Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 294: Chuyển luân trùng sinh
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Chấn động mãnh liệt kéo dài suốt thời gian một nén hương.Giá sách trong hang núi đổ trái đổ phải, bột bá bên trên bị chấn động nàylàm cho rơi xuống, khoảnh khắc đó Nguyệt Dao thậm chí còn tưởng hangnúi sắp sập, thế nhưng sau thời gian một nén nhang đột nhiên lại yên ắng.Yên ắng một cách chết chóc.Cả Nguyệt Phong Thành, Diệp Đỉnh Chi và Bách Lý Đông Quân đều nhắmhai mắt lại, cánh tay giao nhau, yên tĩnh không một tiếng động.Nhưng bất cứ tông sư võ học cảnh giới Tiêu Dao nào ở đây cũng sẽ trợntròn mắt kinh ngạc.Đây là trận tỷ thí nội lực mạnh mẽ tới mức nào.Hai vị anh tài tuấn kiệt số một số hai thiên hạ hiện tại, một bên khác làcường giả tuyệt thế năm xưa không ai địch nổi, mãi tới lúc gặp Lý tiên sinhmới bị ép không thể không dừng bước. Ba luồng nội lực lưu chuyển tỷ thítrong thân thể. Lúc đầu hai luồng nội lực trẻ tuổi dung hợp nhưng khôngthể giữ cho nhịp điệu nhất trí, bị nội lực của Nguyệt Phong Thành ngăn cảnhoàn toàn. Thế nhưng càng kéo dài thì hai luồng nội lực dung hợp càngthuận lợi, trên trán Nguyệt Phong Thành từ từ đổ mồ hôi. Đương nhiênDiệp Đỉnh Chi và Bách Lý Đông Quân cũng không khá hơn, quần áo đã ướtđẫm.Nguyệt Khanh khó nhọc nói: “Cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ chết.’Nguyệt Dao siết chặt nắm tay, cô không muốn bất cứ ai trong bọn họ bịthương, nhưng đã tới nước này, cô có làm được gì?Nguyệt Phong Thành đột nhiên nghiêng đầu, quần áo hắn không gió màbay phất phới.Hư Niệm công tầng thứ tám, mười thành công lực!Diệp Đỉnh Chi lập tức nôn ra một ngụm máu tươi.Bách Lý Đông Quân khẽ nhíu mày, tuy Nguyệt Phong Thành đột nhiên đẩynội lực của mình tới cực hạn nhưng không ảnh hưởng gì nhiều tới y.Cuối cùng nội lực của ba người hòa thành một con sông cuồn cuộn sónglớn, nhưng lại có một luồng nội lực chậm rãi dẫn dắt con sông về quỹ đạocố định, cứ thế đi đi về về giữa ba người.Thu Thủy Quyết.“Nước sông lớn từ trên trời chảy xuống!” Bách Lý Đông Quân gầm lên mộttiếng, tất cả chân khí lập tức truyền vào lòng bàn tay.Đây là kiếm ý của Thu Thủy Quyết, cũng là kiếm chiêu ẩn giấu trong nộicông tâm pháp này, là sát chiêu Bách Lý Đông Quân chưa bao giờ dùng.Ngươi tỷ thí nội lực với ta!Ta lại giấu một kiếm!Con mắt vàng kim của Nguyệt Phong Thành lóe lên vẻ âm độc: “Ngươimuốn nội lực, ta cho ngươi nội lực, xem ngươi có ăn được không!” Hắn độtnhiên đẩy tay tới, tất cả nội lực truyền sang phía Bách Lý Đông Quân, lậptức thôn tính hoàn toàn luồng kiếm ý như trường giang của Bách Lý ĐôngQuân.Sau đó Bách Lý Đông Quân như quả bóng da bị thổi phồng lên, không chỉquần áo bị gió thổi căng đầy, ngay cả thân thể cũng phình to.“Khó... khó chịu quá!” Bách Lý Đông Quân đau đớn kêu lên.Còn Diệp Đỉnh Chi vẫn cúi đầu, khóe miệng chảy máu tươi, không thấyđược thần sắc.“Chết tiệt!” Rốt cuộc Nguyệt Dao không nhịn nổi nữa, lao tới điểm một chỉlên bờ vai Bách Lý Đông Quân: “Tiết!”Thế nhưng nội lực của ba cao thủ tuyệt thế, một chỉ của cô làm sao hóa giảiđược. Chỉ đó vừa đụng phải thân thể Bách Lý Đông Quân đã bị bắn ngượclại, đụng vào vách đá.“Vô dụng, chúng ta không thể dừng lại được đâu.” Nguyệt Khanh lắc đầunói.Nguyệt Dao che ngực, bất đắc dĩ nói: “Đây là kết quả mà các ngươi mongmuốn à?”“Các ngươi chết chắc rồi!” Nguyệt Phong Thành cái gì cười dài, hai ngườitrước mặt hắn, một đã không còn hơi thở, một định dẫn dắt nội lực củabọn họ giờ lại phải nuốt toàn bộ nội lực, chắc chắn không thoát khỏi cảnhkinh mạch đứt đoạn mà chết. Tuy cuối cùng hắn không những không hútđược nội lực của hai người mà còn tổn thương nguyên khí, nhưng sau trậnchiến lần này hắn tự tin trong vòng ba tháng có thể lên tới Hư Niệm côngtầng thứ chín.Có điều, Diệp Đỉnh Chi đột nhiên mở mắt.Nhưng giờ phút này con ngươi của hắn cũng hệt như Nguyệt Phong Thành,hóa thành màu vàng kim quỷ dị.Đây đã không phải lấy thân nhập ma của Ma Tiên Kiếm, mà là tẩu hỏa nhậpma thật sự.“Đến đây!” Diệp Đỉnh Chi hét lớn một tiếng.Tất cả nội lực lập tức rời thân thể Bách Lý Đông Quân, tràn vào thân thểDiệp Đỉnh Chi. Còn thân hình Diệp Đỉnh Chi lại không hề thay đổi, chỉ cóđôi mắt màu vàng kim càng ngày càng quỷ mị diễm lệ!“Diệp Đỉnh Chi, ngươi sẽ chết đấy!” Bách Lý Đông Quân quát lớn.Nhưng Diệp Đỉnh Chi không định dừng lại, hắn như cực kỳ khao khát chỗnội lực kia, tham lam hút sạch từng chút nội lực. Nội lực của Diệp Đỉnh Chi,nội lực của Nguyệt Phong Thành, thậm chí nội lực Bách Lý Đông Quân cũngkhông hề lưu lại!Bách Lý Đông Quân vội vàng la lên: “Diệp Đỉnh Chi, Diệp Đỉnh Chi! Ngươinghe thấy không!” Y nhận ra ý thức của Diệp Đỉnh Chi đã mê man, giờchỉnh có hét lớn mới có thể đánh thức hắn dậy!“Diệp Đỉnh Chi!”“Ai, ai đang gọi ta?”“Diệp Đỉnh Chi! Đừng lạc mất tâm trí! Trở về!”“Về? Không về.”“Diệp Đỉnh Chi!”“Người nhà của ta chết rồi, sư phụ của ta chết rồi, thê tử của ta bị ngườikhác mang đi. Thế giới này vốn không có thiện ý gì với ta. Thế thì ta cũngquyết định, không báo đáp lại bằng thiện ý nữa.”“Diệp Đỉnh Chi!”“Rất xin lỗi.”Diệp Đỉnh Chi đột nhiên vung ống tay áo, nâng cả hai người Nguyệt PhongThành và Bách Lý Đông Quân lên. Hắn nhẹ nhàng xoay tròn, ném cả haingười ra ngoài. Hai người va vào vách đá, đổ xuống đất, nằm bệt dưới đó.Đôi mắt Nguyệt Phong Thành đã khôi phục bình thường, hắn không hề tứcgiận, chỉ nói với giọng điệu tuyệt vọng và bất đắc dĩ: “Không ngờ hắn lạihút sạch nội lực vào thân thể mình.”“Diệp Đỉnh Chi!” Bách Lý Đông Quân tiếp tục hô.“Vô dụng thôi, hắn đã nhập ma. Hắn sẽ giết sạch chúng ta.” Nguyệt PhongThành nhìn hai con gái bên cạnh, thở dài: “Giờ ta đã mất sạch công lực,khoảnh khắc này ta lại đột nhiên hiểu ra, có lẽ ta đã sai rồi.”Nguyệt Dao nói nhỏ: “Phụ thân.”“Thôi thôi, nhưng không ngờ lại chết như vậy. Biết thế năm xưa chết trênchiến tường còn hơn.” Nguyệt Phong Thành đột nhiên nhảy lên, tốc độnhanh như sấm giật, hoàn toàn không giống một người đã mất công lực.Bách Lý Đông Quân giật mình, vội vàng hô: ”Diệp Đỉnh Chi, cẩn thận!”Thế nhưng Nguyệt Phong Thành lập tức lướt qua người Diệp Đỉnh Chi, sauđó đột nhiên giơ tay lên đánh vào giá sách.Cửa đá lại nâng lên!“Chạy!’ Lúc sắp chết, rốt cuộc Nguyệt Phong Thành đã khôi phục chút nhântính, dùng chút sức lực cuối cùng của mình mở một con đường sống chohai cô con gái.“Nhanh...”Diệp Đỉnh Chi giơ tay bóp lấy cổ họng hắn: “Ngươi, phải chết.”“Diệp Đỉnh Chi, dừng tay!” Lúc này Bách Lý Đông Quân cũng không biếtmình nên đứng về phía ai. Tuy Nguyệt Phong Thành vẫn sẽ giết bọn họ,nhưng dù sao cũng là phụ thân của Nguyệt Dao; còn lúc này rốt cuộc DiệpĐỉnh Chi là kẻ địch hay là đồng bọn còn chưa biết được!
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Chấn động mãnh liệt kéo dài suốt thời gian một nén hương.Giá sách trong hang núi đổ trái đổ phải, bột bá bên trên bị chấn động nàylàm cho rơi xuống, khoảnh khắc đó Nguyệt Dao thậm chí còn tưởng hangnúi sắp sập, thế nhưng sau thời gian một nén nhang đột nhiên lại yên ắng.Yên ắng một cách chết chóc.Cả Nguyệt Phong Thành, Diệp Đỉnh Chi và Bách Lý Đông Quân đều nhắmhai mắt lại, cánh tay giao nhau, yên tĩnh không một tiếng động.Nhưng bất cứ tông sư võ học cảnh giới Tiêu Dao nào ở đây cũng sẽ trợntròn mắt kinh ngạc.Đây là trận tỷ thí nội lực mạnh mẽ tới mức nào.Hai vị anh tài tuấn kiệt số một số hai thiên hạ hiện tại, một bên khác làcường giả tuyệt thế năm xưa không ai địch nổi, mãi tới lúc gặp Lý tiên sinhmới bị ép không thể không dừng bước. Ba luồng nội lực lưu chuyển tỷ thítrong thân thể. Lúc đầu hai luồng nội lực trẻ tuổi dung hợp nhưng khôngthể giữ cho nhịp điệu nhất trí, bị nội lực của Nguyệt Phong Thành ngăn cảnhoàn toàn. Thế nhưng càng kéo dài thì hai luồng nội lực dung hợp càngthuận lợi, trên trán Nguyệt Phong Thành từ từ đổ mồ hôi. Đương nhiênDiệp Đỉnh Chi và Bách Lý Đông Quân cũng không khá hơn, quần áo đã ướtđẫm.Nguyệt Khanh khó nhọc nói: “Cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ chết.’Nguyệt Dao siết chặt nắm tay, cô không muốn bất cứ ai trong bọn họ bịthương, nhưng đã tới nước này, cô có làm được gì?Nguyệt Phong Thành đột nhiên nghiêng đầu, quần áo hắn không gió màbay phất phới.Hư Niệm công tầng thứ tám, mười thành công lực!Diệp Đỉnh Chi lập tức nôn ra một ngụm máu tươi.Bách Lý Đông Quân khẽ nhíu mày, tuy Nguyệt Phong Thành đột nhiên đẩynội lực của mình tới cực hạn nhưng không ảnh hưởng gì nhiều tới y.Cuối cùng nội lực của ba người hòa thành một con sông cuồn cuộn sónglớn, nhưng lại có một luồng nội lực chậm rãi dẫn dắt con sông về quỹ đạocố định, cứ thế đi đi về về giữa ba người.Thu Thủy Quyết.“Nước sông lớn từ trên trời chảy xuống!” Bách Lý Đông Quân gầm lên mộttiếng, tất cả chân khí lập tức truyền vào lòng bàn tay.Đây là kiếm ý của Thu Thủy Quyết, cũng là kiếm chiêu ẩn giấu trong nộicông tâm pháp này, là sát chiêu Bách Lý Đông Quân chưa bao giờ dùng.Ngươi tỷ thí nội lực với ta!Ta lại giấu một kiếm!Con mắt vàng kim của Nguyệt Phong Thành lóe lên vẻ âm độc: “Ngươimuốn nội lực, ta cho ngươi nội lực, xem ngươi có ăn được không!” Hắn độtnhiên đẩy tay tới, tất cả nội lực truyền sang phía Bách Lý Đông Quân, lậptức thôn tính hoàn toàn luồng kiếm ý như trường giang của Bách Lý ĐôngQuân.Sau đó Bách Lý Đông Quân như quả bóng da bị thổi phồng lên, không chỉquần áo bị gió thổi căng đầy, ngay cả thân thể cũng phình to.“Khó... khó chịu quá!” Bách Lý Đông Quân đau đớn kêu lên.Còn Diệp Đỉnh Chi vẫn cúi đầu, khóe miệng chảy máu tươi, không thấyđược thần sắc.“Chết tiệt!” Rốt cuộc Nguyệt Dao không nhịn nổi nữa, lao tới điểm một chỉlên bờ vai Bách Lý Đông Quân: “Tiết!”Thế nhưng nội lực của ba cao thủ tuyệt thế, một chỉ của cô làm sao hóa giảiđược. Chỉ đó vừa đụng phải thân thể Bách Lý Đông Quân đã bị bắn ngượclại, đụng vào vách đá.“Vô dụng, chúng ta không thể dừng lại được đâu.” Nguyệt Khanh lắc đầunói.Nguyệt Dao che ngực, bất đắc dĩ nói: “Đây là kết quả mà các ngươi mongmuốn à?”“Các ngươi chết chắc rồi!” Nguyệt Phong Thành cái gì cười dài, hai ngườitrước mặt hắn, một đã không còn hơi thở, một định dẫn dắt nội lực củabọn họ giờ lại phải nuốt toàn bộ nội lực, chắc chắn không thoát khỏi cảnhkinh mạch đứt đoạn mà chết. Tuy cuối cùng hắn không những không hútđược nội lực của hai người mà còn tổn thương nguyên khí, nhưng sau trậnchiến lần này hắn tự tin trong vòng ba tháng có thể lên tới Hư Niệm côngtầng thứ chín.Có điều, Diệp Đỉnh Chi đột nhiên mở mắt.Nhưng giờ phút này con ngươi của hắn cũng hệt như Nguyệt Phong Thành,hóa thành màu vàng kim quỷ dị.Đây đã không phải lấy thân nhập ma của Ma Tiên Kiếm, mà là tẩu hỏa nhậpma thật sự.“Đến đây!” Diệp Đỉnh Chi hét lớn một tiếng.Tất cả nội lực lập tức rời thân thể Bách Lý Đông Quân, tràn vào thân thểDiệp Đỉnh Chi. Còn thân hình Diệp Đỉnh Chi lại không hề thay đổi, chỉ cóđôi mắt màu vàng kim càng ngày càng quỷ mị diễm lệ!“Diệp Đỉnh Chi, ngươi sẽ chết đấy!” Bách Lý Đông Quân quát lớn.Nhưng Diệp Đỉnh Chi không định dừng lại, hắn như cực kỳ khao khát chỗnội lực kia, tham lam hút sạch từng chút nội lực. Nội lực của Diệp Đỉnh Chi,nội lực của Nguyệt Phong Thành, thậm chí nội lực Bách Lý Đông Quân cũngkhông hề lưu lại!Bách Lý Đông Quân vội vàng la lên: “Diệp Đỉnh Chi, Diệp Đỉnh Chi! Ngươinghe thấy không!” Y nhận ra ý thức của Diệp Đỉnh Chi đã mê man, giờchỉnh có hét lớn mới có thể đánh thức hắn dậy!“Diệp Đỉnh Chi!”“Ai, ai đang gọi ta?”“Diệp Đỉnh Chi! Đừng lạc mất tâm trí! Trở về!”“Về? Không về.”“Diệp Đỉnh Chi!”“Người nhà của ta chết rồi, sư phụ của ta chết rồi, thê tử của ta bị ngườikhác mang đi. Thế giới này vốn không có thiện ý gì với ta. Thế thì ta cũngquyết định, không báo đáp lại bằng thiện ý nữa.”“Diệp Đỉnh Chi!”“Rất xin lỗi.”Diệp Đỉnh Chi đột nhiên vung ống tay áo, nâng cả hai người Nguyệt PhongThành và Bách Lý Đông Quân lên. Hắn nhẹ nhàng xoay tròn, ném cả haingười ra ngoài. Hai người va vào vách đá, đổ xuống đất, nằm bệt dưới đó.Đôi mắt Nguyệt Phong Thành đã khôi phục bình thường, hắn không hề tứcgiận, chỉ nói với giọng điệu tuyệt vọng và bất đắc dĩ: “Không ngờ hắn lạihút sạch nội lực vào thân thể mình.”“Diệp Đỉnh Chi!” Bách Lý Đông Quân tiếp tục hô.“Vô dụng thôi, hắn đã nhập ma. Hắn sẽ giết sạch chúng ta.” Nguyệt PhongThành nhìn hai con gái bên cạnh, thở dài: “Giờ ta đã mất sạch công lực,khoảnh khắc này ta lại đột nhiên hiểu ra, có lẽ ta đã sai rồi.”Nguyệt Dao nói nhỏ: “Phụ thân.”“Thôi thôi, nhưng không ngờ lại chết như vậy. Biết thế năm xưa chết trênchiến tường còn hơn.” Nguyệt Phong Thành đột nhiên nhảy lên, tốc độnhanh như sấm giật, hoàn toàn không giống một người đã mất công lực.Bách Lý Đông Quân giật mình, vội vàng hô: ”Diệp Đỉnh Chi, cẩn thận!”Thế nhưng Nguyệt Phong Thành lập tức lướt qua người Diệp Đỉnh Chi, sauđó đột nhiên giơ tay lên đánh vào giá sách.Cửa đá lại nâng lên!“Chạy!’ Lúc sắp chết, rốt cuộc Nguyệt Phong Thành đã khôi phục chút nhântính, dùng chút sức lực cuối cùng của mình mở một con đường sống chohai cô con gái.“Nhanh...”Diệp Đỉnh Chi giơ tay bóp lấy cổ họng hắn: “Ngươi, phải chết.”“Diệp Đỉnh Chi, dừng tay!” Lúc này Bách Lý Đông Quân cũng không biếtmình nên đứng về phía ai. Tuy Nguyệt Phong Thành vẫn sẽ giết bọn họ,nhưng dù sao cũng là phụ thân của Nguyệt Dao; còn lúc này rốt cuộc DiệpĐỉnh Chi là kẻ địch hay là đồng bọn còn chưa biết được!
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Chấn động mãnh liệt kéo dài suốt thời gian một nén hương.Giá sách trong hang núi đổ trái đổ phải, bột bá bên trên bị chấn động nàylàm cho rơi xuống, khoảnh khắc đó Nguyệt Dao thậm chí còn tưởng hangnúi sắp sập, thế nhưng sau thời gian một nén nhang đột nhiên lại yên ắng.Yên ắng một cách chết chóc.Cả Nguyệt Phong Thành, Diệp Đỉnh Chi và Bách Lý Đông Quân đều nhắmhai mắt lại, cánh tay giao nhau, yên tĩnh không một tiếng động.Nhưng bất cứ tông sư võ học cảnh giới Tiêu Dao nào ở đây cũng sẽ trợntròn mắt kinh ngạc.Đây là trận tỷ thí nội lực mạnh mẽ tới mức nào.Hai vị anh tài tuấn kiệt số một số hai thiên hạ hiện tại, một bên khác làcường giả tuyệt thế năm xưa không ai địch nổi, mãi tới lúc gặp Lý tiên sinhmới bị ép không thể không dừng bước. Ba luồng nội lực lưu chuyển tỷ thítrong thân thể. Lúc đầu hai luồng nội lực trẻ tuổi dung hợp nhưng khôngthể giữ cho nhịp điệu nhất trí, bị nội lực của Nguyệt Phong Thành ngăn cảnhoàn toàn. Thế nhưng càng kéo dài thì hai luồng nội lực dung hợp càngthuận lợi, trên trán Nguyệt Phong Thành từ từ đổ mồ hôi. Đương nhiênDiệp Đỉnh Chi và Bách Lý Đông Quân cũng không khá hơn, quần áo đã ướtđẫm.Nguyệt Khanh khó nhọc nói: “Cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ chết.’Nguyệt Dao siết chặt nắm tay, cô không muốn bất cứ ai trong bọn họ bịthương, nhưng đã tới nước này, cô có làm được gì?Nguyệt Phong Thành đột nhiên nghiêng đầu, quần áo hắn không gió màbay phất phới.Hư Niệm công tầng thứ tám, mười thành công lực!Diệp Đỉnh Chi lập tức nôn ra một ngụm máu tươi.Bách Lý Đông Quân khẽ nhíu mày, tuy Nguyệt Phong Thành đột nhiên đẩynội lực của mình tới cực hạn nhưng không ảnh hưởng gì nhiều tới y.Cuối cùng nội lực của ba người hòa thành một con sông cuồn cuộn sónglớn, nhưng lại có một luồng nội lực chậm rãi dẫn dắt con sông về quỹ đạocố định, cứ thế đi đi về về giữa ba người.Thu Thủy Quyết.“Nước sông lớn từ trên trời chảy xuống!” Bách Lý Đông Quân gầm lên mộttiếng, tất cả chân khí lập tức truyền vào lòng bàn tay.Đây là kiếm ý của Thu Thủy Quyết, cũng là kiếm chiêu ẩn giấu trong nộicông tâm pháp này, là sát chiêu Bách Lý Đông Quân chưa bao giờ dùng.Ngươi tỷ thí nội lực với ta!Ta lại giấu một kiếm!Con mắt vàng kim của Nguyệt Phong Thành lóe lên vẻ âm độc: “Ngươimuốn nội lực, ta cho ngươi nội lực, xem ngươi có ăn được không!” Hắn độtnhiên đẩy tay tới, tất cả nội lực truyền sang phía Bách Lý Đông Quân, lậptức thôn tính hoàn toàn luồng kiếm ý như trường giang của Bách Lý ĐôngQuân.Sau đó Bách Lý Đông Quân như quả bóng da bị thổi phồng lên, không chỉquần áo bị gió thổi căng đầy, ngay cả thân thể cũng phình to.“Khó... khó chịu quá!” Bách Lý Đông Quân đau đớn kêu lên.Còn Diệp Đỉnh Chi vẫn cúi đầu, khóe miệng chảy máu tươi, không thấyđược thần sắc.“Chết tiệt!” Rốt cuộc Nguyệt Dao không nhịn nổi nữa, lao tới điểm một chỉlên bờ vai Bách Lý Đông Quân: “Tiết!”Thế nhưng nội lực của ba cao thủ tuyệt thế, một chỉ của cô làm sao hóa giảiđược. Chỉ đó vừa đụng phải thân thể Bách Lý Đông Quân đã bị bắn ngượclại, đụng vào vách đá.“Vô dụng, chúng ta không thể dừng lại được đâu.” Nguyệt Khanh lắc đầunói.Nguyệt Dao che ngực, bất đắc dĩ nói: “Đây là kết quả mà các ngươi mongmuốn à?”“Các ngươi chết chắc rồi!” Nguyệt Phong Thành cái gì cười dài, hai ngườitrước mặt hắn, một đã không còn hơi thở, một định dẫn dắt nội lực củabọn họ giờ lại phải nuốt toàn bộ nội lực, chắc chắn không thoát khỏi cảnhkinh mạch đứt đoạn mà chết. Tuy cuối cùng hắn không những không hútđược nội lực của hai người mà còn tổn thương nguyên khí, nhưng sau trậnchiến lần này hắn tự tin trong vòng ba tháng có thể lên tới Hư Niệm côngtầng thứ chín.Có điều, Diệp Đỉnh Chi đột nhiên mở mắt.Nhưng giờ phút này con ngươi của hắn cũng hệt như Nguyệt Phong Thành,hóa thành màu vàng kim quỷ dị.Đây đã không phải lấy thân nhập ma của Ma Tiên Kiếm, mà là tẩu hỏa nhậpma thật sự.“Đến đây!” Diệp Đỉnh Chi hét lớn một tiếng.Tất cả nội lực lập tức rời thân thể Bách Lý Đông Quân, tràn vào thân thểDiệp Đỉnh Chi. Còn thân hình Diệp Đỉnh Chi lại không hề thay đổi, chỉ cóđôi mắt màu vàng kim càng ngày càng quỷ mị diễm lệ!“Diệp Đỉnh Chi, ngươi sẽ chết đấy!” Bách Lý Đông Quân quát lớn.Nhưng Diệp Đỉnh Chi không định dừng lại, hắn như cực kỳ khao khát chỗnội lực kia, tham lam hút sạch từng chút nội lực. Nội lực của Diệp Đỉnh Chi,nội lực của Nguyệt Phong Thành, thậm chí nội lực Bách Lý Đông Quân cũngkhông hề lưu lại!Bách Lý Đông Quân vội vàng la lên: “Diệp Đỉnh Chi, Diệp Đỉnh Chi! Ngươinghe thấy không!” Y nhận ra ý thức của Diệp Đỉnh Chi đã mê man, giờchỉnh có hét lớn mới có thể đánh thức hắn dậy!“Diệp Đỉnh Chi!”“Ai, ai đang gọi ta?”“Diệp Đỉnh Chi! Đừng lạc mất tâm trí! Trở về!”“Về? Không về.”“Diệp Đỉnh Chi!”“Người nhà của ta chết rồi, sư phụ của ta chết rồi, thê tử của ta bị ngườikhác mang đi. Thế giới này vốn không có thiện ý gì với ta. Thế thì ta cũngquyết định, không báo đáp lại bằng thiện ý nữa.”“Diệp Đỉnh Chi!”“Rất xin lỗi.”Diệp Đỉnh Chi đột nhiên vung ống tay áo, nâng cả hai người Nguyệt PhongThành và Bách Lý Đông Quân lên. Hắn nhẹ nhàng xoay tròn, ném cả haingười ra ngoài. Hai người va vào vách đá, đổ xuống đất, nằm bệt dưới đó.Đôi mắt Nguyệt Phong Thành đã khôi phục bình thường, hắn không hề tứcgiận, chỉ nói với giọng điệu tuyệt vọng và bất đắc dĩ: “Không ngờ hắn lạihút sạch nội lực vào thân thể mình.”“Diệp Đỉnh Chi!” Bách Lý Đông Quân tiếp tục hô.“Vô dụng thôi, hắn đã nhập ma. Hắn sẽ giết sạch chúng ta.” Nguyệt PhongThành nhìn hai con gái bên cạnh, thở dài: “Giờ ta đã mất sạch công lực,khoảnh khắc này ta lại đột nhiên hiểu ra, có lẽ ta đã sai rồi.”Nguyệt Dao nói nhỏ: “Phụ thân.”“Thôi thôi, nhưng không ngờ lại chết như vậy. Biết thế năm xưa chết trênchiến tường còn hơn.” Nguyệt Phong Thành đột nhiên nhảy lên, tốc độnhanh như sấm giật, hoàn toàn không giống một người đã mất công lực.Bách Lý Đông Quân giật mình, vội vàng hô: ”Diệp Đỉnh Chi, cẩn thận!”Thế nhưng Nguyệt Phong Thành lập tức lướt qua người Diệp Đỉnh Chi, sauđó đột nhiên giơ tay lên đánh vào giá sách.Cửa đá lại nâng lên!“Chạy!’ Lúc sắp chết, rốt cuộc Nguyệt Phong Thành đã khôi phục chút nhântính, dùng chút sức lực cuối cùng của mình mở một con đường sống chohai cô con gái.“Nhanh...”Diệp Đỉnh Chi giơ tay bóp lấy cổ họng hắn: “Ngươi, phải chết.”“Diệp Đỉnh Chi, dừng tay!” Lúc này Bách Lý Đông Quân cũng không biếtmình nên đứng về phía ai. Tuy Nguyệt Phong Thành vẫn sẽ giết bọn họ,nhưng dù sao cũng là phụ thân của Nguyệt Dao; còn lúc này rốt cuộc DiệpĐỉnh Chi là kẻ địch hay là đồng bọn còn chưa biết được!