Tác giả:

Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…

Chương 304: Tiên nhân áo trắng

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… “Không chữa được!” Nguyệt Dao kinh hãi, vốn dĩ cô thấy lão đạo trưởngnày tỏa ra tiên khí, đúng với câu nói ‘ngoài biển có tiên nhân’ của Bách LýĐông Quân, lo lắng trong lòng vốn đã buông xuống. Nhưng lão đạo trưởnglại nói là ‘không chữa được’, khiến cô không cách nào tiếp nhận.“Đương nhiên là không chữa được. Nội lực bị hút đi rồi, muốn lấy lại cókhác gì người chết sống lại, máu thịt sinh ra trên xương trắng. Ta chỉ làphàm nhân, đương nhiên không làm được.” Thần sắc lão đạo trưởng vẫnlạnh nhạt, dường như không hề tiếc nuối vì mình không chữa được.Bách Lý Đông Quân lại không hề kinh ngạc, chỉ gật nhẹ đầu: “Ta hiểu.’“Hiểu là sao!” Nguyệt Dao vốn luôn bình tĩnh nhưng lúc này cũng khó màgiấu nổi cảm xúc mất mát trong lòng: “Chúng ta đi ngàn dặm xa xôi tới đây,cuối cùng lại chẳng có cách nào à?”“Người còn đứng được, kinh mạch chưa phế, võ công có thể học lại, nộicông có thể luyện lại. Chẳng qua cần một chút thời gian. Từ nhỏ ngươi đãđược Nho Tiên Cổ Trần rèn luyện thân thể theo phương pháp dược tu, lạithêm võ mạch bẩm sinh, cho nên mấy năm qua tốc độ tiến bộ vượt xanhưng người khác. Bây giờ từ trên đỉnh núi rơi xuống, chưa chắc đã làchuyện xấu.” Lão đạo trưởng chậm rãi nói.Bách Lý Đông Quân cười khổ nói: “Thanh Phong chưởng giáo, đừng đùa vớita nữa.”“Không phải ta đang nói đùa. Trước đây Hoàng Long Sơn Thiên Sư quyểntổng cộng có chín phần, mỗi bản là một cảnh giới, lúc đó chúng ta đôngngười, chỉ có một mình Tiểu Tề thấy phần thứ tám chỉ trong có ba năm,những môn nhân khác có người một năm thấy sáu phần, nhưng lại dừngchân ở phần thứ bảy, không thể tiến thêm. Có người thấy được hai phần làkhông tiếp tục tiến bộ. Thế nhưng hắn, chỉ mất có hai năm đã đọc hết támphần, nhưng trước khi đọc phần thứ chín, hắn đột nhiên trở lại tầng thấpnhất trong Tàng Thư Các, đọc lại phần đầu tiên.” Lão đạo trưởng dừng lạimột chút.Bách Lý Đông Quân rất phối hợp: “Sau đó thì sao?”“Sau đó mỗi canh giờ hắn đọc một phần, một ngày một đêm, đọc hết ThiênSư quyển, trở thành Thiên Sư trẻ tuổi nhất của Hoàng Long sơn ta từ khikhai sơn.” Lão đạo trưởng mỉm cười: “Cho nên, có lúc bắt đầu lại từ đầu làcon đường nhanh nhất.”“Xin rửa tai lắng nghe.” Bách Lý Đông Quân cúi người.“Ta mất mười hai năm mới đọc hết Thiên Sư quyển, đáp án mà ngươi muốn,ta không thể đưa ra được.” Lão đạo trưởng nhẹ nhàng vẫy ống tay áo.“Hắn mà hai người đang nói là ai?” Cuối cùng Nguyệt Dao không nhịn đượchỏi.“Là ta.” Một giọng nói ôn hòa vang lên.Lão đạo trưởng mỉm cười, lùi lại một bước, vung ống tay áo, đột nhiên biếnmất tại nơi đó.Nguyệt Dao dụi mắt: “Thế này là sao?”“Vùng đất hư vô, hải ngoại tiên sơn, có rất nhiều thứ khó lòng lý giải.” BáchLý Đông Quân nói nhỏ với cô.“Sư phụ ta tên là Thanh Phong đạo nhân, như vậy tiêu tán như làn gió mátcũng đâu có gì lạ?” Ở nơi lão đạo trưởng vừa biến mất, đột nhiên có mộtngười trẻ tuổi xuất hiện từ khoảng không. Người trẻ tuổi kia mặc trườngbào màu trắng, trường bào bị gió thổi, bay phất phới. Người này nhìnNguyệt Dao nói: “Xin chào cô nương.”Giọng nói ấm áp như làn gió mát lướt nhẹ qua mặt.Nguyệt Dao sửng sốt, không biết nên đáp lại là chào công tử hay chào cônương.Vì gương mặt của người này quá mỹ lệ, Nguyệt Dao từng thấy không ít mỹnam tử ở Bắc Ly, kể cả Bách Lý Đông Quân cũng là một công tử thế gia tuấnlãng thanh tú, thế nhưng người trước mắt lại đẹp tới quá mức. Làn da trắngtrẻo, mặt như bạch ngọc, nhất là khí tức không dính bụi trần trên người,khiến người ta bỗng thấy ngây ngẩn.“Nhìn phát đơ luôn rồi?” Bách Lý Đông Quân bất đắc dĩ nói.Nguyệt Dao ngơ ngác, định nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì.Người trẻ tuổi mỉm cười: “Ta tên Mạc Y.”“Mạc Y?” Nguyệt Dao lẩm bẩm.“Ài.” Bách Lý Đông Quân thở dài: “Nguyệt Dao tỷ tỷ, ta cảm thấy nàng làngười mà núi đổ trước mặt vẫn không đổi sắc, sao thấy một mỹ nam tử mànhư mất hồn mất vía vậy?”Nguyệt Dao hơi tức giận, sắc mặt đỏ bừng: “Ta nào có.”“Tiểu Bách Lý.” Mạc Y đột nhiên gọi.Bách Lý Đông Quân nhíu mày nói: “Làm sao?”“Đừng nói năng với người trong lòng mình như vậy.” Mạc Y nói đầy ẩn ý:“Một ngày nào đó cô ấy sẽ trở lại, Tiểu Bách Lý.”Lúc này Nguyệt Dao mới khôi phục tinh thần, thấy Mạc Y mở miệng gọi‘Tiểu Bách Lý’, không khỏi cau mày: “Sao hắn lại gọi ngươi là Tiểu Bách Lý?Trông ngươi còn lớn hơn hắn mấy tuổi ấy.”Bách Lý Đông Quân nhún vai: “Ngươi đừng nhìn vẻ ngoài hắn như thiếuniên mười bảy mười tám tuổi, thật ra hắn đã bốn mươi rồi.”“Đúng là đứa trẻ bất hảo.” Mạc Y không để ý tới vẻ kinh ngạc trong mắtNguyệt Dao, đi tới bên cạnh Bách Lý Đông Quân, đặt tay lên đầu y: “Chẳngtrách võ công lại bị phế.”“Sao cứ nhắc tới chuyện đau lòng của ta thế?” Bách Lý Đông Quân giả bộbuồn bã thất vọng.“Chuyện này có gì mà đau lòng? Nội công mà ngươi tu luyện tên là gì?”Mạc Y hỏi.Bách Lý Đông Quân sửng sốt, trả lời: “Thu Thủy Quyết.”“Mùa thu khi nước dâng, cả trăm con sông đổ dồn ra Hoàng Hà, dòng nướcmênh mông, tới nỗi đứng bờ bên đây nhìn qua bờ bên kia không phân biệtđược bò với ngựa. Đây đúng là một môn nội công rất lợi hại, nhưng vẫnchưa đủ.” Mạc Y vung ống tay áo: “Nho Tiên Cổ Trần thấy làn nước mùa thuchảy qua, trong lòng có cảm ngộ, sáng tạo ra Thu Thủy Quyết này, đúng làkhiến người khác kính nể. Nhưng đó là cảm ngộ của ông ấy, ngươi luyện cótốt đến đâu, sử dụng quen thuộc tới mức nào, nhưng cuối cùng vẫn kémNho Tiên một chút. Thứ hai, mùa thu nước dâng, trăm con sông đổ vềHoàng Hà, như vậy vẫn chưa đủ.”“Thế nào thì mới đủ?” Bách Lý Đông Quân hỏi.“Ngươi nhìn làn nước từ ngàn trượng chảy xuống, chỉ riêng âm thanh đãnhư ngàn vạn tuấn mã đạp nát hoang nguyên; ngươi nhìn biển cả mênhmông vô tận, cho dù sử dụng con thuyền nhanh nhất, ngày đi ngàn dặm, đimột năm, đi mười năm, ngươi vẫn không thể đi hết mọi vùng biển, ngươinhìn vạn vật muôn màu trong sóng nước, trên đời có bao nhiêu cảnh sắcchưa từng ngắm, bao nhiếu sự vật chưa từng xem, như vậy có đủ không?”Mạc Y hỏi.Bách Lý Đông Quân suy nghĩ một chút: “Ngươi nói là... biển cả này?”“Đúng vậy, mùa thu nước dâng, Hà Bá ngạo nghễ, nhưng đứng trước biểncả vẫn chỉ thấy lực bất tòng tâm. Nhưng trên biển có cả ngàn sóng triều,đúng là bao la hùng vĩ, nhưng ngươi thấy đã đủ chưa?” Mạc Y lại hỏi.Bách Lý Đông Quân suy nghĩ: “Ngươi đã nói vậy, thế thì chắc chắn vẫn chưađủ.”“Ha ha ha ha. Có đủ hay không, ngươi phải tự thấy.” Mạc Y cười nói: “Hảingoại tiên sơn, Bồng Lai chi đảo, lần trước ngươi tới đây vẫn còn thấy quáít. Vậy thì cho ngươi thấy cực cảnh trong thiên hạ, ngươi sẽ hiểu được thếnào là đủ, thế nào là không đủ.”“Nội lực không còn, thế thì luyện lại, đâu phải chuyện lớn lao gì.”“Nhưng đã muốn luyện, thì phải luyện càng nhanh, luyện càng tốt hơn.”Bách Lý Đông Quân hạ giọng nói: “Ta có một vị bằng hữu, hắn...”“Mỗi người đều có vận mệnh của mình, cũng có lựa chọn của bản thân.”Mạc Y hạ giọng nói.“Ta sợ hắn đi lầm đường.”“Chỉ cần chưa đi hết đường, vẫn có thể quay đầu!”

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… “Không chữa được!” Nguyệt Dao kinh hãi, vốn dĩ cô thấy lão đạo trưởngnày tỏa ra tiên khí, đúng với câu nói ‘ngoài biển có tiên nhân’ của Bách LýĐông Quân, lo lắng trong lòng vốn đã buông xuống. Nhưng lão đạo trưởnglại nói là ‘không chữa được’, khiến cô không cách nào tiếp nhận.“Đương nhiên là không chữa được. Nội lực bị hút đi rồi, muốn lấy lại cókhác gì người chết sống lại, máu thịt sinh ra trên xương trắng. Ta chỉ làphàm nhân, đương nhiên không làm được.” Thần sắc lão đạo trưởng vẫnlạnh nhạt, dường như không hề tiếc nuối vì mình không chữa được.Bách Lý Đông Quân lại không hề kinh ngạc, chỉ gật nhẹ đầu: “Ta hiểu.’“Hiểu là sao!” Nguyệt Dao vốn luôn bình tĩnh nhưng lúc này cũng khó màgiấu nổi cảm xúc mất mát trong lòng: “Chúng ta đi ngàn dặm xa xôi tới đây,cuối cùng lại chẳng có cách nào à?”“Người còn đứng được, kinh mạch chưa phế, võ công có thể học lại, nộicông có thể luyện lại. Chẳng qua cần một chút thời gian. Từ nhỏ ngươi đãđược Nho Tiên Cổ Trần rèn luyện thân thể theo phương pháp dược tu, lạithêm võ mạch bẩm sinh, cho nên mấy năm qua tốc độ tiến bộ vượt xanhưng người khác. Bây giờ từ trên đỉnh núi rơi xuống, chưa chắc đã làchuyện xấu.” Lão đạo trưởng chậm rãi nói.Bách Lý Đông Quân cười khổ nói: “Thanh Phong chưởng giáo, đừng đùa vớita nữa.”“Không phải ta đang nói đùa. Trước đây Hoàng Long Sơn Thiên Sư quyểntổng cộng có chín phần, mỗi bản là một cảnh giới, lúc đó chúng ta đôngngười, chỉ có một mình Tiểu Tề thấy phần thứ tám chỉ trong có ba năm,những môn nhân khác có người một năm thấy sáu phần, nhưng lại dừngchân ở phần thứ bảy, không thể tiến thêm. Có người thấy được hai phần làkhông tiếp tục tiến bộ. Thế nhưng hắn, chỉ mất có hai năm đã đọc hết támphần, nhưng trước khi đọc phần thứ chín, hắn đột nhiên trở lại tầng thấpnhất trong Tàng Thư Các, đọc lại phần đầu tiên.” Lão đạo trưởng dừng lạimột chút.Bách Lý Đông Quân rất phối hợp: “Sau đó thì sao?”“Sau đó mỗi canh giờ hắn đọc một phần, một ngày một đêm, đọc hết ThiênSư quyển, trở thành Thiên Sư trẻ tuổi nhất của Hoàng Long sơn ta từ khikhai sơn.” Lão đạo trưởng mỉm cười: “Cho nên, có lúc bắt đầu lại từ đầu làcon đường nhanh nhất.”“Xin rửa tai lắng nghe.” Bách Lý Đông Quân cúi người.“Ta mất mười hai năm mới đọc hết Thiên Sư quyển, đáp án mà ngươi muốn,ta không thể đưa ra được.” Lão đạo trưởng nhẹ nhàng vẫy ống tay áo.“Hắn mà hai người đang nói là ai?” Cuối cùng Nguyệt Dao không nhịn đượchỏi.“Là ta.” Một giọng nói ôn hòa vang lên.Lão đạo trưởng mỉm cười, lùi lại một bước, vung ống tay áo, đột nhiên biếnmất tại nơi đó.Nguyệt Dao dụi mắt: “Thế này là sao?”“Vùng đất hư vô, hải ngoại tiên sơn, có rất nhiều thứ khó lòng lý giải.” BáchLý Đông Quân nói nhỏ với cô.“Sư phụ ta tên là Thanh Phong đạo nhân, như vậy tiêu tán như làn gió mátcũng đâu có gì lạ?” Ở nơi lão đạo trưởng vừa biến mất, đột nhiên có mộtngười trẻ tuổi xuất hiện từ khoảng không. Người trẻ tuổi kia mặc trườngbào màu trắng, trường bào bị gió thổi, bay phất phới. Người này nhìnNguyệt Dao nói: “Xin chào cô nương.”Giọng nói ấm áp như làn gió mát lướt nhẹ qua mặt.Nguyệt Dao sửng sốt, không biết nên đáp lại là chào công tử hay chào cônương.Vì gương mặt của người này quá mỹ lệ, Nguyệt Dao từng thấy không ít mỹnam tử ở Bắc Ly, kể cả Bách Lý Đông Quân cũng là một công tử thế gia tuấnlãng thanh tú, thế nhưng người trước mắt lại đẹp tới quá mức. Làn da trắngtrẻo, mặt như bạch ngọc, nhất là khí tức không dính bụi trần trên người,khiến người ta bỗng thấy ngây ngẩn.“Nhìn phát đơ luôn rồi?” Bách Lý Đông Quân bất đắc dĩ nói.Nguyệt Dao ngơ ngác, định nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì.Người trẻ tuổi mỉm cười: “Ta tên Mạc Y.”“Mạc Y?” Nguyệt Dao lẩm bẩm.“Ài.” Bách Lý Đông Quân thở dài: “Nguyệt Dao tỷ tỷ, ta cảm thấy nàng làngười mà núi đổ trước mặt vẫn không đổi sắc, sao thấy một mỹ nam tử mànhư mất hồn mất vía vậy?”Nguyệt Dao hơi tức giận, sắc mặt đỏ bừng: “Ta nào có.”“Tiểu Bách Lý.” Mạc Y đột nhiên gọi.Bách Lý Đông Quân nhíu mày nói: “Làm sao?”“Đừng nói năng với người trong lòng mình như vậy.” Mạc Y nói đầy ẩn ý:“Một ngày nào đó cô ấy sẽ trở lại, Tiểu Bách Lý.”Lúc này Nguyệt Dao mới khôi phục tinh thần, thấy Mạc Y mở miệng gọi‘Tiểu Bách Lý’, không khỏi cau mày: “Sao hắn lại gọi ngươi là Tiểu Bách Lý?Trông ngươi còn lớn hơn hắn mấy tuổi ấy.”Bách Lý Đông Quân nhún vai: “Ngươi đừng nhìn vẻ ngoài hắn như thiếuniên mười bảy mười tám tuổi, thật ra hắn đã bốn mươi rồi.”“Đúng là đứa trẻ bất hảo.” Mạc Y không để ý tới vẻ kinh ngạc trong mắtNguyệt Dao, đi tới bên cạnh Bách Lý Đông Quân, đặt tay lên đầu y: “Chẳngtrách võ công lại bị phế.”“Sao cứ nhắc tới chuyện đau lòng của ta thế?” Bách Lý Đông Quân giả bộbuồn bã thất vọng.“Chuyện này có gì mà đau lòng? Nội công mà ngươi tu luyện tên là gì?”Mạc Y hỏi.Bách Lý Đông Quân sửng sốt, trả lời: “Thu Thủy Quyết.”“Mùa thu khi nước dâng, cả trăm con sông đổ dồn ra Hoàng Hà, dòng nướcmênh mông, tới nỗi đứng bờ bên đây nhìn qua bờ bên kia không phân biệtđược bò với ngựa. Đây đúng là một môn nội công rất lợi hại, nhưng vẫnchưa đủ.” Mạc Y vung ống tay áo: “Nho Tiên Cổ Trần thấy làn nước mùa thuchảy qua, trong lòng có cảm ngộ, sáng tạo ra Thu Thủy Quyết này, đúng làkhiến người khác kính nể. Nhưng đó là cảm ngộ của ông ấy, ngươi luyện cótốt đến đâu, sử dụng quen thuộc tới mức nào, nhưng cuối cùng vẫn kémNho Tiên một chút. Thứ hai, mùa thu nước dâng, trăm con sông đổ vềHoàng Hà, như vậy vẫn chưa đủ.”“Thế nào thì mới đủ?” Bách Lý Đông Quân hỏi.“Ngươi nhìn làn nước từ ngàn trượng chảy xuống, chỉ riêng âm thanh đãnhư ngàn vạn tuấn mã đạp nát hoang nguyên; ngươi nhìn biển cả mênhmông vô tận, cho dù sử dụng con thuyền nhanh nhất, ngày đi ngàn dặm, đimột năm, đi mười năm, ngươi vẫn không thể đi hết mọi vùng biển, ngươinhìn vạn vật muôn màu trong sóng nước, trên đời có bao nhiêu cảnh sắcchưa từng ngắm, bao nhiếu sự vật chưa từng xem, như vậy có đủ không?”Mạc Y hỏi.Bách Lý Đông Quân suy nghĩ một chút: “Ngươi nói là... biển cả này?”“Đúng vậy, mùa thu nước dâng, Hà Bá ngạo nghễ, nhưng đứng trước biểncả vẫn chỉ thấy lực bất tòng tâm. Nhưng trên biển có cả ngàn sóng triều,đúng là bao la hùng vĩ, nhưng ngươi thấy đã đủ chưa?” Mạc Y lại hỏi.Bách Lý Đông Quân suy nghĩ: “Ngươi đã nói vậy, thế thì chắc chắn vẫn chưađủ.”“Ha ha ha ha. Có đủ hay không, ngươi phải tự thấy.” Mạc Y cười nói: “Hảingoại tiên sơn, Bồng Lai chi đảo, lần trước ngươi tới đây vẫn còn thấy quáít. Vậy thì cho ngươi thấy cực cảnh trong thiên hạ, ngươi sẽ hiểu được thếnào là đủ, thế nào là không đủ.”“Nội lực không còn, thế thì luyện lại, đâu phải chuyện lớn lao gì.”“Nhưng đã muốn luyện, thì phải luyện càng nhanh, luyện càng tốt hơn.”Bách Lý Đông Quân hạ giọng nói: “Ta có một vị bằng hữu, hắn...”“Mỗi người đều có vận mệnh của mình, cũng có lựa chọn của bản thân.”Mạc Y hạ giọng nói.“Ta sợ hắn đi lầm đường.”“Chỉ cần chưa đi hết đường, vẫn có thể quay đầu!”

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… “Không chữa được!” Nguyệt Dao kinh hãi, vốn dĩ cô thấy lão đạo trưởngnày tỏa ra tiên khí, đúng với câu nói ‘ngoài biển có tiên nhân’ của Bách LýĐông Quân, lo lắng trong lòng vốn đã buông xuống. Nhưng lão đạo trưởnglại nói là ‘không chữa được’, khiến cô không cách nào tiếp nhận.“Đương nhiên là không chữa được. Nội lực bị hút đi rồi, muốn lấy lại cókhác gì người chết sống lại, máu thịt sinh ra trên xương trắng. Ta chỉ làphàm nhân, đương nhiên không làm được.” Thần sắc lão đạo trưởng vẫnlạnh nhạt, dường như không hề tiếc nuối vì mình không chữa được.Bách Lý Đông Quân lại không hề kinh ngạc, chỉ gật nhẹ đầu: “Ta hiểu.’“Hiểu là sao!” Nguyệt Dao vốn luôn bình tĩnh nhưng lúc này cũng khó màgiấu nổi cảm xúc mất mát trong lòng: “Chúng ta đi ngàn dặm xa xôi tới đây,cuối cùng lại chẳng có cách nào à?”“Người còn đứng được, kinh mạch chưa phế, võ công có thể học lại, nộicông có thể luyện lại. Chẳng qua cần một chút thời gian. Từ nhỏ ngươi đãđược Nho Tiên Cổ Trần rèn luyện thân thể theo phương pháp dược tu, lạithêm võ mạch bẩm sinh, cho nên mấy năm qua tốc độ tiến bộ vượt xanhưng người khác. Bây giờ từ trên đỉnh núi rơi xuống, chưa chắc đã làchuyện xấu.” Lão đạo trưởng chậm rãi nói.Bách Lý Đông Quân cười khổ nói: “Thanh Phong chưởng giáo, đừng đùa vớita nữa.”“Không phải ta đang nói đùa. Trước đây Hoàng Long Sơn Thiên Sư quyểntổng cộng có chín phần, mỗi bản là một cảnh giới, lúc đó chúng ta đôngngười, chỉ có một mình Tiểu Tề thấy phần thứ tám chỉ trong có ba năm,những môn nhân khác có người một năm thấy sáu phần, nhưng lại dừngchân ở phần thứ bảy, không thể tiến thêm. Có người thấy được hai phần làkhông tiếp tục tiến bộ. Thế nhưng hắn, chỉ mất có hai năm đã đọc hết támphần, nhưng trước khi đọc phần thứ chín, hắn đột nhiên trở lại tầng thấpnhất trong Tàng Thư Các, đọc lại phần đầu tiên.” Lão đạo trưởng dừng lạimột chút.Bách Lý Đông Quân rất phối hợp: “Sau đó thì sao?”“Sau đó mỗi canh giờ hắn đọc một phần, một ngày một đêm, đọc hết ThiênSư quyển, trở thành Thiên Sư trẻ tuổi nhất của Hoàng Long sơn ta từ khikhai sơn.” Lão đạo trưởng mỉm cười: “Cho nên, có lúc bắt đầu lại từ đầu làcon đường nhanh nhất.”“Xin rửa tai lắng nghe.” Bách Lý Đông Quân cúi người.“Ta mất mười hai năm mới đọc hết Thiên Sư quyển, đáp án mà ngươi muốn,ta không thể đưa ra được.” Lão đạo trưởng nhẹ nhàng vẫy ống tay áo.“Hắn mà hai người đang nói là ai?” Cuối cùng Nguyệt Dao không nhịn đượchỏi.“Là ta.” Một giọng nói ôn hòa vang lên.Lão đạo trưởng mỉm cười, lùi lại một bước, vung ống tay áo, đột nhiên biếnmất tại nơi đó.Nguyệt Dao dụi mắt: “Thế này là sao?”“Vùng đất hư vô, hải ngoại tiên sơn, có rất nhiều thứ khó lòng lý giải.” BáchLý Đông Quân nói nhỏ với cô.“Sư phụ ta tên là Thanh Phong đạo nhân, như vậy tiêu tán như làn gió mátcũng đâu có gì lạ?” Ở nơi lão đạo trưởng vừa biến mất, đột nhiên có mộtngười trẻ tuổi xuất hiện từ khoảng không. Người trẻ tuổi kia mặc trườngbào màu trắng, trường bào bị gió thổi, bay phất phới. Người này nhìnNguyệt Dao nói: “Xin chào cô nương.”Giọng nói ấm áp như làn gió mát lướt nhẹ qua mặt.Nguyệt Dao sửng sốt, không biết nên đáp lại là chào công tử hay chào cônương.Vì gương mặt của người này quá mỹ lệ, Nguyệt Dao từng thấy không ít mỹnam tử ở Bắc Ly, kể cả Bách Lý Đông Quân cũng là một công tử thế gia tuấnlãng thanh tú, thế nhưng người trước mắt lại đẹp tới quá mức. Làn da trắngtrẻo, mặt như bạch ngọc, nhất là khí tức không dính bụi trần trên người,khiến người ta bỗng thấy ngây ngẩn.“Nhìn phát đơ luôn rồi?” Bách Lý Đông Quân bất đắc dĩ nói.Nguyệt Dao ngơ ngác, định nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì.Người trẻ tuổi mỉm cười: “Ta tên Mạc Y.”“Mạc Y?” Nguyệt Dao lẩm bẩm.“Ài.” Bách Lý Đông Quân thở dài: “Nguyệt Dao tỷ tỷ, ta cảm thấy nàng làngười mà núi đổ trước mặt vẫn không đổi sắc, sao thấy một mỹ nam tử mànhư mất hồn mất vía vậy?”Nguyệt Dao hơi tức giận, sắc mặt đỏ bừng: “Ta nào có.”“Tiểu Bách Lý.” Mạc Y đột nhiên gọi.Bách Lý Đông Quân nhíu mày nói: “Làm sao?”“Đừng nói năng với người trong lòng mình như vậy.” Mạc Y nói đầy ẩn ý:“Một ngày nào đó cô ấy sẽ trở lại, Tiểu Bách Lý.”Lúc này Nguyệt Dao mới khôi phục tinh thần, thấy Mạc Y mở miệng gọi‘Tiểu Bách Lý’, không khỏi cau mày: “Sao hắn lại gọi ngươi là Tiểu Bách Lý?Trông ngươi còn lớn hơn hắn mấy tuổi ấy.”Bách Lý Đông Quân nhún vai: “Ngươi đừng nhìn vẻ ngoài hắn như thiếuniên mười bảy mười tám tuổi, thật ra hắn đã bốn mươi rồi.”“Đúng là đứa trẻ bất hảo.” Mạc Y không để ý tới vẻ kinh ngạc trong mắtNguyệt Dao, đi tới bên cạnh Bách Lý Đông Quân, đặt tay lên đầu y: “Chẳngtrách võ công lại bị phế.”“Sao cứ nhắc tới chuyện đau lòng của ta thế?” Bách Lý Đông Quân giả bộbuồn bã thất vọng.“Chuyện này có gì mà đau lòng? Nội công mà ngươi tu luyện tên là gì?”Mạc Y hỏi.Bách Lý Đông Quân sửng sốt, trả lời: “Thu Thủy Quyết.”“Mùa thu khi nước dâng, cả trăm con sông đổ dồn ra Hoàng Hà, dòng nướcmênh mông, tới nỗi đứng bờ bên đây nhìn qua bờ bên kia không phân biệtđược bò với ngựa. Đây đúng là một môn nội công rất lợi hại, nhưng vẫnchưa đủ.” Mạc Y vung ống tay áo: “Nho Tiên Cổ Trần thấy làn nước mùa thuchảy qua, trong lòng có cảm ngộ, sáng tạo ra Thu Thủy Quyết này, đúng làkhiến người khác kính nể. Nhưng đó là cảm ngộ của ông ấy, ngươi luyện cótốt đến đâu, sử dụng quen thuộc tới mức nào, nhưng cuối cùng vẫn kémNho Tiên một chút. Thứ hai, mùa thu nước dâng, trăm con sông đổ vềHoàng Hà, như vậy vẫn chưa đủ.”“Thế nào thì mới đủ?” Bách Lý Đông Quân hỏi.“Ngươi nhìn làn nước từ ngàn trượng chảy xuống, chỉ riêng âm thanh đãnhư ngàn vạn tuấn mã đạp nát hoang nguyên; ngươi nhìn biển cả mênhmông vô tận, cho dù sử dụng con thuyền nhanh nhất, ngày đi ngàn dặm, đimột năm, đi mười năm, ngươi vẫn không thể đi hết mọi vùng biển, ngươinhìn vạn vật muôn màu trong sóng nước, trên đời có bao nhiêu cảnh sắcchưa từng ngắm, bao nhiếu sự vật chưa từng xem, như vậy có đủ không?”Mạc Y hỏi.Bách Lý Đông Quân suy nghĩ một chút: “Ngươi nói là... biển cả này?”“Đúng vậy, mùa thu nước dâng, Hà Bá ngạo nghễ, nhưng đứng trước biểncả vẫn chỉ thấy lực bất tòng tâm. Nhưng trên biển có cả ngàn sóng triều,đúng là bao la hùng vĩ, nhưng ngươi thấy đã đủ chưa?” Mạc Y lại hỏi.Bách Lý Đông Quân suy nghĩ: “Ngươi đã nói vậy, thế thì chắc chắn vẫn chưađủ.”“Ha ha ha ha. Có đủ hay không, ngươi phải tự thấy.” Mạc Y cười nói: “Hảingoại tiên sơn, Bồng Lai chi đảo, lần trước ngươi tới đây vẫn còn thấy quáít. Vậy thì cho ngươi thấy cực cảnh trong thiên hạ, ngươi sẽ hiểu được thếnào là đủ, thế nào là không đủ.”“Nội lực không còn, thế thì luyện lại, đâu phải chuyện lớn lao gì.”“Nhưng đã muốn luyện, thì phải luyện càng nhanh, luyện càng tốt hơn.”Bách Lý Đông Quân hạ giọng nói: “Ta có một vị bằng hữu, hắn...”“Mỗi người đều có vận mệnh của mình, cũng có lựa chọn của bản thân.”Mạc Y hạ giọng nói.“Ta sợ hắn đi lầm đường.”“Chỉ cần chưa đi hết đường, vẫn có thể quay đầu!”

Chương 304: Tiên nhân áo trắng