Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 249: Lần thứ ba tới Thiên Khải
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… “Thật không ngờ chỉ hai năm ngắn ngủi mà đã tới Thiên Khải ba lần.” BáchLý Đông Quân nhận cây quạt xếp từ tay Nam Cung Xuân Thủy, ngồi trênngựa khoan thai vung vẩy, giọng nói cũng đầy vẻ ‘xuân phong đắc ý’.“Ta từng có một người bạn, cũng từng tới Thiên Khải ba lần. Một người mộtkiếm xông vào thành, ba ngàn thiết kỵ cũng không cản nổi.”“Hắn xông vào thành làm gì, cũng cướp dâu à?”“Lần đầu là uống rượu say, đánh cược với ta. Lần thứ hai là người bạn củahắn mất, là lỗi của hoàng đế, nên hắn muốn giết hoàng đế. Lần thứ ba, làđể cứu ta.”“Cái vụ giết hoàng đế ghê nha, có thành công không?”“Không, nhưng ta biết lúc đó hắn có cơ hội, chỉ là tự hắn bỏ qua. Cho nêntrước khi đi hắn để lại một vết kiếm trên cửa Chu Tước.” Nam tử trong xengựa cười nói.“Thật muốn thấy vết kiếm ấy.” Tư Không Trường Phong thúc ngựa đi bêncạnh Bách Lý Đông Quân đột nhiên nói.“Không thấy được đâu. Thời gian đổi dời, triều đại cũng thay, không còn ainhớ kiếm của hắn. Nhưng mọi người vẫn nhớ bài thơ của hắn - Mười bướcgiết một người, ngàn dặm không lưu dấu. Xong chuyện phủi áo ra đi,không để ý công danh gì!”Trong xe ngựa bỗng có một luồng sát khí khó hiểu.Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong âm thầm run rẩy, biết bằnghữu mà sư phụ nói chính là Thi Kiếm Tiên danh chấn thiên hạ. Nghe nói vịThi Kiếm Tiên đó say rượu nhảy xuống nước bắt cái bóng của mặt trăng,cuối cùng chết đuối. Kết cục nghe đầy ý thơ nhưng cũng tràn ngập đauthương. Theo giọng điệu của sư phụ, chắc đã có một câu chuyện khắc cốtghi tâm.Đoàn người hội hợp với Kim Ngô Vệ đã tách ra lúc trước, cứ thế hùng dũngđi vào Thiên Khải Thành.Tất cả Ám vệ đang chờ đợi trong các phủ nha tại cửa thành lập tức phátđộng.Bách Lý Lạc Trần theo Kim Ngô Vệ vào Thiên Khải, Lang Gia Vương TiêuNhược Phong, cháu trai Bách Lý Lạc Trần là Bách Lý Đông Quân theo hầuhai bên trái phải. Năm trăm Kim Ngô Vệ hộ tống bên cạnh, không có gìkhác thường.Ngự Sử Đài, Thượng Thư phủ, Khâm Thiên Giám, Đại Lý Tự, Cảnh Ngọcvương phủ, Thanh Vương phủ, cuối cùng đưa tới ngự thư phòng tronghoàng cung Thiên Khải.“Không có gì khác thường?” Thái An Đế không kinh ngạc trước kết quả này.“Không có.” Ám vệ gật nhẹ đầu.Bên ngoài như có tiếng bước chân vội vàng chạy tới. Thái An Đế ngẩng đầulên: “Có chuyện gì vậy?’Một Ám vệ khác đi vào trong Ngự Thư Phòng, cúi đầu nói: “Trong xe ngựacòn có một người.”Thanh Vương phủ, Thanh Vương tính khí không tốt đã nổi giận lôi đình.“Sao bảo Ám Hà ra tay chưa bao giờ thất thủ cơ mà! Sao tên Bách Lý LạcTrần kia vẫn nghênh ngang đến đây!”“Bản vương đưa nhiều bao nhiêu vàng bạc của cải, chỉ nhận được kết quảnhư vậy à!”“Bây giờ ngươi lập tức phái người tới tìm hắn, hoặc nhân cơ hội Bách Lý LạcTrần vừa tới nơi, giết chết hắn ngay, hoặc ta sẽ phá hủy Ám Hà của bọnchúng!”Nhưng tiếng gầm của hắn không ai dám đáp, bất luận là ra tay giết Bách LýLạc Trần trong Thiên Khải Thành, hay là tới tìm Ám Hà báo thù đều là suynghĩ viển vông. Cuối cùng cảm xúc của Thanh Vương chậm rãi ổn định lại,hắn cúi đầu hỏi người dưới: “Bên phía đại tổng quản nói sao?”“ Bên phía đại tổng quản đưa một tờ giấy, trên đó chỉ có một chữ.”“Chữ gì?”“Đợi.”“Điện hạ.” Một kiếm khách áo đen từ ngoài bước vào, sắc mặt lo lắng: “Xengựa của Bách Lý Lạc Trần đã tới nơi tiếp đón, nhưng trên xe ngựa...’Xe ngựa của Bách Lý Lạc Trần đi tới nơi tiếp đón, theo ý chỉ của hoàng đếbệ hạ, thời gian này Bách Lý Lạc Trần chỉ có thể ở nơi tiếp đón, đồng thờitiếp nhận điều tra và truy hỏi của Ngự Sử Đài, bên ngoài phái Kim Ngô Vệcanh gác, nghiêm cấm bất cứ ai ra vào. Cho nên ngoài cửa thành, nơi này làchỗ thứ hai mà Ám vệ tụ tập. Bách Lý Đông Quân và Tư Không TrườngPhong đứng hai bên xe ngựa, vén rèm che, thiếu phụ xinh đẹp Tô Viện vàthiếu niên cầm kiếm xuống xe trước, sau đó là Bách Lý Lạc Trần.Tất cả trông rất bình thường.Mãi tới khi Bách Lý Lạc Trần xoay người, cung kính cúi đầu với xe ngựa.Trong xe ngựa còn có ai mà đáng để Bách Lý Lạc Trần cúi mình?Thế là một nam tử trung niên phong lưu nhẹ nhàng bước xuống, quần áotrắng như tuyết, mái tóc trắng phơ.Tin tức lại như trang giấy truyền ra ngoài, lan khắp Thiên Khải Thành.Thiên hạ đệ nhất Lý Trường Sinh, hắn trở về.Nam tử trung niên duỗi lưng một cái, rồi hắt hơi: “Không khí ở đây vẫn khóngửi như xưa.”Tư Không Trường Phong hỏi Bách Lý Đông Quân: “Ngươi nói xem liệu cólúc nào chúng ta được như tiên sinh không, hắt hơi một cái là toàn bộThiên Khải Thành chấn động?”Bách Lý Đông Quân mỉm cười, giơ hai ngón tay: “Hai năm nữa, nhiều nhất.”“Tự tin vậy à?” Lý Trường Sinh đi tới vỗ vai hai người: “Thiên Khải Thành ấyà, cũng chỉ thường thôi.”Trong hoàng cung, người đàn ông quyền cao chức trọng nhất Bắc Ly trầmngâm một hồi lâu, cuối cùng lạnh nhạt nói: “Có đúng là hắn không?”“Thuộc hạ từng gặp Lý Trường Sinh vài lần, dung mạo đúng là Lý TrườngSinh!”“Điều tra!”“Tuân chỉ!”Sâu trong hoàng cung, một nam tử khác cũng mở mắt trong màn khói dàyđặc. Hắn vừa luyện công xong, đang lúc khí tức lưu chuyển trên người thoảimái nhất, nhưng lại nghe được một tin tức khiến người ta rất không thoảimái.“Đại tổng quản, Lý Trường Sinh... hắn về rồi.”Đại tổng quản Trọc Thanh thở dài một tiếng: “Lý Trường Sinh... chẳng phảihắn nói sẽ không về Thiên Khải Thành à? Điều tra, ta không tin hắn về đâythật.”“Rõ.”Thanh Vương phủ.Giọng nói của Thanh Vương đã gần như tuyệt vọng.“Lý Trường Sinh! Vì sao Lý Trường Sinh lại trở về? Cho dù Lý Trường Sinh cóvề, sao lại ở cùng Bách Lý Lạc Trần? Vì sao vô duyên vô cớ hắn lại đối đầuvới chúng ta!”Những câu hỏi này, không ai trả lời hắn được.“Điện hạ đừng lo, Lý Trường Sinh... Chắc bên phía bệ hạ cũng rất lo lắng.Lần này hắn xuất hiện cùng lúc với Bách Lý Lạc Trần, chẳng phải cho chúngta cơ hội hốt gọn trong một mẻ à?”Thanh Vương nhìn thoáng qua tên thuộc hạ của mình, cười lạnh nói:“Ngươi thông minh đấy nhỉ.”Thuộc hạ vội vàng cúi đầu: “Đều là để phân ưu cho vương gia!”“Phân cái đầu ngươi!” Thanh Vương nhảy dựng lên, đấm thẳng vào đầuhắn: “Lý Trường Sinh là ai mà hốt gọn trong một mẻ? Tất cả cao thủ đại nộicộng thêm quốc sư ra tay cũng không giữ được hắn, ngươi nghĩ ta giếtđược hắn chắc?”Ở nơi tiếp đón, có hai người bước ra.Một là lãng khách giang hồ, vốn chỉ tiện đường đi qua, không liên quan gìtới phủ Trấn Tây Hầu.Một lại là đệ tử học đường, trở lại Thiên Khải chỉ là để cầu học nơi họcđường, không vì chuyện nhà chuyện nước.Cho nên lệnh giam lỏng không có tác dụng với họ. Đối với họ thì ThiênKhải Thành là nơi muốn đi đâu thì đi.Sau khi ra khỏi nơi này, bọn họ một thương một kiếm, ngang nhiên tới gầnNgự Sử Đài của Thiên Khải Thành, trường thương đột nhiên giậm xuốngđất, trường kiếm đột nhiên ngâm vang. Bọn họ không định đi vào, cũngkhông định rời khỏi, cứ thế đứng hai bên Ngự Sử Đài như hai vị môn thần.Sát khí ngập trời.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… “Thật không ngờ chỉ hai năm ngắn ngủi mà đã tới Thiên Khải ba lần.” BáchLý Đông Quân nhận cây quạt xếp từ tay Nam Cung Xuân Thủy, ngồi trênngựa khoan thai vung vẩy, giọng nói cũng đầy vẻ ‘xuân phong đắc ý’.“Ta từng có một người bạn, cũng từng tới Thiên Khải ba lần. Một người mộtkiếm xông vào thành, ba ngàn thiết kỵ cũng không cản nổi.”“Hắn xông vào thành làm gì, cũng cướp dâu à?”“Lần đầu là uống rượu say, đánh cược với ta. Lần thứ hai là người bạn củahắn mất, là lỗi của hoàng đế, nên hắn muốn giết hoàng đế. Lần thứ ba, làđể cứu ta.”“Cái vụ giết hoàng đế ghê nha, có thành công không?”“Không, nhưng ta biết lúc đó hắn có cơ hội, chỉ là tự hắn bỏ qua. Cho nêntrước khi đi hắn để lại một vết kiếm trên cửa Chu Tước.” Nam tử trong xengựa cười nói.“Thật muốn thấy vết kiếm ấy.” Tư Không Trường Phong thúc ngựa đi bêncạnh Bách Lý Đông Quân đột nhiên nói.“Không thấy được đâu. Thời gian đổi dời, triều đại cũng thay, không còn ainhớ kiếm của hắn. Nhưng mọi người vẫn nhớ bài thơ của hắn - Mười bướcgiết một người, ngàn dặm không lưu dấu. Xong chuyện phủi áo ra đi,không để ý công danh gì!”Trong xe ngựa bỗng có một luồng sát khí khó hiểu.Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong âm thầm run rẩy, biết bằnghữu mà sư phụ nói chính là Thi Kiếm Tiên danh chấn thiên hạ. Nghe nói vịThi Kiếm Tiên đó say rượu nhảy xuống nước bắt cái bóng của mặt trăng,cuối cùng chết đuối. Kết cục nghe đầy ý thơ nhưng cũng tràn ngập đauthương. Theo giọng điệu của sư phụ, chắc đã có một câu chuyện khắc cốtghi tâm.Đoàn người hội hợp với Kim Ngô Vệ đã tách ra lúc trước, cứ thế hùng dũngđi vào Thiên Khải Thành.Tất cả Ám vệ đang chờ đợi trong các phủ nha tại cửa thành lập tức phátđộng.Bách Lý Lạc Trần theo Kim Ngô Vệ vào Thiên Khải, Lang Gia Vương TiêuNhược Phong, cháu trai Bách Lý Lạc Trần là Bách Lý Đông Quân theo hầuhai bên trái phải. Năm trăm Kim Ngô Vệ hộ tống bên cạnh, không có gìkhác thường.Ngự Sử Đài, Thượng Thư phủ, Khâm Thiên Giám, Đại Lý Tự, Cảnh Ngọcvương phủ, Thanh Vương phủ, cuối cùng đưa tới ngự thư phòng tronghoàng cung Thiên Khải.“Không có gì khác thường?” Thái An Đế không kinh ngạc trước kết quả này.“Không có.” Ám vệ gật nhẹ đầu.Bên ngoài như có tiếng bước chân vội vàng chạy tới. Thái An Đế ngẩng đầulên: “Có chuyện gì vậy?’Một Ám vệ khác đi vào trong Ngự Thư Phòng, cúi đầu nói: “Trong xe ngựacòn có một người.”Thanh Vương phủ, Thanh Vương tính khí không tốt đã nổi giận lôi đình.“Sao bảo Ám Hà ra tay chưa bao giờ thất thủ cơ mà! Sao tên Bách Lý LạcTrần kia vẫn nghênh ngang đến đây!”“Bản vương đưa nhiều bao nhiêu vàng bạc của cải, chỉ nhận được kết quảnhư vậy à!”“Bây giờ ngươi lập tức phái người tới tìm hắn, hoặc nhân cơ hội Bách Lý LạcTrần vừa tới nơi, giết chết hắn ngay, hoặc ta sẽ phá hủy Ám Hà của bọnchúng!”Nhưng tiếng gầm của hắn không ai dám đáp, bất luận là ra tay giết Bách LýLạc Trần trong Thiên Khải Thành, hay là tới tìm Ám Hà báo thù đều là suynghĩ viển vông. Cuối cùng cảm xúc của Thanh Vương chậm rãi ổn định lại,hắn cúi đầu hỏi người dưới: “Bên phía đại tổng quản nói sao?”“ Bên phía đại tổng quản đưa một tờ giấy, trên đó chỉ có một chữ.”“Chữ gì?”“Đợi.”“Điện hạ.” Một kiếm khách áo đen từ ngoài bước vào, sắc mặt lo lắng: “Xengựa của Bách Lý Lạc Trần đã tới nơi tiếp đón, nhưng trên xe ngựa...’Xe ngựa của Bách Lý Lạc Trần đi tới nơi tiếp đón, theo ý chỉ của hoàng đếbệ hạ, thời gian này Bách Lý Lạc Trần chỉ có thể ở nơi tiếp đón, đồng thờitiếp nhận điều tra và truy hỏi của Ngự Sử Đài, bên ngoài phái Kim Ngô Vệcanh gác, nghiêm cấm bất cứ ai ra vào. Cho nên ngoài cửa thành, nơi này làchỗ thứ hai mà Ám vệ tụ tập. Bách Lý Đông Quân và Tư Không TrườngPhong đứng hai bên xe ngựa, vén rèm che, thiếu phụ xinh đẹp Tô Viện vàthiếu niên cầm kiếm xuống xe trước, sau đó là Bách Lý Lạc Trần.Tất cả trông rất bình thường.Mãi tới khi Bách Lý Lạc Trần xoay người, cung kính cúi đầu với xe ngựa.Trong xe ngựa còn có ai mà đáng để Bách Lý Lạc Trần cúi mình?Thế là một nam tử trung niên phong lưu nhẹ nhàng bước xuống, quần áotrắng như tuyết, mái tóc trắng phơ.Tin tức lại như trang giấy truyền ra ngoài, lan khắp Thiên Khải Thành.Thiên hạ đệ nhất Lý Trường Sinh, hắn trở về.Nam tử trung niên duỗi lưng một cái, rồi hắt hơi: “Không khí ở đây vẫn khóngửi như xưa.”Tư Không Trường Phong hỏi Bách Lý Đông Quân: “Ngươi nói xem liệu cólúc nào chúng ta được như tiên sinh không, hắt hơi một cái là toàn bộThiên Khải Thành chấn động?”Bách Lý Đông Quân mỉm cười, giơ hai ngón tay: “Hai năm nữa, nhiều nhất.”“Tự tin vậy à?” Lý Trường Sinh đi tới vỗ vai hai người: “Thiên Khải Thành ấyà, cũng chỉ thường thôi.”Trong hoàng cung, người đàn ông quyền cao chức trọng nhất Bắc Ly trầmngâm một hồi lâu, cuối cùng lạnh nhạt nói: “Có đúng là hắn không?”“Thuộc hạ từng gặp Lý Trường Sinh vài lần, dung mạo đúng là Lý TrườngSinh!”“Điều tra!”“Tuân chỉ!”Sâu trong hoàng cung, một nam tử khác cũng mở mắt trong màn khói dàyđặc. Hắn vừa luyện công xong, đang lúc khí tức lưu chuyển trên người thoảimái nhất, nhưng lại nghe được một tin tức khiến người ta rất không thoảimái.“Đại tổng quản, Lý Trường Sinh... hắn về rồi.”Đại tổng quản Trọc Thanh thở dài một tiếng: “Lý Trường Sinh... chẳng phảihắn nói sẽ không về Thiên Khải Thành à? Điều tra, ta không tin hắn về đâythật.”“Rõ.”Thanh Vương phủ.Giọng nói của Thanh Vương đã gần như tuyệt vọng.“Lý Trường Sinh! Vì sao Lý Trường Sinh lại trở về? Cho dù Lý Trường Sinh cóvề, sao lại ở cùng Bách Lý Lạc Trần? Vì sao vô duyên vô cớ hắn lại đối đầuvới chúng ta!”Những câu hỏi này, không ai trả lời hắn được.“Điện hạ đừng lo, Lý Trường Sinh... Chắc bên phía bệ hạ cũng rất lo lắng.Lần này hắn xuất hiện cùng lúc với Bách Lý Lạc Trần, chẳng phải cho chúngta cơ hội hốt gọn trong một mẻ à?”Thanh Vương nhìn thoáng qua tên thuộc hạ của mình, cười lạnh nói:“Ngươi thông minh đấy nhỉ.”Thuộc hạ vội vàng cúi đầu: “Đều là để phân ưu cho vương gia!”“Phân cái đầu ngươi!” Thanh Vương nhảy dựng lên, đấm thẳng vào đầuhắn: “Lý Trường Sinh là ai mà hốt gọn trong một mẻ? Tất cả cao thủ đại nộicộng thêm quốc sư ra tay cũng không giữ được hắn, ngươi nghĩ ta giếtđược hắn chắc?”Ở nơi tiếp đón, có hai người bước ra.Một là lãng khách giang hồ, vốn chỉ tiện đường đi qua, không liên quan gìtới phủ Trấn Tây Hầu.Một lại là đệ tử học đường, trở lại Thiên Khải chỉ là để cầu học nơi họcđường, không vì chuyện nhà chuyện nước.Cho nên lệnh giam lỏng không có tác dụng với họ. Đối với họ thì ThiênKhải Thành là nơi muốn đi đâu thì đi.Sau khi ra khỏi nơi này, bọn họ một thương một kiếm, ngang nhiên tới gầnNgự Sử Đài của Thiên Khải Thành, trường thương đột nhiên giậm xuốngđất, trường kiếm đột nhiên ngâm vang. Bọn họ không định đi vào, cũngkhông định rời khỏi, cứ thế đứng hai bên Ngự Sử Đài như hai vị môn thần.Sát khí ngập trời.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… “Thật không ngờ chỉ hai năm ngắn ngủi mà đã tới Thiên Khải ba lần.” BáchLý Đông Quân nhận cây quạt xếp từ tay Nam Cung Xuân Thủy, ngồi trênngựa khoan thai vung vẩy, giọng nói cũng đầy vẻ ‘xuân phong đắc ý’.“Ta từng có một người bạn, cũng từng tới Thiên Khải ba lần. Một người mộtkiếm xông vào thành, ba ngàn thiết kỵ cũng không cản nổi.”“Hắn xông vào thành làm gì, cũng cướp dâu à?”“Lần đầu là uống rượu say, đánh cược với ta. Lần thứ hai là người bạn củahắn mất, là lỗi của hoàng đế, nên hắn muốn giết hoàng đế. Lần thứ ba, làđể cứu ta.”“Cái vụ giết hoàng đế ghê nha, có thành công không?”“Không, nhưng ta biết lúc đó hắn có cơ hội, chỉ là tự hắn bỏ qua. Cho nêntrước khi đi hắn để lại một vết kiếm trên cửa Chu Tước.” Nam tử trong xengựa cười nói.“Thật muốn thấy vết kiếm ấy.” Tư Không Trường Phong thúc ngựa đi bêncạnh Bách Lý Đông Quân đột nhiên nói.“Không thấy được đâu. Thời gian đổi dời, triều đại cũng thay, không còn ainhớ kiếm của hắn. Nhưng mọi người vẫn nhớ bài thơ của hắn - Mười bướcgiết một người, ngàn dặm không lưu dấu. Xong chuyện phủi áo ra đi,không để ý công danh gì!”Trong xe ngựa bỗng có một luồng sát khí khó hiểu.Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong âm thầm run rẩy, biết bằnghữu mà sư phụ nói chính là Thi Kiếm Tiên danh chấn thiên hạ. Nghe nói vịThi Kiếm Tiên đó say rượu nhảy xuống nước bắt cái bóng của mặt trăng,cuối cùng chết đuối. Kết cục nghe đầy ý thơ nhưng cũng tràn ngập đauthương. Theo giọng điệu của sư phụ, chắc đã có một câu chuyện khắc cốtghi tâm.Đoàn người hội hợp với Kim Ngô Vệ đã tách ra lúc trước, cứ thế hùng dũngđi vào Thiên Khải Thành.Tất cả Ám vệ đang chờ đợi trong các phủ nha tại cửa thành lập tức phátđộng.Bách Lý Lạc Trần theo Kim Ngô Vệ vào Thiên Khải, Lang Gia Vương TiêuNhược Phong, cháu trai Bách Lý Lạc Trần là Bách Lý Đông Quân theo hầuhai bên trái phải. Năm trăm Kim Ngô Vệ hộ tống bên cạnh, không có gìkhác thường.Ngự Sử Đài, Thượng Thư phủ, Khâm Thiên Giám, Đại Lý Tự, Cảnh Ngọcvương phủ, Thanh Vương phủ, cuối cùng đưa tới ngự thư phòng tronghoàng cung Thiên Khải.“Không có gì khác thường?” Thái An Đế không kinh ngạc trước kết quả này.“Không có.” Ám vệ gật nhẹ đầu.Bên ngoài như có tiếng bước chân vội vàng chạy tới. Thái An Đế ngẩng đầulên: “Có chuyện gì vậy?’Một Ám vệ khác đi vào trong Ngự Thư Phòng, cúi đầu nói: “Trong xe ngựacòn có một người.”Thanh Vương phủ, Thanh Vương tính khí không tốt đã nổi giận lôi đình.“Sao bảo Ám Hà ra tay chưa bao giờ thất thủ cơ mà! Sao tên Bách Lý LạcTrần kia vẫn nghênh ngang đến đây!”“Bản vương đưa nhiều bao nhiêu vàng bạc của cải, chỉ nhận được kết quảnhư vậy à!”“Bây giờ ngươi lập tức phái người tới tìm hắn, hoặc nhân cơ hội Bách Lý LạcTrần vừa tới nơi, giết chết hắn ngay, hoặc ta sẽ phá hủy Ám Hà của bọnchúng!”Nhưng tiếng gầm của hắn không ai dám đáp, bất luận là ra tay giết Bách LýLạc Trần trong Thiên Khải Thành, hay là tới tìm Ám Hà báo thù đều là suynghĩ viển vông. Cuối cùng cảm xúc của Thanh Vương chậm rãi ổn định lại,hắn cúi đầu hỏi người dưới: “Bên phía đại tổng quản nói sao?”“ Bên phía đại tổng quản đưa một tờ giấy, trên đó chỉ có một chữ.”“Chữ gì?”“Đợi.”“Điện hạ.” Một kiếm khách áo đen từ ngoài bước vào, sắc mặt lo lắng: “Xengựa của Bách Lý Lạc Trần đã tới nơi tiếp đón, nhưng trên xe ngựa...’Xe ngựa của Bách Lý Lạc Trần đi tới nơi tiếp đón, theo ý chỉ của hoàng đếbệ hạ, thời gian này Bách Lý Lạc Trần chỉ có thể ở nơi tiếp đón, đồng thờitiếp nhận điều tra và truy hỏi của Ngự Sử Đài, bên ngoài phái Kim Ngô Vệcanh gác, nghiêm cấm bất cứ ai ra vào. Cho nên ngoài cửa thành, nơi này làchỗ thứ hai mà Ám vệ tụ tập. Bách Lý Đông Quân và Tư Không TrườngPhong đứng hai bên xe ngựa, vén rèm che, thiếu phụ xinh đẹp Tô Viện vàthiếu niên cầm kiếm xuống xe trước, sau đó là Bách Lý Lạc Trần.Tất cả trông rất bình thường.Mãi tới khi Bách Lý Lạc Trần xoay người, cung kính cúi đầu với xe ngựa.Trong xe ngựa còn có ai mà đáng để Bách Lý Lạc Trần cúi mình?Thế là một nam tử trung niên phong lưu nhẹ nhàng bước xuống, quần áotrắng như tuyết, mái tóc trắng phơ.Tin tức lại như trang giấy truyền ra ngoài, lan khắp Thiên Khải Thành.Thiên hạ đệ nhất Lý Trường Sinh, hắn trở về.Nam tử trung niên duỗi lưng một cái, rồi hắt hơi: “Không khí ở đây vẫn khóngửi như xưa.”Tư Không Trường Phong hỏi Bách Lý Đông Quân: “Ngươi nói xem liệu cólúc nào chúng ta được như tiên sinh không, hắt hơi một cái là toàn bộThiên Khải Thành chấn động?”Bách Lý Đông Quân mỉm cười, giơ hai ngón tay: “Hai năm nữa, nhiều nhất.”“Tự tin vậy à?” Lý Trường Sinh đi tới vỗ vai hai người: “Thiên Khải Thành ấyà, cũng chỉ thường thôi.”Trong hoàng cung, người đàn ông quyền cao chức trọng nhất Bắc Ly trầmngâm một hồi lâu, cuối cùng lạnh nhạt nói: “Có đúng là hắn không?”“Thuộc hạ từng gặp Lý Trường Sinh vài lần, dung mạo đúng là Lý TrườngSinh!”“Điều tra!”“Tuân chỉ!”Sâu trong hoàng cung, một nam tử khác cũng mở mắt trong màn khói dàyđặc. Hắn vừa luyện công xong, đang lúc khí tức lưu chuyển trên người thoảimái nhất, nhưng lại nghe được một tin tức khiến người ta rất không thoảimái.“Đại tổng quản, Lý Trường Sinh... hắn về rồi.”Đại tổng quản Trọc Thanh thở dài một tiếng: “Lý Trường Sinh... chẳng phảihắn nói sẽ không về Thiên Khải Thành à? Điều tra, ta không tin hắn về đâythật.”“Rõ.”Thanh Vương phủ.Giọng nói của Thanh Vương đã gần như tuyệt vọng.“Lý Trường Sinh! Vì sao Lý Trường Sinh lại trở về? Cho dù Lý Trường Sinh cóvề, sao lại ở cùng Bách Lý Lạc Trần? Vì sao vô duyên vô cớ hắn lại đối đầuvới chúng ta!”Những câu hỏi này, không ai trả lời hắn được.“Điện hạ đừng lo, Lý Trường Sinh... Chắc bên phía bệ hạ cũng rất lo lắng.Lần này hắn xuất hiện cùng lúc với Bách Lý Lạc Trần, chẳng phải cho chúngta cơ hội hốt gọn trong một mẻ à?”Thanh Vương nhìn thoáng qua tên thuộc hạ của mình, cười lạnh nói:“Ngươi thông minh đấy nhỉ.”Thuộc hạ vội vàng cúi đầu: “Đều là để phân ưu cho vương gia!”“Phân cái đầu ngươi!” Thanh Vương nhảy dựng lên, đấm thẳng vào đầuhắn: “Lý Trường Sinh là ai mà hốt gọn trong một mẻ? Tất cả cao thủ đại nộicộng thêm quốc sư ra tay cũng không giữ được hắn, ngươi nghĩ ta giếtđược hắn chắc?”Ở nơi tiếp đón, có hai người bước ra.Một là lãng khách giang hồ, vốn chỉ tiện đường đi qua, không liên quan gìtới phủ Trấn Tây Hầu.Một lại là đệ tử học đường, trở lại Thiên Khải chỉ là để cầu học nơi họcđường, không vì chuyện nhà chuyện nước.Cho nên lệnh giam lỏng không có tác dụng với họ. Đối với họ thì ThiênKhải Thành là nơi muốn đi đâu thì đi.Sau khi ra khỏi nơi này, bọn họ một thương một kiếm, ngang nhiên tới gầnNgự Sử Đài của Thiên Khải Thành, trường thương đột nhiên giậm xuốngđất, trường kiếm đột nhiên ngâm vang. Bọn họ không định đi vào, cũngkhông định rời khỏi, cứ thế đứng hai bên Ngự Sử Đài như hai vị môn thần.Sát khí ngập trời.