Tác giả:

Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…

Chương 320: Tử khí đông lai

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Núi cao biển rộng, không biết ngày gặp lại.Đột nhiên trong núi vang lên tiếng sáo, trong màn đêm lạnh lẽo u tối này,bỗng nhiều thêm cảm giác buồn bã chán chường.Trong lều vải, Bách Lý Đông Quân ngồi bên bàn, uống từng chén một,không nói gì thêm. Diệp Tiểu Phàm im lặng một lúc lâu rồi cầm kiếm chạyra ngoài, nhưng chỉ thấy núi non mênh mông, đâu còn bóng dáng DiệpĐỉnh Chi.Lý Hàn Y nhíu mày: “Ai lại đi thổi sáo trong thời điểm này?”Tư Không Trường Phong đặt trường thương lên bàn, ngồi đối diện với BáchLý Đông Quân, uống cùng y: “Tiếng sáo này rất êm tai, đối phương cũngkhông có địch ý, cứ để nghe đi.”Chỉ có Nguyệt Dao thần sắc hơi đổi, nhìn Bách Lý Đông Quân một cái, vénrèm chiếc lều, đi ra ngoài.Trên đỉnh núi, một người trẻ tuổi mặc áo tím đang đứng đó, khoanh nàynhìn lều vải trong núi. “Vừa rồi giáo chủ đi vào trong lều, nhưng ngoài sátkhí trong một khoảnh khắc, hình như bên trong không có động tĩnh gì.”Bên cạnh hắn, đệ tử tóc trắng đang nhắm mắt thổi sáo, giai điệu dudương...“Là giai điệu của cố hương.” Nguyệt Dao bước từng bước một lên đỉnh núi:“Đã lâu không được nghe.”Nam tử tóc trắng buông cây sáo xuống, nam tử áo tím quay người.Ba người đứng trong núi, không nói gì với nhau, chỉ có gió núi vén tà áo họbay phất phới.“Tiểu thư.” Nam tử tóc trắng thở dài một tiếng, quỳ một gối, nắm tay phảiđặt xuống đất, cung kính thi lễ.“Tiểu thư.” Người áo tím cũng thi lễ theo.Nguyệt Dao mỉm cười: “Ta còn là tiểu thư của các ngươi ư? Bạch Phát Tiên,Tử Y Hầu?”Bạch Phát Tiên cười nói: “Tiểu thư mãi mãi là tiểu thư, cho dù là giáo chủ đinữa, nếu dám động tới một sợi tóc của tiểu thư, ta sẽ lập tức rút kiếm vớihắn.”Nguyệt Dao đi tới vỗ vai Bạch Phát Tiên: “Kỳ Tuyên, vẫn hăng hái như vậy.Nhưng vì sao các ngươi đã đứng bên cạnh ta mà vẫn rút kiếm với Bắc Ly?”Bạch Phát Tiên cười khổ:”Lúc trước không muốn nghe lệnh Vô Tướng sứ làvì ta cảm thấy hắn không thể dẫn dắt chúng ta chiến thắng Bắc Ly, mộngphục quốc của bọn họ chỉ dẫn chúng ta đi về phía diệt vong. Nhưng hômnay Diệp giáo chủ liên hợp thế lực ba mươi hai tông môn vực ngoại, chỉmấy năm ngắn ngủi mà hắn đã làm được rất nhiều chuyện khó tin, ta và TửY đều đồng ý theo hắn.”“Nam nhân không phải lúc nào cũng nên tôn thờ cường giả, phải đi lên conđường anh hùng của mình.” Nguyệt Dao thở dài một tiếng, đi tới vách núi,nhìn xuống bên dưới.Bạch Phát Tiên đặt tay lên thanh ngọc kiếm bên hông: “Không ai muốn ở lạivùng đất nghèo nàn ấy cả đời.”Tử Y Hầu đột nhiên nói: “Chúng ta tới đây vốn định đón thiểu thư về. Thếnhưng còn chưa mở lời đã biết chuyện này là không thể.”Nguyệt Dao không quay đầu lại:”Ta không muốn thấy bất cứ chiến tranhnào nữa, tuy ta thừa nhận Diệp Đỉnh Chi hiện giờ có cơ hội dẫn dắt di dânBắc Khuyết trở lại đại lục.”“Tiểu thư thương xót cho thế nhân, chúng ta vẫn hiểu, nhưng trên đời nàykhông phải ai cũng không có tư tâm.” Tử Y Hầu trầm giọng nói:”Ta có tưtâm, Bạch Phát có tư tâm, ba mươi hai tông môn ngoại vực cũng có tư tâm.Tiểu thư cũng có tư tâm chứ?”“Ồ? Tư tâm của ta là gì?” Nguyệt Dao hỏi.“Tư tâm của tiểu thư là Bách Lý Đông Quân.” Tử Y Hầu chậm rãi nói.Nguyệt Dao mỉm cười, vén lọn tóc mai bị gió thổi tung: “Vậy à, cũng khôngsai.”“Ma giáo sẽ nhanh chóng khởi xướng đông chinh, đến lúc đó nếu gặp tiểuthư, chỉ mong các ngươi nhường đường.” Bạch Phát Tiên xoay người, vỗnhẹ lên thanh ngọc kiếm bên hông: “Bây giờ kiếm pháp của ta đã rấtmạnh.”Tử Y Hầu mỉm cười, giang tay áo, cuồng phong gầm thét giữa núi non: “TửKhí Đông Lai của ta cũng luyện tới tầng thứ bảy.”“Biết các ngươi lợi hại rồi.” Nguyệt Dao xoay người cười khanh khách.Bạch Phát Tiên lại ngây ngốc đứng nhìn, một lúc lâu sau vẫn không hề cửđộng.“Đừng có nhìn nữa, tiểu thư mà ngươi thích đã đi theo người khác rồi.” Tử YHầu vỗ vai hắn: “Tiểu thư, Bạch Phát vẫn luôn thích cô.”Nguyệt Dao gật nhẹ đầu: “Ta biết.”Tử Y Hầu đột nhiên hắng giọng một cái: “Ta cũng luôn thích tiểu thư.”Nguyệt Dao khẽ nhướn mày: ”Thế à? Sao chẳng nhìn ra được. Ta còn tưởngngươi thích Bạch Phát cơ.”Bạch Phát Tiên thầm giật mình, tránh né bàn tay Tử Y Hầu đặt trên vai mình:“Ta coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại?.”“Ta thích tiểu thư từ nhỏ, chẳng qua là từ rất lâu rồi Bạch Phát đã nói vớimọi người là hắn thích cô, cho nên ta luôn giấu trong lòng. Nhưng bây giờtiểu thư đã yêu người khác, ta cũng không cần giấu nữa.” Tử Y Hầu độtnhiên mỉm cười dịu dàng: “Tiểu thư, ta thích cô.”Bạch Phát Tiên vỗ kiếm bên hông: “Có muốn đánh một trận không?”“Có thắng thì tiểu thư cũng không theo chúng ta.” Tử Y Hầu xoay người,trực tiếp xuống núi: “Đi thôi.”Bạch Phát Tiên cúi người với Nguyệt Dao: “Tiểu thư, Bạch Phát đi đây.”“Trước khi đi, có thể cho ta một lời hứa không?” Nguyệt Dao hỏi.Bạch Phát Tiên gật đầu: “Muôn chết không chối từ.”“Không sợ ta đưa ra hứa hẹn khó mà hoàn thành à?”“Tiểu thư là người thông minh hiểu biết, sẽ không nói ra yêu cầu như vậy.”“Ví dụ như bảo ngươi rời khỏi Ma giáo, trở lại Bắc Ly thì sao!”“Thế thì ta rời, ta về!” Bạch Phát Tiên nghiêm mặt nói.“Được rồi, ngươi nói đúng, ta sẽ không bắt ngươi hứa chuyện gì khiếnngươi khó xử, ta chỉ hy vọng...” Nguyệt Dao cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “... giúpta bảo vệ Nguyệt Khanh.”“Được.” Bạch Phát Tiên gật nhẹ đầu, sau đó tung người nhảy lên, đuổi theoTử Y Hầu.“Tiểu thư nhờ ngươi bảo vệ Nguyệt Khanh tiểu thư?” Tử Y Hầu hạ giọnghỏi.“Đúng vậy, nhưng bây giờ Nguyệt Khanh có đáng cho chúng ta bảo vệkhông?” Bạch Phát Tiên lẩm bẩm.“Tuy giống nhau như đúc, nhưng có lúc lại thấy muốn giết cô ta.” Bạch PhátTiên lập tức rút thanh ngọc kiếm, chỉ thẳng vào một người đang đi trên núi.Đó là một thư sinh trẻ tuổi, cõng một rương sách cao ngất, trên rương sáchcòn cắm một thanh trường kiếm thanh tú.“Huynh đài, sao lại rút kiếm với ta?” Thư sinh ngẩng đầu lên hỏi.“Ngươi là ai?” Bạch Phát Tiên hỏi.Thư sinh hắng giọng một cái: “Ta tên là Tạ Tuyên.”Bạch Phát Tiên nhíu mày suy nghĩ: “Chưa từng nghe danh.”“Kiếm của ngươi rất đẹp.” Tạ Tuyên quan sát cẩn thận trường kiếm củaBạch Phát Tiên, tán thưởng một tiếng: “Đẹp hơn kiếm của ta nhiều.”Bạch Phát Tiên thu kiếm: “Cảm ơn.”Tạ Tuyên rảo bước đi qua bên cạnh Bạch Phát Tiên, phẩy trường bào, thảnnhiên nói: “Nhưng bây giờ không phải lúc, không thì rất muốn thử kiếm củangươi.”Tử Y Hầu giật mình: “Thân pháp nhanh quá.”Bạch Phát Tiên lau mồ hôi lạnh trên trán: “Nếu có cơ hội.”“Cáo từ, mà ngươi tên là gì.”“Ta tên Mạc Kỳ Tuyên.”Tạ Tuyên suy nghĩ: “Thế thì gọi là Mỹ Kiếm Mạc Kỳ Tuyên đi.”

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Núi cao biển rộng, không biết ngày gặp lại.Đột nhiên trong núi vang lên tiếng sáo, trong màn đêm lạnh lẽo u tối này,bỗng nhiều thêm cảm giác buồn bã chán chường.Trong lều vải, Bách Lý Đông Quân ngồi bên bàn, uống từng chén một,không nói gì thêm. Diệp Tiểu Phàm im lặng một lúc lâu rồi cầm kiếm chạyra ngoài, nhưng chỉ thấy núi non mênh mông, đâu còn bóng dáng DiệpĐỉnh Chi.Lý Hàn Y nhíu mày: “Ai lại đi thổi sáo trong thời điểm này?”Tư Không Trường Phong đặt trường thương lên bàn, ngồi đối diện với BáchLý Đông Quân, uống cùng y: “Tiếng sáo này rất êm tai, đối phương cũngkhông có địch ý, cứ để nghe đi.”Chỉ có Nguyệt Dao thần sắc hơi đổi, nhìn Bách Lý Đông Quân một cái, vénrèm chiếc lều, đi ra ngoài.Trên đỉnh núi, một người trẻ tuổi mặc áo tím đang đứng đó, khoanh nàynhìn lều vải trong núi. “Vừa rồi giáo chủ đi vào trong lều, nhưng ngoài sátkhí trong một khoảnh khắc, hình như bên trong không có động tĩnh gì.”Bên cạnh hắn, đệ tử tóc trắng đang nhắm mắt thổi sáo, giai điệu dudương...“Là giai điệu của cố hương.” Nguyệt Dao bước từng bước một lên đỉnh núi:“Đã lâu không được nghe.”Nam tử tóc trắng buông cây sáo xuống, nam tử áo tím quay người.Ba người đứng trong núi, không nói gì với nhau, chỉ có gió núi vén tà áo họbay phất phới.“Tiểu thư.” Nam tử tóc trắng thở dài một tiếng, quỳ một gối, nắm tay phảiđặt xuống đất, cung kính thi lễ.“Tiểu thư.” Người áo tím cũng thi lễ theo.Nguyệt Dao mỉm cười: “Ta còn là tiểu thư của các ngươi ư? Bạch Phát Tiên,Tử Y Hầu?”Bạch Phát Tiên cười nói: “Tiểu thư mãi mãi là tiểu thư, cho dù là giáo chủ đinữa, nếu dám động tới một sợi tóc của tiểu thư, ta sẽ lập tức rút kiếm vớihắn.”Nguyệt Dao đi tới vỗ vai Bạch Phát Tiên: “Kỳ Tuyên, vẫn hăng hái như vậy.Nhưng vì sao các ngươi đã đứng bên cạnh ta mà vẫn rút kiếm với Bắc Ly?”Bạch Phát Tiên cười khổ:”Lúc trước không muốn nghe lệnh Vô Tướng sứ làvì ta cảm thấy hắn không thể dẫn dắt chúng ta chiến thắng Bắc Ly, mộngphục quốc của bọn họ chỉ dẫn chúng ta đi về phía diệt vong. Nhưng hômnay Diệp giáo chủ liên hợp thế lực ba mươi hai tông môn vực ngoại, chỉmấy năm ngắn ngủi mà hắn đã làm được rất nhiều chuyện khó tin, ta và TửY đều đồng ý theo hắn.”“Nam nhân không phải lúc nào cũng nên tôn thờ cường giả, phải đi lên conđường anh hùng của mình.” Nguyệt Dao thở dài một tiếng, đi tới vách núi,nhìn xuống bên dưới.Bạch Phát Tiên đặt tay lên thanh ngọc kiếm bên hông: “Không ai muốn ở lạivùng đất nghèo nàn ấy cả đời.”Tử Y Hầu đột nhiên nói: “Chúng ta tới đây vốn định đón thiểu thư về. Thếnhưng còn chưa mở lời đã biết chuyện này là không thể.”Nguyệt Dao không quay đầu lại:”Ta không muốn thấy bất cứ chiến tranhnào nữa, tuy ta thừa nhận Diệp Đỉnh Chi hiện giờ có cơ hội dẫn dắt di dânBắc Khuyết trở lại đại lục.”“Tiểu thư thương xót cho thế nhân, chúng ta vẫn hiểu, nhưng trên đời nàykhông phải ai cũng không có tư tâm.” Tử Y Hầu trầm giọng nói:”Ta có tưtâm, Bạch Phát có tư tâm, ba mươi hai tông môn ngoại vực cũng có tư tâm.Tiểu thư cũng có tư tâm chứ?”“Ồ? Tư tâm của ta là gì?” Nguyệt Dao hỏi.“Tư tâm của tiểu thư là Bách Lý Đông Quân.” Tử Y Hầu chậm rãi nói.Nguyệt Dao mỉm cười, vén lọn tóc mai bị gió thổi tung: “Vậy à, cũng khôngsai.”“Ma giáo sẽ nhanh chóng khởi xướng đông chinh, đến lúc đó nếu gặp tiểuthư, chỉ mong các ngươi nhường đường.” Bạch Phát Tiên xoay người, vỗnhẹ lên thanh ngọc kiếm bên hông: “Bây giờ kiếm pháp của ta đã rấtmạnh.”Tử Y Hầu mỉm cười, giang tay áo, cuồng phong gầm thét giữa núi non: “TửKhí Đông Lai của ta cũng luyện tới tầng thứ bảy.”“Biết các ngươi lợi hại rồi.” Nguyệt Dao xoay người cười khanh khách.Bạch Phát Tiên lại ngây ngốc đứng nhìn, một lúc lâu sau vẫn không hề cửđộng.“Đừng có nhìn nữa, tiểu thư mà ngươi thích đã đi theo người khác rồi.” Tử YHầu vỗ vai hắn: “Tiểu thư, Bạch Phát vẫn luôn thích cô.”Nguyệt Dao gật nhẹ đầu: “Ta biết.”Tử Y Hầu đột nhiên hắng giọng một cái: “Ta cũng luôn thích tiểu thư.”Nguyệt Dao khẽ nhướn mày: ”Thế à? Sao chẳng nhìn ra được. Ta còn tưởngngươi thích Bạch Phát cơ.”Bạch Phát Tiên thầm giật mình, tránh né bàn tay Tử Y Hầu đặt trên vai mình:“Ta coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại?.”“Ta thích tiểu thư từ nhỏ, chẳng qua là từ rất lâu rồi Bạch Phát đã nói vớimọi người là hắn thích cô, cho nên ta luôn giấu trong lòng. Nhưng bây giờtiểu thư đã yêu người khác, ta cũng không cần giấu nữa.” Tử Y Hầu độtnhiên mỉm cười dịu dàng: “Tiểu thư, ta thích cô.”Bạch Phát Tiên vỗ kiếm bên hông: “Có muốn đánh một trận không?”“Có thắng thì tiểu thư cũng không theo chúng ta.” Tử Y Hầu xoay người,trực tiếp xuống núi: “Đi thôi.”Bạch Phát Tiên cúi người với Nguyệt Dao: “Tiểu thư, Bạch Phát đi đây.”“Trước khi đi, có thể cho ta một lời hứa không?” Nguyệt Dao hỏi.Bạch Phát Tiên gật đầu: “Muôn chết không chối từ.”“Không sợ ta đưa ra hứa hẹn khó mà hoàn thành à?”“Tiểu thư là người thông minh hiểu biết, sẽ không nói ra yêu cầu như vậy.”“Ví dụ như bảo ngươi rời khỏi Ma giáo, trở lại Bắc Ly thì sao!”“Thế thì ta rời, ta về!” Bạch Phát Tiên nghiêm mặt nói.“Được rồi, ngươi nói đúng, ta sẽ không bắt ngươi hứa chuyện gì khiếnngươi khó xử, ta chỉ hy vọng...” Nguyệt Dao cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “... giúpta bảo vệ Nguyệt Khanh.”“Được.” Bạch Phát Tiên gật nhẹ đầu, sau đó tung người nhảy lên, đuổi theoTử Y Hầu.“Tiểu thư nhờ ngươi bảo vệ Nguyệt Khanh tiểu thư?” Tử Y Hầu hạ giọnghỏi.“Đúng vậy, nhưng bây giờ Nguyệt Khanh có đáng cho chúng ta bảo vệkhông?” Bạch Phát Tiên lẩm bẩm.“Tuy giống nhau như đúc, nhưng có lúc lại thấy muốn giết cô ta.” Bạch PhátTiên lập tức rút thanh ngọc kiếm, chỉ thẳng vào một người đang đi trên núi.Đó là một thư sinh trẻ tuổi, cõng một rương sách cao ngất, trên rương sáchcòn cắm một thanh trường kiếm thanh tú.“Huynh đài, sao lại rút kiếm với ta?” Thư sinh ngẩng đầu lên hỏi.“Ngươi là ai?” Bạch Phát Tiên hỏi.Thư sinh hắng giọng một cái: “Ta tên là Tạ Tuyên.”Bạch Phát Tiên nhíu mày suy nghĩ: “Chưa từng nghe danh.”“Kiếm của ngươi rất đẹp.” Tạ Tuyên quan sát cẩn thận trường kiếm củaBạch Phát Tiên, tán thưởng một tiếng: “Đẹp hơn kiếm của ta nhiều.”Bạch Phát Tiên thu kiếm: “Cảm ơn.”Tạ Tuyên rảo bước đi qua bên cạnh Bạch Phát Tiên, phẩy trường bào, thảnnhiên nói: “Nhưng bây giờ không phải lúc, không thì rất muốn thử kiếm củangươi.”Tử Y Hầu giật mình: “Thân pháp nhanh quá.”Bạch Phát Tiên lau mồ hôi lạnh trên trán: “Nếu có cơ hội.”“Cáo từ, mà ngươi tên là gì.”“Ta tên Mạc Kỳ Tuyên.”Tạ Tuyên suy nghĩ: “Thế thì gọi là Mỹ Kiếm Mạc Kỳ Tuyên đi.”

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Núi cao biển rộng, không biết ngày gặp lại.Đột nhiên trong núi vang lên tiếng sáo, trong màn đêm lạnh lẽo u tối này,bỗng nhiều thêm cảm giác buồn bã chán chường.Trong lều vải, Bách Lý Đông Quân ngồi bên bàn, uống từng chén một,không nói gì thêm. Diệp Tiểu Phàm im lặng một lúc lâu rồi cầm kiếm chạyra ngoài, nhưng chỉ thấy núi non mênh mông, đâu còn bóng dáng DiệpĐỉnh Chi.Lý Hàn Y nhíu mày: “Ai lại đi thổi sáo trong thời điểm này?”Tư Không Trường Phong đặt trường thương lên bàn, ngồi đối diện với BáchLý Đông Quân, uống cùng y: “Tiếng sáo này rất êm tai, đối phương cũngkhông có địch ý, cứ để nghe đi.”Chỉ có Nguyệt Dao thần sắc hơi đổi, nhìn Bách Lý Đông Quân một cái, vénrèm chiếc lều, đi ra ngoài.Trên đỉnh núi, một người trẻ tuổi mặc áo tím đang đứng đó, khoanh nàynhìn lều vải trong núi. “Vừa rồi giáo chủ đi vào trong lều, nhưng ngoài sátkhí trong một khoảnh khắc, hình như bên trong không có động tĩnh gì.”Bên cạnh hắn, đệ tử tóc trắng đang nhắm mắt thổi sáo, giai điệu dudương...“Là giai điệu của cố hương.” Nguyệt Dao bước từng bước một lên đỉnh núi:“Đã lâu không được nghe.”Nam tử tóc trắng buông cây sáo xuống, nam tử áo tím quay người.Ba người đứng trong núi, không nói gì với nhau, chỉ có gió núi vén tà áo họbay phất phới.“Tiểu thư.” Nam tử tóc trắng thở dài một tiếng, quỳ một gối, nắm tay phảiđặt xuống đất, cung kính thi lễ.“Tiểu thư.” Người áo tím cũng thi lễ theo.Nguyệt Dao mỉm cười: “Ta còn là tiểu thư của các ngươi ư? Bạch Phát Tiên,Tử Y Hầu?”Bạch Phát Tiên cười nói: “Tiểu thư mãi mãi là tiểu thư, cho dù là giáo chủ đinữa, nếu dám động tới một sợi tóc của tiểu thư, ta sẽ lập tức rút kiếm vớihắn.”Nguyệt Dao đi tới vỗ vai Bạch Phát Tiên: “Kỳ Tuyên, vẫn hăng hái như vậy.Nhưng vì sao các ngươi đã đứng bên cạnh ta mà vẫn rút kiếm với Bắc Ly?”Bạch Phát Tiên cười khổ:”Lúc trước không muốn nghe lệnh Vô Tướng sứ làvì ta cảm thấy hắn không thể dẫn dắt chúng ta chiến thắng Bắc Ly, mộngphục quốc của bọn họ chỉ dẫn chúng ta đi về phía diệt vong. Nhưng hômnay Diệp giáo chủ liên hợp thế lực ba mươi hai tông môn vực ngoại, chỉmấy năm ngắn ngủi mà hắn đã làm được rất nhiều chuyện khó tin, ta và TửY đều đồng ý theo hắn.”“Nam nhân không phải lúc nào cũng nên tôn thờ cường giả, phải đi lên conđường anh hùng của mình.” Nguyệt Dao thở dài một tiếng, đi tới vách núi,nhìn xuống bên dưới.Bạch Phát Tiên đặt tay lên thanh ngọc kiếm bên hông: “Không ai muốn ở lạivùng đất nghèo nàn ấy cả đời.”Tử Y Hầu đột nhiên nói: “Chúng ta tới đây vốn định đón thiểu thư về. Thếnhưng còn chưa mở lời đã biết chuyện này là không thể.”Nguyệt Dao không quay đầu lại:”Ta không muốn thấy bất cứ chiến tranhnào nữa, tuy ta thừa nhận Diệp Đỉnh Chi hiện giờ có cơ hội dẫn dắt di dânBắc Khuyết trở lại đại lục.”“Tiểu thư thương xót cho thế nhân, chúng ta vẫn hiểu, nhưng trên đời nàykhông phải ai cũng không có tư tâm.” Tử Y Hầu trầm giọng nói:”Ta có tưtâm, Bạch Phát có tư tâm, ba mươi hai tông môn ngoại vực cũng có tư tâm.Tiểu thư cũng có tư tâm chứ?”“Ồ? Tư tâm của ta là gì?” Nguyệt Dao hỏi.“Tư tâm của tiểu thư là Bách Lý Đông Quân.” Tử Y Hầu chậm rãi nói.Nguyệt Dao mỉm cười, vén lọn tóc mai bị gió thổi tung: “Vậy à, cũng khôngsai.”“Ma giáo sẽ nhanh chóng khởi xướng đông chinh, đến lúc đó nếu gặp tiểuthư, chỉ mong các ngươi nhường đường.” Bạch Phát Tiên xoay người, vỗnhẹ lên thanh ngọc kiếm bên hông: “Bây giờ kiếm pháp của ta đã rấtmạnh.”Tử Y Hầu mỉm cười, giang tay áo, cuồng phong gầm thét giữa núi non: “TửKhí Đông Lai của ta cũng luyện tới tầng thứ bảy.”“Biết các ngươi lợi hại rồi.” Nguyệt Dao xoay người cười khanh khách.Bạch Phát Tiên lại ngây ngốc đứng nhìn, một lúc lâu sau vẫn không hề cửđộng.“Đừng có nhìn nữa, tiểu thư mà ngươi thích đã đi theo người khác rồi.” Tử YHầu vỗ vai hắn: “Tiểu thư, Bạch Phát vẫn luôn thích cô.”Nguyệt Dao gật nhẹ đầu: “Ta biết.”Tử Y Hầu đột nhiên hắng giọng một cái: “Ta cũng luôn thích tiểu thư.”Nguyệt Dao khẽ nhướn mày: ”Thế à? Sao chẳng nhìn ra được. Ta còn tưởngngươi thích Bạch Phát cơ.”Bạch Phát Tiên thầm giật mình, tránh né bàn tay Tử Y Hầu đặt trên vai mình:“Ta coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại?.”“Ta thích tiểu thư từ nhỏ, chẳng qua là từ rất lâu rồi Bạch Phát đã nói vớimọi người là hắn thích cô, cho nên ta luôn giấu trong lòng. Nhưng bây giờtiểu thư đã yêu người khác, ta cũng không cần giấu nữa.” Tử Y Hầu độtnhiên mỉm cười dịu dàng: “Tiểu thư, ta thích cô.”Bạch Phát Tiên vỗ kiếm bên hông: “Có muốn đánh một trận không?”“Có thắng thì tiểu thư cũng không theo chúng ta.” Tử Y Hầu xoay người,trực tiếp xuống núi: “Đi thôi.”Bạch Phát Tiên cúi người với Nguyệt Dao: “Tiểu thư, Bạch Phát đi đây.”“Trước khi đi, có thể cho ta một lời hứa không?” Nguyệt Dao hỏi.Bạch Phát Tiên gật đầu: “Muôn chết không chối từ.”“Không sợ ta đưa ra hứa hẹn khó mà hoàn thành à?”“Tiểu thư là người thông minh hiểu biết, sẽ không nói ra yêu cầu như vậy.”“Ví dụ như bảo ngươi rời khỏi Ma giáo, trở lại Bắc Ly thì sao!”“Thế thì ta rời, ta về!” Bạch Phát Tiên nghiêm mặt nói.“Được rồi, ngươi nói đúng, ta sẽ không bắt ngươi hứa chuyện gì khiếnngươi khó xử, ta chỉ hy vọng...” Nguyệt Dao cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “... giúpta bảo vệ Nguyệt Khanh.”“Được.” Bạch Phát Tiên gật nhẹ đầu, sau đó tung người nhảy lên, đuổi theoTử Y Hầu.“Tiểu thư nhờ ngươi bảo vệ Nguyệt Khanh tiểu thư?” Tử Y Hầu hạ giọnghỏi.“Đúng vậy, nhưng bây giờ Nguyệt Khanh có đáng cho chúng ta bảo vệkhông?” Bạch Phát Tiên lẩm bẩm.“Tuy giống nhau như đúc, nhưng có lúc lại thấy muốn giết cô ta.” Bạch PhátTiên lập tức rút thanh ngọc kiếm, chỉ thẳng vào một người đang đi trên núi.Đó là một thư sinh trẻ tuổi, cõng một rương sách cao ngất, trên rương sáchcòn cắm một thanh trường kiếm thanh tú.“Huynh đài, sao lại rút kiếm với ta?” Thư sinh ngẩng đầu lên hỏi.“Ngươi là ai?” Bạch Phát Tiên hỏi.Thư sinh hắng giọng một cái: “Ta tên là Tạ Tuyên.”Bạch Phát Tiên nhíu mày suy nghĩ: “Chưa từng nghe danh.”“Kiếm của ngươi rất đẹp.” Tạ Tuyên quan sát cẩn thận trường kiếm củaBạch Phát Tiên, tán thưởng một tiếng: “Đẹp hơn kiếm của ta nhiều.”Bạch Phát Tiên thu kiếm: “Cảm ơn.”Tạ Tuyên rảo bước đi qua bên cạnh Bạch Phát Tiên, phẩy trường bào, thảnnhiên nói: “Nhưng bây giờ không phải lúc, không thì rất muốn thử kiếm củangươi.”Tử Y Hầu giật mình: “Thân pháp nhanh quá.”Bạch Phát Tiên lau mồ hôi lạnh trên trán: “Nếu có cơ hội.”“Cáo từ, mà ngươi tên là gì.”“Ta tên Mạc Kỳ Tuyên.”Tạ Tuyên suy nghĩ: “Thế thì gọi là Mỹ Kiếm Mạc Kỳ Tuyên đi.”

Chương 320: Tử khí đông lai