Tác giả:

Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…

Chương 265: Mưa đêm giang hồ

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Thật ra mọi chuyện diễn ra chỉ trong thời gian một hô hấp.Hít một hơi vào.Nhưng không thể nào giữ hơi thở đó trong lồng ngực mãi được.Biến cố nảy sinh ngay thời khắc này.Mai Hoa Châm đồng loạt bay ra, ánh bạc lấp lóe.Thân kiếm Bất Nhiễm Trần bùng lên ánh lạnh, sau đó dần dần tắt lịm.Mưa tạnh.Bách Lý Đông Quân cắm kiếm dưới đất, ngẩng đầu nhìn lên trời, thở ra mộthơi dài.Thời khắc sinh tử thật sự.Cô gái áo trắng cũng chậm rãi hạ xuống đất, cô giơ tay gẩy nước mưa trêny phục, ngẩng đầu lên. Trên mặt cô đeo một tấm khăn che màu trắng,không thấy dung mạo cụ thể, cũng không nói gì. Nhưng cô gái nhìn xuyênqua Bách Lý Đông Quân, quan sát hai tên thái giám.Trọc Lạc công công thu chưởng, cũng chậm rãi phun ra một luồng trọc khí,khí tức nóng lạnh trên hai tay đã tiêu tan hầu như không còn, hắn cười khổmột tiếng: “Tiểu công tử tuổi trẻ tài cao, không chỉ có võ công cao cườngmà còn có một vị giai nhân bảo vệ bên cạnh.”‘Choang’ một tiếng, thanh kiếm bảy thước rơi dưới dất.Trọc Sâm công công quỳ một chân dưới đất, tay trái che kinh mạch bên cổtay phải, nhưng máu tươi vẫn tuôn ra xối xả, nhuộm đỏ cả khoảng đất gầnchỗ hắn. Hắn lắc đầu, ngẩng đầu lên phẫn nộ nhìn Bách Lý Đông Quân:“Tiểu công tử, thủ đoạn cao cường lắm!”“Vẫn chưa đủ. Vốn dĩ ta định giết ngươi, nhưng bây giờ chỉ khiến ngươikhông thể dùng kiếm nữa thôi.” Bách Lý Đông Quân thu hồi Bất NhiễmTrần: “Có điều ta đã nói đây là kiếm cuối cùng, như vậy đây sẽ là kiếm cuốicùng. Các ngươi đi đi, ta không giết các ngươi.”Trọc Sâm công công cười lạnh nói: “Tiểu công tử tuổi tác không lớn mà nóinăng ngông nghênh thật.”“Ngươi có bệnh không đấy?” Bách Lý Đông Quân lạnh lùng nhìn hắn:“Ngươi tới giết ta nhưng không giết được, ta có thể giết ngươi nhưng giờchỉ phế bỏ một cánh tay của ngươi? Ngươi còn đứng đấy bất mãn cái gì?Muốn cút thì cút đi, không cút thì ta gọi giáo úy tuần tra đến. Ngươi ra taygiết người ngay trước mặt mọi người, nhốt ngươi vào Đại Lý Tự chặt đầu thìngươi mới vui lòng?”Bách Lý Đông Quân là người như vậy, đôi lúc là công tử thế gia nho nhã,đôi khi lại như kiếm khách phong lưu trong giang hồ, nhưng thi thoảng lạilà Tiểu Bá Vương của Càn Đông Thành, ngang ngược bá đạo.Tổng quản chưởng sách Trọc Lạc công công đỡ Trọc Sâm dậy, đồng thờicầm lấy thanh kiếm bảy thước kia: “Tiểu công tử, cáo từ.”“Lần sau gặp mặt vẫn muốn giết ta?” Bách Lý Đông Quân hỏi ngược lại.“Chỉ mong là không.” Trọc Lạc công công nắm lấy Trọc Sâm, lùi lại ba bước,xoay người, cất bước rời khỏi, không hề quay đầu lại.Bên ngoài con phố dài, một chiếc xe ngựa đang đỗ tại đó.Trọc Sâm và Trọc Lạc thấy chiếc xe ngựa, thân thể bất giác run rẩy, nỗi sợđó không cách nào kiềm chế nổi, gần như phản ứng bản năng. Xe ngựa đỗở đó, không có ai từ trên xe bước xuống, chỉ có một thái giám trẻ tuổi cầmroi ngựa nhìn bọn họ.Trọc Lạc dẫn Trọc Sâm đi tới. Trọc Lạc cúi đầu: “Đã phụ lệnh đại tổng quản,chúng ta thua.”Trong xe ngựa, không ai đáp lời.Sau lưng Trọc Lạc đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa: “Đại tổng quản giúp haingười chúng ta ngăn cản đám người ở học đường, nhưng hai người chúngta hợp lực vẫn không giết được Bách Lý Đông Quân, thậm chí Trọc Sâm cònbị trọng thương. Trọc Lạc xin chịu phạt, mong đại tổng quản giáng tội!”“Không cần.” Trong xe ngựa vang lên một giọng nói mệt mỏi.Trọc Lạc và Trọc Sâm nhìn nhau, đều thấy khó tin.“Sau này không cần động tới Bách Lý Đông Quân nữa, bên phía bệ hạ, ta sẽgiải thích. Trọc Sâm tới tìm Trần thái y chữa trị tay phải đi. Lần này là ta tínhsai, các ngươi không nên tự trách.” Trọc Thanh công công trong xe ngựathở dài một tiếng.Trọc Lạc nhìn Cẩn Tuyên, như muốn tìm kiếm đáp án từ người hắn.Cẩn Tuyên chỉ nhẹ nhàng vung roi ngựa, xe ngựa chậm rãi khởi hành.Nhuệ khí của sư phụ bị một bàn tay đè xuống rồi.Cẩn Tuyên âm thầm thở dài một tiếng.Trên con đường, Bách Lý Đông Quân đột nhiên xoay người, vươn tay trái,định nắm lấy khăn che mặt của cô gái áo trắng kia.Chiêu này cực kỳ nhanh chóng, không hề chậm hơn lúc giao đấu với hai gãthái giám kia.Cô gái lại như đã đoán trước, điểm mũi chân lùi lại, chỉ chớp mắt đã lùi hơnmười bước.“Rốt cuộc ngươi là ai?” Bách Lý Đông Quân nhíu mày nói: “Ngươi đi theo tatừ Càn Đông Thành tới tận đây?”Cô gái không nói một lời, gió thổi khăn che mặt, dung mạo như ẩn nhưhiện.“Đôi mắt cô rất đẹp.” Bách Lý Đông Quân hạ giọng nói: “Rất giống một vịbằng hữu của ta, cho nên ta muốn vén khăn che mặt của cô, xem gươngmặt bên dưới...”“Có phải là dung mạo tầm thường không hả?” Cô gái đột nhiên nói, giọngnói khàn khàn, như đang cố gắng giả vờ.“Quả nhiên cô là Vương Nguyệt!” Bách Lý Đông Quân bước lên trước mộtbước: “Vì sao võ công của cô lại cao như vậy? Sao cô cứ đi theo ta màkhông hiện thân?”Cô gái lùi lại mấy bước, khẽ lắc đầu.“Đừng lắc đầu, cô chính là Vương Nguyệt!” Bách Lý Đông Quân lại lao tới,giơ tay phải nắm lấy khăn che mặt của cô gái.Nhưng cô gái kia lại nhảy lên mái hiên, mép váy phát phới, cô mỉm cười vớiBách Lý Đông Quân.Tuy không thấy dung mạo cô khi cười, nhưng thời khắc đó, ánh mắt đó hóathành một vầng trăng khuyết.Sau đó xoay người một cái, biến mất ở đó.“Vương Nguyệt! Vương Nguyệt!” Bách Lý Đông Quân chạy dọc con phố,vừa chạy vừa gọi, thế nhưng không ai đáp lời y, chỉ có con Bạch Lưu Ly uốnéo bò phía sau. Bách Lý Đông Quân nhanh trí hô: “Tiểu Bạch, ngươi tới tróicô ấy lại cho ta!”Sau đó có tiếng ngáp vang lên.Rồi một bàn tay cốc lên đầu y.“Hô hô hô, hô linh tinh cái gì? Theo đuổi cô nương nhà người ta như thếđấy à?” Nam Cung Xuân Thủy xuất hiện sau lưng y, cốc một cái lên y rồi giơtay đè y lại.“Sư phụ, sao ngươi lại xé mặt nạ rồi?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc.Nam Cung Xuân Thủy sờ gương mặt mình: “Dù sao cũng là giả mà. Lý tiênsinh đã chết rồi, bây giờ chỉ còn Nam Cung Xuân Thủy.”Bách Lý Đông Quân gật nhẹ đầu: “Sư phụ, ta có một vị bằng hữu luôn đitheo chúng ta, vừa mới hiện thân. Ta muốn đuổi theo cô ấy, hỏi cho rõràng.”“Hỏi cái gì? Cô nương nhà người ta không muốn gặp ngươi, ngươi còn cốbóc khăn che mặt của cô ấy? Đây có phải hành động của người đọc sáchkhông? Đừng đuổi nữa, đi thôi.” Nam Cung Xuân Thủy xua tay nói.Bách Lý Đông Quân sững sờ; “Đi đâu? Về quán tiếp đón à?”“Về quán cái gì? Tới Tuyết Nguyệt thành.” Bộ dáng Nam Cung Xuân Thủynhư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. “Chuyện ở Thiên Khải Thành nênchấm dứt tại đây thôi, còn lưu lại làm gì nữa. Theo ta về Tuyết Nguyệtthành, sau này chỉ làm khách giang hồ, không để ý tới chuyện triều đìnhnữa, thấy sao?”“Thế thì càng tốt.” Bách Lý Đông Quân không hề do dự nói.“Nhà ngươi được truyền chức tước đời đời đấy, sau này có thể làm hầu gia.Không muốn làm à?” Nam Cung Xuân Thủy hỏi.“Chẳng lẽ ta lại phải dẫn binh đi đánh trận? Cái đó không làm được.” BáchLý Đông Quân lắc đầu.“Hầu gia đấy, dưới một người mà trên vạn người, ngươi cứ thế từ bỏ thìkhông được hay cho lắm. Thế này đi, ta sẽ nói với nương tử, sau này chongươi làm thành chủ Tuyết Nguyệt thành, ngươi thấy sao?” Nam CungXuân Thủy lại hỏi.“Cứ theo lời sư phụ.” Bách Lý Đông Quân trả lời.“Thế thì đi thôi. Đào lý xuân phong nhất bôi tửu, Giang hồ dạ vũ thập niênđăng. Chúng ta, về giang hồ!”(“Ký Hoàng Cơ Phục” - tác giả Hoàng Đình Kiên.Bản dịch nguồn thivien.net:Gió xuân lê đào một cốc rượuĐêm mưa giang hồ đèn mười năm.

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Thật ra mọi chuyện diễn ra chỉ trong thời gian một hô hấp.Hít một hơi vào.Nhưng không thể nào giữ hơi thở đó trong lồng ngực mãi được.Biến cố nảy sinh ngay thời khắc này.Mai Hoa Châm đồng loạt bay ra, ánh bạc lấp lóe.Thân kiếm Bất Nhiễm Trần bùng lên ánh lạnh, sau đó dần dần tắt lịm.Mưa tạnh.Bách Lý Đông Quân cắm kiếm dưới đất, ngẩng đầu nhìn lên trời, thở ra mộthơi dài.Thời khắc sinh tử thật sự.Cô gái áo trắng cũng chậm rãi hạ xuống đất, cô giơ tay gẩy nước mưa trêny phục, ngẩng đầu lên. Trên mặt cô đeo một tấm khăn che màu trắng,không thấy dung mạo cụ thể, cũng không nói gì. Nhưng cô gái nhìn xuyênqua Bách Lý Đông Quân, quan sát hai tên thái giám.Trọc Lạc công công thu chưởng, cũng chậm rãi phun ra một luồng trọc khí,khí tức nóng lạnh trên hai tay đã tiêu tan hầu như không còn, hắn cười khổmột tiếng: “Tiểu công tử tuổi trẻ tài cao, không chỉ có võ công cao cườngmà còn có một vị giai nhân bảo vệ bên cạnh.”‘Choang’ một tiếng, thanh kiếm bảy thước rơi dưới dất.Trọc Sâm công công quỳ một chân dưới đất, tay trái che kinh mạch bên cổtay phải, nhưng máu tươi vẫn tuôn ra xối xả, nhuộm đỏ cả khoảng đất gầnchỗ hắn. Hắn lắc đầu, ngẩng đầu lên phẫn nộ nhìn Bách Lý Đông Quân:“Tiểu công tử, thủ đoạn cao cường lắm!”“Vẫn chưa đủ. Vốn dĩ ta định giết ngươi, nhưng bây giờ chỉ khiến ngươikhông thể dùng kiếm nữa thôi.” Bách Lý Đông Quân thu hồi Bất NhiễmTrần: “Có điều ta đã nói đây là kiếm cuối cùng, như vậy đây sẽ là kiếm cuốicùng. Các ngươi đi đi, ta không giết các ngươi.”Trọc Sâm công công cười lạnh nói: “Tiểu công tử tuổi tác không lớn mà nóinăng ngông nghênh thật.”“Ngươi có bệnh không đấy?” Bách Lý Đông Quân lạnh lùng nhìn hắn:“Ngươi tới giết ta nhưng không giết được, ta có thể giết ngươi nhưng giờchỉ phế bỏ một cánh tay của ngươi? Ngươi còn đứng đấy bất mãn cái gì?Muốn cút thì cút đi, không cút thì ta gọi giáo úy tuần tra đến. Ngươi ra taygiết người ngay trước mặt mọi người, nhốt ngươi vào Đại Lý Tự chặt đầu thìngươi mới vui lòng?”Bách Lý Đông Quân là người như vậy, đôi lúc là công tử thế gia nho nhã,đôi khi lại như kiếm khách phong lưu trong giang hồ, nhưng thi thoảng lạilà Tiểu Bá Vương của Càn Đông Thành, ngang ngược bá đạo.Tổng quản chưởng sách Trọc Lạc công công đỡ Trọc Sâm dậy, đồng thờicầm lấy thanh kiếm bảy thước kia: “Tiểu công tử, cáo từ.”“Lần sau gặp mặt vẫn muốn giết ta?” Bách Lý Đông Quân hỏi ngược lại.“Chỉ mong là không.” Trọc Lạc công công nắm lấy Trọc Sâm, lùi lại ba bước,xoay người, cất bước rời khỏi, không hề quay đầu lại.Bên ngoài con phố dài, một chiếc xe ngựa đang đỗ tại đó.Trọc Sâm và Trọc Lạc thấy chiếc xe ngựa, thân thể bất giác run rẩy, nỗi sợđó không cách nào kiềm chế nổi, gần như phản ứng bản năng. Xe ngựa đỗở đó, không có ai từ trên xe bước xuống, chỉ có một thái giám trẻ tuổi cầmroi ngựa nhìn bọn họ.Trọc Lạc dẫn Trọc Sâm đi tới. Trọc Lạc cúi đầu: “Đã phụ lệnh đại tổng quản,chúng ta thua.”Trong xe ngựa, không ai đáp lời.Sau lưng Trọc Lạc đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa: “Đại tổng quản giúp haingười chúng ta ngăn cản đám người ở học đường, nhưng hai người chúngta hợp lực vẫn không giết được Bách Lý Đông Quân, thậm chí Trọc Sâm cònbị trọng thương. Trọc Lạc xin chịu phạt, mong đại tổng quản giáng tội!”“Không cần.” Trong xe ngựa vang lên một giọng nói mệt mỏi.Trọc Lạc và Trọc Sâm nhìn nhau, đều thấy khó tin.“Sau này không cần động tới Bách Lý Đông Quân nữa, bên phía bệ hạ, ta sẽgiải thích. Trọc Sâm tới tìm Trần thái y chữa trị tay phải đi. Lần này là ta tínhsai, các ngươi không nên tự trách.” Trọc Thanh công công trong xe ngựathở dài một tiếng.Trọc Lạc nhìn Cẩn Tuyên, như muốn tìm kiếm đáp án từ người hắn.Cẩn Tuyên chỉ nhẹ nhàng vung roi ngựa, xe ngựa chậm rãi khởi hành.Nhuệ khí của sư phụ bị một bàn tay đè xuống rồi.Cẩn Tuyên âm thầm thở dài một tiếng.Trên con đường, Bách Lý Đông Quân đột nhiên xoay người, vươn tay trái,định nắm lấy khăn che mặt của cô gái áo trắng kia.Chiêu này cực kỳ nhanh chóng, không hề chậm hơn lúc giao đấu với hai gãthái giám kia.Cô gái lại như đã đoán trước, điểm mũi chân lùi lại, chỉ chớp mắt đã lùi hơnmười bước.“Rốt cuộc ngươi là ai?” Bách Lý Đông Quân nhíu mày nói: “Ngươi đi theo tatừ Càn Đông Thành tới tận đây?”Cô gái không nói một lời, gió thổi khăn che mặt, dung mạo như ẩn nhưhiện.“Đôi mắt cô rất đẹp.” Bách Lý Đông Quân hạ giọng nói: “Rất giống một vịbằng hữu của ta, cho nên ta muốn vén khăn che mặt của cô, xem gươngmặt bên dưới...”“Có phải là dung mạo tầm thường không hả?” Cô gái đột nhiên nói, giọngnói khàn khàn, như đang cố gắng giả vờ.“Quả nhiên cô là Vương Nguyệt!” Bách Lý Đông Quân bước lên trước mộtbước: “Vì sao võ công của cô lại cao như vậy? Sao cô cứ đi theo ta màkhông hiện thân?”Cô gái lùi lại mấy bước, khẽ lắc đầu.“Đừng lắc đầu, cô chính là Vương Nguyệt!” Bách Lý Đông Quân lại lao tới,giơ tay phải nắm lấy khăn che mặt của cô gái.Nhưng cô gái kia lại nhảy lên mái hiên, mép váy phát phới, cô mỉm cười vớiBách Lý Đông Quân.Tuy không thấy dung mạo cô khi cười, nhưng thời khắc đó, ánh mắt đó hóathành một vầng trăng khuyết.Sau đó xoay người một cái, biến mất ở đó.“Vương Nguyệt! Vương Nguyệt!” Bách Lý Đông Quân chạy dọc con phố,vừa chạy vừa gọi, thế nhưng không ai đáp lời y, chỉ có con Bạch Lưu Ly uốnéo bò phía sau. Bách Lý Đông Quân nhanh trí hô: “Tiểu Bạch, ngươi tới tróicô ấy lại cho ta!”Sau đó có tiếng ngáp vang lên.Rồi một bàn tay cốc lên đầu y.“Hô hô hô, hô linh tinh cái gì? Theo đuổi cô nương nhà người ta như thếđấy à?” Nam Cung Xuân Thủy xuất hiện sau lưng y, cốc một cái lên y rồi giơtay đè y lại.“Sư phụ, sao ngươi lại xé mặt nạ rồi?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc.Nam Cung Xuân Thủy sờ gương mặt mình: “Dù sao cũng là giả mà. Lý tiênsinh đã chết rồi, bây giờ chỉ còn Nam Cung Xuân Thủy.”Bách Lý Đông Quân gật nhẹ đầu: “Sư phụ, ta có một vị bằng hữu luôn đitheo chúng ta, vừa mới hiện thân. Ta muốn đuổi theo cô ấy, hỏi cho rõràng.”“Hỏi cái gì? Cô nương nhà người ta không muốn gặp ngươi, ngươi còn cốbóc khăn che mặt của cô ấy? Đây có phải hành động của người đọc sáchkhông? Đừng đuổi nữa, đi thôi.” Nam Cung Xuân Thủy xua tay nói.Bách Lý Đông Quân sững sờ; “Đi đâu? Về quán tiếp đón à?”“Về quán cái gì? Tới Tuyết Nguyệt thành.” Bộ dáng Nam Cung Xuân Thủynhư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. “Chuyện ở Thiên Khải Thành nênchấm dứt tại đây thôi, còn lưu lại làm gì nữa. Theo ta về Tuyết Nguyệtthành, sau này chỉ làm khách giang hồ, không để ý tới chuyện triều đìnhnữa, thấy sao?”“Thế thì càng tốt.” Bách Lý Đông Quân không hề do dự nói.“Nhà ngươi được truyền chức tước đời đời đấy, sau này có thể làm hầu gia.Không muốn làm à?” Nam Cung Xuân Thủy hỏi.“Chẳng lẽ ta lại phải dẫn binh đi đánh trận? Cái đó không làm được.” BáchLý Đông Quân lắc đầu.“Hầu gia đấy, dưới một người mà trên vạn người, ngươi cứ thế từ bỏ thìkhông được hay cho lắm. Thế này đi, ta sẽ nói với nương tử, sau này chongươi làm thành chủ Tuyết Nguyệt thành, ngươi thấy sao?” Nam CungXuân Thủy lại hỏi.“Cứ theo lời sư phụ.” Bách Lý Đông Quân trả lời.“Thế thì đi thôi. Đào lý xuân phong nhất bôi tửu, Giang hồ dạ vũ thập niênđăng. Chúng ta, về giang hồ!”(“Ký Hoàng Cơ Phục” - tác giả Hoàng Đình Kiên.Bản dịch nguồn thivien.net:Gió xuân lê đào một cốc rượuĐêm mưa giang hồ đèn mười năm.

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Thật ra mọi chuyện diễn ra chỉ trong thời gian một hô hấp.Hít một hơi vào.Nhưng không thể nào giữ hơi thở đó trong lồng ngực mãi được.Biến cố nảy sinh ngay thời khắc này.Mai Hoa Châm đồng loạt bay ra, ánh bạc lấp lóe.Thân kiếm Bất Nhiễm Trần bùng lên ánh lạnh, sau đó dần dần tắt lịm.Mưa tạnh.Bách Lý Đông Quân cắm kiếm dưới đất, ngẩng đầu nhìn lên trời, thở ra mộthơi dài.Thời khắc sinh tử thật sự.Cô gái áo trắng cũng chậm rãi hạ xuống đất, cô giơ tay gẩy nước mưa trêny phục, ngẩng đầu lên. Trên mặt cô đeo một tấm khăn che màu trắng,không thấy dung mạo cụ thể, cũng không nói gì. Nhưng cô gái nhìn xuyênqua Bách Lý Đông Quân, quan sát hai tên thái giám.Trọc Lạc công công thu chưởng, cũng chậm rãi phun ra một luồng trọc khí,khí tức nóng lạnh trên hai tay đã tiêu tan hầu như không còn, hắn cười khổmột tiếng: “Tiểu công tử tuổi trẻ tài cao, không chỉ có võ công cao cườngmà còn có một vị giai nhân bảo vệ bên cạnh.”‘Choang’ một tiếng, thanh kiếm bảy thước rơi dưới dất.Trọc Sâm công công quỳ một chân dưới đất, tay trái che kinh mạch bên cổtay phải, nhưng máu tươi vẫn tuôn ra xối xả, nhuộm đỏ cả khoảng đất gầnchỗ hắn. Hắn lắc đầu, ngẩng đầu lên phẫn nộ nhìn Bách Lý Đông Quân:“Tiểu công tử, thủ đoạn cao cường lắm!”“Vẫn chưa đủ. Vốn dĩ ta định giết ngươi, nhưng bây giờ chỉ khiến ngươikhông thể dùng kiếm nữa thôi.” Bách Lý Đông Quân thu hồi Bất NhiễmTrần: “Có điều ta đã nói đây là kiếm cuối cùng, như vậy đây sẽ là kiếm cuốicùng. Các ngươi đi đi, ta không giết các ngươi.”Trọc Sâm công công cười lạnh nói: “Tiểu công tử tuổi tác không lớn mà nóinăng ngông nghênh thật.”“Ngươi có bệnh không đấy?” Bách Lý Đông Quân lạnh lùng nhìn hắn:“Ngươi tới giết ta nhưng không giết được, ta có thể giết ngươi nhưng giờchỉ phế bỏ một cánh tay của ngươi? Ngươi còn đứng đấy bất mãn cái gì?Muốn cút thì cút đi, không cút thì ta gọi giáo úy tuần tra đến. Ngươi ra taygiết người ngay trước mặt mọi người, nhốt ngươi vào Đại Lý Tự chặt đầu thìngươi mới vui lòng?”Bách Lý Đông Quân là người như vậy, đôi lúc là công tử thế gia nho nhã,đôi khi lại như kiếm khách phong lưu trong giang hồ, nhưng thi thoảng lạilà Tiểu Bá Vương của Càn Đông Thành, ngang ngược bá đạo.Tổng quản chưởng sách Trọc Lạc công công đỡ Trọc Sâm dậy, đồng thờicầm lấy thanh kiếm bảy thước kia: “Tiểu công tử, cáo từ.”“Lần sau gặp mặt vẫn muốn giết ta?” Bách Lý Đông Quân hỏi ngược lại.“Chỉ mong là không.” Trọc Lạc công công nắm lấy Trọc Sâm, lùi lại ba bước,xoay người, cất bước rời khỏi, không hề quay đầu lại.Bên ngoài con phố dài, một chiếc xe ngựa đang đỗ tại đó.Trọc Sâm và Trọc Lạc thấy chiếc xe ngựa, thân thể bất giác run rẩy, nỗi sợđó không cách nào kiềm chế nổi, gần như phản ứng bản năng. Xe ngựa đỗở đó, không có ai từ trên xe bước xuống, chỉ có một thái giám trẻ tuổi cầmroi ngựa nhìn bọn họ.Trọc Lạc dẫn Trọc Sâm đi tới. Trọc Lạc cúi đầu: “Đã phụ lệnh đại tổng quản,chúng ta thua.”Trong xe ngựa, không ai đáp lời.Sau lưng Trọc Lạc đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa: “Đại tổng quản giúp haingười chúng ta ngăn cản đám người ở học đường, nhưng hai người chúngta hợp lực vẫn không giết được Bách Lý Đông Quân, thậm chí Trọc Sâm cònbị trọng thương. Trọc Lạc xin chịu phạt, mong đại tổng quản giáng tội!”“Không cần.” Trong xe ngựa vang lên một giọng nói mệt mỏi.Trọc Lạc và Trọc Sâm nhìn nhau, đều thấy khó tin.“Sau này không cần động tới Bách Lý Đông Quân nữa, bên phía bệ hạ, ta sẽgiải thích. Trọc Sâm tới tìm Trần thái y chữa trị tay phải đi. Lần này là ta tínhsai, các ngươi không nên tự trách.” Trọc Thanh công công trong xe ngựathở dài một tiếng.Trọc Lạc nhìn Cẩn Tuyên, như muốn tìm kiếm đáp án từ người hắn.Cẩn Tuyên chỉ nhẹ nhàng vung roi ngựa, xe ngựa chậm rãi khởi hành.Nhuệ khí của sư phụ bị một bàn tay đè xuống rồi.Cẩn Tuyên âm thầm thở dài một tiếng.Trên con đường, Bách Lý Đông Quân đột nhiên xoay người, vươn tay trái,định nắm lấy khăn che mặt của cô gái áo trắng kia.Chiêu này cực kỳ nhanh chóng, không hề chậm hơn lúc giao đấu với hai gãthái giám kia.Cô gái lại như đã đoán trước, điểm mũi chân lùi lại, chỉ chớp mắt đã lùi hơnmười bước.“Rốt cuộc ngươi là ai?” Bách Lý Đông Quân nhíu mày nói: “Ngươi đi theo tatừ Càn Đông Thành tới tận đây?”Cô gái không nói một lời, gió thổi khăn che mặt, dung mạo như ẩn nhưhiện.“Đôi mắt cô rất đẹp.” Bách Lý Đông Quân hạ giọng nói: “Rất giống một vịbằng hữu của ta, cho nên ta muốn vén khăn che mặt của cô, xem gươngmặt bên dưới...”“Có phải là dung mạo tầm thường không hả?” Cô gái đột nhiên nói, giọngnói khàn khàn, như đang cố gắng giả vờ.“Quả nhiên cô là Vương Nguyệt!” Bách Lý Đông Quân bước lên trước mộtbước: “Vì sao võ công của cô lại cao như vậy? Sao cô cứ đi theo ta màkhông hiện thân?”Cô gái lùi lại mấy bước, khẽ lắc đầu.“Đừng lắc đầu, cô chính là Vương Nguyệt!” Bách Lý Đông Quân lại lao tới,giơ tay phải nắm lấy khăn che mặt của cô gái.Nhưng cô gái kia lại nhảy lên mái hiên, mép váy phát phới, cô mỉm cười vớiBách Lý Đông Quân.Tuy không thấy dung mạo cô khi cười, nhưng thời khắc đó, ánh mắt đó hóathành một vầng trăng khuyết.Sau đó xoay người một cái, biến mất ở đó.“Vương Nguyệt! Vương Nguyệt!” Bách Lý Đông Quân chạy dọc con phố,vừa chạy vừa gọi, thế nhưng không ai đáp lời y, chỉ có con Bạch Lưu Ly uốnéo bò phía sau. Bách Lý Đông Quân nhanh trí hô: “Tiểu Bạch, ngươi tới tróicô ấy lại cho ta!”Sau đó có tiếng ngáp vang lên.Rồi một bàn tay cốc lên đầu y.“Hô hô hô, hô linh tinh cái gì? Theo đuổi cô nương nhà người ta như thếđấy à?” Nam Cung Xuân Thủy xuất hiện sau lưng y, cốc một cái lên y rồi giơtay đè y lại.“Sư phụ, sao ngươi lại xé mặt nạ rồi?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc.Nam Cung Xuân Thủy sờ gương mặt mình: “Dù sao cũng là giả mà. Lý tiênsinh đã chết rồi, bây giờ chỉ còn Nam Cung Xuân Thủy.”Bách Lý Đông Quân gật nhẹ đầu: “Sư phụ, ta có một vị bằng hữu luôn đitheo chúng ta, vừa mới hiện thân. Ta muốn đuổi theo cô ấy, hỏi cho rõràng.”“Hỏi cái gì? Cô nương nhà người ta không muốn gặp ngươi, ngươi còn cốbóc khăn che mặt của cô ấy? Đây có phải hành động của người đọc sáchkhông? Đừng đuổi nữa, đi thôi.” Nam Cung Xuân Thủy xua tay nói.Bách Lý Đông Quân sững sờ; “Đi đâu? Về quán tiếp đón à?”“Về quán cái gì? Tới Tuyết Nguyệt thành.” Bộ dáng Nam Cung Xuân Thủynhư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. “Chuyện ở Thiên Khải Thành nênchấm dứt tại đây thôi, còn lưu lại làm gì nữa. Theo ta về Tuyết Nguyệtthành, sau này chỉ làm khách giang hồ, không để ý tới chuyện triều đìnhnữa, thấy sao?”“Thế thì càng tốt.” Bách Lý Đông Quân không hề do dự nói.“Nhà ngươi được truyền chức tước đời đời đấy, sau này có thể làm hầu gia.Không muốn làm à?” Nam Cung Xuân Thủy hỏi.“Chẳng lẽ ta lại phải dẫn binh đi đánh trận? Cái đó không làm được.” BáchLý Đông Quân lắc đầu.“Hầu gia đấy, dưới một người mà trên vạn người, ngươi cứ thế từ bỏ thìkhông được hay cho lắm. Thế này đi, ta sẽ nói với nương tử, sau này chongươi làm thành chủ Tuyết Nguyệt thành, ngươi thấy sao?” Nam CungXuân Thủy lại hỏi.“Cứ theo lời sư phụ.” Bách Lý Đông Quân trả lời.“Thế thì đi thôi. Đào lý xuân phong nhất bôi tửu, Giang hồ dạ vũ thập niênđăng. Chúng ta, về giang hồ!”(“Ký Hoàng Cơ Phục” - tác giả Hoàng Đình Kiên.Bản dịch nguồn thivien.net:Gió xuân lê đào một cốc rượuĐêm mưa giang hồ đèn mười năm.

Chương 265: Mưa đêm giang hồ