Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 286: Ngụy cảnh hư vọng
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Trên người Vô Tác sứ đã chi chít vết thương, nhiều lần suýt bị trường kiếmcủa Quân Ngọc xuyên qua lồng ngực, nhưng thần sắc hắn lại không chút sợhãi, ngược lại càng điên cuồng.“Máu, máu tươi.”“Đến đây, giết ta đi.”Ánh mắt hắn từ từ biến thành màu đỏ máu, chân khí trên người bộc phát,mọi thứ trong phạm vi ba trượng lập tức hóa thành hư vô.Bách Lý Đông Quân hạ giọng nói: “Đây là cảnh giới Đại Tiêu Dao đỉnhphong. Vừa rồi là hắn cố ý bị thương?”“Là Huyết Ma Công.” Nguyệt Dao hạ giọng đáp: “Cấm thuật của BắcKhuyết. Không ngờ Vô Tác sứ lại lén lút luyện môn võ công tà môn này.”“Người quân tử có chín điều phải thận trọng suy tư: Lúc nhìn suy nghĩ chophân minh, lúc nghe suy nghĩ cho thông suốt, sắc mặt giữ ôn hòa, thái độgiữ cung kính, ngôn từ giữ sự thành tín...” Quân Ngọc coi như không nghethấy, vừa niệm lại những lời quân tử của bản thân, vừa chém ra một kiếm.“Kiếm của ngươi, quá chậm!” Vô Tác sứ giơ cánh tay phải, dùng thân thểmáu thịt bắt lấy Bất Nhiễm Trần, sau đó bước lên một bước, xuất chưởngđánh Quân Ngọc ngã lăn dưới đất.Quân Ngọc nằm sấp dưới đất, miệng còn thì thào: “...làm việc cho nghiêmcẩn, có sự nghi hoặc thì phải hỏi, trước khi phẫn nộ phải nghĩ phẫn nộ sẽlàm khó xử, gặp lợi phải suy nghĩ xem mình có xứng đáng hay không.”Vô Tác sứ cầm thanh Bất Nhiễm Trần lên, đặt bên cổ Quân Ngọc: “Đây làQuân Tử kiếm của ngươi?”Bách Lý Đông Quân bước lên trước một bước, lấy thanh trường đao củamình ra, chuẩn bị lao lên.Nguyệt Dao hạ giọng nói: “Phải cẩn thận, hắn đã mất lý trí, có thể ra taygiết Quân Ngọc bất cứ lúc nào.”Quân Ngọc thở dài: “Quân tử quỳ xuống, thực chất là bất nhã, tà nhân cầmkiếm, chẳng phải dính bụi ư?”“Chết đi!” Vô Tác sứ chém thẳng xuống.Bách Lý Đông Quân lập tức cầm đao lao tới.Nhưng đã không kịp.Bách Lý Đông Quân đột nhiên cầm đao ngưng bặt lại.Mũi mai hoa châm trong tay Nguyệt Dao cũng không ném ra.Vì Quân Ngọc đột nhiên đứng dậy, giơ tay phải ấn Bất Nhiễm Trần xuống,tay trái vung quyền đánh bay Vô Tác sứ ra ngoài.“Quân tử nổi giận thì chư hầu sợ, quân tử ở ẩn thì thiên hạ bình an.” QuânNgọc lau vết máu trên khóe miệng: “Ngươi chọc giận một vị quân tử.”“Đau quá đi!” Vô Tác sứ đứng lên, phẫn nộ quát.Chân khí trên người lại tăng thêm một bậc.Quân Ngọc chống Bất Nhiễm Trần xuống đất, nhẹ nhàng vung tay phải: “Cógì uy phong, Đại Tiêu Dao mà thôi, ta cũng Đại Tiêu Dao.”Cuồng phong từ bên phía Vô Tác sứ ập tới, lại bật ngược về.Một trận so bì cảnh giới.“Được lắm, kết thúc nhanh quá thì đúng là vô nghĩa.” Vô Tác sứ siết chặt hainắm tay, cơ bắp trên người gồ lên, xương khớp rung động lách cách, khôngngờ chỉ trong chớp mắt mà thân thể đã cao lớn hơn không ít, bùn đất dướichân đã có vết lửa đốt, không ngờ hắn lại bước thêm một bước sau cảnhgiới Đại Tiêu Dao.“Đây là nửa bước Thần Du mà sư phụ nói ư?” Bách Lý Đông Quân lẩm bẩm.Theo lời sư phụ, nếu mình đi lại trong giang hồ, gặp đối thủ như vậy, lựachọn tốt nhất chính là quay đầu bỏ chạy.“Nửa bước Thần Du, được, vậy ta cũng bước ra nửa bước này.” Trường bàomàu xám của Quân Ngọc bay phất phới, Bất Nhiễm Trần cắm dưới đấtnhưng kiếm khí đã bành trướng như nước thủy triều, cho dù bọn Bách LýĐông Quân đứng cách xa nhưng vẫn cảm thấy đau đớn như kiếm khí kiacắt vào da thịt.Ánh mắt Vô Tác sứ lóe lên vẻ kinh ngạc: “Làm sao ngươi làm được!”“Ha ha ha ha ha, ta là đại sư huynh của học đường cơ mà, là người gần vớitiên sinh nhất trong thiên hạ này.” Quân Ngọc vung tay áo dài, khí thế ngậptrời đột nhiên tiêu tán, lại biến thành người đọc sách hơi lôi thôi, có phầnphóng đáng nhưng miệng lại đầy những triết lý quân tử.Ánh mắt Vô Tác sứ nheo lại: “Ngươi định làm gì?’“Chỉ là cảnh giới nửa bước giả, không cần dốc toàn lực để giết ngươi.”Quân Ngọc ngạo nghễ nói: “Ngươi muốn thể hiện cảnh giới, thế thì ta giảmcảnh giới đi.”Quân Ngọc giậm mũi chân, lại từ cảnh giới Tiêu Dao bình thường biếnthành Tự Tại Địa Cảnh. Nhưng hắn vẫn lắc đầu, cuối cùng lẩm bẩm: “Vẫnchưa đủ, vẫn chưa đủ.” Thế là mũi chân lại giậm cái nữa, kiếm khí ngangngược kia không còn lại chút nào.Bách Lý Đông Quân cau mày nói: ”Đại sư huynh trực tiếp giảm xuống KimCương Phàm Cảnh.”Nguyệt Dao lắc đầu nói: “Có phải hơi coi thường rồi không, Cho dù Vô Tácsứ chưa luyện thành Huyết Ma Công, hắn cũng là người có chiến lực caonhất trong tứ đại tôn sứ.”“Ta dùng phàm cảnh giết nửa bước thần du của ngươi.” Quân Ngọc nhấckiếm, ánh mắt thản nhiên: “Thấy sao?”“Ngươi sẽ hối hận vì quyết định của mình.” Vô Tác sứ nhảy lên, múa hai tay,cuồng phong nổi lên, trong gió như có vạn quỷ kêu gào.Quân Ngọc không hề di chuyển, chỉ đột nhiên múa kiếm."Đại bằng nhất nhật đồng phong khởi, phù diêu trực thượng cửu vạn lý.Giả lệnh phong thiết thì hạ lai, do năng bá khước thương minh thủy.Thế nhân kiến ngã hằng thù điều, văn dư đại ngôn giai lãnh tiếu.Tuyên phụ do năng úy hậu sinh, trượng phu vị khả khinh niên thiểu."(Tạm dịchĐại bàng một mai bay cùng gió, cưỡi trên gió lốc, bay thẳng lên chín vạndặmNếu như gió ngừng thì hạ xuống, có thể xưng bá trong biển xanhThế nhân thấy ta luôn giảng điều lạ, nghe được lời ta mà cười lạnhKhổng Tử còn nói hậu sinh khả úy, đại trượng phu cũng không thể khinhthường thiếu niên.”Vô Tác sứ đã lướt tới trước mặt Quân Ngọc, chân khí trong tay hắn đã lêntới đỉnh phong, cho dù Quân Ngọc có là Kim Thân La Hán, hắn cũng tinchưởng này có thể đánh nát, huống chi chỉ là một Kim Cương Phàm Cảnhngông cuồng khinh địch.“Sư phụ, thật muốn làm quen với bị bằng hữu Thi Tiên của người.” QuânNgọc đâm ra một kiếm: “Ngài nói xem, vì sao một người có thể vừa hàosảng vừa hành văn tinh tế như tranh?”Một kiếm đưa ra.Vạn vật tĩnh lặng.Đây là chiêu kiếm đơn giản nhất mà Bách Lý Đông Quân từng thấy, khôngcó kỹ thuật hoa mắt, cũng không có kiếm khí bành trướng mãnh liệt, chỉ cómột kiếm đơn giản và hạo nhiên chính khí như hòa cùng thiên địa.Quân Ngọc vung ống tay áo, Bất Nhiễm Trần bay xa, đâm vào vỏ kiếm củaBách Lý Đông Quân.Bách Lý Đông Quân nhìn Bất Nhiễm Trần vào vỏ, vẫn cảm thụ được luồngkiếm ý hạo nhiên kia. Chiêu kiếm này quả là tuyệt diệu tới cực điểm! Hắnlấy bình rượu bên hông ra, ngửa đầu uống một ngụm.Nguyệt Dao khẽ nhíu mày, nhìn về phía xa, chậm rãi nói: “Vô Tác sứ, chếtrồi.”Cánh tay cầm roi ngựa của Thanh Nhi hơi run run: “Chắc vậy.”Quân Ngọc vỗ nhẹ lên đầu Vô Tác sứ đang đờ đẫn đứng đó, khiến hắn ngãsấp xuống đất: “Cái cảnh giới giả của ngươi cũng có chút năng lực đấy,đáng tiếc không dọa được ta. Đã lâu không ra tay, kiếm pháp của ta vẫntrước sau như một, quan tuyệt thiên hạ.” Hắn nhún vai, đột nhiên đi lênphía trước.“Sư huynh, sư huynh đi đâu vậy?” Bách Lý Đông Quân cao giọng hỏi.“Ta đáp ứng sư phụ, dọc đường sẽ tới giúp ngươi một tay, quãng đườngcòn lại thì ngươi tự đi đi. Thiên địa mênh mông, còn biết bao cô gái chưađược gặp ta, ta muốn gặp các nàng ấy.” Quân Ngọc đưa lưng về phía bọnhọ, vẫy tay: “Chuyến đi này không có điểm cuối, ngày sau cũng khó gặp lại,cẩn trọng.”Chẳng phải sư huynh nói muốn đi về bắc, thấy hoang nguyên ngàn dặm,băng sơn vạn trượng à?” Bách Lý Đông Quân hỏi.“Ờ nhỉ, thế vẫn phải đồng hành rồi.” Quân Ngọc xoay người một cái, độtnhiên quay vềBách Lý Đông Quân nhìn Nguyệt Dao một cái, Nguyệt Dao cũng trợn trònmắt nhìn hai, hai gương mặt nhìn nhau.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Trên người Vô Tác sứ đã chi chít vết thương, nhiều lần suýt bị trường kiếmcủa Quân Ngọc xuyên qua lồng ngực, nhưng thần sắc hắn lại không chút sợhãi, ngược lại càng điên cuồng.“Máu, máu tươi.”“Đến đây, giết ta đi.”Ánh mắt hắn từ từ biến thành màu đỏ máu, chân khí trên người bộc phát,mọi thứ trong phạm vi ba trượng lập tức hóa thành hư vô.Bách Lý Đông Quân hạ giọng nói: “Đây là cảnh giới Đại Tiêu Dao đỉnhphong. Vừa rồi là hắn cố ý bị thương?”“Là Huyết Ma Công.” Nguyệt Dao hạ giọng đáp: “Cấm thuật của BắcKhuyết. Không ngờ Vô Tác sứ lại lén lút luyện môn võ công tà môn này.”“Người quân tử có chín điều phải thận trọng suy tư: Lúc nhìn suy nghĩ chophân minh, lúc nghe suy nghĩ cho thông suốt, sắc mặt giữ ôn hòa, thái độgiữ cung kính, ngôn từ giữ sự thành tín...” Quân Ngọc coi như không nghethấy, vừa niệm lại những lời quân tử của bản thân, vừa chém ra một kiếm.“Kiếm của ngươi, quá chậm!” Vô Tác sứ giơ cánh tay phải, dùng thân thểmáu thịt bắt lấy Bất Nhiễm Trần, sau đó bước lên một bước, xuất chưởngđánh Quân Ngọc ngã lăn dưới đất.Quân Ngọc nằm sấp dưới đất, miệng còn thì thào: “...làm việc cho nghiêmcẩn, có sự nghi hoặc thì phải hỏi, trước khi phẫn nộ phải nghĩ phẫn nộ sẽlàm khó xử, gặp lợi phải suy nghĩ xem mình có xứng đáng hay không.”Vô Tác sứ cầm thanh Bất Nhiễm Trần lên, đặt bên cổ Quân Ngọc: “Đây làQuân Tử kiếm của ngươi?”Bách Lý Đông Quân bước lên trước một bước, lấy thanh trường đao củamình ra, chuẩn bị lao lên.Nguyệt Dao hạ giọng nói: “Phải cẩn thận, hắn đã mất lý trí, có thể ra taygiết Quân Ngọc bất cứ lúc nào.”Quân Ngọc thở dài: “Quân tử quỳ xuống, thực chất là bất nhã, tà nhân cầmkiếm, chẳng phải dính bụi ư?”“Chết đi!” Vô Tác sứ chém thẳng xuống.Bách Lý Đông Quân lập tức cầm đao lao tới.Nhưng đã không kịp.Bách Lý Đông Quân đột nhiên cầm đao ngưng bặt lại.Mũi mai hoa châm trong tay Nguyệt Dao cũng không ném ra.Vì Quân Ngọc đột nhiên đứng dậy, giơ tay phải ấn Bất Nhiễm Trần xuống,tay trái vung quyền đánh bay Vô Tác sứ ra ngoài.“Quân tử nổi giận thì chư hầu sợ, quân tử ở ẩn thì thiên hạ bình an.” QuânNgọc lau vết máu trên khóe miệng: “Ngươi chọc giận một vị quân tử.”“Đau quá đi!” Vô Tác sứ đứng lên, phẫn nộ quát.Chân khí trên người lại tăng thêm một bậc.Quân Ngọc chống Bất Nhiễm Trần xuống đất, nhẹ nhàng vung tay phải: “Cógì uy phong, Đại Tiêu Dao mà thôi, ta cũng Đại Tiêu Dao.”Cuồng phong từ bên phía Vô Tác sứ ập tới, lại bật ngược về.Một trận so bì cảnh giới.“Được lắm, kết thúc nhanh quá thì đúng là vô nghĩa.” Vô Tác sứ siết chặt hainắm tay, cơ bắp trên người gồ lên, xương khớp rung động lách cách, khôngngờ chỉ trong chớp mắt mà thân thể đã cao lớn hơn không ít, bùn đất dướichân đã có vết lửa đốt, không ngờ hắn lại bước thêm một bước sau cảnhgiới Đại Tiêu Dao.“Đây là nửa bước Thần Du mà sư phụ nói ư?” Bách Lý Đông Quân lẩm bẩm.Theo lời sư phụ, nếu mình đi lại trong giang hồ, gặp đối thủ như vậy, lựachọn tốt nhất chính là quay đầu bỏ chạy.“Nửa bước Thần Du, được, vậy ta cũng bước ra nửa bước này.” Trường bàomàu xám của Quân Ngọc bay phất phới, Bất Nhiễm Trần cắm dưới đấtnhưng kiếm khí đã bành trướng như nước thủy triều, cho dù bọn Bách LýĐông Quân đứng cách xa nhưng vẫn cảm thấy đau đớn như kiếm khí kiacắt vào da thịt.Ánh mắt Vô Tác sứ lóe lên vẻ kinh ngạc: “Làm sao ngươi làm được!”“Ha ha ha ha ha, ta là đại sư huynh của học đường cơ mà, là người gần vớitiên sinh nhất trong thiên hạ này.” Quân Ngọc vung tay áo dài, khí thế ngậptrời đột nhiên tiêu tán, lại biến thành người đọc sách hơi lôi thôi, có phầnphóng đáng nhưng miệng lại đầy những triết lý quân tử.Ánh mắt Vô Tác sứ nheo lại: “Ngươi định làm gì?’“Chỉ là cảnh giới nửa bước giả, không cần dốc toàn lực để giết ngươi.”Quân Ngọc ngạo nghễ nói: “Ngươi muốn thể hiện cảnh giới, thế thì ta giảmcảnh giới đi.”Quân Ngọc giậm mũi chân, lại từ cảnh giới Tiêu Dao bình thường biếnthành Tự Tại Địa Cảnh. Nhưng hắn vẫn lắc đầu, cuối cùng lẩm bẩm: “Vẫnchưa đủ, vẫn chưa đủ.” Thế là mũi chân lại giậm cái nữa, kiếm khí ngangngược kia không còn lại chút nào.Bách Lý Đông Quân cau mày nói: ”Đại sư huynh trực tiếp giảm xuống KimCương Phàm Cảnh.”Nguyệt Dao lắc đầu nói: “Có phải hơi coi thường rồi không, Cho dù Vô Tácsứ chưa luyện thành Huyết Ma Công, hắn cũng là người có chiến lực caonhất trong tứ đại tôn sứ.”“Ta dùng phàm cảnh giết nửa bước thần du của ngươi.” Quân Ngọc nhấckiếm, ánh mắt thản nhiên: “Thấy sao?”“Ngươi sẽ hối hận vì quyết định của mình.” Vô Tác sứ nhảy lên, múa hai tay,cuồng phong nổi lên, trong gió như có vạn quỷ kêu gào.Quân Ngọc không hề di chuyển, chỉ đột nhiên múa kiếm."Đại bằng nhất nhật đồng phong khởi, phù diêu trực thượng cửu vạn lý.Giả lệnh phong thiết thì hạ lai, do năng bá khước thương minh thủy.Thế nhân kiến ngã hằng thù điều, văn dư đại ngôn giai lãnh tiếu.Tuyên phụ do năng úy hậu sinh, trượng phu vị khả khinh niên thiểu."(Tạm dịchĐại bàng một mai bay cùng gió, cưỡi trên gió lốc, bay thẳng lên chín vạndặmNếu như gió ngừng thì hạ xuống, có thể xưng bá trong biển xanhThế nhân thấy ta luôn giảng điều lạ, nghe được lời ta mà cười lạnhKhổng Tử còn nói hậu sinh khả úy, đại trượng phu cũng không thể khinhthường thiếu niên.”Vô Tác sứ đã lướt tới trước mặt Quân Ngọc, chân khí trong tay hắn đã lêntới đỉnh phong, cho dù Quân Ngọc có là Kim Thân La Hán, hắn cũng tinchưởng này có thể đánh nát, huống chi chỉ là một Kim Cương Phàm Cảnhngông cuồng khinh địch.“Sư phụ, thật muốn làm quen với bị bằng hữu Thi Tiên của người.” QuânNgọc đâm ra một kiếm: “Ngài nói xem, vì sao một người có thể vừa hàosảng vừa hành văn tinh tế như tranh?”Một kiếm đưa ra.Vạn vật tĩnh lặng.Đây là chiêu kiếm đơn giản nhất mà Bách Lý Đông Quân từng thấy, khôngcó kỹ thuật hoa mắt, cũng không có kiếm khí bành trướng mãnh liệt, chỉ cómột kiếm đơn giản và hạo nhiên chính khí như hòa cùng thiên địa.Quân Ngọc vung ống tay áo, Bất Nhiễm Trần bay xa, đâm vào vỏ kiếm củaBách Lý Đông Quân.Bách Lý Đông Quân nhìn Bất Nhiễm Trần vào vỏ, vẫn cảm thụ được luồngkiếm ý hạo nhiên kia. Chiêu kiếm này quả là tuyệt diệu tới cực điểm! Hắnlấy bình rượu bên hông ra, ngửa đầu uống một ngụm.Nguyệt Dao khẽ nhíu mày, nhìn về phía xa, chậm rãi nói: “Vô Tác sứ, chếtrồi.”Cánh tay cầm roi ngựa của Thanh Nhi hơi run run: “Chắc vậy.”Quân Ngọc vỗ nhẹ lên đầu Vô Tác sứ đang đờ đẫn đứng đó, khiến hắn ngãsấp xuống đất: “Cái cảnh giới giả của ngươi cũng có chút năng lực đấy,đáng tiếc không dọa được ta. Đã lâu không ra tay, kiếm pháp của ta vẫntrước sau như một, quan tuyệt thiên hạ.” Hắn nhún vai, đột nhiên đi lênphía trước.“Sư huynh, sư huynh đi đâu vậy?” Bách Lý Đông Quân cao giọng hỏi.“Ta đáp ứng sư phụ, dọc đường sẽ tới giúp ngươi một tay, quãng đườngcòn lại thì ngươi tự đi đi. Thiên địa mênh mông, còn biết bao cô gái chưađược gặp ta, ta muốn gặp các nàng ấy.” Quân Ngọc đưa lưng về phía bọnhọ, vẫy tay: “Chuyến đi này không có điểm cuối, ngày sau cũng khó gặp lại,cẩn trọng.”Chẳng phải sư huynh nói muốn đi về bắc, thấy hoang nguyên ngàn dặm,băng sơn vạn trượng à?” Bách Lý Đông Quân hỏi.“Ờ nhỉ, thế vẫn phải đồng hành rồi.” Quân Ngọc xoay người một cái, độtnhiên quay vềBách Lý Đông Quân nhìn Nguyệt Dao một cái, Nguyệt Dao cũng trợn trònmắt nhìn hai, hai gương mặt nhìn nhau.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Trên người Vô Tác sứ đã chi chít vết thương, nhiều lần suýt bị trường kiếmcủa Quân Ngọc xuyên qua lồng ngực, nhưng thần sắc hắn lại không chút sợhãi, ngược lại càng điên cuồng.“Máu, máu tươi.”“Đến đây, giết ta đi.”Ánh mắt hắn từ từ biến thành màu đỏ máu, chân khí trên người bộc phát,mọi thứ trong phạm vi ba trượng lập tức hóa thành hư vô.Bách Lý Đông Quân hạ giọng nói: “Đây là cảnh giới Đại Tiêu Dao đỉnhphong. Vừa rồi là hắn cố ý bị thương?”“Là Huyết Ma Công.” Nguyệt Dao hạ giọng đáp: “Cấm thuật của BắcKhuyết. Không ngờ Vô Tác sứ lại lén lút luyện môn võ công tà môn này.”“Người quân tử có chín điều phải thận trọng suy tư: Lúc nhìn suy nghĩ chophân minh, lúc nghe suy nghĩ cho thông suốt, sắc mặt giữ ôn hòa, thái độgiữ cung kính, ngôn từ giữ sự thành tín...” Quân Ngọc coi như không nghethấy, vừa niệm lại những lời quân tử của bản thân, vừa chém ra một kiếm.“Kiếm của ngươi, quá chậm!” Vô Tác sứ giơ cánh tay phải, dùng thân thểmáu thịt bắt lấy Bất Nhiễm Trần, sau đó bước lên một bước, xuất chưởngđánh Quân Ngọc ngã lăn dưới đất.Quân Ngọc nằm sấp dưới đất, miệng còn thì thào: “...làm việc cho nghiêmcẩn, có sự nghi hoặc thì phải hỏi, trước khi phẫn nộ phải nghĩ phẫn nộ sẽlàm khó xử, gặp lợi phải suy nghĩ xem mình có xứng đáng hay không.”Vô Tác sứ cầm thanh Bất Nhiễm Trần lên, đặt bên cổ Quân Ngọc: “Đây làQuân Tử kiếm của ngươi?”Bách Lý Đông Quân bước lên trước một bước, lấy thanh trường đao củamình ra, chuẩn bị lao lên.Nguyệt Dao hạ giọng nói: “Phải cẩn thận, hắn đã mất lý trí, có thể ra taygiết Quân Ngọc bất cứ lúc nào.”Quân Ngọc thở dài: “Quân tử quỳ xuống, thực chất là bất nhã, tà nhân cầmkiếm, chẳng phải dính bụi ư?”“Chết đi!” Vô Tác sứ chém thẳng xuống.Bách Lý Đông Quân lập tức cầm đao lao tới.Nhưng đã không kịp.Bách Lý Đông Quân đột nhiên cầm đao ngưng bặt lại.Mũi mai hoa châm trong tay Nguyệt Dao cũng không ném ra.Vì Quân Ngọc đột nhiên đứng dậy, giơ tay phải ấn Bất Nhiễm Trần xuống,tay trái vung quyền đánh bay Vô Tác sứ ra ngoài.“Quân tử nổi giận thì chư hầu sợ, quân tử ở ẩn thì thiên hạ bình an.” QuânNgọc lau vết máu trên khóe miệng: “Ngươi chọc giận một vị quân tử.”“Đau quá đi!” Vô Tác sứ đứng lên, phẫn nộ quát.Chân khí trên người lại tăng thêm một bậc.Quân Ngọc chống Bất Nhiễm Trần xuống đất, nhẹ nhàng vung tay phải: “Cógì uy phong, Đại Tiêu Dao mà thôi, ta cũng Đại Tiêu Dao.”Cuồng phong từ bên phía Vô Tác sứ ập tới, lại bật ngược về.Một trận so bì cảnh giới.“Được lắm, kết thúc nhanh quá thì đúng là vô nghĩa.” Vô Tác sứ siết chặt hainắm tay, cơ bắp trên người gồ lên, xương khớp rung động lách cách, khôngngờ chỉ trong chớp mắt mà thân thể đã cao lớn hơn không ít, bùn đất dướichân đã có vết lửa đốt, không ngờ hắn lại bước thêm một bước sau cảnhgiới Đại Tiêu Dao.“Đây là nửa bước Thần Du mà sư phụ nói ư?” Bách Lý Đông Quân lẩm bẩm.Theo lời sư phụ, nếu mình đi lại trong giang hồ, gặp đối thủ như vậy, lựachọn tốt nhất chính là quay đầu bỏ chạy.“Nửa bước Thần Du, được, vậy ta cũng bước ra nửa bước này.” Trường bàomàu xám của Quân Ngọc bay phất phới, Bất Nhiễm Trần cắm dưới đấtnhưng kiếm khí đã bành trướng như nước thủy triều, cho dù bọn Bách LýĐông Quân đứng cách xa nhưng vẫn cảm thấy đau đớn như kiếm khí kiacắt vào da thịt.Ánh mắt Vô Tác sứ lóe lên vẻ kinh ngạc: “Làm sao ngươi làm được!”“Ha ha ha ha ha, ta là đại sư huynh của học đường cơ mà, là người gần vớitiên sinh nhất trong thiên hạ này.” Quân Ngọc vung tay áo dài, khí thế ngậptrời đột nhiên tiêu tán, lại biến thành người đọc sách hơi lôi thôi, có phầnphóng đáng nhưng miệng lại đầy những triết lý quân tử.Ánh mắt Vô Tác sứ nheo lại: “Ngươi định làm gì?’“Chỉ là cảnh giới nửa bước giả, không cần dốc toàn lực để giết ngươi.”Quân Ngọc ngạo nghễ nói: “Ngươi muốn thể hiện cảnh giới, thế thì ta giảmcảnh giới đi.”Quân Ngọc giậm mũi chân, lại từ cảnh giới Tiêu Dao bình thường biếnthành Tự Tại Địa Cảnh. Nhưng hắn vẫn lắc đầu, cuối cùng lẩm bẩm: “Vẫnchưa đủ, vẫn chưa đủ.” Thế là mũi chân lại giậm cái nữa, kiếm khí ngangngược kia không còn lại chút nào.Bách Lý Đông Quân cau mày nói: ”Đại sư huynh trực tiếp giảm xuống KimCương Phàm Cảnh.”Nguyệt Dao lắc đầu nói: “Có phải hơi coi thường rồi không, Cho dù Vô Tácsứ chưa luyện thành Huyết Ma Công, hắn cũng là người có chiến lực caonhất trong tứ đại tôn sứ.”“Ta dùng phàm cảnh giết nửa bước thần du của ngươi.” Quân Ngọc nhấckiếm, ánh mắt thản nhiên: “Thấy sao?”“Ngươi sẽ hối hận vì quyết định của mình.” Vô Tác sứ nhảy lên, múa hai tay,cuồng phong nổi lên, trong gió như có vạn quỷ kêu gào.Quân Ngọc không hề di chuyển, chỉ đột nhiên múa kiếm."Đại bằng nhất nhật đồng phong khởi, phù diêu trực thượng cửu vạn lý.Giả lệnh phong thiết thì hạ lai, do năng bá khước thương minh thủy.Thế nhân kiến ngã hằng thù điều, văn dư đại ngôn giai lãnh tiếu.Tuyên phụ do năng úy hậu sinh, trượng phu vị khả khinh niên thiểu."(Tạm dịchĐại bàng một mai bay cùng gió, cưỡi trên gió lốc, bay thẳng lên chín vạndặmNếu như gió ngừng thì hạ xuống, có thể xưng bá trong biển xanhThế nhân thấy ta luôn giảng điều lạ, nghe được lời ta mà cười lạnhKhổng Tử còn nói hậu sinh khả úy, đại trượng phu cũng không thể khinhthường thiếu niên.”Vô Tác sứ đã lướt tới trước mặt Quân Ngọc, chân khí trong tay hắn đã lêntới đỉnh phong, cho dù Quân Ngọc có là Kim Thân La Hán, hắn cũng tinchưởng này có thể đánh nát, huống chi chỉ là một Kim Cương Phàm Cảnhngông cuồng khinh địch.“Sư phụ, thật muốn làm quen với bị bằng hữu Thi Tiên của người.” QuânNgọc đâm ra một kiếm: “Ngài nói xem, vì sao một người có thể vừa hàosảng vừa hành văn tinh tế như tranh?”Một kiếm đưa ra.Vạn vật tĩnh lặng.Đây là chiêu kiếm đơn giản nhất mà Bách Lý Đông Quân từng thấy, khôngcó kỹ thuật hoa mắt, cũng không có kiếm khí bành trướng mãnh liệt, chỉ cómột kiếm đơn giản và hạo nhiên chính khí như hòa cùng thiên địa.Quân Ngọc vung ống tay áo, Bất Nhiễm Trần bay xa, đâm vào vỏ kiếm củaBách Lý Đông Quân.Bách Lý Đông Quân nhìn Bất Nhiễm Trần vào vỏ, vẫn cảm thụ được luồngkiếm ý hạo nhiên kia. Chiêu kiếm này quả là tuyệt diệu tới cực điểm! Hắnlấy bình rượu bên hông ra, ngửa đầu uống một ngụm.Nguyệt Dao khẽ nhíu mày, nhìn về phía xa, chậm rãi nói: “Vô Tác sứ, chếtrồi.”Cánh tay cầm roi ngựa của Thanh Nhi hơi run run: “Chắc vậy.”Quân Ngọc vỗ nhẹ lên đầu Vô Tác sứ đang đờ đẫn đứng đó, khiến hắn ngãsấp xuống đất: “Cái cảnh giới giả của ngươi cũng có chút năng lực đấy,đáng tiếc không dọa được ta. Đã lâu không ra tay, kiếm pháp của ta vẫntrước sau như một, quan tuyệt thiên hạ.” Hắn nhún vai, đột nhiên đi lênphía trước.“Sư huynh, sư huynh đi đâu vậy?” Bách Lý Đông Quân cao giọng hỏi.“Ta đáp ứng sư phụ, dọc đường sẽ tới giúp ngươi một tay, quãng đườngcòn lại thì ngươi tự đi đi. Thiên địa mênh mông, còn biết bao cô gái chưađược gặp ta, ta muốn gặp các nàng ấy.” Quân Ngọc đưa lưng về phía bọnhọ, vẫy tay: “Chuyến đi này không có điểm cuối, ngày sau cũng khó gặp lại,cẩn trọng.”Chẳng phải sư huynh nói muốn đi về bắc, thấy hoang nguyên ngàn dặm,băng sơn vạn trượng à?” Bách Lý Đông Quân hỏi.“Ờ nhỉ, thế vẫn phải đồng hành rồi.” Quân Ngọc xoay người một cái, độtnhiên quay vềBách Lý Đông Quân nhìn Nguyệt Dao một cái, Nguyệt Dao cũng trợn trònmắt nhìn hai, hai gương mặt nhìn nhau.