Tác giả:

Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…

Chương 272: Lên đường tới Cô Tô

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Trên Thương Sơn có một gian nhà tranh, bên ngoài nhà tranh có một cáibàn đá và hai chiếc ghế mây. Bách Lý Đông Quân cầm một bình rượu từtrong phòng ra, y nhìn Nguyệt Dao, Nguyệt Dao cũng nhìn y.Lại không biết phải nói gì.Nguyệt Dao nhận bình rượu, rót cho mình một chén rồi cười nói: “Đây làPhong Hoa Tuyết Nguyệt à?” Cô cầm bình rượu lên, rượu đổ ra óng ánhlong lanh như nước suối.“Nhiều năm qua, ta luôn chờ tỷ tỷ.” Bách Lý Đông Quân đột nhiên nói.“Hả?” Nguyệt Dao ngửa đầu lên uống một chén, chỉ cảm thấy toàn thân lậptức trở nên mát mẻ thoải mái.“Trong thời gian đó, ta gặp được những cô gái xinh đẹp khác cũng chỉ cómột suy nghĩ, cho dù các cô ấy có đẹp, nhưng vẫn không bằng một phầnvạn tỷ tỷ.” Bách Lý Đông Quân cười nói.Thân thể Nguyệt Dao đột nhiên run nhẹ, xoa nhẹ bàn tay lên cánh tay:“Ngươi nói cứ như lần này ta tới tìm ngươi là để kết hôn ấy.”Bách Lý Đông Quân quay đầu sang: “Chẳng lẽ không đúng à?”Nguyệt Dao vẫn nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành, nhưng giọng điệulại có vẻ xa cách: “Nhưng đây mới là lần thứ hai chúng ta gặp nhau.”“Thật không? Chẳng lẽ không phải chúng ta đã ở bên nhau sớm chiều suốtmấy trăm ngày đêm à?” Bách Lý Đông Quân cũng rót cho mình một chénrượu, uống xong cười ha hả nói: “Tuy lúc đó nàng chỉ tướng mạo bìnhthường.”Nguyệt Dao sửng sốt, ánh mắt toát lên vẻ kinh ngạc: “Ngươi đang nói gìthế?”“Vương Nguyệt, Nguyệt, hóa ra là ý này.” Bách Lý Đông Quân hạ giọng nói.Nguyệt Dao vốn còn định ra vẻ hoang mang, nhưng sau khi cúi đầu suynghĩ một chút lại lắc đầu một cái: “Thôi thôi, không trêu ngươi nữa, tamuốn hỏi, ngươi nhận ra từ lúc nào?”“Trên đường từ Càn Đông Thành tới Thiên Khải, nàng đã xuất hiện hai lần.”Bách Lý Đông Quân nói.“Đúng. Nhưng ngươi chỉ đoán được nàng là Vương Nguyệt chứ, không thểđoán ra Vương Nguyệt và Nguyệt Dao là một người được.” Nguyệt Daomỉm cười hỏi.“Thật ra nhìn đôi mắt nàng là biết.” Bách Lý Đông Quân giơ ngón tay vạchnhẹ trước mắt Nguyệt Dao: “Ta đã hỏi Tô tỷ tỷ, tỷ ấy nói muốn phá giảithuật dịch dung thì cứ nhìn con ngươi. Bề ngoài có thể thay đổi nhưng conmắt thì không. Nhất là đôi mắt của tỷ tỷ, quả thật là độc nhất vô nhị trênthế gian.”Nguyệt Dao khẽ lắc đầu: “Hóa ra ngươi hay nói chuyện với các cô bé nhưvậy sao?”Bách Lý Đông Quân gãi đầu một cái: “Tỷ tỷ và ta đã ở bên nhau một năm, tanói chuyện với các cô gái thế nào, tỷ tỷ là người rõ nhất. Nếu ta là ngườibiết nói năng, đã chẳng nói ra bốn chữ ‘tướng mạo bình thường’ kia.”Nguyệt Dao thay đổi đề tài: “Ta giả làm người khác ra sức tiếp cận ngươi,chẳng lẽ ngươi không nghĩ ta là người xấu à?”Bách Lý Đông Quân giơ hai ngón tay vạch trước mắt mình: “Lòng ngườigiấu ở trong, mà đôi mắt là nối thẳng tới lòng người. Một người là tốt hayxấu, nhìn từ ánh mắt là ra. Ít nhất ta có thể thấy được, tỷ tỷ có tấm lòng củatiên nữ, tới gần ta, chắc chắn là vì...”Nguyệt Dao nhíu mày: “Hả?”“Yêu ta.” Bách Lý Đông Quân nhếch miệng cười một tiếng.Nguyệt Dao giơ chân, đá Bách Lý Đông Quân ngã lăn quay dưới đất.Cho dù là bậc thứ ba trên Quan Tuyệt Bảng cũng không đỡ được cú đá củatiên nữ tỷ tỷ.“Đúng là đồ mặt dày vô sỉ.” Nguyệt Dao mắng.Bách Lý Đông Quân ngã dưới đất nhưng mặt mày hớn hở: “Ta mặc kệ, mặckệ.”Dưới Thương Sơn, trong Tuyết Nguyệt thành.Mọi người đã giải tán, chỉ còn Nam Cung Xuân Thủy và Lạc Thủy thành chủvẫn đang đứng trên tường.“Rất nhiều năm trước, ta từng gặp một cô gái ở Bắc Khuyết, có thể nói làphong thái tuyệt thế, cũng có tài hoa tuyệt thế. Lúc đó Bách Hiểu Đườngcòn có Thu Thủy Bảng, đánh giá mỹ nhân trong thiên hạ, cô gái đó đượcxếp hạng nhất trên Thu Thủy Bảng. Sau khi cô ấy qua đời, Bách Hiểu Đườngcũng loại bỏ Thu Thủy Bảng, nói là dung nhan trong thiên hạ vì vậy mà sasút ba phần. Một cô gái mà chiếm tới ba phần dung nhan của thiên hạ, đólà lời tán dương cao tới mức nào. Còn cô gái đó chính là hoàng hậu của BắcKhuyết năm xưa. Cô gái vừa rồi phải giống cô ấy tới tám phần mười.” NamCung Xuân Thủy chậm rãi nói.“Không phải Bắc Khuyết đã bị diệt quốc từ lâu rồi à?” Lạc Thủy hỏi.“Đúng vậy. Các tộc của họ chạy tới vùng cực bắc, hoàng đế Bắc Ly muốntruy sát nhưng ta ngăn cản. Có lẽ bọn họ luôn luôn nghĩ tới chuyện phụcquốc. Bắc Khuyết đế nữ tới tìm Đông Quân trong thời điểm này, e là khôngchỉ đơn giản là chuyện tình yêu nam nữ.” Nam Cung Xuân Thủy thở dài.Lạc Thủy nhíu mày, hạ giọng nói: “Chúng ta có nên ở lại không? Trong thờiđiểm này mà rời Tuyết Nguyệt thành, có vẻ không tốt lắm?”“Không sao, bây giờ Đông Quân đã có tên trong bậc thứ ba của Quan TuyệtBảng, nó có thể tự đi trên con đường của mình. Chúng ta lên đường thôi,ngay hôm nay.” Nam Cung Xuân Thủy đột nhiên quay đầu sang chỗ kháchô to một tiếc: “Lạc Hà!”Nam tử trẻ tuổi khôi ngô đánh xe ngựa từ trong thành ra: “Anh rể, chuẩn bịxong xuôi hết chưa?”Nam Cung Xuân Thủy gật nhẹ đầu, đột nhiên hô to về phía Thương Sơn:“Bách Lý Đông Quân, sư phụ sắp đi xa, cả đời này có lẽ không gặp lại. Ở BắcLy đừng làm mất mặt ta đấy!”Trên Thương Sơn, chén rượu mà Bách Lý Đông Quân đang cầm ầm ầm vỡvụn, rượu bắn ướt đẫm người y. Y nhìn xuống núi, vẻ mặt hoang mang: “Cáigì?”Lạc Thủy trên tường thành hít một hơi, cũng hô lớn: “Nay ta Lạc Thủytruyền chức thành chủ Tuyết Nguyệt thành cho Bách Lý Đông Quân, cáctrưởng lão và đệ tử trong thành đều phải nghe lệnh hắn, không được tráilời, ai vi phạm cả đời không được trở lại Tuyết Nguyệt thành!”Trên núi Thương Sơn, Bách Lý Đông Quân rảo bước tới rìa núi, nhìn TuyếtNguyệt thành bên dưới hô to: “Hai người các ngươi quá chén à?”Trong Tuyết Nguyệt thành lặng ngắt như tờ.Lạc gia quản lý Tuyết Nguyệt thành đã mấy trăm năm, sao đến lúc này lạinói đổi là đổi? Huống chi trong Tuyết Nguyệt thành có tới mấy chục trưởnglão, không thiếu người đức cao vọng trọng, võ công tuyệt thế, vì sao lại đểmột người trẻ tuổi coi như nửa người ngoài lên làm thành chủ? Đámtrưởng lão kia có chịu phục không?Trong lúc mọi người hoang mang, cửa sổ các tầng Đăng Thiên các bật mở.“Đệ tử Tuyết Nguyệt thành cẩn tuân mệnh lệnh thành chủ!”Âm thanh liên tiếp không ngừng, ngay cả các trưởng lão trên các tầng caonhất cũng không hề do dự trả lời.Các đệ tử tiểu bối trong thành đều quỳ xuống, cao giọng hô: “Cẩn tuânmệnh lệnh thành chủ.”Trên Thương Sơn, Bách Lý Đông Quân vội vàng la lên: “Không được, ta phảixuống núi xem thử. Sư phụ cả đời này không gặp ta nữa? Sư nương khônglàm thành chủ nữa? Ta cũng không muốn làm!”Nguyệt Dao cười một tiếng: “Đi đi.”Bách Lý Đông Quân không hề do dự, lập tức nhảy xuống.“Hắn xuống kìa, có gặp một lần không?” Lạc Thủy hỏi.Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười: “Không được, người sống trên đời, khôngđược dông dài. Không cần phải có lần cuối.”Hắn dẫn theo Lạc Thủy lập tức nhảy từ trên tường thành xuống ngồi trên xengựa của Lạc Hà, trầm giọng nói: “Đi!”“Sư phụ, đừng đi!” Bách Lý Đông Quân như đoán được điều gì, hô to:“Không được đi!”

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Trên Thương Sơn có một gian nhà tranh, bên ngoài nhà tranh có một cáibàn đá và hai chiếc ghế mây. Bách Lý Đông Quân cầm một bình rượu từtrong phòng ra, y nhìn Nguyệt Dao, Nguyệt Dao cũng nhìn y.Lại không biết phải nói gì.Nguyệt Dao nhận bình rượu, rót cho mình một chén rồi cười nói: “Đây làPhong Hoa Tuyết Nguyệt à?” Cô cầm bình rượu lên, rượu đổ ra óng ánhlong lanh như nước suối.“Nhiều năm qua, ta luôn chờ tỷ tỷ.” Bách Lý Đông Quân đột nhiên nói.“Hả?” Nguyệt Dao ngửa đầu lên uống một chén, chỉ cảm thấy toàn thân lậptức trở nên mát mẻ thoải mái.“Trong thời gian đó, ta gặp được những cô gái xinh đẹp khác cũng chỉ cómột suy nghĩ, cho dù các cô ấy có đẹp, nhưng vẫn không bằng một phầnvạn tỷ tỷ.” Bách Lý Đông Quân cười nói.Thân thể Nguyệt Dao đột nhiên run nhẹ, xoa nhẹ bàn tay lên cánh tay:“Ngươi nói cứ như lần này ta tới tìm ngươi là để kết hôn ấy.”Bách Lý Đông Quân quay đầu sang: “Chẳng lẽ không đúng à?”Nguyệt Dao vẫn nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành, nhưng giọng điệulại có vẻ xa cách: “Nhưng đây mới là lần thứ hai chúng ta gặp nhau.”“Thật không? Chẳng lẽ không phải chúng ta đã ở bên nhau sớm chiều suốtmấy trăm ngày đêm à?” Bách Lý Đông Quân cũng rót cho mình một chénrượu, uống xong cười ha hả nói: “Tuy lúc đó nàng chỉ tướng mạo bìnhthường.”Nguyệt Dao sửng sốt, ánh mắt toát lên vẻ kinh ngạc: “Ngươi đang nói gìthế?”“Vương Nguyệt, Nguyệt, hóa ra là ý này.” Bách Lý Đông Quân hạ giọng nói.Nguyệt Dao vốn còn định ra vẻ hoang mang, nhưng sau khi cúi đầu suynghĩ một chút lại lắc đầu một cái: “Thôi thôi, không trêu ngươi nữa, tamuốn hỏi, ngươi nhận ra từ lúc nào?”“Trên đường từ Càn Đông Thành tới Thiên Khải, nàng đã xuất hiện hai lần.”Bách Lý Đông Quân nói.“Đúng. Nhưng ngươi chỉ đoán được nàng là Vương Nguyệt chứ, không thểđoán ra Vương Nguyệt và Nguyệt Dao là một người được.” Nguyệt Daomỉm cười hỏi.“Thật ra nhìn đôi mắt nàng là biết.” Bách Lý Đông Quân giơ ngón tay vạchnhẹ trước mắt Nguyệt Dao: “Ta đã hỏi Tô tỷ tỷ, tỷ ấy nói muốn phá giảithuật dịch dung thì cứ nhìn con ngươi. Bề ngoài có thể thay đổi nhưng conmắt thì không. Nhất là đôi mắt của tỷ tỷ, quả thật là độc nhất vô nhị trênthế gian.”Nguyệt Dao khẽ lắc đầu: “Hóa ra ngươi hay nói chuyện với các cô bé nhưvậy sao?”Bách Lý Đông Quân gãi đầu một cái: “Tỷ tỷ và ta đã ở bên nhau một năm, tanói chuyện với các cô gái thế nào, tỷ tỷ là người rõ nhất. Nếu ta là ngườibiết nói năng, đã chẳng nói ra bốn chữ ‘tướng mạo bình thường’ kia.”Nguyệt Dao thay đổi đề tài: “Ta giả làm người khác ra sức tiếp cận ngươi,chẳng lẽ ngươi không nghĩ ta là người xấu à?”Bách Lý Đông Quân giơ hai ngón tay vạch trước mắt mình: “Lòng ngườigiấu ở trong, mà đôi mắt là nối thẳng tới lòng người. Một người là tốt hayxấu, nhìn từ ánh mắt là ra. Ít nhất ta có thể thấy được, tỷ tỷ có tấm lòng củatiên nữ, tới gần ta, chắc chắn là vì...”Nguyệt Dao nhíu mày: “Hả?”“Yêu ta.” Bách Lý Đông Quân nhếch miệng cười một tiếng.Nguyệt Dao giơ chân, đá Bách Lý Đông Quân ngã lăn quay dưới đất.Cho dù là bậc thứ ba trên Quan Tuyệt Bảng cũng không đỡ được cú đá củatiên nữ tỷ tỷ.“Đúng là đồ mặt dày vô sỉ.” Nguyệt Dao mắng.Bách Lý Đông Quân ngã dưới đất nhưng mặt mày hớn hở: “Ta mặc kệ, mặckệ.”Dưới Thương Sơn, trong Tuyết Nguyệt thành.Mọi người đã giải tán, chỉ còn Nam Cung Xuân Thủy và Lạc Thủy thành chủvẫn đang đứng trên tường.“Rất nhiều năm trước, ta từng gặp một cô gái ở Bắc Khuyết, có thể nói làphong thái tuyệt thế, cũng có tài hoa tuyệt thế. Lúc đó Bách Hiểu Đườngcòn có Thu Thủy Bảng, đánh giá mỹ nhân trong thiên hạ, cô gái đó đượcxếp hạng nhất trên Thu Thủy Bảng. Sau khi cô ấy qua đời, Bách Hiểu Đườngcũng loại bỏ Thu Thủy Bảng, nói là dung nhan trong thiên hạ vì vậy mà sasút ba phần. Một cô gái mà chiếm tới ba phần dung nhan của thiên hạ, đólà lời tán dương cao tới mức nào. Còn cô gái đó chính là hoàng hậu của BắcKhuyết năm xưa. Cô gái vừa rồi phải giống cô ấy tới tám phần mười.” NamCung Xuân Thủy chậm rãi nói.“Không phải Bắc Khuyết đã bị diệt quốc từ lâu rồi à?” Lạc Thủy hỏi.“Đúng vậy. Các tộc của họ chạy tới vùng cực bắc, hoàng đế Bắc Ly muốntruy sát nhưng ta ngăn cản. Có lẽ bọn họ luôn luôn nghĩ tới chuyện phụcquốc. Bắc Khuyết đế nữ tới tìm Đông Quân trong thời điểm này, e là khôngchỉ đơn giản là chuyện tình yêu nam nữ.” Nam Cung Xuân Thủy thở dài.Lạc Thủy nhíu mày, hạ giọng nói: “Chúng ta có nên ở lại không? Trong thờiđiểm này mà rời Tuyết Nguyệt thành, có vẻ không tốt lắm?”“Không sao, bây giờ Đông Quân đã có tên trong bậc thứ ba của Quan TuyệtBảng, nó có thể tự đi trên con đường của mình. Chúng ta lên đường thôi,ngay hôm nay.” Nam Cung Xuân Thủy đột nhiên quay đầu sang chỗ kháchô to một tiếc: “Lạc Hà!”Nam tử trẻ tuổi khôi ngô đánh xe ngựa từ trong thành ra: “Anh rể, chuẩn bịxong xuôi hết chưa?”Nam Cung Xuân Thủy gật nhẹ đầu, đột nhiên hô to về phía Thương Sơn:“Bách Lý Đông Quân, sư phụ sắp đi xa, cả đời này có lẽ không gặp lại. Ở BắcLy đừng làm mất mặt ta đấy!”Trên Thương Sơn, chén rượu mà Bách Lý Đông Quân đang cầm ầm ầm vỡvụn, rượu bắn ướt đẫm người y. Y nhìn xuống núi, vẻ mặt hoang mang: “Cáigì?”Lạc Thủy trên tường thành hít một hơi, cũng hô lớn: “Nay ta Lạc Thủytruyền chức thành chủ Tuyết Nguyệt thành cho Bách Lý Đông Quân, cáctrưởng lão và đệ tử trong thành đều phải nghe lệnh hắn, không được tráilời, ai vi phạm cả đời không được trở lại Tuyết Nguyệt thành!”Trên núi Thương Sơn, Bách Lý Đông Quân rảo bước tới rìa núi, nhìn TuyếtNguyệt thành bên dưới hô to: “Hai người các ngươi quá chén à?”Trong Tuyết Nguyệt thành lặng ngắt như tờ.Lạc gia quản lý Tuyết Nguyệt thành đã mấy trăm năm, sao đến lúc này lạinói đổi là đổi? Huống chi trong Tuyết Nguyệt thành có tới mấy chục trưởnglão, không thiếu người đức cao vọng trọng, võ công tuyệt thế, vì sao lại đểmột người trẻ tuổi coi như nửa người ngoài lên làm thành chủ? Đámtrưởng lão kia có chịu phục không?Trong lúc mọi người hoang mang, cửa sổ các tầng Đăng Thiên các bật mở.“Đệ tử Tuyết Nguyệt thành cẩn tuân mệnh lệnh thành chủ!”Âm thanh liên tiếp không ngừng, ngay cả các trưởng lão trên các tầng caonhất cũng không hề do dự trả lời.Các đệ tử tiểu bối trong thành đều quỳ xuống, cao giọng hô: “Cẩn tuânmệnh lệnh thành chủ.”Trên Thương Sơn, Bách Lý Đông Quân vội vàng la lên: “Không được, ta phảixuống núi xem thử. Sư phụ cả đời này không gặp ta nữa? Sư nương khônglàm thành chủ nữa? Ta cũng không muốn làm!”Nguyệt Dao cười một tiếng: “Đi đi.”Bách Lý Đông Quân không hề do dự, lập tức nhảy xuống.“Hắn xuống kìa, có gặp một lần không?” Lạc Thủy hỏi.Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười: “Không được, người sống trên đời, khôngđược dông dài. Không cần phải có lần cuối.”Hắn dẫn theo Lạc Thủy lập tức nhảy từ trên tường thành xuống ngồi trên xengựa của Lạc Hà, trầm giọng nói: “Đi!”“Sư phụ, đừng đi!” Bách Lý Đông Quân như đoán được điều gì, hô to:“Không được đi!”

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Trên Thương Sơn có một gian nhà tranh, bên ngoài nhà tranh có một cáibàn đá và hai chiếc ghế mây. Bách Lý Đông Quân cầm một bình rượu từtrong phòng ra, y nhìn Nguyệt Dao, Nguyệt Dao cũng nhìn y.Lại không biết phải nói gì.Nguyệt Dao nhận bình rượu, rót cho mình một chén rồi cười nói: “Đây làPhong Hoa Tuyết Nguyệt à?” Cô cầm bình rượu lên, rượu đổ ra óng ánhlong lanh như nước suối.“Nhiều năm qua, ta luôn chờ tỷ tỷ.” Bách Lý Đông Quân đột nhiên nói.“Hả?” Nguyệt Dao ngửa đầu lên uống một chén, chỉ cảm thấy toàn thân lậptức trở nên mát mẻ thoải mái.“Trong thời gian đó, ta gặp được những cô gái xinh đẹp khác cũng chỉ cómột suy nghĩ, cho dù các cô ấy có đẹp, nhưng vẫn không bằng một phầnvạn tỷ tỷ.” Bách Lý Đông Quân cười nói.Thân thể Nguyệt Dao đột nhiên run nhẹ, xoa nhẹ bàn tay lên cánh tay:“Ngươi nói cứ như lần này ta tới tìm ngươi là để kết hôn ấy.”Bách Lý Đông Quân quay đầu sang: “Chẳng lẽ không đúng à?”Nguyệt Dao vẫn nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành, nhưng giọng điệulại có vẻ xa cách: “Nhưng đây mới là lần thứ hai chúng ta gặp nhau.”“Thật không? Chẳng lẽ không phải chúng ta đã ở bên nhau sớm chiều suốtmấy trăm ngày đêm à?” Bách Lý Đông Quân cũng rót cho mình một chénrượu, uống xong cười ha hả nói: “Tuy lúc đó nàng chỉ tướng mạo bìnhthường.”Nguyệt Dao sửng sốt, ánh mắt toát lên vẻ kinh ngạc: “Ngươi đang nói gìthế?”“Vương Nguyệt, Nguyệt, hóa ra là ý này.” Bách Lý Đông Quân hạ giọng nói.Nguyệt Dao vốn còn định ra vẻ hoang mang, nhưng sau khi cúi đầu suynghĩ một chút lại lắc đầu một cái: “Thôi thôi, không trêu ngươi nữa, tamuốn hỏi, ngươi nhận ra từ lúc nào?”“Trên đường từ Càn Đông Thành tới Thiên Khải, nàng đã xuất hiện hai lần.”Bách Lý Đông Quân nói.“Đúng. Nhưng ngươi chỉ đoán được nàng là Vương Nguyệt chứ, không thểđoán ra Vương Nguyệt và Nguyệt Dao là một người được.” Nguyệt Daomỉm cười hỏi.“Thật ra nhìn đôi mắt nàng là biết.” Bách Lý Đông Quân giơ ngón tay vạchnhẹ trước mắt Nguyệt Dao: “Ta đã hỏi Tô tỷ tỷ, tỷ ấy nói muốn phá giảithuật dịch dung thì cứ nhìn con ngươi. Bề ngoài có thể thay đổi nhưng conmắt thì không. Nhất là đôi mắt của tỷ tỷ, quả thật là độc nhất vô nhị trênthế gian.”Nguyệt Dao khẽ lắc đầu: “Hóa ra ngươi hay nói chuyện với các cô bé nhưvậy sao?”Bách Lý Đông Quân gãi đầu một cái: “Tỷ tỷ và ta đã ở bên nhau một năm, tanói chuyện với các cô gái thế nào, tỷ tỷ là người rõ nhất. Nếu ta là ngườibiết nói năng, đã chẳng nói ra bốn chữ ‘tướng mạo bình thường’ kia.”Nguyệt Dao thay đổi đề tài: “Ta giả làm người khác ra sức tiếp cận ngươi,chẳng lẽ ngươi không nghĩ ta là người xấu à?”Bách Lý Đông Quân giơ hai ngón tay vạch trước mắt mình: “Lòng ngườigiấu ở trong, mà đôi mắt là nối thẳng tới lòng người. Một người là tốt hayxấu, nhìn từ ánh mắt là ra. Ít nhất ta có thể thấy được, tỷ tỷ có tấm lòng củatiên nữ, tới gần ta, chắc chắn là vì...”Nguyệt Dao nhíu mày: “Hả?”“Yêu ta.” Bách Lý Đông Quân nhếch miệng cười một tiếng.Nguyệt Dao giơ chân, đá Bách Lý Đông Quân ngã lăn quay dưới đất.Cho dù là bậc thứ ba trên Quan Tuyệt Bảng cũng không đỡ được cú đá củatiên nữ tỷ tỷ.“Đúng là đồ mặt dày vô sỉ.” Nguyệt Dao mắng.Bách Lý Đông Quân ngã dưới đất nhưng mặt mày hớn hở: “Ta mặc kệ, mặckệ.”Dưới Thương Sơn, trong Tuyết Nguyệt thành.Mọi người đã giải tán, chỉ còn Nam Cung Xuân Thủy và Lạc Thủy thành chủvẫn đang đứng trên tường.“Rất nhiều năm trước, ta từng gặp một cô gái ở Bắc Khuyết, có thể nói làphong thái tuyệt thế, cũng có tài hoa tuyệt thế. Lúc đó Bách Hiểu Đườngcòn có Thu Thủy Bảng, đánh giá mỹ nhân trong thiên hạ, cô gái đó đượcxếp hạng nhất trên Thu Thủy Bảng. Sau khi cô ấy qua đời, Bách Hiểu Đườngcũng loại bỏ Thu Thủy Bảng, nói là dung nhan trong thiên hạ vì vậy mà sasút ba phần. Một cô gái mà chiếm tới ba phần dung nhan của thiên hạ, đólà lời tán dương cao tới mức nào. Còn cô gái đó chính là hoàng hậu của BắcKhuyết năm xưa. Cô gái vừa rồi phải giống cô ấy tới tám phần mười.” NamCung Xuân Thủy chậm rãi nói.“Không phải Bắc Khuyết đã bị diệt quốc từ lâu rồi à?” Lạc Thủy hỏi.“Đúng vậy. Các tộc của họ chạy tới vùng cực bắc, hoàng đế Bắc Ly muốntruy sát nhưng ta ngăn cản. Có lẽ bọn họ luôn luôn nghĩ tới chuyện phụcquốc. Bắc Khuyết đế nữ tới tìm Đông Quân trong thời điểm này, e là khôngchỉ đơn giản là chuyện tình yêu nam nữ.” Nam Cung Xuân Thủy thở dài.Lạc Thủy nhíu mày, hạ giọng nói: “Chúng ta có nên ở lại không? Trong thờiđiểm này mà rời Tuyết Nguyệt thành, có vẻ không tốt lắm?”“Không sao, bây giờ Đông Quân đã có tên trong bậc thứ ba của Quan TuyệtBảng, nó có thể tự đi trên con đường của mình. Chúng ta lên đường thôi,ngay hôm nay.” Nam Cung Xuân Thủy đột nhiên quay đầu sang chỗ kháchô to một tiếc: “Lạc Hà!”Nam tử trẻ tuổi khôi ngô đánh xe ngựa từ trong thành ra: “Anh rể, chuẩn bịxong xuôi hết chưa?”Nam Cung Xuân Thủy gật nhẹ đầu, đột nhiên hô to về phía Thương Sơn:“Bách Lý Đông Quân, sư phụ sắp đi xa, cả đời này có lẽ không gặp lại. Ở BắcLy đừng làm mất mặt ta đấy!”Trên Thương Sơn, chén rượu mà Bách Lý Đông Quân đang cầm ầm ầm vỡvụn, rượu bắn ướt đẫm người y. Y nhìn xuống núi, vẻ mặt hoang mang: “Cáigì?”Lạc Thủy trên tường thành hít một hơi, cũng hô lớn: “Nay ta Lạc Thủytruyền chức thành chủ Tuyết Nguyệt thành cho Bách Lý Đông Quân, cáctrưởng lão và đệ tử trong thành đều phải nghe lệnh hắn, không được tráilời, ai vi phạm cả đời không được trở lại Tuyết Nguyệt thành!”Trên núi Thương Sơn, Bách Lý Đông Quân rảo bước tới rìa núi, nhìn TuyếtNguyệt thành bên dưới hô to: “Hai người các ngươi quá chén à?”Trong Tuyết Nguyệt thành lặng ngắt như tờ.Lạc gia quản lý Tuyết Nguyệt thành đã mấy trăm năm, sao đến lúc này lạinói đổi là đổi? Huống chi trong Tuyết Nguyệt thành có tới mấy chục trưởnglão, không thiếu người đức cao vọng trọng, võ công tuyệt thế, vì sao lại đểmột người trẻ tuổi coi như nửa người ngoài lên làm thành chủ? Đámtrưởng lão kia có chịu phục không?Trong lúc mọi người hoang mang, cửa sổ các tầng Đăng Thiên các bật mở.“Đệ tử Tuyết Nguyệt thành cẩn tuân mệnh lệnh thành chủ!”Âm thanh liên tiếp không ngừng, ngay cả các trưởng lão trên các tầng caonhất cũng không hề do dự trả lời.Các đệ tử tiểu bối trong thành đều quỳ xuống, cao giọng hô: “Cẩn tuânmệnh lệnh thành chủ.”Trên Thương Sơn, Bách Lý Đông Quân vội vàng la lên: “Không được, ta phảixuống núi xem thử. Sư phụ cả đời này không gặp ta nữa? Sư nương khônglàm thành chủ nữa? Ta cũng không muốn làm!”Nguyệt Dao cười một tiếng: “Đi đi.”Bách Lý Đông Quân không hề do dự, lập tức nhảy xuống.“Hắn xuống kìa, có gặp một lần không?” Lạc Thủy hỏi.Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười: “Không được, người sống trên đời, khôngđược dông dài. Không cần phải có lần cuối.”Hắn dẫn theo Lạc Thủy lập tức nhảy từ trên tường thành xuống ngồi trên xengựa của Lạc Hà, trầm giọng nói: “Đi!”“Sư phụ, đừng đi!” Bách Lý Đông Quân như đoán được điều gì, hô to:“Không được đi!”

Chương 272: Lên đường tới Cô Tô