Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 296: Xa xôi cách biệt
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Quân Ngọc đã nghe Lý Trường Sinh kể về sự lợi hại của Hư Niệm công,trước đây rất lâu thậm chí hắn đã gặp Nguyệt Phong Thành, nhưng hắn vẫnrất tự tin có thể chấm dứt Nguyệt Phong Thành đã đại thành Hư Niệm côngtầng thứ chín ở băng nguyên này. Thế nhưng Diệp Đỉnh Chi hiện giờ có nộilực hùng hậu tới cực điểm, gần như tiếp cận sư phụ.Rốt cuộc Diệp Đỉnh Chi cũng lên tiếng: “Ta không muốn động thủ vớingươi.”Quân Ngọc mỉm cười, làm dịu bầu không khí hơi căng thẳng: “Ta rất hiếukỳ, rốt cuộc sâu trong động xảy ra chuyện gì? Nguyệt Phong Thành đã chếtrồi?”“Chết rồi.” Diệp Đỉnh Chi đáp rất ngắn gọn.“Ồ? Chết thế nào?” Quân Ngọc hỏi.“Hắn bị ta hút sạch nội lực nhưng vẫn cố vận công, kinh mạch đứt đoạn màchết.” Diệp Đỉnh Chi mặt không biểu cảm đáp: “Ta cũng đỡ phải động thủ.”Quân Ngọc gật nhẹ đầu, tuy Diệp Đỉnh Chi nói rất hời hợt, thế nhưng ý tứtrong lời nói lại khiến người ta kinh hãi. Nhất là Vô Tướng sứ đã gần kiệtsức, hắn trợn tròn hai mắt, gắng sức nói:”Vì sao! Vì sao! Sao lại như vậy!”Diệp Đỉnh Chi quay đầu, giơ một tay, trực tiếp hút Vô Tướng sứ tới, đặt taylên đầu hắn: “Nhưng ngươi không may mắn như vậy. Ngươi nhất định phảichết trên tay ta!”Con ngươi của Vô Tướng sứ từ từ ảm đạm: “Không ngờ ta khổ tâm mưu đồnhiều năm, cuối cùng lại thất bại trong gang tấc.”“Ngươi khổ tâm mưu đồ thì liên quan gì tới ta.” Diệp Đỉnh Chi giọng nóilạnh lẽo: “Đáng lẽ giờ phút này ta đang ở trong căn nhà tranh ngoài Cô Tôthành, nơi đó bốn mùa ấm áp, cỏ cây um tùm, chứ không phải ở băngnguyên lạnh lẽo thấu xương này.”Vô Tướng sứ không trả lời hắn.Diệp Đỉnh Chi nhẹ nhàng niết bàn tay phải.Một tiếng răng rắc vang lên.Quân Ngọc nhíu mày, đó là tiếng xương sọ bị bóp nát.Thi thể Vô Tướng sứ đổ sập xuống đất, người nắm quyền lực thực tế, cũnglà người có thuật thấu tâm đệ nhất Thiên Ngoại Thiên, cuối cùng ôm nỗituyệt vọng và không cam lòng chết trên băng nguyên này.Sau đó Diệp Đỉnh Chi đột nhiên nhún chân, giẫm nát toàn bộ tầng băngdưới chân. Dường như có suối băng đang từ từ chảy qua bên dưới. DiệpĐỉnh Chi đạp thi thể Vô Tướng sứ rơi xuống rồi lạnh lùng nói: “Cho dù vĩnhviễn rơi vào hàn băng địa ngục cũng không thể vãn hồi tội lỗi của ngươi.”Quân Ngọc thở dài: “Bây giờ ngươi rất nguy hiểm.”Diệp Đỉnh Chi nhìn suối băng kia, chậm rãi nói: “Ta biết.”“Nguy hiểm tới mức, thậm chí ta cảm thấy cần phải không tiếc mọi giá giếtchết ngươi ở đây.” Quân Ngọc lùi lại một bước.Diệp Đỉnh Chi lắc đầu: “Bây giờ ngươi phải mang bọn họ về, nội lực của tênkia bị hút sạch, nếu ngươi không truyền cho hắn một chút chân khí, hắn sẽchết.”“Ồ? Hắn đi ngàn dặm tới đây chỉ để cứu ngươi. Bây giờ hắn sắp chết, ngươilại không để ý đến?” Quân Ngọc hỏi ngược lại.Diệp Đỉnh Chi giơ bàn tay, nhìn một chút rồi lắc đầu nói: “Chân khí của tachỉ khiến hắn chết nhanh hơn.”Quân Ngọc không hề do dự, trực tiếp vác hai người bọn họ lên xe ngựa,sau đó cũng nhảy lên, tay phải cầm roi, giơ tay trái với Diệp Đỉnh Chi: “Tabiết trong lòng ngươi đã có quyết định, nhưng ta vẫn muốn nói với ngươimột câu. Theo chúng ta trở về đi, tâm ma trong lòng ngươi, ta có thể giúpngươi trừ bỏ.”Diệp Đỉnh Chi nhìn bàn tay của Quân Ngọc.Đúng là bàn tay của người đọc sách, trắng trẻo như ngọc.Nhưng Diệp Đỉnh Chi nhìn một lúc lâu rồi quay lưng lại, hạ giọng nói:“Không cần.”“Thế thì cuối cùng vẫn chia đôi đường.” Quân Ngọc thu cánh tay, thở dàinói: “Lần sau gặp mặt, có lẽ không thể tránh được một trận chiến.”Diệp Đỉnh Chi hạ giọng nói: “Vậy thì phải tránh gặp mặt.”“Chúng ta vốn không quen biết, không gặp thì cũng thôi, nhưng vị bằnghữu của ngươi thì sao?” Quân Ngọc hỏi.“Ta không xứng làm bằng hữu của hắn.” Diệp Đỉnh Chi đột nhiên bướcthẳng tới, đi theo hướng Phi Ly vừa về Thiên Ngoại Thiên.Quân Ngọc thở dài, đột nhiên vung roi.“Sư phụ ơi sư phụ, hầu hết mọi chuyện trên thế gian này vẫn là không đượcnhư ý.”Trong Thiên Ngoại Thiên, Phi Ly điều tức một lúc lâu mới khôi phục chút sứclực, hắn xuống khỏi giường, đẩy cửa ra, hỏi đệ tử canh gác: “Vẫn chưa có tintức gì à?”Đệ tử cúi đầu nói: “Vô Tướng tôn sứ vẫn chưa về.”“Đúng là làm người ta bất an.” Phi Ly thở dài.“Hồn Quan, Hồn Quan đại nhân!” Đột nhiên có đệ tử sảnh ngoài chạy vào,lảo đà lảo đảo, thần sắc hoang mang: “Chuyện lớn không ổn rồi!”Phi Ly khẽ nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”“Có người đột nhiên giết vào, võ công quá cao, không ai ngăn được hắn!”Đệ tử kia chạy tới trước mặt Phi Ly, thở hồng hộc nói.“Có phải một thư sinh trung niên và một thiếu niên áo trắng không?” Phi Lyhỏi.“Không, không phải. Chỉ có một người!”“Một người?”“Đúng, hắn nói mình họ Diệp, là con trai của đại tướng quân Bắc Ly ngàytrước!”“Diệp Đỉnh Chi!” Phi Ly kinh hãi nói.Trong sảnh chính của Thiên Ngoại Thiên, Diệp Đỉnh Chi đứng một mình ởgiữa, trên người đầy vết máu. Tất cả mọi người trong sảnh đều cách xa hắnhơn ba trượng, có vài lão già tóc trắng, chính là trưởng lão trấn tông củaThiên Ngoại Thiên, nghe báo tin vội vàng chạy tới muốn cản Diệp Đỉnh Chi,nhưng lại bị Diệp Đỉnh Chi đánh lui chỉ trong ba chưởng.“Tuy Diệp tướng quân từng phụng lệnh thảo phạt Bắc Khuyết nhưng dù saohắn cũng là người Bắc Khuyết. Đã nhiều năm rồi, chẳng hay vì sao Diệpcông tử lại tới khiêu khích Thiên Ngoại Thiên chúng ta?” Một trưởng lão tóctrắng hỏi.“Bảo Chung Phi Ly ra đây.” Diệp Đỉnh Chi lạnh nhạt nói.“Diệp Đỉnh Chi.” Phi Ly sắc mặt trắng bệch từ sảnh sau đi ra, nhìn Diệp ĐỉnhChi đứng giữa như ác quỷ.“Vô Tướng, đã chết.” Diệp Đỉnh Chi ngẩng đầu lên.Phi Ly lắc đầu: “Ngươi đã đi tới đây, như vậy chắc chắn Vô Tướng tôn sứ đãchết rồi.”“Tiếp theo.” Diệp Đỉnh Chi giơ một ngón tay.Phi Ly cười khổ nói: “Là ta.”“Là ngươi.” Diệp Đỉnh Chi búng nhẹ ngón tay, Phi Ly bay ngược về phía sau,va thẳng vào tường.Phi Ly nôn ra một ngụm máu tươi, ngẩng đầu nhìn Diệp Đỉnh Chi: “Ta chỉmuốn biết, ngươi làm thế nào.”“Vì ta muốn.” Diệp Đỉnh Chi đi tới trước mặt Phi Ly, giơ một ngón tay đặtlên trán hắn: “Gặp lại thê tử của ta.”Phi Ly gật nhẹ đầu: “Hóa ra là vậy.”“Cuộc đời ngươi chỉ còn lại một câu nói cuối cùng.” Diệp Đỉnh Chi hờ hừngnói: “Hy vọng ngươi quý trọng câu nói đó.”Phi Ly nhắm mắt lại: “Tất cả đều là mưu đồ của ta và Vô Tướng sứ, đừnggiết Nguyệt Khanh.”Ngón tay Diệp Đỉnh Chi búng nhẹ, một cột máu chảy ra trên trán Phi Ly.Diệp Đỉnh Chi tiện tay hất một cái, vứt thi thể hắn sang một bên rồi đứngdậy nhìn đám người trong sảnh: “Ta tên Diệp Đỉnh Chi, từ nay trở đi ta chínhlà tông chủ mới của các ngươi.”“Ai không phục, giết.”
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Quân Ngọc đã nghe Lý Trường Sinh kể về sự lợi hại của Hư Niệm công,trước đây rất lâu thậm chí hắn đã gặp Nguyệt Phong Thành, nhưng hắn vẫnrất tự tin có thể chấm dứt Nguyệt Phong Thành đã đại thành Hư Niệm côngtầng thứ chín ở băng nguyên này. Thế nhưng Diệp Đỉnh Chi hiện giờ có nộilực hùng hậu tới cực điểm, gần như tiếp cận sư phụ.Rốt cuộc Diệp Đỉnh Chi cũng lên tiếng: “Ta không muốn động thủ vớingươi.”Quân Ngọc mỉm cười, làm dịu bầu không khí hơi căng thẳng: “Ta rất hiếukỳ, rốt cuộc sâu trong động xảy ra chuyện gì? Nguyệt Phong Thành đã chếtrồi?”“Chết rồi.” Diệp Đỉnh Chi đáp rất ngắn gọn.“Ồ? Chết thế nào?” Quân Ngọc hỏi.“Hắn bị ta hút sạch nội lực nhưng vẫn cố vận công, kinh mạch đứt đoạn màchết.” Diệp Đỉnh Chi mặt không biểu cảm đáp: “Ta cũng đỡ phải động thủ.”Quân Ngọc gật nhẹ đầu, tuy Diệp Đỉnh Chi nói rất hời hợt, thế nhưng ý tứtrong lời nói lại khiến người ta kinh hãi. Nhất là Vô Tướng sứ đã gần kiệtsức, hắn trợn tròn hai mắt, gắng sức nói:”Vì sao! Vì sao! Sao lại như vậy!”Diệp Đỉnh Chi quay đầu, giơ một tay, trực tiếp hút Vô Tướng sứ tới, đặt taylên đầu hắn: “Nhưng ngươi không may mắn như vậy. Ngươi nhất định phảichết trên tay ta!”Con ngươi của Vô Tướng sứ từ từ ảm đạm: “Không ngờ ta khổ tâm mưu đồnhiều năm, cuối cùng lại thất bại trong gang tấc.”“Ngươi khổ tâm mưu đồ thì liên quan gì tới ta.” Diệp Đỉnh Chi giọng nóilạnh lẽo: “Đáng lẽ giờ phút này ta đang ở trong căn nhà tranh ngoài Cô Tôthành, nơi đó bốn mùa ấm áp, cỏ cây um tùm, chứ không phải ở băngnguyên lạnh lẽo thấu xương này.”Vô Tướng sứ không trả lời hắn.Diệp Đỉnh Chi nhẹ nhàng niết bàn tay phải.Một tiếng răng rắc vang lên.Quân Ngọc nhíu mày, đó là tiếng xương sọ bị bóp nát.Thi thể Vô Tướng sứ đổ sập xuống đất, người nắm quyền lực thực tế, cũnglà người có thuật thấu tâm đệ nhất Thiên Ngoại Thiên, cuối cùng ôm nỗituyệt vọng và không cam lòng chết trên băng nguyên này.Sau đó Diệp Đỉnh Chi đột nhiên nhún chân, giẫm nát toàn bộ tầng băngdưới chân. Dường như có suối băng đang từ từ chảy qua bên dưới. DiệpĐỉnh Chi đạp thi thể Vô Tướng sứ rơi xuống rồi lạnh lùng nói: “Cho dù vĩnhviễn rơi vào hàn băng địa ngục cũng không thể vãn hồi tội lỗi của ngươi.”Quân Ngọc thở dài: “Bây giờ ngươi rất nguy hiểm.”Diệp Đỉnh Chi nhìn suối băng kia, chậm rãi nói: “Ta biết.”“Nguy hiểm tới mức, thậm chí ta cảm thấy cần phải không tiếc mọi giá giếtchết ngươi ở đây.” Quân Ngọc lùi lại một bước.Diệp Đỉnh Chi lắc đầu: “Bây giờ ngươi phải mang bọn họ về, nội lực của tênkia bị hút sạch, nếu ngươi không truyền cho hắn một chút chân khí, hắn sẽchết.”“Ồ? Hắn đi ngàn dặm tới đây chỉ để cứu ngươi. Bây giờ hắn sắp chết, ngươilại không để ý đến?” Quân Ngọc hỏi ngược lại.Diệp Đỉnh Chi giơ bàn tay, nhìn một chút rồi lắc đầu nói: “Chân khí của tachỉ khiến hắn chết nhanh hơn.”Quân Ngọc không hề do dự, trực tiếp vác hai người bọn họ lên xe ngựa,sau đó cũng nhảy lên, tay phải cầm roi, giơ tay trái với Diệp Đỉnh Chi: “Tabiết trong lòng ngươi đã có quyết định, nhưng ta vẫn muốn nói với ngươimột câu. Theo chúng ta trở về đi, tâm ma trong lòng ngươi, ta có thể giúpngươi trừ bỏ.”Diệp Đỉnh Chi nhìn bàn tay của Quân Ngọc.Đúng là bàn tay của người đọc sách, trắng trẻo như ngọc.Nhưng Diệp Đỉnh Chi nhìn một lúc lâu rồi quay lưng lại, hạ giọng nói:“Không cần.”“Thế thì cuối cùng vẫn chia đôi đường.” Quân Ngọc thu cánh tay, thở dàinói: “Lần sau gặp mặt, có lẽ không thể tránh được một trận chiến.”Diệp Đỉnh Chi hạ giọng nói: “Vậy thì phải tránh gặp mặt.”“Chúng ta vốn không quen biết, không gặp thì cũng thôi, nhưng vị bằnghữu của ngươi thì sao?” Quân Ngọc hỏi.“Ta không xứng làm bằng hữu của hắn.” Diệp Đỉnh Chi đột nhiên bướcthẳng tới, đi theo hướng Phi Ly vừa về Thiên Ngoại Thiên.Quân Ngọc thở dài, đột nhiên vung roi.“Sư phụ ơi sư phụ, hầu hết mọi chuyện trên thế gian này vẫn là không đượcnhư ý.”Trong Thiên Ngoại Thiên, Phi Ly điều tức một lúc lâu mới khôi phục chút sứclực, hắn xuống khỏi giường, đẩy cửa ra, hỏi đệ tử canh gác: “Vẫn chưa có tintức gì à?”Đệ tử cúi đầu nói: “Vô Tướng tôn sứ vẫn chưa về.”“Đúng là làm người ta bất an.” Phi Ly thở dài.“Hồn Quan, Hồn Quan đại nhân!” Đột nhiên có đệ tử sảnh ngoài chạy vào,lảo đà lảo đảo, thần sắc hoang mang: “Chuyện lớn không ổn rồi!”Phi Ly khẽ nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”“Có người đột nhiên giết vào, võ công quá cao, không ai ngăn được hắn!”Đệ tử kia chạy tới trước mặt Phi Ly, thở hồng hộc nói.“Có phải một thư sinh trung niên và một thiếu niên áo trắng không?” Phi Lyhỏi.“Không, không phải. Chỉ có một người!”“Một người?”“Đúng, hắn nói mình họ Diệp, là con trai của đại tướng quân Bắc Ly ngàytrước!”“Diệp Đỉnh Chi!” Phi Ly kinh hãi nói.Trong sảnh chính của Thiên Ngoại Thiên, Diệp Đỉnh Chi đứng một mình ởgiữa, trên người đầy vết máu. Tất cả mọi người trong sảnh đều cách xa hắnhơn ba trượng, có vài lão già tóc trắng, chính là trưởng lão trấn tông củaThiên Ngoại Thiên, nghe báo tin vội vàng chạy tới muốn cản Diệp Đỉnh Chi,nhưng lại bị Diệp Đỉnh Chi đánh lui chỉ trong ba chưởng.“Tuy Diệp tướng quân từng phụng lệnh thảo phạt Bắc Khuyết nhưng dù saohắn cũng là người Bắc Khuyết. Đã nhiều năm rồi, chẳng hay vì sao Diệpcông tử lại tới khiêu khích Thiên Ngoại Thiên chúng ta?” Một trưởng lão tóctrắng hỏi.“Bảo Chung Phi Ly ra đây.” Diệp Đỉnh Chi lạnh nhạt nói.“Diệp Đỉnh Chi.” Phi Ly sắc mặt trắng bệch từ sảnh sau đi ra, nhìn Diệp ĐỉnhChi đứng giữa như ác quỷ.“Vô Tướng, đã chết.” Diệp Đỉnh Chi ngẩng đầu lên.Phi Ly lắc đầu: “Ngươi đã đi tới đây, như vậy chắc chắn Vô Tướng tôn sứ đãchết rồi.”“Tiếp theo.” Diệp Đỉnh Chi giơ một ngón tay.Phi Ly cười khổ nói: “Là ta.”“Là ngươi.” Diệp Đỉnh Chi búng nhẹ ngón tay, Phi Ly bay ngược về phía sau,va thẳng vào tường.Phi Ly nôn ra một ngụm máu tươi, ngẩng đầu nhìn Diệp Đỉnh Chi: “Ta chỉmuốn biết, ngươi làm thế nào.”“Vì ta muốn.” Diệp Đỉnh Chi đi tới trước mặt Phi Ly, giơ một ngón tay đặtlên trán hắn: “Gặp lại thê tử của ta.”Phi Ly gật nhẹ đầu: “Hóa ra là vậy.”“Cuộc đời ngươi chỉ còn lại một câu nói cuối cùng.” Diệp Đỉnh Chi hờ hừngnói: “Hy vọng ngươi quý trọng câu nói đó.”Phi Ly nhắm mắt lại: “Tất cả đều là mưu đồ của ta và Vô Tướng sứ, đừnggiết Nguyệt Khanh.”Ngón tay Diệp Đỉnh Chi búng nhẹ, một cột máu chảy ra trên trán Phi Ly.Diệp Đỉnh Chi tiện tay hất một cái, vứt thi thể hắn sang một bên rồi đứngdậy nhìn đám người trong sảnh: “Ta tên Diệp Đỉnh Chi, từ nay trở đi ta chínhlà tông chủ mới của các ngươi.”“Ai không phục, giết.”
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Quân Ngọc đã nghe Lý Trường Sinh kể về sự lợi hại của Hư Niệm công,trước đây rất lâu thậm chí hắn đã gặp Nguyệt Phong Thành, nhưng hắn vẫnrất tự tin có thể chấm dứt Nguyệt Phong Thành đã đại thành Hư Niệm côngtầng thứ chín ở băng nguyên này. Thế nhưng Diệp Đỉnh Chi hiện giờ có nộilực hùng hậu tới cực điểm, gần như tiếp cận sư phụ.Rốt cuộc Diệp Đỉnh Chi cũng lên tiếng: “Ta không muốn động thủ vớingươi.”Quân Ngọc mỉm cười, làm dịu bầu không khí hơi căng thẳng: “Ta rất hiếukỳ, rốt cuộc sâu trong động xảy ra chuyện gì? Nguyệt Phong Thành đã chếtrồi?”“Chết rồi.” Diệp Đỉnh Chi đáp rất ngắn gọn.“Ồ? Chết thế nào?” Quân Ngọc hỏi.“Hắn bị ta hút sạch nội lực nhưng vẫn cố vận công, kinh mạch đứt đoạn màchết.” Diệp Đỉnh Chi mặt không biểu cảm đáp: “Ta cũng đỡ phải động thủ.”Quân Ngọc gật nhẹ đầu, tuy Diệp Đỉnh Chi nói rất hời hợt, thế nhưng ý tứtrong lời nói lại khiến người ta kinh hãi. Nhất là Vô Tướng sứ đã gần kiệtsức, hắn trợn tròn hai mắt, gắng sức nói:”Vì sao! Vì sao! Sao lại như vậy!”Diệp Đỉnh Chi quay đầu, giơ một tay, trực tiếp hút Vô Tướng sứ tới, đặt taylên đầu hắn: “Nhưng ngươi không may mắn như vậy. Ngươi nhất định phảichết trên tay ta!”Con ngươi của Vô Tướng sứ từ từ ảm đạm: “Không ngờ ta khổ tâm mưu đồnhiều năm, cuối cùng lại thất bại trong gang tấc.”“Ngươi khổ tâm mưu đồ thì liên quan gì tới ta.” Diệp Đỉnh Chi giọng nóilạnh lẽo: “Đáng lẽ giờ phút này ta đang ở trong căn nhà tranh ngoài Cô Tôthành, nơi đó bốn mùa ấm áp, cỏ cây um tùm, chứ không phải ở băngnguyên lạnh lẽo thấu xương này.”Vô Tướng sứ không trả lời hắn.Diệp Đỉnh Chi nhẹ nhàng niết bàn tay phải.Một tiếng răng rắc vang lên.Quân Ngọc nhíu mày, đó là tiếng xương sọ bị bóp nát.Thi thể Vô Tướng sứ đổ sập xuống đất, người nắm quyền lực thực tế, cũnglà người có thuật thấu tâm đệ nhất Thiên Ngoại Thiên, cuối cùng ôm nỗituyệt vọng và không cam lòng chết trên băng nguyên này.Sau đó Diệp Đỉnh Chi đột nhiên nhún chân, giẫm nát toàn bộ tầng băngdưới chân. Dường như có suối băng đang từ từ chảy qua bên dưới. DiệpĐỉnh Chi đạp thi thể Vô Tướng sứ rơi xuống rồi lạnh lùng nói: “Cho dù vĩnhviễn rơi vào hàn băng địa ngục cũng không thể vãn hồi tội lỗi của ngươi.”Quân Ngọc thở dài: “Bây giờ ngươi rất nguy hiểm.”Diệp Đỉnh Chi nhìn suối băng kia, chậm rãi nói: “Ta biết.”“Nguy hiểm tới mức, thậm chí ta cảm thấy cần phải không tiếc mọi giá giếtchết ngươi ở đây.” Quân Ngọc lùi lại một bước.Diệp Đỉnh Chi lắc đầu: “Bây giờ ngươi phải mang bọn họ về, nội lực của tênkia bị hút sạch, nếu ngươi không truyền cho hắn một chút chân khí, hắn sẽchết.”“Ồ? Hắn đi ngàn dặm tới đây chỉ để cứu ngươi. Bây giờ hắn sắp chết, ngươilại không để ý đến?” Quân Ngọc hỏi ngược lại.Diệp Đỉnh Chi giơ bàn tay, nhìn một chút rồi lắc đầu nói: “Chân khí của tachỉ khiến hắn chết nhanh hơn.”Quân Ngọc không hề do dự, trực tiếp vác hai người bọn họ lên xe ngựa,sau đó cũng nhảy lên, tay phải cầm roi, giơ tay trái với Diệp Đỉnh Chi: “Tabiết trong lòng ngươi đã có quyết định, nhưng ta vẫn muốn nói với ngươimột câu. Theo chúng ta trở về đi, tâm ma trong lòng ngươi, ta có thể giúpngươi trừ bỏ.”Diệp Đỉnh Chi nhìn bàn tay của Quân Ngọc.Đúng là bàn tay của người đọc sách, trắng trẻo như ngọc.Nhưng Diệp Đỉnh Chi nhìn một lúc lâu rồi quay lưng lại, hạ giọng nói:“Không cần.”“Thế thì cuối cùng vẫn chia đôi đường.” Quân Ngọc thu cánh tay, thở dàinói: “Lần sau gặp mặt, có lẽ không thể tránh được một trận chiến.”Diệp Đỉnh Chi hạ giọng nói: “Vậy thì phải tránh gặp mặt.”“Chúng ta vốn không quen biết, không gặp thì cũng thôi, nhưng vị bằnghữu của ngươi thì sao?” Quân Ngọc hỏi.“Ta không xứng làm bằng hữu của hắn.” Diệp Đỉnh Chi đột nhiên bướcthẳng tới, đi theo hướng Phi Ly vừa về Thiên Ngoại Thiên.Quân Ngọc thở dài, đột nhiên vung roi.“Sư phụ ơi sư phụ, hầu hết mọi chuyện trên thế gian này vẫn là không đượcnhư ý.”Trong Thiên Ngoại Thiên, Phi Ly điều tức một lúc lâu mới khôi phục chút sứclực, hắn xuống khỏi giường, đẩy cửa ra, hỏi đệ tử canh gác: “Vẫn chưa có tintức gì à?”Đệ tử cúi đầu nói: “Vô Tướng tôn sứ vẫn chưa về.”“Đúng là làm người ta bất an.” Phi Ly thở dài.“Hồn Quan, Hồn Quan đại nhân!” Đột nhiên có đệ tử sảnh ngoài chạy vào,lảo đà lảo đảo, thần sắc hoang mang: “Chuyện lớn không ổn rồi!”Phi Ly khẽ nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”“Có người đột nhiên giết vào, võ công quá cao, không ai ngăn được hắn!”Đệ tử kia chạy tới trước mặt Phi Ly, thở hồng hộc nói.“Có phải một thư sinh trung niên và một thiếu niên áo trắng không?” Phi Lyhỏi.“Không, không phải. Chỉ có một người!”“Một người?”“Đúng, hắn nói mình họ Diệp, là con trai của đại tướng quân Bắc Ly ngàytrước!”“Diệp Đỉnh Chi!” Phi Ly kinh hãi nói.Trong sảnh chính của Thiên Ngoại Thiên, Diệp Đỉnh Chi đứng một mình ởgiữa, trên người đầy vết máu. Tất cả mọi người trong sảnh đều cách xa hắnhơn ba trượng, có vài lão già tóc trắng, chính là trưởng lão trấn tông củaThiên Ngoại Thiên, nghe báo tin vội vàng chạy tới muốn cản Diệp Đỉnh Chi,nhưng lại bị Diệp Đỉnh Chi đánh lui chỉ trong ba chưởng.“Tuy Diệp tướng quân từng phụng lệnh thảo phạt Bắc Khuyết nhưng dù saohắn cũng là người Bắc Khuyết. Đã nhiều năm rồi, chẳng hay vì sao Diệpcông tử lại tới khiêu khích Thiên Ngoại Thiên chúng ta?” Một trưởng lão tóctrắng hỏi.“Bảo Chung Phi Ly ra đây.” Diệp Đỉnh Chi lạnh nhạt nói.“Diệp Đỉnh Chi.” Phi Ly sắc mặt trắng bệch từ sảnh sau đi ra, nhìn Diệp ĐỉnhChi đứng giữa như ác quỷ.“Vô Tướng, đã chết.” Diệp Đỉnh Chi ngẩng đầu lên.Phi Ly lắc đầu: “Ngươi đã đi tới đây, như vậy chắc chắn Vô Tướng tôn sứ đãchết rồi.”“Tiếp theo.” Diệp Đỉnh Chi giơ một ngón tay.Phi Ly cười khổ nói: “Là ta.”“Là ngươi.” Diệp Đỉnh Chi búng nhẹ ngón tay, Phi Ly bay ngược về phía sau,va thẳng vào tường.Phi Ly nôn ra một ngụm máu tươi, ngẩng đầu nhìn Diệp Đỉnh Chi: “Ta chỉmuốn biết, ngươi làm thế nào.”“Vì ta muốn.” Diệp Đỉnh Chi đi tới trước mặt Phi Ly, giơ một ngón tay đặtlên trán hắn: “Gặp lại thê tử của ta.”Phi Ly gật nhẹ đầu: “Hóa ra là vậy.”“Cuộc đời ngươi chỉ còn lại một câu nói cuối cùng.” Diệp Đỉnh Chi hờ hừngnói: “Hy vọng ngươi quý trọng câu nói đó.”Phi Ly nhắm mắt lại: “Tất cả đều là mưu đồ của ta và Vô Tướng sứ, đừnggiết Nguyệt Khanh.”Ngón tay Diệp Đỉnh Chi búng nhẹ, một cột máu chảy ra trên trán Phi Ly.Diệp Đỉnh Chi tiện tay hất một cái, vứt thi thể hắn sang một bên rồi đứngdậy nhìn đám người trong sảnh: “Ta tên Diệp Đỉnh Chi, từ nay trở đi ta chínhlà tông chủ mới của các ngươi.”“Ai không phục, giết.”