Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 324: Khí vận hoàng thành
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Khâm Thiên Giám.Sau đợt bế quan dài tới bảy ngày, quốc sư Tề Thiên Trần ra khỏi Quan Tinhcác, nhìn về phía tây, trầm giọng nói: “Tiến cung.”“Hoàng đế bệ hạ không tuyên triệu.” Một thiên sư bước tới nói.“Phía tây có một luồng sát khí đang đi về đông, nguy hiểm tới quốc vận củaBắc Ly, nhất định phải vào cung.” Tề Thiên Trần phẩy nhẹ phất trần, điểmmũi chân, không hề chờ đợi mà đến thẳng hoàng cung.Hoàng cung.Ngự Thư Phòng.Minh Đức Đế lật quyển sách trên tay, chậm rãi nói: “Cẩn Tuyên, đã có báocáo quân sự hôm nay chưa?”“Vừa đưa từ ngoài cung vào.” Diệp tướng quân Cẩn Tuyên mặc mãng bàomàu tím cúi đầu nói.“Đọc đi.” Minh Đức Đế đặt quyển sách trong tay xuống.“Những thành trì bị đại quân Nam Quyết chiếm đoạt đã được Lang GiaVương thu hồi, hiện tại tuy đại quân Nam Quyết chưa rút lui nhưng đãkhông phải chuyện lớn.” Đầu tiên Cẩn Tuyên mở một tờ báo cáo màu vàngkim, bên trên vẽ một cái nanh sói nhỏ máu.“Lần này Nam Quyết vốn định phô trương thanh thế, Nhược Phong suấtquân, đánh lui Nam Quyết không thành vấn đề.” Minh Đức Đế gật nhẹ đầu.“Phản loạn ở phía tây đã bị trấn áp, tuy có giặc có làm loạn nhưng khônglàm được gì lớn, coi như đã thắng.” Cẩn Tuyên lại mở một tờ báo cáo màubạc, bên trên vẽ một lá cờ rách nát.“Phái Phá Phong Quân đi trấn áp đám giặc cỏ này, đúng là lãng phí.” MinhĐức Đế vẫn rất bình tĩnh.“Về phần phía bắc.” Cẩn Tuyên lại mở một tờ báo cáo, trên báo cáo viếtmột chữ Lôi.Lần này sắc mặt Minh Đức Đế đã có vẻ căng thẳng, không nhịn được nhấnmạnh: “Nói ngắn gọn.”Cẩn Tuyên gật nhẹ đầu: “Lôi tướng quân nói Bắc Man là quân đội đáng sợnhất mà hắn từng gặp, phải gấp mười lần quân đội Nam Quyết, là binhđoàn hổ lang chân chính. Cũng may Lang Gia quân được phái tới dũngmãnh phi thường, lại có quý nhân trợ giúp, đại quân Bắc Man có dũngmãnh hơn nữa thì từ lúc ra quân tới giờ vẫn không thể bước vào lãnh thổBắc Ly, mong bệ hạ cứ yên tâm.”“Quý nhân?” Minh Đức Đế uống một ngụm trà.“Trong báo cáo nói quý nhân tên là Quân Ngọc, tuy chưa bao giờ tới hoàngthành nhưng là đệ tử học đường, bái Lý tiên sinh làm thầy, xếp hạng đầu.”Cẩn Tuyên đọc đến ba chữ ‘Lý tiên sinh’ là dừng lại mất một chút.“Là Lý tiên sinh à.” Minh Đức Đế cười nói: “Vị Lý tiên sinh thiên hạ đệ nhấtnày, cho dù đã biến mất lâu như vậy rồi mà dư uy vẫn còn. Thế thì phía tâybắc thì sao?”“Phía tây bắc cũng có thư đưa tới.” Sau khi Cẩn Tuyên lấy ra tờ báo cáoquân tình thứ ba, tờ thứ tư lại là một bức thư nhăn nhăn nhúm nhúm, chữviết trên đó như rồng bay phượng múa, khó lòng phân biệt.“Phía tây bắc tuy được nhân sĩ võ lâm trấn thủ, nhưng Vô Song Thành là võthành mà hoàng đế khai quốc ngự ban, vốn có chức vụ hộ quốc. Có điều,báo cáo quân tình này đúng là tùy ý.” Minh Đức Đế lắc đầu nói.“không phải Vô Song Thành gửi báo cáo quân tình tới, mà là Tư KhôngTrường Phong của Tuyết Nguyệt thành.” Cẩn Tuyên trả lời.“Chu Tước sứ, chẳng trách.” Minh Đức Đế cười một tiếng: “Trên đó viết gì?”“Trên đó nói, đại quân Ma giáo đã bị ngăn cản, chỉ có năm người phá vòngvây đang lao thẳng tới Thiên Khải Thành, dặn chúng ta thủ vững hoàngthành, nhất định phải bảo vệ an nguy cho bệ hạ.” Cẩn Tuyên thì thầm.“Chỉ có năm người mà thôi, chẳng lẽ còn vào trong hoàng thành giết trẫmđược sao?” Minh Đức Đế nổi giận nói: “Trò cười!”“Trong năm người, có một người tên là Diệp Đỉnh Chi.” Cẩn Tuyên trầmgiọng nói.“Báo! Quốc sư cầu kiến.” Bên ngoài có thái giám hô to, Tề Thiên Trần taycầm phất trần không chờ bệ hạ đáp lại đã bước vào thư phòng.“Bệ hạ.” Tề Thiên Trần cúi người.“Quốc sư tới đây chắc là tính được thiên cơ. Có người định xâm nhập hoàngthành giết trẫm?” Minh Đức Đế khẽ nhíu mày.“Vâng, mời bệ hạ vào Thiên Kiếm các tránh tạm.” Tề Thiên Trần nói.Minh Đức Đế lắc đầu: “Không.”Tề Thiên Trần và Cẩn Tuyên đều sửng sốt.“Quốc sư có thể tính xem còn bao lâu nữa thì hắn tới hoàng thành lấymạng trẫm không?” Minh Đức Đế cười nói.“Ngay trong hôm nay.” Tề Thiên Trần trả lời.“Được.” Minh Đức Đế đứng dậy, nhẹ nhàng lắc tay áo: “Thế thì ta sẽ tớiThanh Vân đài chờ hắn, hắn muốn giết trẫm thì để hắn tới giết thử xem.”Tề Thiên Trần lắc đầu nói: “Bệ hạ không thể tùy tiện như vậy được, ngườikia có võ công tuyệt thế đấy.”“So với quốc sư thì sao?” Minh Đức Đế hỏi.“Hơn xa ta.” Tề Thiên Trần thở dài.“Thế thì so với Bạch Hổ sứ thì sao, so với Thanh Long sứ thì sao? So với CẩnTuyên thì sao?” Minh Đức Đế lại hỏi.Tề Thiên Trần trầm ngâm trong chốc lát rồi trả lời: “Trong Tề Thiên Trần,người duy nhất có thể đối phó được với người đó, chỉ có Trọc Thanh côngcông.”“Người trấn thủ hoàng lăng, không thể rời khỏi.” Minh Đức Đế đi qua bêncạnh Tề Thiên Trần, ra tới ngoài cửa: “Cho dù tất cả các ngươi đều khôngđánh được hắn. Nhưng trong hoàng thành vẫn có hơn vạn cấm quânphòng ngự, các ngươi đều ở bên cạnh trẫm, hắn làm sao giết được trẫm?”“Vì sao quốc sư đại nhân không ngăn bệ hạ?” Cẩn Tuyên hỏi đầy ẩn ý.“Quốc vận hoàng thành không thể tổn hại. Nhưng nếu bệ hạ cố ý nghênhđịch, một khi lui bước, quốc vận sẽ bị tổn hại.” Tề Thiên Trần lắc đầu đitheo.Thanh Vân đài.Trên đài cao ở rìa ngoài hoàng cung, Minh Đức Đế đứng thẳng nhìn về xaxăm: “Từ cửa thành tới đây là hơn hai mươi dặm, ngươi nói xem liệu DiệpĐỉnh Chi có đi qua hai mươi dăm này được không?”“Bạch Hổ sứ và Thanh Long sứ đã ở cửa thành chuẩn bị cản hắn.” CẩnTuyên nói: “Hai vị thủ hộ đều là cao thủ cảnh giới Đại Tiêu Dao, chắc hẳnDiệp Đỉnh Chi kia cũng khó lòng phá vây.”“Nếu tứ thủ hộ đều ở đây, chắc chắn hắn không vào được.” Minh Đức Đế hạgiọng nói.Ngoài cửa thành, Bạch Hổ sứ đeo mặt nạ ác quỷ đang nằm đó, hai tay vắtqua đầu, nhìn về phương xa: “Chạy từ chỗ xa như vậy tới, chắc chắn là đangtụ thế, đến nơi này thì kình lực sẽ phóng thích. Nghĩ thôi cũng thấy đángsợ.”“Thế sao ngươi còn ở đây?” Thanh Long sứ Lý Tâm Nguyệt mặc áo đỏ cầmtrường kiếm đứng bên cạnh Bạch Hổ: “Ta cứ tưởng trong bốn người chúngta, ngươi sẽ là người rời đi sớm nhất.”“Ta nhận một đồ đệ, rất có thiên phú, ta cảm thấy cùng lắm chỉ mười bảymười tám tuổi là sẽ lên Tiêu Dao Thiên Cảnh, là thiên tài trong thiên tài, chonên ta ở lại.” Bạch Hổ sứ cười nói.Lý Tâm Nguyệt không tiếp tục đề tài này, trầm ngâm một lát rồi đột nhiênhỏi: “Ngươi có tự tin sẽ cản được người kia không?”“Không tự tin gì, Hư Niệm công tầng thứ chín, lại hấp thu cả nội công củacựu chủ nhân Bắc Khuyết Nguyệt Phong Thành và Bách Lý Đông Quân, cònlà truyền nhân của Vũ Sinh Ma, nghĩ thế nào cũng thấy đáng sợ. Một mìnhta thì không có cách nào, nhưng có Lý tỷ tỷ ở đây, ta cảm thấy vẫn có một ítcơ hội.”“Hai người chúng ta liên thủ vẫn chỉ có một ít cơ hội?”“Đúng, một ít cơ hội. Chớp mắt là qua!” Bạch Hổ sứ nắm chắc trường cônbên người, đứng bật dậy, quát lớn tới mức toàn thành đều nghe được: “Hắntới rồi!”
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Khâm Thiên Giám.Sau đợt bế quan dài tới bảy ngày, quốc sư Tề Thiên Trần ra khỏi Quan Tinhcác, nhìn về phía tây, trầm giọng nói: “Tiến cung.”“Hoàng đế bệ hạ không tuyên triệu.” Một thiên sư bước tới nói.“Phía tây có một luồng sát khí đang đi về đông, nguy hiểm tới quốc vận củaBắc Ly, nhất định phải vào cung.” Tề Thiên Trần phẩy nhẹ phất trần, điểmmũi chân, không hề chờ đợi mà đến thẳng hoàng cung.Hoàng cung.Ngự Thư Phòng.Minh Đức Đế lật quyển sách trên tay, chậm rãi nói: “Cẩn Tuyên, đã có báocáo quân sự hôm nay chưa?”“Vừa đưa từ ngoài cung vào.” Diệp tướng quân Cẩn Tuyên mặc mãng bàomàu tím cúi đầu nói.“Đọc đi.” Minh Đức Đế đặt quyển sách trong tay xuống.“Những thành trì bị đại quân Nam Quyết chiếm đoạt đã được Lang GiaVương thu hồi, hiện tại tuy đại quân Nam Quyết chưa rút lui nhưng đãkhông phải chuyện lớn.” Đầu tiên Cẩn Tuyên mở một tờ báo cáo màu vàngkim, bên trên vẽ một cái nanh sói nhỏ máu.“Lần này Nam Quyết vốn định phô trương thanh thế, Nhược Phong suấtquân, đánh lui Nam Quyết không thành vấn đề.” Minh Đức Đế gật nhẹ đầu.“Phản loạn ở phía tây đã bị trấn áp, tuy có giặc có làm loạn nhưng khônglàm được gì lớn, coi như đã thắng.” Cẩn Tuyên lại mở một tờ báo cáo màubạc, bên trên vẽ một lá cờ rách nát.“Phái Phá Phong Quân đi trấn áp đám giặc cỏ này, đúng là lãng phí.” MinhĐức Đế vẫn rất bình tĩnh.“Về phần phía bắc.” Cẩn Tuyên lại mở một tờ báo cáo, trên báo cáo viếtmột chữ Lôi.Lần này sắc mặt Minh Đức Đế đã có vẻ căng thẳng, không nhịn được nhấnmạnh: “Nói ngắn gọn.”Cẩn Tuyên gật nhẹ đầu: “Lôi tướng quân nói Bắc Man là quân đội đáng sợnhất mà hắn từng gặp, phải gấp mười lần quân đội Nam Quyết, là binhđoàn hổ lang chân chính. Cũng may Lang Gia quân được phái tới dũngmãnh phi thường, lại có quý nhân trợ giúp, đại quân Bắc Man có dũngmãnh hơn nữa thì từ lúc ra quân tới giờ vẫn không thể bước vào lãnh thổBắc Ly, mong bệ hạ cứ yên tâm.”“Quý nhân?” Minh Đức Đế uống một ngụm trà.“Trong báo cáo nói quý nhân tên là Quân Ngọc, tuy chưa bao giờ tới hoàngthành nhưng là đệ tử học đường, bái Lý tiên sinh làm thầy, xếp hạng đầu.”Cẩn Tuyên đọc đến ba chữ ‘Lý tiên sinh’ là dừng lại mất một chút.“Là Lý tiên sinh à.” Minh Đức Đế cười nói: “Vị Lý tiên sinh thiên hạ đệ nhấtnày, cho dù đã biến mất lâu như vậy rồi mà dư uy vẫn còn. Thế thì phía tâybắc thì sao?”“Phía tây bắc cũng có thư đưa tới.” Sau khi Cẩn Tuyên lấy ra tờ báo cáoquân tình thứ ba, tờ thứ tư lại là một bức thư nhăn nhăn nhúm nhúm, chữviết trên đó như rồng bay phượng múa, khó lòng phân biệt.“Phía tây bắc tuy được nhân sĩ võ lâm trấn thủ, nhưng Vô Song Thành là võthành mà hoàng đế khai quốc ngự ban, vốn có chức vụ hộ quốc. Có điều,báo cáo quân tình này đúng là tùy ý.” Minh Đức Đế lắc đầu nói.“không phải Vô Song Thành gửi báo cáo quân tình tới, mà là Tư KhôngTrường Phong của Tuyết Nguyệt thành.” Cẩn Tuyên trả lời.“Chu Tước sứ, chẳng trách.” Minh Đức Đế cười một tiếng: “Trên đó viết gì?”“Trên đó nói, đại quân Ma giáo đã bị ngăn cản, chỉ có năm người phá vòngvây đang lao thẳng tới Thiên Khải Thành, dặn chúng ta thủ vững hoàngthành, nhất định phải bảo vệ an nguy cho bệ hạ.” Cẩn Tuyên thì thầm.“Chỉ có năm người mà thôi, chẳng lẽ còn vào trong hoàng thành giết trẫmđược sao?” Minh Đức Đế nổi giận nói: “Trò cười!”“Trong năm người, có một người tên là Diệp Đỉnh Chi.” Cẩn Tuyên trầmgiọng nói.“Báo! Quốc sư cầu kiến.” Bên ngoài có thái giám hô to, Tề Thiên Trần taycầm phất trần không chờ bệ hạ đáp lại đã bước vào thư phòng.“Bệ hạ.” Tề Thiên Trần cúi người.“Quốc sư tới đây chắc là tính được thiên cơ. Có người định xâm nhập hoàngthành giết trẫm?” Minh Đức Đế khẽ nhíu mày.“Vâng, mời bệ hạ vào Thiên Kiếm các tránh tạm.” Tề Thiên Trần nói.Minh Đức Đế lắc đầu: “Không.”Tề Thiên Trần và Cẩn Tuyên đều sửng sốt.“Quốc sư có thể tính xem còn bao lâu nữa thì hắn tới hoàng thành lấymạng trẫm không?” Minh Đức Đế cười nói.“Ngay trong hôm nay.” Tề Thiên Trần trả lời.“Được.” Minh Đức Đế đứng dậy, nhẹ nhàng lắc tay áo: “Thế thì ta sẽ tớiThanh Vân đài chờ hắn, hắn muốn giết trẫm thì để hắn tới giết thử xem.”Tề Thiên Trần lắc đầu nói: “Bệ hạ không thể tùy tiện như vậy được, ngườikia có võ công tuyệt thế đấy.”“So với quốc sư thì sao?” Minh Đức Đế hỏi.“Hơn xa ta.” Tề Thiên Trần thở dài.“Thế thì so với Bạch Hổ sứ thì sao, so với Thanh Long sứ thì sao? So với CẩnTuyên thì sao?” Minh Đức Đế lại hỏi.Tề Thiên Trần trầm ngâm trong chốc lát rồi trả lời: “Trong Tề Thiên Trần,người duy nhất có thể đối phó được với người đó, chỉ có Trọc Thanh côngcông.”“Người trấn thủ hoàng lăng, không thể rời khỏi.” Minh Đức Đế đi qua bêncạnh Tề Thiên Trần, ra tới ngoài cửa: “Cho dù tất cả các ngươi đều khôngđánh được hắn. Nhưng trong hoàng thành vẫn có hơn vạn cấm quânphòng ngự, các ngươi đều ở bên cạnh trẫm, hắn làm sao giết được trẫm?”“Vì sao quốc sư đại nhân không ngăn bệ hạ?” Cẩn Tuyên hỏi đầy ẩn ý.“Quốc vận hoàng thành không thể tổn hại. Nhưng nếu bệ hạ cố ý nghênhđịch, một khi lui bước, quốc vận sẽ bị tổn hại.” Tề Thiên Trần lắc đầu đitheo.Thanh Vân đài.Trên đài cao ở rìa ngoài hoàng cung, Minh Đức Đế đứng thẳng nhìn về xaxăm: “Từ cửa thành tới đây là hơn hai mươi dặm, ngươi nói xem liệu DiệpĐỉnh Chi có đi qua hai mươi dăm này được không?”“Bạch Hổ sứ và Thanh Long sứ đã ở cửa thành chuẩn bị cản hắn.” CẩnTuyên nói: “Hai vị thủ hộ đều là cao thủ cảnh giới Đại Tiêu Dao, chắc hẳnDiệp Đỉnh Chi kia cũng khó lòng phá vây.”“Nếu tứ thủ hộ đều ở đây, chắc chắn hắn không vào được.” Minh Đức Đế hạgiọng nói.Ngoài cửa thành, Bạch Hổ sứ đeo mặt nạ ác quỷ đang nằm đó, hai tay vắtqua đầu, nhìn về phương xa: “Chạy từ chỗ xa như vậy tới, chắc chắn là đangtụ thế, đến nơi này thì kình lực sẽ phóng thích. Nghĩ thôi cũng thấy đángsợ.”“Thế sao ngươi còn ở đây?” Thanh Long sứ Lý Tâm Nguyệt mặc áo đỏ cầmtrường kiếm đứng bên cạnh Bạch Hổ: “Ta cứ tưởng trong bốn người chúngta, ngươi sẽ là người rời đi sớm nhất.”“Ta nhận một đồ đệ, rất có thiên phú, ta cảm thấy cùng lắm chỉ mười bảymười tám tuổi là sẽ lên Tiêu Dao Thiên Cảnh, là thiên tài trong thiên tài, chonên ta ở lại.” Bạch Hổ sứ cười nói.Lý Tâm Nguyệt không tiếp tục đề tài này, trầm ngâm một lát rồi đột nhiênhỏi: “Ngươi có tự tin sẽ cản được người kia không?”“Không tự tin gì, Hư Niệm công tầng thứ chín, lại hấp thu cả nội công củacựu chủ nhân Bắc Khuyết Nguyệt Phong Thành và Bách Lý Đông Quân, cònlà truyền nhân của Vũ Sinh Ma, nghĩ thế nào cũng thấy đáng sợ. Một mìnhta thì không có cách nào, nhưng có Lý tỷ tỷ ở đây, ta cảm thấy vẫn có một ítcơ hội.”“Hai người chúng ta liên thủ vẫn chỉ có một ít cơ hội?”“Đúng, một ít cơ hội. Chớp mắt là qua!” Bạch Hổ sứ nắm chắc trường cônbên người, đứng bật dậy, quát lớn tới mức toàn thành đều nghe được: “Hắntới rồi!”
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Khâm Thiên Giám.Sau đợt bế quan dài tới bảy ngày, quốc sư Tề Thiên Trần ra khỏi Quan Tinhcác, nhìn về phía tây, trầm giọng nói: “Tiến cung.”“Hoàng đế bệ hạ không tuyên triệu.” Một thiên sư bước tới nói.“Phía tây có một luồng sát khí đang đi về đông, nguy hiểm tới quốc vận củaBắc Ly, nhất định phải vào cung.” Tề Thiên Trần phẩy nhẹ phất trần, điểmmũi chân, không hề chờ đợi mà đến thẳng hoàng cung.Hoàng cung.Ngự Thư Phòng.Minh Đức Đế lật quyển sách trên tay, chậm rãi nói: “Cẩn Tuyên, đã có báocáo quân sự hôm nay chưa?”“Vừa đưa từ ngoài cung vào.” Diệp tướng quân Cẩn Tuyên mặc mãng bàomàu tím cúi đầu nói.“Đọc đi.” Minh Đức Đế đặt quyển sách trong tay xuống.“Những thành trì bị đại quân Nam Quyết chiếm đoạt đã được Lang GiaVương thu hồi, hiện tại tuy đại quân Nam Quyết chưa rút lui nhưng đãkhông phải chuyện lớn.” Đầu tiên Cẩn Tuyên mở một tờ báo cáo màu vàngkim, bên trên vẽ một cái nanh sói nhỏ máu.“Lần này Nam Quyết vốn định phô trương thanh thế, Nhược Phong suấtquân, đánh lui Nam Quyết không thành vấn đề.” Minh Đức Đế gật nhẹ đầu.“Phản loạn ở phía tây đã bị trấn áp, tuy có giặc có làm loạn nhưng khônglàm được gì lớn, coi như đã thắng.” Cẩn Tuyên lại mở một tờ báo cáo màubạc, bên trên vẽ một lá cờ rách nát.“Phái Phá Phong Quân đi trấn áp đám giặc cỏ này, đúng là lãng phí.” MinhĐức Đế vẫn rất bình tĩnh.“Về phần phía bắc.” Cẩn Tuyên lại mở một tờ báo cáo, trên báo cáo viếtmột chữ Lôi.Lần này sắc mặt Minh Đức Đế đã có vẻ căng thẳng, không nhịn được nhấnmạnh: “Nói ngắn gọn.”Cẩn Tuyên gật nhẹ đầu: “Lôi tướng quân nói Bắc Man là quân đội đáng sợnhất mà hắn từng gặp, phải gấp mười lần quân đội Nam Quyết, là binhđoàn hổ lang chân chính. Cũng may Lang Gia quân được phái tới dũngmãnh phi thường, lại có quý nhân trợ giúp, đại quân Bắc Man có dũngmãnh hơn nữa thì từ lúc ra quân tới giờ vẫn không thể bước vào lãnh thổBắc Ly, mong bệ hạ cứ yên tâm.”“Quý nhân?” Minh Đức Đế uống một ngụm trà.“Trong báo cáo nói quý nhân tên là Quân Ngọc, tuy chưa bao giờ tới hoàngthành nhưng là đệ tử học đường, bái Lý tiên sinh làm thầy, xếp hạng đầu.”Cẩn Tuyên đọc đến ba chữ ‘Lý tiên sinh’ là dừng lại mất một chút.“Là Lý tiên sinh à.” Minh Đức Đế cười nói: “Vị Lý tiên sinh thiên hạ đệ nhấtnày, cho dù đã biến mất lâu như vậy rồi mà dư uy vẫn còn. Thế thì phía tâybắc thì sao?”“Phía tây bắc cũng có thư đưa tới.” Sau khi Cẩn Tuyên lấy ra tờ báo cáoquân tình thứ ba, tờ thứ tư lại là một bức thư nhăn nhăn nhúm nhúm, chữviết trên đó như rồng bay phượng múa, khó lòng phân biệt.“Phía tây bắc tuy được nhân sĩ võ lâm trấn thủ, nhưng Vô Song Thành là võthành mà hoàng đế khai quốc ngự ban, vốn có chức vụ hộ quốc. Có điều,báo cáo quân tình này đúng là tùy ý.” Minh Đức Đế lắc đầu nói.“không phải Vô Song Thành gửi báo cáo quân tình tới, mà là Tư KhôngTrường Phong của Tuyết Nguyệt thành.” Cẩn Tuyên trả lời.“Chu Tước sứ, chẳng trách.” Minh Đức Đế cười một tiếng: “Trên đó viết gì?”“Trên đó nói, đại quân Ma giáo đã bị ngăn cản, chỉ có năm người phá vòngvây đang lao thẳng tới Thiên Khải Thành, dặn chúng ta thủ vững hoàngthành, nhất định phải bảo vệ an nguy cho bệ hạ.” Cẩn Tuyên thì thầm.“Chỉ có năm người mà thôi, chẳng lẽ còn vào trong hoàng thành giết trẫmđược sao?” Minh Đức Đế nổi giận nói: “Trò cười!”“Trong năm người, có một người tên là Diệp Đỉnh Chi.” Cẩn Tuyên trầmgiọng nói.“Báo! Quốc sư cầu kiến.” Bên ngoài có thái giám hô to, Tề Thiên Trần taycầm phất trần không chờ bệ hạ đáp lại đã bước vào thư phòng.“Bệ hạ.” Tề Thiên Trần cúi người.“Quốc sư tới đây chắc là tính được thiên cơ. Có người định xâm nhập hoàngthành giết trẫm?” Minh Đức Đế khẽ nhíu mày.“Vâng, mời bệ hạ vào Thiên Kiếm các tránh tạm.” Tề Thiên Trần nói.Minh Đức Đế lắc đầu: “Không.”Tề Thiên Trần và Cẩn Tuyên đều sửng sốt.“Quốc sư có thể tính xem còn bao lâu nữa thì hắn tới hoàng thành lấymạng trẫm không?” Minh Đức Đế cười nói.“Ngay trong hôm nay.” Tề Thiên Trần trả lời.“Được.” Minh Đức Đế đứng dậy, nhẹ nhàng lắc tay áo: “Thế thì ta sẽ tớiThanh Vân đài chờ hắn, hắn muốn giết trẫm thì để hắn tới giết thử xem.”Tề Thiên Trần lắc đầu nói: “Bệ hạ không thể tùy tiện như vậy được, ngườikia có võ công tuyệt thế đấy.”“So với quốc sư thì sao?” Minh Đức Đế hỏi.“Hơn xa ta.” Tề Thiên Trần thở dài.“Thế thì so với Bạch Hổ sứ thì sao, so với Thanh Long sứ thì sao? So với CẩnTuyên thì sao?” Minh Đức Đế lại hỏi.Tề Thiên Trần trầm ngâm trong chốc lát rồi trả lời: “Trong Tề Thiên Trần,người duy nhất có thể đối phó được với người đó, chỉ có Trọc Thanh côngcông.”“Người trấn thủ hoàng lăng, không thể rời khỏi.” Minh Đức Đế đi qua bêncạnh Tề Thiên Trần, ra tới ngoài cửa: “Cho dù tất cả các ngươi đều khôngđánh được hắn. Nhưng trong hoàng thành vẫn có hơn vạn cấm quânphòng ngự, các ngươi đều ở bên cạnh trẫm, hắn làm sao giết được trẫm?”“Vì sao quốc sư đại nhân không ngăn bệ hạ?” Cẩn Tuyên hỏi đầy ẩn ý.“Quốc vận hoàng thành không thể tổn hại. Nhưng nếu bệ hạ cố ý nghênhđịch, một khi lui bước, quốc vận sẽ bị tổn hại.” Tề Thiên Trần lắc đầu đitheo.Thanh Vân đài.Trên đài cao ở rìa ngoài hoàng cung, Minh Đức Đế đứng thẳng nhìn về xaxăm: “Từ cửa thành tới đây là hơn hai mươi dặm, ngươi nói xem liệu DiệpĐỉnh Chi có đi qua hai mươi dăm này được không?”“Bạch Hổ sứ và Thanh Long sứ đã ở cửa thành chuẩn bị cản hắn.” CẩnTuyên nói: “Hai vị thủ hộ đều là cao thủ cảnh giới Đại Tiêu Dao, chắc hẳnDiệp Đỉnh Chi kia cũng khó lòng phá vây.”“Nếu tứ thủ hộ đều ở đây, chắc chắn hắn không vào được.” Minh Đức Đế hạgiọng nói.Ngoài cửa thành, Bạch Hổ sứ đeo mặt nạ ác quỷ đang nằm đó, hai tay vắtqua đầu, nhìn về phương xa: “Chạy từ chỗ xa như vậy tới, chắc chắn là đangtụ thế, đến nơi này thì kình lực sẽ phóng thích. Nghĩ thôi cũng thấy đángsợ.”“Thế sao ngươi còn ở đây?” Thanh Long sứ Lý Tâm Nguyệt mặc áo đỏ cầmtrường kiếm đứng bên cạnh Bạch Hổ: “Ta cứ tưởng trong bốn người chúngta, ngươi sẽ là người rời đi sớm nhất.”“Ta nhận một đồ đệ, rất có thiên phú, ta cảm thấy cùng lắm chỉ mười bảymười tám tuổi là sẽ lên Tiêu Dao Thiên Cảnh, là thiên tài trong thiên tài, chonên ta ở lại.” Bạch Hổ sứ cười nói.Lý Tâm Nguyệt không tiếp tục đề tài này, trầm ngâm một lát rồi đột nhiênhỏi: “Ngươi có tự tin sẽ cản được người kia không?”“Không tự tin gì, Hư Niệm công tầng thứ chín, lại hấp thu cả nội công củacựu chủ nhân Bắc Khuyết Nguyệt Phong Thành và Bách Lý Đông Quân, cònlà truyền nhân của Vũ Sinh Ma, nghĩ thế nào cũng thấy đáng sợ. Một mìnhta thì không có cách nào, nhưng có Lý tỷ tỷ ở đây, ta cảm thấy vẫn có một ítcơ hội.”“Hai người chúng ta liên thủ vẫn chỉ có một ít cơ hội?”“Đúng, một ít cơ hội. Chớp mắt là qua!” Bạch Hổ sứ nắm chắc trường cônbên người, đứng bật dậy, quát lớn tới mức toàn thành đều nghe được: “Hắntới rồi!”