Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 288: Cực bắc chi thiên
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Ngày thứ mười bảy.Bách Lý Đông Quân bế quan minh tưởng trong xe ngựa mười bảy ngày,cuối cùng cũng mở mắt.Quân Ngọc lại uống một ngụm rượu, cười nói: “Môn võ công này đúng làđỡ lo, nhắm mắt ngồi trong xe ngựa là tu luyện được.”Bách Lý Đông Quân vừa tỉnh lại từ minh tưởng, tinh thần hơi đờ đẫn, ánhmắt ngây ngốc nhìn phía trước.“Cảm giác ra sao?” Nguyệt Dao lo lắng hỏi.“Như chìm vào một giấc mộng dài, có lúc nóng nực như rơi vào địa ngục,có lúc giá lạnh như ngã vào băng nguyên vạn trượng. Mấy lần ta cố tỉnh lạinhưng không thành công. Có điều không có lúc nào cảm thấy lạnh lẽo nhưlúc này.” Bách Lý Đông Quân hít một hơi lạnh.“Vớ vẩn, đó là vì chúng ta đã đến...” Quân Ngọc kéo rèm xe, bên ngoài giólạnh thấu xương, chính là băng sơn hoang nguyên mênh mông vô biên.“Khu vực cực bắc.”Bách Lý Đông Quân lập tức ngáp một cái, hô to: “Kéo rèm xuống kéo rèmxuống, không đúng sư huynh... sao ngươi lại mặc áo lông cừu dày nhưvậy?” Vừa dứt lời, đột nhiên hắn cảm thấy trên người ấm áp. Hắn quaysang, phát hiện Nguyệt Dao đã khoác chiếc áo lông cừu màu trắng trênngười mình lên người y. Nguyệt Dao mỉm cười: “Khi ngươi nhập minhtưởng, trên người nóng như lửa đốt, chân khí bộc phát, chúng ta ngồi trongxe ngựa mà như ngồi trong nhà tắm, ta sợ chân khí của ngươi không tỏa rađược nên không khoác thêm cho ngươi.”Bách Lý Đông Quân khoác áo lông cừu, ngửi hương thơm thoang thoảngtrên đó, tinh thần lại bắt đầu mê mẩn, y cười ngây ngô: “Nguyệt Dao tỷ tỷ,thế thì tỷ phải chịu lạnh à. Không thì...”“Chúng ta khoác chung đi?”Quân Ngọc thiếu chút nữa phun luôn ngụm rượu ra ngoài. Sư phụ mặt dàyvô sỉ, quả nhiên mỗi tên đệ tử đều kế thừa và phát huy cực kỳ nhuầnnhuyễn.“Không cần.” Nguyệt Dao mỉm cười, lấy từ phía sau xe ngựa ra một chiếc áolông cừu, mặc vào người.Quân Ngọc mỉm cười: “Cái xe ngựa của Nguyệt Dao cô nương đúng làrương bách bảo, thứ gì cũng có.”Bách Lý Đông Quân thở dài, thân thể co lại trong góc, lén lút ngửi hươngthơm kia, nhưng đột nhiên nghe bụng kêu ùng ục. Y bất đắc dĩ gãi đầu nói:“Đói.”“Cầm lấy.” Quân Ngọc lấy từ một cái bánh bao bên cạnh, tiện tay ném sang.Bách Lý Đông Quân giơ tay cầm lấy, khẽ ước lượng: “Cái bánh bao này còncứng hơn đá tảng. Ta sợ gãy răng...”“Hâm nóng là được mà?” Quân Ngọc cười nói.Bách Lý Đông Quân nhún vai, tay tỏa ra chân khí, xung quanh cái bánh baolập tức nóng hổi, không ngờ một cái bánh bao vừa lạnh vừa cứng lại chậmrãi tỏa ra mùi thơm thoang thoảng. Bách Lý Đông Quân cầm bánh bao cắnmột cái: “Cách này không tệ.”“Mấy ngày nay trong xe ngựa đều là chân khí của ngươi, ta và Nguyệt Daocô nương đặt bánh bao lên đầu ngươi, chỉ chốc lát sau là nóng hổi.” QuânNgọc nói.Nguyệt Dao mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lập tức nghiêm nghị: “ĐôngQuân, Hư Niệm công của ngươi tới tầng thứ mấy rồi?”“Ngươi đã nói mỗi tầng Hư Niệm công tương đương với leo một tầng lầu,mỗi tầng đều có rất nhiều trở ngại. Nếu ta không đoán sai, bây giờ ta vừavặn leo lên tầng thứ ba. Không nhiều không ít, Hư Niệm công tầng thứ ba.”Trong xe ngựa cách bọn họ mười dặm, một chiếc xe được một con ngựatoàn thân đen nhánh cũng đạp trong gió tuyết lao nhanh về phía trước.“Sắp đến nơi rồi.” Nguyệt Khanh mặc áo tím nắm chặt roi ngựa, cắn răngnói.Một tiếng động nhỏ vang lên, chỉ thấy Diệp Đỉnh Chi đang nằm đó độtnhiên ngồi dậy, khiến tay cầm roi ngựa của Nguyệt Khanh run lẩy bẩy. PhiLy xoay người nhìn Diệp Đỉnh Chi đầu đầy mồ hôi, vẫn chưa hết sợ hãi, lạnhnhạt nói: “Tỉnh rồi?”Diệp Đỉnh Chi lau mồ hôi trên trán, hạ giọng nói: “Ta còn tưởng mình chếtrồi?”“Ồ?” Phi Ly cười nói: “Ngươi đã ngủ gần một tháng rồi, trong thời gian vừaqua ngươi đã mơ thấy gì?’“Ta không mơ thấy gì, chỉ cảm thấy mình ngã vào một vực sâu. Đó là mộtvực sâu không có đáy, ta cứ thế rơi xuống rơi xuống, vĩnh viễn không cóđiểm cuối cùng, ngoài tuyệt vọng ra ta không cảm giác được gì?” Diệp ĐỉnhChi ngơ ngác nhìn bàn tay mình: “Về sau có người kéo ta một cái, nhưng lạibị ta tránh đi.”“Ai?”“Một người bằng hữu của ta, hắn tên là Bách Lý Đông Quân.”Phi Ly nheo mắt lại.Nguyệt Khanh không nói gì, chỉ hung hăng vung roi ngựa.Diệp Đỉnh Chi thở dài một tiếng: “Ta hơi đói, có gì ăn không?’Phi Ly ném mấy cái bánh bao sang, sau đó lại ném một bình rượu: “Uốngchút rượu ấm người đi đã. Chúng ta đã tới vùng đất Cực Bắc, chẳng bao lâunữa ngươi có thể thấy Thiên Ngoại Thiên chân chính.”Diệp Đỉnh Chi uống một ngụm rượu, phun ra một hơi ấm, sau đó cắn mộtmiếng bánh bao to: “Chắc chỗ các ngươi có người đã luyện được võ côngnày, có thể dạy ta không?’“Đúng vậy, tông chủ của chúng ta Nguyệt Phong Thành đã tu luyện tớitầng thứ tám từ lâu, hơn nữa chẳng mấy chốc sẽ đột phá bình cảnh lên tớitầng thứ chín. Đến lúc đó cho dù là Lý tiên sinh của học đường cũng khôngthể ngăn cản tông chủ. Với bản lĩnh của ngươi, ta nghĩ chẳng mấy chốc sẽđạt tới tầng thứ bảy thôi.” Phi Ly chậm rãi nói.Diệp Đỉnh Chi nhanh chóng ăn xong cái bánh bao, sau đó quan sát một cáibánh bao khác: “Tầng thứ chín? Cần bao lâu?”Phi Ly sững sờ, cười nói: “Tông chủ của chúng ta bế quan hơn mười nămcòn không đạt tới bình cảnh tầng thứ tám, ngươi nói tầng thứ chín có phảingông cuồng quá không?”“Tông chủ của các ngươi không làm được không có nghĩa là ta không làmđược.” Diệp Đỉnh Chi nhún vai: “Chẳng phải ngươi nói ta là võ mạch bẩmsinh à?”“Cha, cha tỉnh rồi.” Đứa bé ngủ bên cạnh mở mắt, thấy rốt cuộc cha mìnhđã tỉnh, ánh mắt toát lên vẻ vui mừng.Diệp Đỉnh Chi xoa đầu nó: “An Thế, lần đầu tới phía bắc lạnh giá nhỉ?”Diệp An Thế gật nhẹ đầu: “Phía bắc lạnh quá.”Diệp Đỉnh Chi mỉm cười: “Đúng vậy, lạnh quá. Lúc cha lớn hơn con vài tuổimới đến nơi này lần đầu, cả trời đất đều lạnh giá, cha còn tưởng mình sẽchết ở đây?”“Mẹ có tới không?” Diệp An Thế đột nhiên hỏi: “Con thấy mẹ theo ai đó đitrước, là tới đây trước à?”“Mẹ tới gặp người thân một chút. Chúng ta tới phía bắc rồi mới đi tìm mẹ.”Diệp Đỉnh Chi trả lời.Diệp An Thế gật nhẹ đầu, cực kỳ khéo léo kéo tấm thảm lên người, sau đóco mình vào.Phi Ly mỉm cười: “Thằng nhóc này rất thông minh. Hơn nữa... thể trạng nócũng rất thích hợp để luyện võ.Diệp Đỉnh Chi nhíu mày: “Cũng là võ mạch bẩm sinh gì đó à?”“Giờ tuổi tác của nó còn quá nhỏ, không đoán được. Nhưng ta cảm thấycũng phải tám chín phần mười.” Phi Ly nói: “Bây giờ ngươi đã dạy nó luyệnvõ chưa?”
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Ngày thứ mười bảy.Bách Lý Đông Quân bế quan minh tưởng trong xe ngựa mười bảy ngày,cuối cùng cũng mở mắt.Quân Ngọc lại uống một ngụm rượu, cười nói: “Môn võ công này đúng làđỡ lo, nhắm mắt ngồi trong xe ngựa là tu luyện được.”Bách Lý Đông Quân vừa tỉnh lại từ minh tưởng, tinh thần hơi đờ đẫn, ánhmắt ngây ngốc nhìn phía trước.“Cảm giác ra sao?” Nguyệt Dao lo lắng hỏi.“Như chìm vào một giấc mộng dài, có lúc nóng nực như rơi vào địa ngục,có lúc giá lạnh như ngã vào băng nguyên vạn trượng. Mấy lần ta cố tỉnh lạinhưng không thành công. Có điều không có lúc nào cảm thấy lạnh lẽo nhưlúc này.” Bách Lý Đông Quân hít một hơi lạnh.“Vớ vẩn, đó là vì chúng ta đã đến...” Quân Ngọc kéo rèm xe, bên ngoài giólạnh thấu xương, chính là băng sơn hoang nguyên mênh mông vô biên.“Khu vực cực bắc.”Bách Lý Đông Quân lập tức ngáp một cái, hô to: “Kéo rèm xuống kéo rèmxuống, không đúng sư huynh... sao ngươi lại mặc áo lông cừu dày nhưvậy?” Vừa dứt lời, đột nhiên hắn cảm thấy trên người ấm áp. Hắn quaysang, phát hiện Nguyệt Dao đã khoác chiếc áo lông cừu màu trắng trênngười mình lên người y. Nguyệt Dao mỉm cười: “Khi ngươi nhập minhtưởng, trên người nóng như lửa đốt, chân khí bộc phát, chúng ta ngồi trongxe ngựa mà như ngồi trong nhà tắm, ta sợ chân khí của ngươi không tỏa rađược nên không khoác thêm cho ngươi.”Bách Lý Đông Quân khoác áo lông cừu, ngửi hương thơm thoang thoảngtrên đó, tinh thần lại bắt đầu mê mẩn, y cười ngây ngô: “Nguyệt Dao tỷ tỷ,thế thì tỷ phải chịu lạnh à. Không thì...”“Chúng ta khoác chung đi?”Quân Ngọc thiếu chút nữa phun luôn ngụm rượu ra ngoài. Sư phụ mặt dàyvô sỉ, quả nhiên mỗi tên đệ tử đều kế thừa và phát huy cực kỳ nhuầnnhuyễn.“Không cần.” Nguyệt Dao mỉm cười, lấy từ phía sau xe ngựa ra một chiếc áolông cừu, mặc vào người.Quân Ngọc mỉm cười: “Cái xe ngựa của Nguyệt Dao cô nương đúng làrương bách bảo, thứ gì cũng có.”Bách Lý Đông Quân thở dài, thân thể co lại trong góc, lén lút ngửi hươngthơm kia, nhưng đột nhiên nghe bụng kêu ùng ục. Y bất đắc dĩ gãi đầu nói:“Đói.”“Cầm lấy.” Quân Ngọc lấy từ một cái bánh bao bên cạnh, tiện tay ném sang.Bách Lý Đông Quân giơ tay cầm lấy, khẽ ước lượng: “Cái bánh bao này còncứng hơn đá tảng. Ta sợ gãy răng...”“Hâm nóng là được mà?” Quân Ngọc cười nói.Bách Lý Đông Quân nhún vai, tay tỏa ra chân khí, xung quanh cái bánh baolập tức nóng hổi, không ngờ một cái bánh bao vừa lạnh vừa cứng lại chậmrãi tỏa ra mùi thơm thoang thoảng. Bách Lý Đông Quân cầm bánh bao cắnmột cái: “Cách này không tệ.”“Mấy ngày nay trong xe ngựa đều là chân khí của ngươi, ta và Nguyệt Daocô nương đặt bánh bao lên đầu ngươi, chỉ chốc lát sau là nóng hổi.” QuânNgọc nói.Nguyệt Dao mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lập tức nghiêm nghị: “ĐôngQuân, Hư Niệm công của ngươi tới tầng thứ mấy rồi?”“Ngươi đã nói mỗi tầng Hư Niệm công tương đương với leo một tầng lầu,mỗi tầng đều có rất nhiều trở ngại. Nếu ta không đoán sai, bây giờ ta vừavặn leo lên tầng thứ ba. Không nhiều không ít, Hư Niệm công tầng thứ ba.”Trong xe ngựa cách bọn họ mười dặm, một chiếc xe được một con ngựatoàn thân đen nhánh cũng đạp trong gió tuyết lao nhanh về phía trước.“Sắp đến nơi rồi.” Nguyệt Khanh mặc áo tím nắm chặt roi ngựa, cắn răngnói.Một tiếng động nhỏ vang lên, chỉ thấy Diệp Đỉnh Chi đang nằm đó độtnhiên ngồi dậy, khiến tay cầm roi ngựa của Nguyệt Khanh run lẩy bẩy. PhiLy xoay người nhìn Diệp Đỉnh Chi đầu đầy mồ hôi, vẫn chưa hết sợ hãi, lạnhnhạt nói: “Tỉnh rồi?”Diệp Đỉnh Chi lau mồ hôi trên trán, hạ giọng nói: “Ta còn tưởng mình chếtrồi?”“Ồ?” Phi Ly cười nói: “Ngươi đã ngủ gần một tháng rồi, trong thời gian vừaqua ngươi đã mơ thấy gì?’“Ta không mơ thấy gì, chỉ cảm thấy mình ngã vào một vực sâu. Đó là mộtvực sâu không có đáy, ta cứ thế rơi xuống rơi xuống, vĩnh viễn không cóđiểm cuối cùng, ngoài tuyệt vọng ra ta không cảm giác được gì?” Diệp ĐỉnhChi ngơ ngác nhìn bàn tay mình: “Về sau có người kéo ta một cái, nhưng lạibị ta tránh đi.”“Ai?”“Một người bằng hữu của ta, hắn tên là Bách Lý Đông Quân.”Phi Ly nheo mắt lại.Nguyệt Khanh không nói gì, chỉ hung hăng vung roi ngựa.Diệp Đỉnh Chi thở dài một tiếng: “Ta hơi đói, có gì ăn không?’Phi Ly ném mấy cái bánh bao sang, sau đó lại ném một bình rượu: “Uốngchút rượu ấm người đi đã. Chúng ta đã tới vùng đất Cực Bắc, chẳng bao lâunữa ngươi có thể thấy Thiên Ngoại Thiên chân chính.”Diệp Đỉnh Chi uống một ngụm rượu, phun ra một hơi ấm, sau đó cắn mộtmiếng bánh bao to: “Chắc chỗ các ngươi có người đã luyện được võ côngnày, có thể dạy ta không?’“Đúng vậy, tông chủ của chúng ta Nguyệt Phong Thành đã tu luyện tớitầng thứ tám từ lâu, hơn nữa chẳng mấy chốc sẽ đột phá bình cảnh lên tớitầng thứ chín. Đến lúc đó cho dù là Lý tiên sinh của học đường cũng khôngthể ngăn cản tông chủ. Với bản lĩnh của ngươi, ta nghĩ chẳng mấy chốc sẽđạt tới tầng thứ bảy thôi.” Phi Ly chậm rãi nói.Diệp Đỉnh Chi nhanh chóng ăn xong cái bánh bao, sau đó quan sát một cáibánh bao khác: “Tầng thứ chín? Cần bao lâu?”Phi Ly sững sờ, cười nói: “Tông chủ của chúng ta bế quan hơn mười nămcòn không đạt tới bình cảnh tầng thứ tám, ngươi nói tầng thứ chín có phảingông cuồng quá không?”“Tông chủ của các ngươi không làm được không có nghĩa là ta không làmđược.” Diệp Đỉnh Chi nhún vai: “Chẳng phải ngươi nói ta là võ mạch bẩmsinh à?”“Cha, cha tỉnh rồi.” Đứa bé ngủ bên cạnh mở mắt, thấy rốt cuộc cha mìnhđã tỉnh, ánh mắt toát lên vẻ vui mừng.Diệp Đỉnh Chi xoa đầu nó: “An Thế, lần đầu tới phía bắc lạnh giá nhỉ?”Diệp An Thế gật nhẹ đầu: “Phía bắc lạnh quá.”Diệp Đỉnh Chi mỉm cười: “Đúng vậy, lạnh quá. Lúc cha lớn hơn con vài tuổimới đến nơi này lần đầu, cả trời đất đều lạnh giá, cha còn tưởng mình sẽchết ở đây?”“Mẹ có tới không?” Diệp An Thế đột nhiên hỏi: “Con thấy mẹ theo ai đó đitrước, là tới đây trước à?”“Mẹ tới gặp người thân một chút. Chúng ta tới phía bắc rồi mới đi tìm mẹ.”Diệp Đỉnh Chi trả lời.Diệp An Thế gật nhẹ đầu, cực kỳ khéo léo kéo tấm thảm lên người, sau đóco mình vào.Phi Ly mỉm cười: “Thằng nhóc này rất thông minh. Hơn nữa... thể trạng nócũng rất thích hợp để luyện võ.Diệp Đỉnh Chi nhíu mày: “Cũng là võ mạch bẩm sinh gì đó à?”“Giờ tuổi tác của nó còn quá nhỏ, không đoán được. Nhưng ta cảm thấycũng phải tám chín phần mười.” Phi Ly nói: “Bây giờ ngươi đã dạy nó luyệnvõ chưa?”
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Ngày thứ mười bảy.Bách Lý Đông Quân bế quan minh tưởng trong xe ngựa mười bảy ngày,cuối cùng cũng mở mắt.Quân Ngọc lại uống một ngụm rượu, cười nói: “Môn võ công này đúng làđỡ lo, nhắm mắt ngồi trong xe ngựa là tu luyện được.”Bách Lý Đông Quân vừa tỉnh lại từ minh tưởng, tinh thần hơi đờ đẫn, ánhmắt ngây ngốc nhìn phía trước.“Cảm giác ra sao?” Nguyệt Dao lo lắng hỏi.“Như chìm vào một giấc mộng dài, có lúc nóng nực như rơi vào địa ngục,có lúc giá lạnh như ngã vào băng nguyên vạn trượng. Mấy lần ta cố tỉnh lạinhưng không thành công. Có điều không có lúc nào cảm thấy lạnh lẽo nhưlúc này.” Bách Lý Đông Quân hít một hơi lạnh.“Vớ vẩn, đó là vì chúng ta đã đến...” Quân Ngọc kéo rèm xe, bên ngoài giólạnh thấu xương, chính là băng sơn hoang nguyên mênh mông vô biên.“Khu vực cực bắc.”Bách Lý Đông Quân lập tức ngáp một cái, hô to: “Kéo rèm xuống kéo rèmxuống, không đúng sư huynh... sao ngươi lại mặc áo lông cừu dày nhưvậy?” Vừa dứt lời, đột nhiên hắn cảm thấy trên người ấm áp. Hắn quaysang, phát hiện Nguyệt Dao đã khoác chiếc áo lông cừu màu trắng trênngười mình lên người y. Nguyệt Dao mỉm cười: “Khi ngươi nhập minhtưởng, trên người nóng như lửa đốt, chân khí bộc phát, chúng ta ngồi trongxe ngựa mà như ngồi trong nhà tắm, ta sợ chân khí của ngươi không tỏa rađược nên không khoác thêm cho ngươi.”Bách Lý Đông Quân khoác áo lông cừu, ngửi hương thơm thoang thoảngtrên đó, tinh thần lại bắt đầu mê mẩn, y cười ngây ngô: “Nguyệt Dao tỷ tỷ,thế thì tỷ phải chịu lạnh à. Không thì...”“Chúng ta khoác chung đi?”Quân Ngọc thiếu chút nữa phun luôn ngụm rượu ra ngoài. Sư phụ mặt dàyvô sỉ, quả nhiên mỗi tên đệ tử đều kế thừa và phát huy cực kỳ nhuầnnhuyễn.“Không cần.” Nguyệt Dao mỉm cười, lấy từ phía sau xe ngựa ra một chiếc áolông cừu, mặc vào người.Quân Ngọc mỉm cười: “Cái xe ngựa của Nguyệt Dao cô nương đúng làrương bách bảo, thứ gì cũng có.”Bách Lý Đông Quân thở dài, thân thể co lại trong góc, lén lút ngửi hươngthơm kia, nhưng đột nhiên nghe bụng kêu ùng ục. Y bất đắc dĩ gãi đầu nói:“Đói.”“Cầm lấy.” Quân Ngọc lấy từ một cái bánh bao bên cạnh, tiện tay ném sang.Bách Lý Đông Quân giơ tay cầm lấy, khẽ ước lượng: “Cái bánh bao này còncứng hơn đá tảng. Ta sợ gãy răng...”“Hâm nóng là được mà?” Quân Ngọc cười nói.Bách Lý Đông Quân nhún vai, tay tỏa ra chân khí, xung quanh cái bánh baolập tức nóng hổi, không ngờ một cái bánh bao vừa lạnh vừa cứng lại chậmrãi tỏa ra mùi thơm thoang thoảng. Bách Lý Đông Quân cầm bánh bao cắnmột cái: “Cách này không tệ.”“Mấy ngày nay trong xe ngựa đều là chân khí của ngươi, ta và Nguyệt Daocô nương đặt bánh bao lên đầu ngươi, chỉ chốc lát sau là nóng hổi.” QuânNgọc nói.Nguyệt Dao mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lập tức nghiêm nghị: “ĐôngQuân, Hư Niệm công của ngươi tới tầng thứ mấy rồi?”“Ngươi đã nói mỗi tầng Hư Niệm công tương đương với leo một tầng lầu,mỗi tầng đều có rất nhiều trở ngại. Nếu ta không đoán sai, bây giờ ta vừavặn leo lên tầng thứ ba. Không nhiều không ít, Hư Niệm công tầng thứ ba.”Trong xe ngựa cách bọn họ mười dặm, một chiếc xe được một con ngựatoàn thân đen nhánh cũng đạp trong gió tuyết lao nhanh về phía trước.“Sắp đến nơi rồi.” Nguyệt Khanh mặc áo tím nắm chặt roi ngựa, cắn răngnói.Một tiếng động nhỏ vang lên, chỉ thấy Diệp Đỉnh Chi đang nằm đó độtnhiên ngồi dậy, khiến tay cầm roi ngựa của Nguyệt Khanh run lẩy bẩy. PhiLy xoay người nhìn Diệp Đỉnh Chi đầu đầy mồ hôi, vẫn chưa hết sợ hãi, lạnhnhạt nói: “Tỉnh rồi?”Diệp Đỉnh Chi lau mồ hôi trên trán, hạ giọng nói: “Ta còn tưởng mình chếtrồi?”“Ồ?” Phi Ly cười nói: “Ngươi đã ngủ gần một tháng rồi, trong thời gian vừaqua ngươi đã mơ thấy gì?’“Ta không mơ thấy gì, chỉ cảm thấy mình ngã vào một vực sâu. Đó là mộtvực sâu không có đáy, ta cứ thế rơi xuống rơi xuống, vĩnh viễn không cóđiểm cuối cùng, ngoài tuyệt vọng ra ta không cảm giác được gì?” Diệp ĐỉnhChi ngơ ngác nhìn bàn tay mình: “Về sau có người kéo ta một cái, nhưng lạibị ta tránh đi.”“Ai?”“Một người bằng hữu của ta, hắn tên là Bách Lý Đông Quân.”Phi Ly nheo mắt lại.Nguyệt Khanh không nói gì, chỉ hung hăng vung roi ngựa.Diệp Đỉnh Chi thở dài một tiếng: “Ta hơi đói, có gì ăn không?’Phi Ly ném mấy cái bánh bao sang, sau đó lại ném một bình rượu: “Uốngchút rượu ấm người đi đã. Chúng ta đã tới vùng đất Cực Bắc, chẳng bao lâunữa ngươi có thể thấy Thiên Ngoại Thiên chân chính.”Diệp Đỉnh Chi uống một ngụm rượu, phun ra một hơi ấm, sau đó cắn mộtmiếng bánh bao to: “Chắc chỗ các ngươi có người đã luyện được võ côngnày, có thể dạy ta không?’“Đúng vậy, tông chủ của chúng ta Nguyệt Phong Thành đã tu luyện tớitầng thứ tám từ lâu, hơn nữa chẳng mấy chốc sẽ đột phá bình cảnh lên tớitầng thứ chín. Đến lúc đó cho dù là Lý tiên sinh của học đường cũng khôngthể ngăn cản tông chủ. Với bản lĩnh của ngươi, ta nghĩ chẳng mấy chốc sẽđạt tới tầng thứ bảy thôi.” Phi Ly chậm rãi nói.Diệp Đỉnh Chi nhanh chóng ăn xong cái bánh bao, sau đó quan sát một cáibánh bao khác: “Tầng thứ chín? Cần bao lâu?”Phi Ly sững sờ, cười nói: “Tông chủ của chúng ta bế quan hơn mười nămcòn không đạt tới bình cảnh tầng thứ tám, ngươi nói tầng thứ chín có phảingông cuồng quá không?”“Tông chủ của các ngươi không làm được không có nghĩa là ta không làmđược.” Diệp Đỉnh Chi nhún vai: “Chẳng phải ngươi nói ta là võ mạch bẩmsinh à?”“Cha, cha tỉnh rồi.” Đứa bé ngủ bên cạnh mở mắt, thấy rốt cuộc cha mìnhđã tỉnh, ánh mắt toát lên vẻ vui mừng.Diệp Đỉnh Chi xoa đầu nó: “An Thế, lần đầu tới phía bắc lạnh giá nhỉ?”Diệp An Thế gật nhẹ đầu: “Phía bắc lạnh quá.”Diệp Đỉnh Chi mỉm cười: “Đúng vậy, lạnh quá. Lúc cha lớn hơn con vài tuổimới đến nơi này lần đầu, cả trời đất đều lạnh giá, cha còn tưởng mình sẽchết ở đây?”“Mẹ có tới không?” Diệp An Thế đột nhiên hỏi: “Con thấy mẹ theo ai đó đitrước, là tới đây trước à?”“Mẹ tới gặp người thân một chút. Chúng ta tới phía bắc rồi mới đi tìm mẹ.”Diệp Đỉnh Chi trả lời.Diệp An Thế gật nhẹ đầu, cực kỳ khéo léo kéo tấm thảm lên người, sau đóco mình vào.Phi Ly mỉm cười: “Thằng nhóc này rất thông minh. Hơn nữa... thể trạng nócũng rất thích hợp để luyện võ.Diệp Đỉnh Chi nhíu mày: “Cũng là võ mạch bẩm sinh gì đó à?”“Giờ tuổi tác của nó còn quá nhỏ, không đoán được. Nhưng ta cảm thấycũng phải tám chín phần mười.” Phi Ly nói: “Bây giờ ngươi đã dạy nó luyệnvõ chưa?”