Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 260: Nhất kiếm sương hàn
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Trong học đường, Trần Nho ngẩng đầu nhìn bầu trời, miệng lẩm bẩm: “Sắpmưa rồi.”Lý tiên sinh ngồi xuống nhấp một ngụm trà: “Thế thì chúng ta càng yêntâm, võ công của thằng nhóc ấy được Cổ Trần truyền thụ, gặp nước càngmạnh.”Trần Nho sửng sốt: “Chẳng phải bây giờ sư phụ của hắn là ngài à? Võ côngcủa Cổ Trần có cao hơn nữa thì cao bằng ngài được chắc? Ngài không dạyhắn bản lĩnh nào mới à?”Lý Trường Sinh trầm ngâm trong chốc lát rồi gật nhẹ đầu: “Có! Ta dạy hắnTú Kiếm Thập Cửu Thức với Ngũ Hổ Đoạn Sơn Đao!”Trần Nho dở khóc dở cười: “Cái này còn cần tiên sinh dạy à? Trong quầyhàng rong dưới núi Thiếu Lâm có bán, mười đồng một quyển, không lừagià, không gạt trẻ.”Tư Không Trường Phong cũng khó hiểu: “Sư phụ, ngài truyền thụ cho conthương pháp tuyệt thế như Kinh Long Biến, sao lại không dạy Đông Quânvõ công gì lợi hại?”Lý Trường Sinh hỏi ngược lại: “Hắn thiếu võ công lợi hại à?”Trần Nho suy nghĩ một chút, không nói gì.Lý Trường Sinh tiếp tục nói: “Tây Sở Kiếm Ca mà mọi kiếm khách trong thiênhạ đều ao ước, Thuấn Sát kiếm thuật do phụ thân hắn Bách Lý Thành Phongtruyền thụ, Thu Thủy Quyết do Cổ Trần tự sáng tạo, độc thuật Ôn gia,không đủ cho hắn hoành thành thiên hạ hay sao? Hắn không thiếu võ côngcao minh mà là làm sao vận dụng những võ công này. Lần trước đi về tây,ta đã bảo hắn khổ luyện kiếm pháp đơn giản nhất. Chính là vì...”Lý Trường Sinh dừng lại một chút, Tư Không Trường Phong lắng nghe rấtnghiêm túc; tế tửu học đường Thiên Khải hiện tại từng là viện giám của SơnTiền thư viện, Trần Nho cũng cúi đầu, thái độ cung kính hơn nhiều. LýTrường Sinh rất hài lòng với bầu không khí hiện giờ, mới tiếp tục nói: “Kiếmpháp cao hay thấp, chiêu số chỉ là thứ yếu, kiếm tâm mới là quan trọngnhất!”‘Rầm’ một tiếng, Trọc Sâm cả người cả kiếm va mạnh vào tường.Bách Lý Đông Quân hạ xuống vững vàng dưới đất, giơ tay lau nhẹ BấtNhiễm Trần, sau đó vung lên, ánh bạc lấp lóe.Trọc Sâm thở hổn hển: “Thằng nhãi, kiếm pháp còn cao hơn tưởng tượngcủa ta.”Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu lên: “Ta rất ghét giết người, nhưng hôm nay,ta lại rất muốn giết ngươi.”Trọc Sâm lau vết máu trên khóe miệng, ánh mắt lóe lên sắc đỏ: “Thằng nhãi,đừng coi thường ta. Trong đại nội Thiên Khải, kiếm của ta có thể xếp trongmười hạng đầu!”Bách Lý Đông Quân cười lạnh: “Yến tước!”Trọc Sâm sửng sốt: “Ngươi nói cái gì?”Bách Lý Đông Quân giơ kiếm: “Mười hạng đầu thì đã sao? Tức là trên ngươicòn có người, huống chi chỉ là trong đại nội. Thiên Khải Thành rộng baonhiêu, Bách Lý lớn thế nào, rồi thiên hạ hùng vĩ đến đâu. Cao thủ chânchính trong thiên hạ chẳng phải một tay là giết được rồi à. Còn ta khác, tachỉ nhìn vào thiên hạ! Cho nên ta mới nói ngươi như yến tước sao biết chícủa thiên nga!”Bách Lý Đông Quân nói đến đây, cảm xúc dâng lên mãnh liệt. Trọc Sâmnghe vậy kinh hãi, hắn hỏi: “Bây giờ ngươi xếp thứ bao nhiêu trong thiênhạ?”Bách Lý Đông Quân suy nghĩ: “Chắc là... một trăm?”Trọc Sâm nhíu mày: “Ngươi trêu chọc ta!”Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Nhưng cũng nhanh thôi, ta sẽ vào QuanTuyệt Bảng của Bách Hiểu Đường. Bọn họ sẽ biết thanh danh Tửu Tiên -Bách Lý Đông Quân ta.”“Cũng phải xem ngươi còn có tương lai hay không.” Trọc Sâm nhảy lên, ánhmắt lập tức đỏ bừng như máu, thanh kiếm bảy thước tỏa ra sắc máu, đâmthẳng về phía Bách Lý Đông Quân.Bách Lý Đông Quân giơ kiếm nghênh tiếp, lại cảm thấy kiếm khí của TrọcSâm đã sắc bén hơn trước nhiều, cũng hung ác hơn nhiều. Kiếm của y bịgạt phăng, lắc người tránh sang một bên, thân hình lập tức biến mất tạichỗ.Khi hiện thân, đã ở sau lưng Trọc Sâm.Bất Nhiễm Trần chém thẳng xuống.‘Keng’ một tiếng, âm thanh như kim loại va chạm.Bách Lý Đông Quân giật mình, lập tức cầm kiếm lùi lại.Nhưng thanh kiếm bảy thước mang theo sắc máu đã chém tới, tuy y đã nétránh trong chân tơ kẽ tóc nhưng kiếm khí đỏ máu vẫn cắt rách vạt áo củay.“Kiếm tốt, kiếm pháp hay.” Bách Lý Đông Quân hạ xuống đất, tán thưởngnói.Trong góc tối phía cuối con phố dài, thái giám quan chiến khoanh tay trongáo, hai vai run nhẹ.Xem ra trận chiến hôm nay sẽ kết thúc ở đây.Trọc Sâm nhìn Bách Lý Đông Quân nói: “Phụ thân của ngươi, Bách Lý ThànhPhong được tôn là giết người chưa tới mười kiếm, ngươi có biết vì saokhông?”Bách Lý Đông Quân nhíu mày: “Ngươi còn biết cả cha ta nữa à.”“Khoái kiếm Thành Phong, Đoạt Mệnh Thập Kiếm. Ta từng giao thủ với changươi, ta thua.” Trọc Sâm chậm rãi nói: “Kiếm của hắn chỉ có một chữnhanh, nhưng sau mười kiếm mà không đắc thắc thì đối thủ đã hiểu rõkiếm pháp của hắn, cái gọi là Thuấn Sát kiếm pháp sẽ không còn tồn tại.Vừa rồi chúng ta đã đấu với nhau bao nhiêu kiếm?”“Không nhiều không ít, mười một kiếm.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Ýcông công là, ta thua rồi?”“Rất xin lỗi, sẽ không có kiếm thứ mười ba!” Trọc Sâm gầm lên một tiếng,trên thanh kiếm bảy thước lấp lóe ánh đỏ yêu dã quỷ dị.Ánh đỏ lé lên.Chính là sắc máu.Đến lúc rồi.Trọc Sâm công công cười lạnh, thái giám nấp trong chỗ tối quan sát cũngthở phào một tiếng.Ngay thời khắc sinh tử này, Bách Lý Đông Quân lại nắm chặt thanh kiếmtrong tay.Đã lâu lắm rồi y không sử dụng võ công này, trước kia y chỉ biết mỗi mônvõ công này, y từng dùng nó khiến nhiều người kinh ngạc, lại vì nó mà làmhại sư phụ mình bỏ mạng trong khoảng sân hẻo lánh. Sau này y luôn giấunó đi, chờ tới ngày nào kiếm tâm có thành tựu, mới thi triển kiếm pháp đó.Thế thì, lúc này nhé?Được!Nâng kiếm nhảy múa!Tay áo phất phới, kiếm khí tung hoành.Ánh đỏ đầy sát khí đều bị Bất Nhiễm Trần đánh văng. Kiếm của Trọc Sâmcông công càng chém ra càng hung ác, nhưng cuối cùng không thể tới gầnBách Lý Đông Quân quá năm bước. Đã không tiến được, hắn chỉ có thể lùi.Thế nhưng lùi lại như vậy cũng khiến sát thế vừa tạo thành đã tan thànhmây khói.Đây là kiếm pháp gì?Là điệu múa hay là kiếm pháp!Vì sao kiếm khí lại hùng mạnh như vậy!Trọc Sâm công công đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, càng đánh càng kinh hãi,trong lòng bỗng xuất hiện suy nghĩ đáng sợ.Trên giang hồ có rất nhiều kiếm pháp là khiêu vũ, còn có một bộ kiếm phápmà bất cứ người tập kiếm nào cũng nghe danh, cũng ngưỡng mộ, cũnghướng tới. Thế nhưng, sao lại như vậy được! Bộ kiếm pháp đó đã thấttruyền từ lâu rồi chứ, sao dáng dấp người trẻ tuổi này vung kiếm hệt như lạithấy nam tử kia giáng thế.Trọc Sâm công công nuốt một ngụm nước miếng, run rẩy nói: “Đây chẳngphải...”Bách Lý Đông Quân xuất kiếm đánh lên bức tường đá, lại vung kiếm kéotheo một vệt ánh trăng: “Không sai, đây chính là Tây Sở Kiếm Ca.”Kiếm khí hiện!Kiếm khí lại lên!Trọc Sâm công công lùi liền mười bước, sắc máu trên thanh trường kiếmbảy thước đã phai nhạt.“Sao ngươi lại biết Tây Sở Kiếm Ca!” Hắn kinh hãi hỏi.Sao lại như vậy! Sao lại như vậy!“Giờ thì ngươi đã hiểu, vì sao ta lại nhìn cả thiên hạ chưa?” Bách Lý ĐôngQuân nhẹ nhàng giơ tay trái lên, tay phải cầm kiếm chỉ xuống đất, ngạonghễ nhìn Trọc Sâm công công.Trong góc vắng, thái giám thở dài một tiếng.Tây Sở Kiếm Ca, không dễ đối phó.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Trong học đường, Trần Nho ngẩng đầu nhìn bầu trời, miệng lẩm bẩm: “Sắpmưa rồi.”Lý tiên sinh ngồi xuống nhấp một ngụm trà: “Thế thì chúng ta càng yêntâm, võ công của thằng nhóc ấy được Cổ Trần truyền thụ, gặp nước càngmạnh.”Trần Nho sửng sốt: “Chẳng phải bây giờ sư phụ của hắn là ngài à? Võ côngcủa Cổ Trần có cao hơn nữa thì cao bằng ngài được chắc? Ngài không dạyhắn bản lĩnh nào mới à?”Lý Trường Sinh trầm ngâm trong chốc lát rồi gật nhẹ đầu: “Có! Ta dạy hắnTú Kiếm Thập Cửu Thức với Ngũ Hổ Đoạn Sơn Đao!”Trần Nho dở khóc dở cười: “Cái này còn cần tiên sinh dạy à? Trong quầyhàng rong dưới núi Thiếu Lâm có bán, mười đồng một quyển, không lừagià, không gạt trẻ.”Tư Không Trường Phong cũng khó hiểu: “Sư phụ, ngài truyền thụ cho conthương pháp tuyệt thế như Kinh Long Biến, sao lại không dạy Đông Quânvõ công gì lợi hại?”Lý Trường Sinh hỏi ngược lại: “Hắn thiếu võ công lợi hại à?”Trần Nho suy nghĩ một chút, không nói gì.Lý Trường Sinh tiếp tục nói: “Tây Sở Kiếm Ca mà mọi kiếm khách trong thiênhạ đều ao ước, Thuấn Sát kiếm thuật do phụ thân hắn Bách Lý Thành Phongtruyền thụ, Thu Thủy Quyết do Cổ Trần tự sáng tạo, độc thuật Ôn gia,không đủ cho hắn hoành thành thiên hạ hay sao? Hắn không thiếu võ côngcao minh mà là làm sao vận dụng những võ công này. Lần trước đi về tây,ta đã bảo hắn khổ luyện kiếm pháp đơn giản nhất. Chính là vì...”Lý Trường Sinh dừng lại một chút, Tư Không Trường Phong lắng nghe rấtnghiêm túc; tế tửu học đường Thiên Khải hiện tại từng là viện giám của SơnTiền thư viện, Trần Nho cũng cúi đầu, thái độ cung kính hơn nhiều. LýTrường Sinh rất hài lòng với bầu không khí hiện giờ, mới tiếp tục nói: “Kiếmpháp cao hay thấp, chiêu số chỉ là thứ yếu, kiếm tâm mới là quan trọngnhất!”‘Rầm’ một tiếng, Trọc Sâm cả người cả kiếm va mạnh vào tường.Bách Lý Đông Quân hạ xuống vững vàng dưới đất, giơ tay lau nhẹ BấtNhiễm Trần, sau đó vung lên, ánh bạc lấp lóe.Trọc Sâm thở hổn hển: “Thằng nhãi, kiếm pháp còn cao hơn tưởng tượngcủa ta.”Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu lên: “Ta rất ghét giết người, nhưng hôm nay,ta lại rất muốn giết ngươi.”Trọc Sâm lau vết máu trên khóe miệng, ánh mắt lóe lên sắc đỏ: “Thằng nhãi,đừng coi thường ta. Trong đại nội Thiên Khải, kiếm của ta có thể xếp trongmười hạng đầu!”Bách Lý Đông Quân cười lạnh: “Yến tước!”Trọc Sâm sửng sốt: “Ngươi nói cái gì?”Bách Lý Đông Quân giơ kiếm: “Mười hạng đầu thì đã sao? Tức là trên ngươicòn có người, huống chi chỉ là trong đại nội. Thiên Khải Thành rộng baonhiêu, Bách Lý lớn thế nào, rồi thiên hạ hùng vĩ đến đâu. Cao thủ chânchính trong thiên hạ chẳng phải một tay là giết được rồi à. Còn ta khác, tachỉ nhìn vào thiên hạ! Cho nên ta mới nói ngươi như yến tước sao biết chícủa thiên nga!”Bách Lý Đông Quân nói đến đây, cảm xúc dâng lên mãnh liệt. Trọc Sâmnghe vậy kinh hãi, hắn hỏi: “Bây giờ ngươi xếp thứ bao nhiêu trong thiênhạ?”Bách Lý Đông Quân suy nghĩ: “Chắc là... một trăm?”Trọc Sâm nhíu mày: “Ngươi trêu chọc ta!”Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Nhưng cũng nhanh thôi, ta sẽ vào QuanTuyệt Bảng của Bách Hiểu Đường. Bọn họ sẽ biết thanh danh Tửu Tiên -Bách Lý Đông Quân ta.”“Cũng phải xem ngươi còn có tương lai hay không.” Trọc Sâm nhảy lên, ánhmắt lập tức đỏ bừng như máu, thanh kiếm bảy thước tỏa ra sắc máu, đâmthẳng về phía Bách Lý Đông Quân.Bách Lý Đông Quân giơ kiếm nghênh tiếp, lại cảm thấy kiếm khí của TrọcSâm đã sắc bén hơn trước nhiều, cũng hung ác hơn nhiều. Kiếm của y bịgạt phăng, lắc người tránh sang một bên, thân hình lập tức biến mất tạichỗ.Khi hiện thân, đã ở sau lưng Trọc Sâm.Bất Nhiễm Trần chém thẳng xuống.‘Keng’ một tiếng, âm thanh như kim loại va chạm.Bách Lý Đông Quân giật mình, lập tức cầm kiếm lùi lại.Nhưng thanh kiếm bảy thước mang theo sắc máu đã chém tới, tuy y đã nétránh trong chân tơ kẽ tóc nhưng kiếm khí đỏ máu vẫn cắt rách vạt áo củay.“Kiếm tốt, kiếm pháp hay.” Bách Lý Đông Quân hạ xuống đất, tán thưởngnói.Trong góc tối phía cuối con phố dài, thái giám quan chiến khoanh tay trongáo, hai vai run nhẹ.Xem ra trận chiến hôm nay sẽ kết thúc ở đây.Trọc Sâm nhìn Bách Lý Đông Quân nói: “Phụ thân của ngươi, Bách Lý ThànhPhong được tôn là giết người chưa tới mười kiếm, ngươi có biết vì saokhông?”Bách Lý Đông Quân nhíu mày: “Ngươi còn biết cả cha ta nữa à.”“Khoái kiếm Thành Phong, Đoạt Mệnh Thập Kiếm. Ta từng giao thủ với changươi, ta thua.” Trọc Sâm chậm rãi nói: “Kiếm của hắn chỉ có một chữnhanh, nhưng sau mười kiếm mà không đắc thắc thì đối thủ đã hiểu rõkiếm pháp của hắn, cái gọi là Thuấn Sát kiếm pháp sẽ không còn tồn tại.Vừa rồi chúng ta đã đấu với nhau bao nhiêu kiếm?”“Không nhiều không ít, mười một kiếm.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Ýcông công là, ta thua rồi?”“Rất xin lỗi, sẽ không có kiếm thứ mười ba!” Trọc Sâm gầm lên một tiếng,trên thanh kiếm bảy thước lấp lóe ánh đỏ yêu dã quỷ dị.Ánh đỏ lé lên.Chính là sắc máu.Đến lúc rồi.Trọc Sâm công công cười lạnh, thái giám nấp trong chỗ tối quan sát cũngthở phào một tiếng.Ngay thời khắc sinh tử này, Bách Lý Đông Quân lại nắm chặt thanh kiếmtrong tay.Đã lâu lắm rồi y không sử dụng võ công này, trước kia y chỉ biết mỗi mônvõ công này, y từng dùng nó khiến nhiều người kinh ngạc, lại vì nó mà làmhại sư phụ mình bỏ mạng trong khoảng sân hẻo lánh. Sau này y luôn giấunó đi, chờ tới ngày nào kiếm tâm có thành tựu, mới thi triển kiếm pháp đó.Thế thì, lúc này nhé?Được!Nâng kiếm nhảy múa!Tay áo phất phới, kiếm khí tung hoành.Ánh đỏ đầy sát khí đều bị Bất Nhiễm Trần đánh văng. Kiếm của Trọc Sâmcông công càng chém ra càng hung ác, nhưng cuối cùng không thể tới gầnBách Lý Đông Quân quá năm bước. Đã không tiến được, hắn chỉ có thể lùi.Thế nhưng lùi lại như vậy cũng khiến sát thế vừa tạo thành đã tan thànhmây khói.Đây là kiếm pháp gì?Là điệu múa hay là kiếm pháp!Vì sao kiếm khí lại hùng mạnh như vậy!Trọc Sâm công công đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, càng đánh càng kinh hãi,trong lòng bỗng xuất hiện suy nghĩ đáng sợ.Trên giang hồ có rất nhiều kiếm pháp là khiêu vũ, còn có một bộ kiếm phápmà bất cứ người tập kiếm nào cũng nghe danh, cũng ngưỡng mộ, cũnghướng tới. Thế nhưng, sao lại như vậy được! Bộ kiếm pháp đó đã thấttruyền từ lâu rồi chứ, sao dáng dấp người trẻ tuổi này vung kiếm hệt như lạithấy nam tử kia giáng thế.Trọc Sâm công công nuốt một ngụm nước miếng, run rẩy nói: “Đây chẳngphải...”Bách Lý Đông Quân xuất kiếm đánh lên bức tường đá, lại vung kiếm kéotheo một vệt ánh trăng: “Không sai, đây chính là Tây Sở Kiếm Ca.”Kiếm khí hiện!Kiếm khí lại lên!Trọc Sâm công công lùi liền mười bước, sắc máu trên thanh trường kiếmbảy thước đã phai nhạt.“Sao ngươi lại biết Tây Sở Kiếm Ca!” Hắn kinh hãi hỏi.Sao lại như vậy! Sao lại như vậy!“Giờ thì ngươi đã hiểu, vì sao ta lại nhìn cả thiên hạ chưa?” Bách Lý ĐôngQuân nhẹ nhàng giơ tay trái lên, tay phải cầm kiếm chỉ xuống đất, ngạonghễ nhìn Trọc Sâm công công.Trong góc vắng, thái giám thở dài một tiếng.Tây Sở Kiếm Ca, không dễ đối phó.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Trong học đường, Trần Nho ngẩng đầu nhìn bầu trời, miệng lẩm bẩm: “Sắpmưa rồi.”Lý tiên sinh ngồi xuống nhấp một ngụm trà: “Thế thì chúng ta càng yêntâm, võ công của thằng nhóc ấy được Cổ Trần truyền thụ, gặp nước càngmạnh.”Trần Nho sửng sốt: “Chẳng phải bây giờ sư phụ của hắn là ngài à? Võ côngcủa Cổ Trần có cao hơn nữa thì cao bằng ngài được chắc? Ngài không dạyhắn bản lĩnh nào mới à?”Lý Trường Sinh trầm ngâm trong chốc lát rồi gật nhẹ đầu: “Có! Ta dạy hắnTú Kiếm Thập Cửu Thức với Ngũ Hổ Đoạn Sơn Đao!”Trần Nho dở khóc dở cười: “Cái này còn cần tiên sinh dạy à? Trong quầyhàng rong dưới núi Thiếu Lâm có bán, mười đồng một quyển, không lừagià, không gạt trẻ.”Tư Không Trường Phong cũng khó hiểu: “Sư phụ, ngài truyền thụ cho conthương pháp tuyệt thế như Kinh Long Biến, sao lại không dạy Đông Quânvõ công gì lợi hại?”Lý Trường Sinh hỏi ngược lại: “Hắn thiếu võ công lợi hại à?”Trần Nho suy nghĩ một chút, không nói gì.Lý Trường Sinh tiếp tục nói: “Tây Sở Kiếm Ca mà mọi kiếm khách trong thiênhạ đều ao ước, Thuấn Sát kiếm thuật do phụ thân hắn Bách Lý Thành Phongtruyền thụ, Thu Thủy Quyết do Cổ Trần tự sáng tạo, độc thuật Ôn gia,không đủ cho hắn hoành thành thiên hạ hay sao? Hắn không thiếu võ côngcao minh mà là làm sao vận dụng những võ công này. Lần trước đi về tây,ta đã bảo hắn khổ luyện kiếm pháp đơn giản nhất. Chính là vì...”Lý Trường Sinh dừng lại một chút, Tư Không Trường Phong lắng nghe rấtnghiêm túc; tế tửu học đường Thiên Khải hiện tại từng là viện giám của SơnTiền thư viện, Trần Nho cũng cúi đầu, thái độ cung kính hơn nhiều. LýTrường Sinh rất hài lòng với bầu không khí hiện giờ, mới tiếp tục nói: “Kiếmpháp cao hay thấp, chiêu số chỉ là thứ yếu, kiếm tâm mới là quan trọngnhất!”‘Rầm’ một tiếng, Trọc Sâm cả người cả kiếm va mạnh vào tường.Bách Lý Đông Quân hạ xuống vững vàng dưới đất, giơ tay lau nhẹ BấtNhiễm Trần, sau đó vung lên, ánh bạc lấp lóe.Trọc Sâm thở hổn hển: “Thằng nhãi, kiếm pháp còn cao hơn tưởng tượngcủa ta.”Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu lên: “Ta rất ghét giết người, nhưng hôm nay,ta lại rất muốn giết ngươi.”Trọc Sâm lau vết máu trên khóe miệng, ánh mắt lóe lên sắc đỏ: “Thằng nhãi,đừng coi thường ta. Trong đại nội Thiên Khải, kiếm của ta có thể xếp trongmười hạng đầu!”Bách Lý Đông Quân cười lạnh: “Yến tước!”Trọc Sâm sửng sốt: “Ngươi nói cái gì?”Bách Lý Đông Quân giơ kiếm: “Mười hạng đầu thì đã sao? Tức là trên ngươicòn có người, huống chi chỉ là trong đại nội. Thiên Khải Thành rộng baonhiêu, Bách Lý lớn thế nào, rồi thiên hạ hùng vĩ đến đâu. Cao thủ chânchính trong thiên hạ chẳng phải một tay là giết được rồi à. Còn ta khác, tachỉ nhìn vào thiên hạ! Cho nên ta mới nói ngươi như yến tước sao biết chícủa thiên nga!”Bách Lý Đông Quân nói đến đây, cảm xúc dâng lên mãnh liệt. Trọc Sâmnghe vậy kinh hãi, hắn hỏi: “Bây giờ ngươi xếp thứ bao nhiêu trong thiênhạ?”Bách Lý Đông Quân suy nghĩ: “Chắc là... một trăm?”Trọc Sâm nhíu mày: “Ngươi trêu chọc ta!”Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Nhưng cũng nhanh thôi, ta sẽ vào QuanTuyệt Bảng của Bách Hiểu Đường. Bọn họ sẽ biết thanh danh Tửu Tiên -Bách Lý Đông Quân ta.”“Cũng phải xem ngươi còn có tương lai hay không.” Trọc Sâm nhảy lên, ánhmắt lập tức đỏ bừng như máu, thanh kiếm bảy thước tỏa ra sắc máu, đâmthẳng về phía Bách Lý Đông Quân.Bách Lý Đông Quân giơ kiếm nghênh tiếp, lại cảm thấy kiếm khí của TrọcSâm đã sắc bén hơn trước nhiều, cũng hung ác hơn nhiều. Kiếm của y bịgạt phăng, lắc người tránh sang một bên, thân hình lập tức biến mất tạichỗ.Khi hiện thân, đã ở sau lưng Trọc Sâm.Bất Nhiễm Trần chém thẳng xuống.‘Keng’ một tiếng, âm thanh như kim loại va chạm.Bách Lý Đông Quân giật mình, lập tức cầm kiếm lùi lại.Nhưng thanh kiếm bảy thước mang theo sắc máu đã chém tới, tuy y đã nétránh trong chân tơ kẽ tóc nhưng kiếm khí đỏ máu vẫn cắt rách vạt áo củay.“Kiếm tốt, kiếm pháp hay.” Bách Lý Đông Quân hạ xuống đất, tán thưởngnói.Trong góc tối phía cuối con phố dài, thái giám quan chiến khoanh tay trongáo, hai vai run nhẹ.Xem ra trận chiến hôm nay sẽ kết thúc ở đây.Trọc Sâm nhìn Bách Lý Đông Quân nói: “Phụ thân của ngươi, Bách Lý ThànhPhong được tôn là giết người chưa tới mười kiếm, ngươi có biết vì saokhông?”Bách Lý Đông Quân nhíu mày: “Ngươi còn biết cả cha ta nữa à.”“Khoái kiếm Thành Phong, Đoạt Mệnh Thập Kiếm. Ta từng giao thủ với changươi, ta thua.” Trọc Sâm chậm rãi nói: “Kiếm của hắn chỉ có một chữnhanh, nhưng sau mười kiếm mà không đắc thắc thì đối thủ đã hiểu rõkiếm pháp của hắn, cái gọi là Thuấn Sát kiếm pháp sẽ không còn tồn tại.Vừa rồi chúng ta đã đấu với nhau bao nhiêu kiếm?”“Không nhiều không ít, mười một kiếm.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Ýcông công là, ta thua rồi?”“Rất xin lỗi, sẽ không có kiếm thứ mười ba!” Trọc Sâm gầm lên một tiếng,trên thanh kiếm bảy thước lấp lóe ánh đỏ yêu dã quỷ dị.Ánh đỏ lé lên.Chính là sắc máu.Đến lúc rồi.Trọc Sâm công công cười lạnh, thái giám nấp trong chỗ tối quan sát cũngthở phào một tiếng.Ngay thời khắc sinh tử này, Bách Lý Đông Quân lại nắm chặt thanh kiếmtrong tay.Đã lâu lắm rồi y không sử dụng võ công này, trước kia y chỉ biết mỗi mônvõ công này, y từng dùng nó khiến nhiều người kinh ngạc, lại vì nó mà làmhại sư phụ mình bỏ mạng trong khoảng sân hẻo lánh. Sau này y luôn giấunó đi, chờ tới ngày nào kiếm tâm có thành tựu, mới thi triển kiếm pháp đó.Thế thì, lúc này nhé?Được!Nâng kiếm nhảy múa!Tay áo phất phới, kiếm khí tung hoành.Ánh đỏ đầy sát khí đều bị Bất Nhiễm Trần đánh văng. Kiếm của Trọc Sâmcông công càng chém ra càng hung ác, nhưng cuối cùng không thể tới gầnBách Lý Đông Quân quá năm bước. Đã không tiến được, hắn chỉ có thể lùi.Thế nhưng lùi lại như vậy cũng khiến sát thế vừa tạo thành đã tan thànhmây khói.Đây là kiếm pháp gì?Là điệu múa hay là kiếm pháp!Vì sao kiếm khí lại hùng mạnh như vậy!Trọc Sâm công công đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, càng đánh càng kinh hãi,trong lòng bỗng xuất hiện suy nghĩ đáng sợ.Trên giang hồ có rất nhiều kiếm pháp là khiêu vũ, còn có một bộ kiếm phápmà bất cứ người tập kiếm nào cũng nghe danh, cũng ngưỡng mộ, cũnghướng tới. Thế nhưng, sao lại như vậy được! Bộ kiếm pháp đó đã thấttruyền từ lâu rồi chứ, sao dáng dấp người trẻ tuổi này vung kiếm hệt như lạithấy nam tử kia giáng thế.Trọc Sâm công công nuốt một ngụm nước miếng, run rẩy nói: “Đây chẳngphải...”Bách Lý Đông Quân xuất kiếm đánh lên bức tường đá, lại vung kiếm kéotheo một vệt ánh trăng: “Không sai, đây chính là Tây Sở Kiếm Ca.”Kiếm khí hiện!Kiếm khí lại lên!Trọc Sâm công công lùi liền mười bước, sắc máu trên thanh trường kiếmbảy thước đã phai nhạt.“Sao ngươi lại biết Tây Sở Kiếm Ca!” Hắn kinh hãi hỏi.Sao lại như vậy! Sao lại như vậy!“Giờ thì ngươi đã hiểu, vì sao ta lại nhìn cả thiên hạ chưa?” Bách Lý ĐôngQuân nhẹ nhàng giơ tay trái lên, tay phải cầm kiếm chỉ xuống đất, ngạonghễ nhìn Trọc Sâm công công.Trong góc vắng, thái giám thở dài một tiếng.Tây Sở Kiếm Ca, không dễ đối phó.