Tác giả:

Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…

Chương 328: Bạch vũ tranh nanh

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… “Nhưng...” Tề Thiên Trần dừng lại một chút: “Dù sao cũng là quốc sư củamột nước, không thể trơ mắt nhìn ngươi ám sát hoàng đế được. Hay làchúng ta đánh cược nhé?”“Đánh cược gì?” Diệp Đỉnh Chi hỏi.“Chúng ta cược một ván cờ lục bác?” Tề Thiên Trần lấy từ trong ngực ra mộtcái bàn cờ.“Thiên Tử Kỳ Hạp.” Diệp Đỉnh Chi nhìn hộp cờ kia, nhíu mày nói: “Lúc trởtrong Lang Nguyệt Phúc Địa ta đã đọc một quyển sách, trên sách có nóinếu đánh cờ lục bác trên Thiên Tử Kỳ Hạp, con người sẽ rơi vào ảo cảnh.Vừa rồi quốc sư đã dùng Tỏa Quỷ trận với ta, bây giờ lại định lặp lại chiêucũ à?”Tề Thiên Trần cầm bàn cờ mỉm cười nói: “Không ngờ Diệp giáo chủ lại hiểubiết như vậy, thế thì ván cờ này, Diệp giáo chủ có vào hay không?”“Không vào.” Diệp Đỉnh Chi trầm giọng nói: “Ta không có nhiều thời gian,quốc sư, sự kiên nhẫn của ta cũng có giới hạn.”“Vì sao lại không vào?” Tề Thiên Trần cười nói:”Trong lòng Diệp giáo chủđang sợ điều gì?”“Vì sao các ngươi luôn nghĩ rằng ta sẽ sợ?” Diệp Đỉnh Chi hỏi ngược lại.“Vì hầu hết những chuyện không cam lòng trên thế gian này đều bắt nguồntừ sợ hãi.” Tề Thiên Trần vẫy nhẹ phất trần.Diệp Đỉnh Chi chậm rãi đi về phía Tề Thiên Trần: “Quốc sư sai rồi, ta khôngsợ hãi bất cứ thứ gì.”Tề Thiên Trần đứng yên ở đó không hề nhúc nhích, nhìn Diệp Đỉnh Chi, vẫnmỉm cười: “Tùy Diệp giáo chủ xử trí.”Diệp Đỉnh Chi không hề do dự, giơ quyền phải, đột nhiên đập về phía TềThiên Trần, nhưng lại đánh vào hư không. Tề Thiên Trần hóa thành mây mùtan biến, chỉ có giọng nói vang vọng khắp bốn phương tám hướng: “Xem raquyển sách mà Diệp giáo chủ đã đọc chưa nói rõ rồi. Thiên Tử Kỳ Hạp,không cần phải đánh cờ lục bác, từ khi thấy hộp cờ, ngươi đã bước vào váncờ.”“Dùng ảo ảnh vây nhốt ta, có gì thú vị?” Diệp Đỉnh Chi lạnh lùng nói.“Tề mỗ bất tài, chỉ biết một số quỷ đạo.” Tề Thiên Trần không biết đang náumình ở đâu nói.“Quốc sư ở đâu?” Diệp Đỉnh Chi hỏi.“Ta ở khắp mọi nơi.” Tề Thiên Trần mỉm cười nói.Diệp Đỉnh Chi đột nhiên ngẩng đầu, lại thấy Tề Thiên Trần hóa thành mộtpháp tướng khổng lồ lơ lửng trên không trung. Hắn lại cúi đầu, phát hiệnmình đang đứng trên bàn tay của pháp tướng này. Diệp Đỉnh Chi từngnghe chuyện hầu vương đại náo thiên cung trong quán trà, kết thúc củacâu chuyện là Phật đà hiện thân, giơ một tay là vây khốn hầu vương nhảymột cái đi được vạn dặm. Hắn nhìn pháp tướng khổng lồ kia, lạnh lùng nói:“Tiên nhân đạo môn cũng thích chơi trò này à?”“Thế nào là đạo?” Tề Thiên Trần mỉm cười.“Mỗi người đều có đạo của mình, thiên hạ không có một đạo duy nhất.”Diệp Đỉnh Chi trả lời câu hỏi này. “Ví dụ như đạo của quốc sư là bảo vệquốc gia này, còn đạo của ta là bảo vệ căn nhà tranh bên ngoài Cô Tôthành, dưới Hàn Sơn tự.”“Nhà tranh đã hủy.” Tề Thiên Trần nói.“Nhưng người vẫn còn, gian nhà tranh ấy đã sập rất nhiều lần, lần nào cũnglà ta dựng lại.” Diệp Đỉnh Chi thần sắc không đổi.“Ngươi có thể mang đạo của ngươi đi, dựng lại nhà tranh của ngươi. Tadùng danh nghĩa quốc sư cam đoan với ngươi, thời gian ngươi ở đó sẽkhông có bất cứ ai quấy rầy ngươi.” Tề Thiên Trần cúi đầu nói.Diệp Đỉnh Chi im lặng một lúc, đột nhiên cúi đầu cười: “Thiếu chút nữa bịquốc sư thuyết phục.”Tề Thiên Trần sửng sốt, sau đó thở dài một tiếng: “Diệp giáo chủ thôngminh hơn người.”“Ta không biết trên hộp cờ lục bác này ẩn chứ bí pháp đạo của nhà nào,nhưng từ khi pháp tướng tiên nhân của quốc sư xuất hiện tới giờ, tronglòng ta luôn thấy sợ hãi mơ hồ, mấy lần không nhịn được cúi đầu, thiếuchút nữa đáp ứng với quốc sư.” Diệp Đỉnh Chi giơ một tay gõ nhẹ lên ngực:“Đã lâu lắm rồi ta không thấy sợ hãi.”“Thiên Tử Lục Bác, từ khi vào ảo ảnh này, ngươi luôn cảm thấy mình đãthua, cho nên trong lòng thấy sợ hãi. Vốn dĩ với ảo ảnh của Thiên Tử KỳBàn, thêm tài ăn nói của ta, ta tưởng có thể thuyết phục được Diệp giáochủ.” Tề Thiên Trần lắc đầu: “Khổ nỗi lòng của Diệp giáo chủ vững như đátảng.”“Quốc sư, nói một lời hơi tổn thương một chút.”“Là sao?”“Tài ăn nói của ngài rất bình thường.” Diệp Đỉnh Chi đột nhiên giơ Vô Cựccôn.Y không phải hầu vương kia, y chưa từng nghĩ tới chuyện nhảy ra khỏi bàntay này, mà là trực tiếp đánh tan bàn tay này đi. Y không phải hầu vương,bản tính không kiêu ngạo khó thuần phục, một lòng muốn đấu với trời. Ychỉ thề, không lấy lại được thứ mình đã mất thì tuyệt đối không bỏ qua!Một côn đánh xuống, ảo ảnh tiêu tán.“Đại tổng quản!” Tề Thiên Trần gầm lên một tiếng, phất trần trên Bách VũPhất lại giang ra như cánh chim đầy gai nhọn, đột nhiên đập về phía DiệpĐỉnh Chi.Bên cạnh Cẩn Tuyên, bốn vị tổng quản khác đã chạy lên Thanh Vân đài, rốtcuộc hắn cũng vận chân khí, xuất chưởng đánh ra.Diệp Đỉnh Chi vừa thoát khỏi ảo ảnh, vừa thở lấy sức đã thấy Bạch Vũ Phấtđánh tới, vội giơ Vô Cực côn lên ngăn cản.“Đạo pháp ảo diệu, huyên tâm thiên nhiên.” Tề Thiên Trần nhẹ nhàng thìthầm, tay trái giơ một ngón tay điểm lên lồng ngực Diệp Đỉnh Chi, băng giálan tràn trên ngực Diệp Đỉnh Chi với tốc độ mắt thường thấy được.“Quốc sư!” Diệp Đỉnh Chi quát lớn, bộc phát chân khí toàn thân.“Quốc sư!” Ở phía khác, đại tổng quản Cẩn Tuyên cũng hét lớn một tiếng.“Dưới chín tầng trời, đều là phàm nhân.” Tề Thiên Trần đột nhiên thu ngóntay, chỉ lên trời, lại chỉ xuống đất: “Trấn!”Chân khí ngập trời trên người Diệp Đỉnh Chi lập tức bị ép xuống, tuy chỉchớp mắt nhưng đã đủ.Rốt cuộc Cẩn Tuyên cũng ngầm xác nhận được một việc, sau khi đại tổngquản Trọc Thanh bị Lý tiên sinh đánh rơi một cảnh giới, quốc sư Tề ThiênTrần đã hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất cao thủ trong Thiên Khải Thành.Hắn xuất chưởng đánh vào người Diệp Đỉnh Chi.Diệp Đỉnh Chi nhẹ nhàng lui lại, sau đó gương mặt hơi nâng lên, lộ rõ vẻkinh ngạc: “Võ công của ngươi!”“Đúng, đây là võ công của ta!” Bàn tay Cẩn Tuyên cũng theo Diệp Đỉnh Chiđẩy về phía trước, lại giơ lên phía sau, như dán chặt vào lồng ngực DiệpĐỉnh Chi.“Hư Niệm công, trong trường đao Bắc Ly cũng có người biết môn võ côngnày ư?” Khóe miệng Diệp Đỉnh Chi chảy ra một luồng máu tươi.“Không, mang tới Bắc Khuyết là Hư Niệm công, còn lưu lại tại Bắc Ly là HưHoài công, hai môn võ công này vốn đồng nguyên, là tương sinh tươngkhắc. Ta chờ thời khắc này đã lâu.” Chân khí lưu chuyển, mãng bào của CẩnTuyên bay phất phới, con cự mãng trên áo như sống dậy, lúc nào cũng cóthể cưỡi mây hóa rồng.“Tương sinh tương khắc là trong trường hợp cảnh giới của chúng ta ngangnhau, còn bây giờ ngươi chỉ ở trên núi cao còn ta đã ở trên mây!” Diệp ĐỉnhChi cắn răng, phẫn nộ quát.Tề Thiên Trần đột nhiên vẫy phất trần: “Diệp thí chủ so sánh rất hay.”“Quốc sư nói vậy là sao?” Cẩn Tuyên cả giận nói.“Ý ta là so với Diệp giáo chủ, đúng là tài ăn nói của ta rất bình thường.Ngươi là núi cao, còn hắn đã ở trong mây, đúng là tuyệt diệu.” Tề ThiênTrần giơ một tay đặt lên vai Diệp Đỉnh Chi: “Tề mỗ bất tài, chưa từng leonúi, cũng không ở trong mây, chẳng qua chỉ là một phàm nhân đi trên đấtbằng.

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… “Nhưng...” Tề Thiên Trần dừng lại một chút: “Dù sao cũng là quốc sư củamột nước, không thể trơ mắt nhìn ngươi ám sát hoàng đế được. Hay làchúng ta đánh cược nhé?”“Đánh cược gì?” Diệp Đỉnh Chi hỏi.“Chúng ta cược một ván cờ lục bác?” Tề Thiên Trần lấy từ trong ngực ra mộtcái bàn cờ.“Thiên Tử Kỳ Hạp.” Diệp Đỉnh Chi nhìn hộp cờ kia, nhíu mày nói: “Lúc trởtrong Lang Nguyệt Phúc Địa ta đã đọc một quyển sách, trên sách có nóinếu đánh cờ lục bác trên Thiên Tử Kỳ Hạp, con người sẽ rơi vào ảo cảnh.Vừa rồi quốc sư đã dùng Tỏa Quỷ trận với ta, bây giờ lại định lặp lại chiêucũ à?”Tề Thiên Trần cầm bàn cờ mỉm cười nói: “Không ngờ Diệp giáo chủ lại hiểubiết như vậy, thế thì ván cờ này, Diệp giáo chủ có vào hay không?”“Không vào.” Diệp Đỉnh Chi trầm giọng nói: “Ta không có nhiều thời gian,quốc sư, sự kiên nhẫn của ta cũng có giới hạn.”“Vì sao lại không vào?” Tề Thiên Trần cười nói:”Trong lòng Diệp giáo chủđang sợ điều gì?”“Vì sao các ngươi luôn nghĩ rằng ta sẽ sợ?” Diệp Đỉnh Chi hỏi ngược lại.“Vì hầu hết những chuyện không cam lòng trên thế gian này đều bắt nguồntừ sợ hãi.” Tề Thiên Trần vẫy nhẹ phất trần.Diệp Đỉnh Chi chậm rãi đi về phía Tề Thiên Trần: “Quốc sư sai rồi, ta khôngsợ hãi bất cứ thứ gì.”Tề Thiên Trần đứng yên ở đó không hề nhúc nhích, nhìn Diệp Đỉnh Chi, vẫnmỉm cười: “Tùy Diệp giáo chủ xử trí.”Diệp Đỉnh Chi không hề do dự, giơ quyền phải, đột nhiên đập về phía TềThiên Trần, nhưng lại đánh vào hư không. Tề Thiên Trần hóa thành mây mùtan biến, chỉ có giọng nói vang vọng khắp bốn phương tám hướng: “Xem raquyển sách mà Diệp giáo chủ đã đọc chưa nói rõ rồi. Thiên Tử Kỳ Hạp,không cần phải đánh cờ lục bác, từ khi thấy hộp cờ, ngươi đã bước vào váncờ.”“Dùng ảo ảnh vây nhốt ta, có gì thú vị?” Diệp Đỉnh Chi lạnh lùng nói.“Tề mỗ bất tài, chỉ biết một số quỷ đạo.” Tề Thiên Trần không biết đang náumình ở đâu nói.“Quốc sư ở đâu?” Diệp Đỉnh Chi hỏi.“Ta ở khắp mọi nơi.” Tề Thiên Trần mỉm cười nói.Diệp Đỉnh Chi đột nhiên ngẩng đầu, lại thấy Tề Thiên Trần hóa thành mộtpháp tướng khổng lồ lơ lửng trên không trung. Hắn lại cúi đầu, phát hiệnmình đang đứng trên bàn tay của pháp tướng này. Diệp Đỉnh Chi từngnghe chuyện hầu vương đại náo thiên cung trong quán trà, kết thúc củacâu chuyện là Phật đà hiện thân, giơ một tay là vây khốn hầu vương nhảymột cái đi được vạn dặm. Hắn nhìn pháp tướng khổng lồ kia, lạnh lùng nói:“Tiên nhân đạo môn cũng thích chơi trò này à?”“Thế nào là đạo?” Tề Thiên Trần mỉm cười.“Mỗi người đều có đạo của mình, thiên hạ không có một đạo duy nhất.”Diệp Đỉnh Chi trả lời câu hỏi này. “Ví dụ như đạo của quốc sư là bảo vệquốc gia này, còn đạo của ta là bảo vệ căn nhà tranh bên ngoài Cô Tôthành, dưới Hàn Sơn tự.”“Nhà tranh đã hủy.” Tề Thiên Trần nói.“Nhưng người vẫn còn, gian nhà tranh ấy đã sập rất nhiều lần, lần nào cũnglà ta dựng lại.” Diệp Đỉnh Chi thần sắc không đổi.“Ngươi có thể mang đạo của ngươi đi, dựng lại nhà tranh của ngươi. Tadùng danh nghĩa quốc sư cam đoan với ngươi, thời gian ngươi ở đó sẽkhông có bất cứ ai quấy rầy ngươi.” Tề Thiên Trần cúi đầu nói.Diệp Đỉnh Chi im lặng một lúc, đột nhiên cúi đầu cười: “Thiếu chút nữa bịquốc sư thuyết phục.”Tề Thiên Trần sửng sốt, sau đó thở dài một tiếng: “Diệp giáo chủ thôngminh hơn người.”“Ta không biết trên hộp cờ lục bác này ẩn chứ bí pháp đạo của nhà nào,nhưng từ khi pháp tướng tiên nhân của quốc sư xuất hiện tới giờ, tronglòng ta luôn thấy sợ hãi mơ hồ, mấy lần không nhịn được cúi đầu, thiếuchút nữa đáp ứng với quốc sư.” Diệp Đỉnh Chi giơ một tay gõ nhẹ lên ngực:“Đã lâu lắm rồi ta không thấy sợ hãi.”“Thiên Tử Lục Bác, từ khi vào ảo ảnh này, ngươi luôn cảm thấy mình đãthua, cho nên trong lòng thấy sợ hãi. Vốn dĩ với ảo ảnh của Thiên Tử KỳBàn, thêm tài ăn nói của ta, ta tưởng có thể thuyết phục được Diệp giáochủ.” Tề Thiên Trần lắc đầu: “Khổ nỗi lòng của Diệp giáo chủ vững như đátảng.”“Quốc sư, nói một lời hơi tổn thương một chút.”“Là sao?”“Tài ăn nói của ngài rất bình thường.” Diệp Đỉnh Chi đột nhiên giơ Vô Cựccôn.Y không phải hầu vương kia, y chưa từng nghĩ tới chuyện nhảy ra khỏi bàntay này, mà là trực tiếp đánh tan bàn tay này đi. Y không phải hầu vương,bản tính không kiêu ngạo khó thuần phục, một lòng muốn đấu với trời. Ychỉ thề, không lấy lại được thứ mình đã mất thì tuyệt đối không bỏ qua!Một côn đánh xuống, ảo ảnh tiêu tán.“Đại tổng quản!” Tề Thiên Trần gầm lên một tiếng, phất trần trên Bách VũPhất lại giang ra như cánh chim đầy gai nhọn, đột nhiên đập về phía DiệpĐỉnh Chi.Bên cạnh Cẩn Tuyên, bốn vị tổng quản khác đã chạy lên Thanh Vân đài, rốtcuộc hắn cũng vận chân khí, xuất chưởng đánh ra.Diệp Đỉnh Chi vừa thoát khỏi ảo ảnh, vừa thở lấy sức đã thấy Bạch Vũ Phấtđánh tới, vội giơ Vô Cực côn lên ngăn cản.“Đạo pháp ảo diệu, huyên tâm thiên nhiên.” Tề Thiên Trần nhẹ nhàng thìthầm, tay trái giơ một ngón tay điểm lên lồng ngực Diệp Đỉnh Chi, băng giálan tràn trên ngực Diệp Đỉnh Chi với tốc độ mắt thường thấy được.“Quốc sư!” Diệp Đỉnh Chi quát lớn, bộc phát chân khí toàn thân.“Quốc sư!” Ở phía khác, đại tổng quản Cẩn Tuyên cũng hét lớn một tiếng.“Dưới chín tầng trời, đều là phàm nhân.” Tề Thiên Trần đột nhiên thu ngóntay, chỉ lên trời, lại chỉ xuống đất: “Trấn!”Chân khí ngập trời trên người Diệp Đỉnh Chi lập tức bị ép xuống, tuy chỉchớp mắt nhưng đã đủ.Rốt cuộc Cẩn Tuyên cũng ngầm xác nhận được một việc, sau khi đại tổngquản Trọc Thanh bị Lý tiên sinh đánh rơi một cảnh giới, quốc sư Tề ThiênTrần đã hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất cao thủ trong Thiên Khải Thành.Hắn xuất chưởng đánh vào người Diệp Đỉnh Chi.Diệp Đỉnh Chi nhẹ nhàng lui lại, sau đó gương mặt hơi nâng lên, lộ rõ vẻkinh ngạc: “Võ công của ngươi!”“Đúng, đây là võ công của ta!” Bàn tay Cẩn Tuyên cũng theo Diệp Đỉnh Chiđẩy về phía trước, lại giơ lên phía sau, như dán chặt vào lồng ngực DiệpĐỉnh Chi.“Hư Niệm công, trong trường đao Bắc Ly cũng có người biết môn võ côngnày ư?” Khóe miệng Diệp Đỉnh Chi chảy ra một luồng máu tươi.“Không, mang tới Bắc Khuyết là Hư Niệm công, còn lưu lại tại Bắc Ly là HưHoài công, hai môn võ công này vốn đồng nguyên, là tương sinh tươngkhắc. Ta chờ thời khắc này đã lâu.” Chân khí lưu chuyển, mãng bào của CẩnTuyên bay phất phới, con cự mãng trên áo như sống dậy, lúc nào cũng cóthể cưỡi mây hóa rồng.“Tương sinh tương khắc là trong trường hợp cảnh giới của chúng ta ngangnhau, còn bây giờ ngươi chỉ ở trên núi cao còn ta đã ở trên mây!” Diệp ĐỉnhChi cắn răng, phẫn nộ quát.Tề Thiên Trần đột nhiên vẫy phất trần: “Diệp thí chủ so sánh rất hay.”“Quốc sư nói vậy là sao?” Cẩn Tuyên cả giận nói.“Ý ta là so với Diệp giáo chủ, đúng là tài ăn nói của ta rất bình thường.Ngươi là núi cao, còn hắn đã ở trong mây, đúng là tuyệt diệu.” Tề ThiênTrần giơ một tay đặt lên vai Diệp Đỉnh Chi: “Tề mỗ bất tài, chưa từng leonúi, cũng không ở trong mây, chẳng qua chỉ là một phàm nhân đi trên đấtbằng.

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… “Nhưng...” Tề Thiên Trần dừng lại một chút: “Dù sao cũng là quốc sư củamột nước, không thể trơ mắt nhìn ngươi ám sát hoàng đế được. Hay làchúng ta đánh cược nhé?”“Đánh cược gì?” Diệp Đỉnh Chi hỏi.“Chúng ta cược một ván cờ lục bác?” Tề Thiên Trần lấy từ trong ngực ra mộtcái bàn cờ.“Thiên Tử Kỳ Hạp.” Diệp Đỉnh Chi nhìn hộp cờ kia, nhíu mày nói: “Lúc trởtrong Lang Nguyệt Phúc Địa ta đã đọc một quyển sách, trên sách có nóinếu đánh cờ lục bác trên Thiên Tử Kỳ Hạp, con người sẽ rơi vào ảo cảnh.Vừa rồi quốc sư đã dùng Tỏa Quỷ trận với ta, bây giờ lại định lặp lại chiêucũ à?”Tề Thiên Trần cầm bàn cờ mỉm cười nói: “Không ngờ Diệp giáo chủ lại hiểubiết như vậy, thế thì ván cờ này, Diệp giáo chủ có vào hay không?”“Không vào.” Diệp Đỉnh Chi trầm giọng nói: “Ta không có nhiều thời gian,quốc sư, sự kiên nhẫn của ta cũng có giới hạn.”“Vì sao lại không vào?” Tề Thiên Trần cười nói:”Trong lòng Diệp giáo chủđang sợ điều gì?”“Vì sao các ngươi luôn nghĩ rằng ta sẽ sợ?” Diệp Đỉnh Chi hỏi ngược lại.“Vì hầu hết những chuyện không cam lòng trên thế gian này đều bắt nguồntừ sợ hãi.” Tề Thiên Trần vẫy nhẹ phất trần.Diệp Đỉnh Chi chậm rãi đi về phía Tề Thiên Trần: “Quốc sư sai rồi, ta khôngsợ hãi bất cứ thứ gì.”Tề Thiên Trần đứng yên ở đó không hề nhúc nhích, nhìn Diệp Đỉnh Chi, vẫnmỉm cười: “Tùy Diệp giáo chủ xử trí.”Diệp Đỉnh Chi không hề do dự, giơ quyền phải, đột nhiên đập về phía TềThiên Trần, nhưng lại đánh vào hư không. Tề Thiên Trần hóa thành mây mùtan biến, chỉ có giọng nói vang vọng khắp bốn phương tám hướng: “Xem raquyển sách mà Diệp giáo chủ đã đọc chưa nói rõ rồi. Thiên Tử Kỳ Hạp,không cần phải đánh cờ lục bác, từ khi thấy hộp cờ, ngươi đã bước vào váncờ.”“Dùng ảo ảnh vây nhốt ta, có gì thú vị?” Diệp Đỉnh Chi lạnh lùng nói.“Tề mỗ bất tài, chỉ biết một số quỷ đạo.” Tề Thiên Trần không biết đang náumình ở đâu nói.“Quốc sư ở đâu?” Diệp Đỉnh Chi hỏi.“Ta ở khắp mọi nơi.” Tề Thiên Trần mỉm cười nói.Diệp Đỉnh Chi đột nhiên ngẩng đầu, lại thấy Tề Thiên Trần hóa thành mộtpháp tướng khổng lồ lơ lửng trên không trung. Hắn lại cúi đầu, phát hiệnmình đang đứng trên bàn tay của pháp tướng này. Diệp Đỉnh Chi từngnghe chuyện hầu vương đại náo thiên cung trong quán trà, kết thúc củacâu chuyện là Phật đà hiện thân, giơ một tay là vây khốn hầu vương nhảymột cái đi được vạn dặm. Hắn nhìn pháp tướng khổng lồ kia, lạnh lùng nói:“Tiên nhân đạo môn cũng thích chơi trò này à?”“Thế nào là đạo?” Tề Thiên Trần mỉm cười.“Mỗi người đều có đạo của mình, thiên hạ không có một đạo duy nhất.”Diệp Đỉnh Chi trả lời câu hỏi này. “Ví dụ như đạo của quốc sư là bảo vệquốc gia này, còn đạo của ta là bảo vệ căn nhà tranh bên ngoài Cô Tôthành, dưới Hàn Sơn tự.”“Nhà tranh đã hủy.” Tề Thiên Trần nói.“Nhưng người vẫn còn, gian nhà tranh ấy đã sập rất nhiều lần, lần nào cũnglà ta dựng lại.” Diệp Đỉnh Chi thần sắc không đổi.“Ngươi có thể mang đạo của ngươi đi, dựng lại nhà tranh của ngươi. Tadùng danh nghĩa quốc sư cam đoan với ngươi, thời gian ngươi ở đó sẽkhông có bất cứ ai quấy rầy ngươi.” Tề Thiên Trần cúi đầu nói.Diệp Đỉnh Chi im lặng một lúc, đột nhiên cúi đầu cười: “Thiếu chút nữa bịquốc sư thuyết phục.”Tề Thiên Trần sửng sốt, sau đó thở dài một tiếng: “Diệp giáo chủ thôngminh hơn người.”“Ta không biết trên hộp cờ lục bác này ẩn chứ bí pháp đạo của nhà nào,nhưng từ khi pháp tướng tiên nhân của quốc sư xuất hiện tới giờ, tronglòng ta luôn thấy sợ hãi mơ hồ, mấy lần không nhịn được cúi đầu, thiếuchút nữa đáp ứng với quốc sư.” Diệp Đỉnh Chi giơ một tay gõ nhẹ lên ngực:“Đã lâu lắm rồi ta không thấy sợ hãi.”“Thiên Tử Lục Bác, từ khi vào ảo ảnh này, ngươi luôn cảm thấy mình đãthua, cho nên trong lòng thấy sợ hãi. Vốn dĩ với ảo ảnh của Thiên Tử KỳBàn, thêm tài ăn nói của ta, ta tưởng có thể thuyết phục được Diệp giáochủ.” Tề Thiên Trần lắc đầu: “Khổ nỗi lòng của Diệp giáo chủ vững như đátảng.”“Quốc sư, nói một lời hơi tổn thương một chút.”“Là sao?”“Tài ăn nói của ngài rất bình thường.” Diệp Đỉnh Chi đột nhiên giơ Vô Cựccôn.Y không phải hầu vương kia, y chưa từng nghĩ tới chuyện nhảy ra khỏi bàntay này, mà là trực tiếp đánh tan bàn tay này đi. Y không phải hầu vương,bản tính không kiêu ngạo khó thuần phục, một lòng muốn đấu với trời. Ychỉ thề, không lấy lại được thứ mình đã mất thì tuyệt đối không bỏ qua!Một côn đánh xuống, ảo ảnh tiêu tán.“Đại tổng quản!” Tề Thiên Trần gầm lên một tiếng, phất trần trên Bách VũPhất lại giang ra như cánh chim đầy gai nhọn, đột nhiên đập về phía DiệpĐỉnh Chi.Bên cạnh Cẩn Tuyên, bốn vị tổng quản khác đã chạy lên Thanh Vân đài, rốtcuộc hắn cũng vận chân khí, xuất chưởng đánh ra.Diệp Đỉnh Chi vừa thoát khỏi ảo ảnh, vừa thở lấy sức đã thấy Bạch Vũ Phấtđánh tới, vội giơ Vô Cực côn lên ngăn cản.“Đạo pháp ảo diệu, huyên tâm thiên nhiên.” Tề Thiên Trần nhẹ nhàng thìthầm, tay trái giơ một ngón tay điểm lên lồng ngực Diệp Đỉnh Chi, băng giálan tràn trên ngực Diệp Đỉnh Chi với tốc độ mắt thường thấy được.“Quốc sư!” Diệp Đỉnh Chi quát lớn, bộc phát chân khí toàn thân.“Quốc sư!” Ở phía khác, đại tổng quản Cẩn Tuyên cũng hét lớn một tiếng.“Dưới chín tầng trời, đều là phàm nhân.” Tề Thiên Trần đột nhiên thu ngóntay, chỉ lên trời, lại chỉ xuống đất: “Trấn!”Chân khí ngập trời trên người Diệp Đỉnh Chi lập tức bị ép xuống, tuy chỉchớp mắt nhưng đã đủ.Rốt cuộc Cẩn Tuyên cũng ngầm xác nhận được một việc, sau khi đại tổngquản Trọc Thanh bị Lý tiên sinh đánh rơi một cảnh giới, quốc sư Tề ThiênTrần đã hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất cao thủ trong Thiên Khải Thành.Hắn xuất chưởng đánh vào người Diệp Đỉnh Chi.Diệp Đỉnh Chi nhẹ nhàng lui lại, sau đó gương mặt hơi nâng lên, lộ rõ vẻkinh ngạc: “Võ công của ngươi!”“Đúng, đây là võ công của ta!” Bàn tay Cẩn Tuyên cũng theo Diệp Đỉnh Chiđẩy về phía trước, lại giơ lên phía sau, như dán chặt vào lồng ngực DiệpĐỉnh Chi.“Hư Niệm công, trong trường đao Bắc Ly cũng có người biết môn võ côngnày ư?” Khóe miệng Diệp Đỉnh Chi chảy ra một luồng máu tươi.“Không, mang tới Bắc Khuyết là Hư Niệm công, còn lưu lại tại Bắc Ly là HưHoài công, hai môn võ công này vốn đồng nguyên, là tương sinh tươngkhắc. Ta chờ thời khắc này đã lâu.” Chân khí lưu chuyển, mãng bào của CẩnTuyên bay phất phới, con cự mãng trên áo như sống dậy, lúc nào cũng cóthể cưỡi mây hóa rồng.“Tương sinh tương khắc là trong trường hợp cảnh giới của chúng ta ngangnhau, còn bây giờ ngươi chỉ ở trên núi cao còn ta đã ở trên mây!” Diệp ĐỉnhChi cắn răng, phẫn nộ quát.Tề Thiên Trần đột nhiên vẫy phất trần: “Diệp thí chủ so sánh rất hay.”“Quốc sư nói vậy là sao?” Cẩn Tuyên cả giận nói.“Ý ta là so với Diệp giáo chủ, đúng là tài ăn nói của ta rất bình thường.Ngươi là núi cao, còn hắn đã ở trong mây, đúng là tuyệt diệu.” Tề ThiênTrần giơ một tay đặt lên vai Diệp Đỉnh Chi: “Tề mỗ bất tài, chưa từng leonúi, cũng không ở trong mây, chẳng qua chỉ là một phàm nhân đi trên đấtbằng.

Chương 328: Bạch vũ tranh nanh