khổng lồ đã nhổ trạixuất phát.Cầm đầu là hai phó tướng một trẻ một già, ánh mắt phó tướng trẻ tuổi đãthay đổi.“Điện hạ nói gì với ngươi, sao ta cảm thấy chỉ sau một đêm mà ngươi có vẻtràn ngập... đấu chí?”“Không.” Phó tướng trẻ tuổi hung hăng vung roi ngựa: “Ta chỉ cảm thấyđiện hạ nói đúng, chuyện đã tới nước này, sống sót mới là quan trọngnhất.”Trên ngọn núi xa xa, lão già khôi ngô cầm đao ánh mắt lạnh lùng.“Có đuổi theo không?”“Phái mười đệ tử Tạ gia bám theo, thi thoảng quấy nhiễu một chút là đượcrồi.”“Sau khi qua Long An quận là chỉ có đường lớn, không tiện ra tay.”“Vậy thì ra tay tại Long An quận, nhưng đừng ra tay với đám người này.”“Ý của tam gia là sao?”“Tô gia ỷ vào đại gia trưởng họ Tô, mấy năm nay quá kiêu ngạo, không đểTạ gia chúng ta trong mắt, cũng không để Mộ gia trong mắt.” Lão già caoto quay người, một nam tử mặc đồ trắng từ trên xuống dưới, sắc mặt táinhợt, thân hình gầy gò, đột nhiên xuất hiện tại đó. Nam tử kia xuất hiện rấtđột ngột, toàn thân toát ra khí tức âm u quỷ dị khiến người ta không thoảimái.“Tạ tam gia, đêm qua nhân lúc chôn thi thể, có bảy người đã lặng lẽ rời độingũ.” Giọng nói của nam tử kia trầm trầm.Nam tử bên cạnh lão già khôi ngô híp mắt: “Mộ gia, Mộ Âm Chân.”“Âm Chân là cao thủ truy tung giỏi nhất Mộ gia thế hệ này, nếu không cóhắn, có lẽ chúng ta sẽ trúng kế thật.” Ông lão khôi ngô cười nói.“Chắc chắn trong đội ngũ có một người là cao thủ dịch dung. Tạ tam giađừng nhận lầm.” Mộ Âm Chân nhắc nhở.“Yên tâm đi, Long An quận sẽ là chỗ chôn thấy bọn chúng.” Lão già khôingô vuốt ve thanh đao trong tay.Long An quận, quán trọ Đông Lai.Một nhóm thương nhân từ trên xe ngựa bước xuống, một thương phúc hậuăn mặc hoa lệ dẫn theo một cô gái xinh đẹp nở nang và một thiếu niêntrắng trẻo tuấn tú ngồi xuống một cái bàn. Còn lại là hai người trẻ tuổitướng mạo bình thường, một gã cao to thô kệch, một ông lão lưng còngngồi xuống cái bàn bên cạnh.“Đúng là thiếu niên tuấn tú, ngắm thế nào cũng không chán.” Mỹ nhân đẫyđà giơ tay chống cằm nhìn thiếu niên gương mặt trắng trẻo bên cạnh, ánhmắt chứa chan tình cảm.Nhưng thiếu niên lại coi như không thấy mỹ nhân, chỉ thấy người trongquan trọ chậm rãi đi ra ngoài, sau đó lại có một số người khác đi vào, gọiđồ ăn thức uống, bình thường tới không thể bình thường hơn.Thương nhân phúc hậu ho khan một tiếng: “Gọi chút đồ ăn đi.”Gã cao to thô kệch nhìn thực đơn treo trên tường, càng nhìn càng nhíumày, cuối cùng không nhịn được mắng: “Cãi chỗ rách nát này làm thực đơnchả ra sao cả, chẳng có món nào ăn được! Chúng ta đi thôi!”Hắn đứng dậy, sau đó một tiểu nhị cầm khăn lông màu trắng giơ tay ấnhắn xuống.“Quý khách đừng vội, thực đơn dán trên tường chỉ cho khách khứa bìnhthường xem thôi, nhưng ta thấy các vị là khách quý, đương nhiên có thựcđơn chiêu đãi khác.” Tiểu nhị mỉm cười.“Ồ? Món gì?” Gã cao to quát.“Óc khỉ ăn sống nhé?” Tiểu nhị vẫn mỉm cười.“Óc khỉ? Khỉ gì?” Gã cao to sửng sốt.“Đương nhiên là Trấn Tây Hầu rồi!” Tiểu nhị hất khăn tay, đánh thẳng vàothương nhân phúc hậu bàn bên cạnh.Thiếu niên tuấn tú lập tức rút thanh trường kiếm đặt trên bàn, chém thẳngtới, nhưng bị chiếc khăn kia quấn lấy. Thiếu niên nhẹ nhàng hất lên, ghimthanh trường kiếm trên tường.“Đã nói đừng có làm trò mèo này, cứ đánh thẳng tay có phải hơn không.”Người trẻ tuổi ngồi bên cạnh đứng dậy, giơ quyền đánh thẳng tới: “Đếnđây, nhanh cho xong!”Tiểu nhị bị quyền phong chấn cho bay ngược bảy trượng.Trong quán còn lại năm bàn, mười sáu vị khách đồng thời rút đao giấutrong tay áo ra.Tổng cộng mười sáu thanh, tất cả đều là đao, không có kiếm.“Đổi nhóm khác rồi.” Người trẻ tuổi nhìn lướt qua.Một người trẻ tuổi khác nắm lấy mặt mình, xé mặt nạ da người ra ném lênbàn: “Tô gia đi rồi, lần này là Ám Hà Tạ gia hả?”“Lang Gia Vương điện hạ thật tinh tường.” Một giọng nói phóng khoángvang lên, lão già cao to tóc trắng đạp cửa đi vào, tay cầm một thanh đạikhảo đao sống đao vàng kim cực kỳ bắt mắt.Tiêu Nhược Phong chạm tay lên kiếm, hạ giọng nói: “Người này khó đốiphó.”“Bây giờ các ngươi còn chưa có tư cách nói khó hay dễ.” Tiểu nhị ném cáikhăn trong tay đi, lấy từ trong tay áo ra hai thanh miêu đao dài nhỏ. “Đánhtới ta trước đã.”Thương nhân phúc hậu lột mặt nạ da người, hạ giọng mắng: “Đeo cái mặtnạ này rõ là khó chịu.”Mỹ nhân nở nang bên cạnh nhướn mày: “Hầu gia, ngài nói vậy là khôngđược rồi. Mặt nạ da người do Tô Viện ta chế tạo là nổi danh thoải mái dễchịu trong nghề này đấy, thông thoáng thư thích. Ngài nói vậy là hỏngchuyện làm ăn của ta rồi.”Bách Lý Lạc Trần mỉm cười: “Ta chỉ nói là tâm lý thôi, không liên quan tới taynghề của Tô cô nương.”Tiểu nhị trong quán thấy hai người bọn họ thản nhiên trò chuyện, không đểý tới mình, không khỏi tức giận, ho khan hai tiếng: “Hai vị. Hình như bây giờkhông phải lúc liếc mắt đưa tình?”Tô Viện liếc mắt nhìn hắn, không nói một câu, nhưng Vương Trừ lại nhìnchằm chằm vào Bách Lý Lạc Trần.“Đi đi.” Bách Lý Lạc Trần thở dài. “Đã lâu không được thấy đao pháp củangươi.”Vương Trù gật nhẹ đầu, bước lên trước một bước, nhìn tiểu nhị nói: “Ngươidùng đao, ta cũng dùng đao.”“Đao đâu?” Tiểu nhị khẽ nhíu mày.Vương Trù cầm cái túi xách vẫn mang theo bên người, đột nhiên kéo mộtcái, ánh bạc lóe lên, bảy lưỡi đao lớn nhỏ bất đồng cắm trên cái bàn trướcmặt hắn.Tiểu nhị cúi đầu nhìn qua, khẽ nhíu mày: “Bảy... bảy con dao phay?”“Đúng, trong hầu phủ, ta dừng chúng làm tiệc thịt trâu cho họ, có thể cắtrời cả con trâu lớn.” Vương Trù khoanh tay trước ngực, ngạo nghễ nói.Người giang hồ bình thường thấy người trước mắt lấy bảy con dao phay rađánh nhau, chắc sẽ cảm thấy rất buồn cười. Thế nhưng tiểu nhị cầm songđao kia lại không cười nổi, vì hắn là người hiểu đao, nên cũng hiểu mấy condao trước mặt mình.“Phá Quân, Liêm Trinh, Lộc Tồn, Văn Khúc, Cự Môn, Vũ Khúc, Tham Lang.Đây là Thất Tinh đao. Ngươi họ Vương?” Tiểu nhị lùi lại phía sau một bước.Vương Trù sửng sốt: “Ngươi nhận ra bảy con dao này à?”“Ngày trước trong Phá Phong Quân có một bếp trưởng, chỉ phụ trách nấubếp chứ chưa bao giờ ra trận giết địch. Nhưng có một lần phía sau doanhtrại bị người khác đánh lén, hắn cầm bảy lưỡi đao ra tay, gọt thủ lĩnh của kẻđịch thành bộ xương. Sau đó mọi người mới biết hắn là một trong Thất Sátcủa Trấn Tây Hầu, tên là Vương Tuyệt.” Tiểu nhị chậm rãi nói.Vương Trù gật nhẹ đầu, giơ tay rút thanh Phá Quân đao lớn nhất ra: “Đúngvậy, ông ấy là cha ta.”
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Bầu trời vừa lộ ra chút ánh trắng, đội ngũ Kim Ngô Vệ khổng lồ đã nhổ trạixuất phát.Cầm đầu là hai phó tướng một trẻ một già, ánh mắt phó tướng trẻ tuổi đãthay đổi.“Điện hạ nói gì với ngươi, sao ta cảm thấy chỉ sau một đêm mà ngươi có vẻtràn ngập... đấu chí?”“Không.” Phó tướng trẻ tuổi hung hăng vung roi ngựa: “Ta chỉ cảm thấyđiện hạ nói đúng, chuyện đã tới nước này, sống sót mới là quan trọngnhất.”Trên ngọn núi xa xa, lão già khôi ngô cầm đao ánh mắt lạnh lùng.“Có đuổi theo không?”“Phái mười đệ tử Tạ gia bám theo, thi thoảng quấy nhiễu một chút là đượcrồi.”“Sau khi qua Long An quận là chỉ có đường lớn, không tiện ra tay.”“Vậy thì ra tay tại Long An quận, nhưng đừng ra tay với đám người này.”“Ý của tam gia là sao?”“Tô gia ỷ vào đại gia trưởng họ Tô, mấy năm nay quá kiêu ngạo, không đểTạ gia chúng ta trong mắt, cũng không để Mộ gia trong mắt.” Lão già caoto quay người, một nam tử mặc đồ trắng từ trên xuống dưới, sắc mặt táinhợt, thân hình gầy gò, đột nhiên xuất hiện tại đó. Nam tử kia xuất hiện rấtđột ngột, toàn thân toát ra khí tức âm u quỷ dị khiến người ta không thoảimái.“Tạ tam gia, đêm qua nhân lúc chôn thi thể, có bảy người đã lặng lẽ rời độingũ.” Giọng nói của nam tử kia trầm trầm.Nam tử bên cạnh lão già khôi ngô híp mắt: “Mộ gia, Mộ Âm Chân.”“Âm Chân là cao thủ truy tung giỏi nhất Mộ gia thế hệ này, nếu không cóhắn, có lẽ chúng ta sẽ trúng kế thật.” Ông lão khôi ngô cười nói.“Chắc chắn trong đội ngũ có một người là cao thủ dịch dung. Tạ tam giađừng nhận lầm.” Mộ Âm Chân nhắc nhở.“Yên tâm đi, Long An quận sẽ là chỗ chôn thấy bọn chúng.” Lão già khôingô vuốt ve thanh đao trong tay.Long An quận, quán trọ Đông Lai.Một nhóm thương nhân từ trên xe ngựa bước xuống, một thương phúc hậuăn mặc hoa lệ dẫn theo một cô gái xinh đẹp nở nang và một thiếu niêntrắng trẻo tuấn tú ngồi xuống một cái bàn. Còn lại là hai người trẻ tuổitướng mạo bình thường, một gã cao to thô kệch, một ông lão lưng còngngồi xuống cái bàn bên cạnh.“Đúng là thiếu niên tuấn tú, ngắm thế nào cũng không chán.” Mỹ nhân đẫyđà giơ tay chống cằm nhìn thiếu niên gương mặt trắng trẻo bên cạnh, ánhmắt chứa chan tình cảm.Nhưng thiếu niên lại coi như không thấy mỹ nhân, chỉ thấy người trongquan trọ chậm rãi đi ra ngoài, sau đó lại có một số người khác đi vào, gọiđồ ăn thức uống, bình thường tới không thể bình thường hơn.Thương nhân phúc hậu ho khan một tiếng: “Gọi chút đồ ăn đi.”Gã cao to thô kệch nhìn thực đơn treo trên tường, càng nhìn càng nhíumày, cuối cùng không nhịn được mắng: “Cãi chỗ rách nát này làm thực đơnchả ra sao cả, chẳng có món nào ăn được! Chúng ta đi thôi!”Hắn đứng dậy, sau đó một tiểu nhị cầm khăn lông màu trắng giơ tay ấnhắn xuống.“Quý khách đừng vội, thực đơn dán trên tường chỉ cho khách khứa bìnhthường xem thôi, nhưng ta thấy các vị là khách quý, đương nhiên có thựcđơn chiêu đãi khác.” Tiểu nhị mỉm cười.“Ồ? Món gì?” Gã cao to quát.“Óc khỉ ăn sống nhé?” Tiểu nhị vẫn mỉm cười.“Óc khỉ? Khỉ gì?” Gã cao to sửng sốt.“Đương nhiên là Trấn Tây Hầu rồi!” Tiểu nhị hất khăn tay, đánh thẳng vàothương nhân phúc hậu bàn bên cạnh.Thiếu niên tuấn tú lập tức rút thanh trường kiếm đặt trên bàn, chém thẳngtới, nhưng bị chiếc khăn kia quấn lấy. Thiếu niên nhẹ nhàng hất lên, ghimthanh trường kiếm trên tường.“Đã nói đừng có làm trò mèo này, cứ đánh thẳng tay có phải hơn không.”Người trẻ tuổi ngồi bên cạnh đứng dậy, giơ quyền đánh thẳng tới: “Đếnđây, nhanh cho xong!”Tiểu nhị bị quyền phong chấn cho bay ngược bảy trượng.Trong quán còn lại năm bàn, mười sáu vị khách đồng thời rút đao giấutrong tay áo ra.Tổng cộng mười sáu thanh, tất cả đều là đao, không có kiếm.“Đổi nhóm khác rồi.” Người trẻ tuổi nhìn lướt qua.Một người trẻ tuổi khác nắm lấy mặt mình, xé mặt nạ da người ra ném lênbàn: “Tô gia đi rồi, lần này là Ám Hà Tạ gia hả?”“Lang Gia Vương điện hạ thật tinh tường.” Một giọng nói phóng khoángvang lên, lão già cao to tóc trắng đạp cửa đi vào, tay cầm một thanh đạikhảo đao sống đao vàng kim cực kỳ bắt mắt.Tiêu Nhược Phong chạm tay lên kiếm, hạ giọng nói: “Người này khó đốiphó.”“Bây giờ các ngươi còn chưa có tư cách nói khó hay dễ.” Tiểu nhị ném cáikhăn trong tay đi, lấy từ trong tay áo ra hai thanh miêu đao dài nhỏ. “Đánhtới ta trước đã.”Thương nhân phúc hậu lột mặt nạ da người, hạ giọng mắng: “Đeo cái mặtnạ này rõ là khó chịu.”Mỹ nhân nở nang bên cạnh nhướn mày: “Hầu gia, ngài nói vậy là khôngđược rồi. Mặt nạ da người do Tô Viện ta chế tạo là nổi danh thoải mái dễchịu trong nghề này đấy, thông thoáng thư thích. Ngài nói vậy là hỏngchuyện làm ăn của ta rồi.”Bách Lý Lạc Trần mỉm cười: “Ta chỉ nói là tâm lý thôi, không liên quan tới taynghề của Tô cô nương.”Tiểu nhị trong quán thấy hai người bọn họ thản nhiên trò chuyện, không đểý tới mình, không khỏi tức giận, ho khan hai tiếng: “Hai vị. Hình như bây giờkhông phải lúc liếc mắt đưa tình?”Tô Viện liếc mắt nhìn hắn, không nói một câu, nhưng Vương Trừ lại nhìnchằm chằm vào Bách Lý Lạc Trần.“Đi đi.” Bách Lý Lạc Trần thở dài. “Đã lâu không được thấy đao pháp củangươi.”Vương Trù gật nhẹ đầu, bước lên trước một bước, nhìn tiểu nhị nói: “Ngươidùng đao, ta cũng dùng đao.”“Đao đâu?” Tiểu nhị khẽ nhíu mày.Vương Trù cầm cái túi xách vẫn mang theo bên người, đột nhiên kéo mộtcái, ánh bạc lóe lên, bảy lưỡi đao lớn nhỏ bất đồng cắm trên cái bàn trướcmặt hắn.Tiểu nhị cúi đầu nhìn qua, khẽ nhíu mày: “Bảy... bảy con dao phay?”“Đúng, trong hầu phủ, ta dừng chúng làm tiệc thịt trâu cho họ, có thể cắtrời cả con trâu lớn.” Vương Trù khoanh tay trước ngực, ngạo nghễ nói.Người giang hồ bình thường thấy người trước mắt lấy bảy con dao phay rađánh nhau, chắc sẽ cảm thấy rất buồn cười. Thế nhưng tiểu nhị cầm songđao kia lại không cười nổi, vì hắn là người hiểu đao, nên cũng hiểu mấy condao trước mặt mình.“Phá Quân, Liêm Trinh, Lộc Tồn, Văn Khúc, Cự Môn, Vũ Khúc, Tham Lang.Đây là Thất Tinh đao. Ngươi họ Vương?” Tiểu nhị lùi lại phía sau một bước.Vương Trù sửng sốt: “Ngươi nhận ra bảy con dao này à?”“Ngày trước trong Phá Phong Quân có một bếp trưởng, chỉ phụ trách nấubếp chứ chưa bao giờ ra trận giết địch. Nhưng có một lần phía sau doanhtrại bị người khác đánh lén, hắn cầm bảy lưỡi đao ra tay, gọt thủ lĩnh của kẻđịch thành bộ xương. Sau đó mọi người mới biết hắn là một trong Thất Sátcủa Trấn Tây Hầu, tên là Vương Tuyệt.” Tiểu nhị chậm rãi nói.Vương Trù gật nhẹ đầu, giơ tay rút thanh Phá Quân đao lớn nhất ra: “Đúngvậy, ông ấy là cha ta.”