Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 338: An Thế trường tồn
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… “Thám tử ở Thiên Khải Thành đưa thư về, tông chủ thua rồi.” Từ trưởng lãonhìn tờ giấy viết thư trong tay, giọng nói run rẩy, theo bọn họ thấy DiệpĐỉnh Chi đã là cường đại tới mức không thể chiến thắng, không ngờ tớiThiên Khải Thành đánh một trận, hắn lại thua nhanh như vậy.“Thua trong tay ai?” Cô gái ngồi trong kiệu cố giữ bình tĩnh.“Bách Lý Đông Quân.” Từ trưởng lão cất bức thư đi. “Thám tử là một trongnhững cung phụng mà hoàng tộc họ Tiêu giấu trong thâm cung. Trong thưhắn nói từ khi tiến vào Thiên Khải Thành, giáo chủ đã trực tiếp phá cửathành, cho dù hai đại cao thủ của Thiên Khải hợp lực ra tay nhưng vẫnkhông cản được người. Tông chủ đánh thẳng tới tận Thanh Vân đài, tất cảcác cao thủ được hoàng tộc họ Tiêu cung phụng hợp lực cũng không ngănđược người, chỉ còn một chút nữa thôi là có thể giết chết Minh Đức Đế.Nhưng ngay lúc này Bách Lý Đông Quân xuất hiện, lúc đầu Bách Lý ĐôngQuân đến để giúp tông chủ, còn đánh Minh Đức Đế một trận. Thế nhưngsau đó hắn khuyên tông chủ ngừng tay rút lui, tông chủ tuyệt đối khôngđồng ý, hai người giao chiến. Nhưng lúc đó tông chủ vốn đã trọng thương,cho nên thua Bách Lý Đông Quân nửa chiêu.”“Sau đó thì sao?” Cô gái trong kiệu giọng điệu kích động.“Trong thư viết sau khi tông chủ thua Bách Lý Đông Quân, Minh Đức Đế hạlệnh lập tức giết chết tông chủ, nhưng Bách Lý Đông Quân rõ ràng đãthắng tông chủ lại đột nhiên đổi bên, kéo tông chủ nhảy từ trên Thanh Vânđài xuống, rồi...” Từ trưởng lão dừng lại một chút: “... được Nguyệt Daocông chúa trợ giúp, hai người trốn khỏi hoàng thành, sau đó không rõ tungtích. Bây giờ Minh Đức Đế đã phái Ngũ Tổng Quản đuổi giết bọn họ. Ngoàira còn một chuyện kỳ quái nữa...”“Chuyện gì?”“Khi bọn họ quyết dấu trên Thanh Vân đài, thành chủ của Mộ Lương thànhlà Lạc Thanh Dương đã đi vào hoàng cung Thiên Khải Thành, đồng thời còndẫn đi một người. Lúc đó mọi người trong Thiên Khải Thành đều đã trọngthương, không ai ngăn được hắn. Người hắn dẫn đi chính là Tuyên Phi ởCảnh Thái cung, cũng chính là... thê tử kết tóc của Diệp tông chủ.” Từtrưởng lão nhìn cô gái trong kiệu một cái.Cô gái kia nhíu mày, không nói gì.“Nguyệt Khanh công chúa.” Từ trưởng lão khẽ gọi.Cô gái trong kiệu đi xuống, người mặc bộ áo tím diêm dúa, nhưng dungmạo lại rất giống với Nguyệt Dao, chỉ có nhìn thần thái khí chất mới có thểphân biệt được. Cô chính là con gái thứ của Nguyệt Phong Thành, NguyệtKhanh. Cô nhìn phương xa, đột nhiên nói: “Ta nghĩ ta biết bọn họ định điđâu?”“Đi đâu?”“Chúng ta lập tức tới Cô Tô thành, đón tông chủ về.” Nguyệt Khanh trầmgiọng nói.“Nhưng... “ Từ trưởng lão nhắc nhở: “Giáo chúng đợt tiếp theo vừa phávòng vây tới tập trung với chúng ta, hay là chờ bọn họ cùng đi?”“Còn bao lâu nữa?” Nguyệt Khanh hỏi.“Đến rồi.” Từ trưởng lão đột nhiên quay người, quả nhiên cách đó không xacó mấy trăm người thúc ngựa chạy tới. Hai người cầm đầu một tóc trắngphớ, eo dắt ngọc kiếm, một mặc áo tím, trước ngựa còn có một đứa béđang ngồi.“Bạch Phát Tiên, Tử Y Hầu.” Thần sắc của Nguyệt Khanh không hề có vẻ vuimừng vì gặp được đồng bọn, sau đó ánh mắt lại nhìn sang phía đứa bé:“Sao bọn họ lại mang theo nó?”Tuy cách nhau rất xa nhưng Tử Y Hầu vẫn nghe được tiếng Nguyệt Khanh,hắn cao giọng nói: “Thiếu tông chủ nhất quyết đòi tới đây, chúng ta khôngngăn được!”Diệp An Thế ngồi trước ngựa nhìn mọi người trước mặt, hạ giọng nói: “Phụthân không có ở đây.”“Yên tâm, ngươi sẽ gặp phụ thân ngươi sớm thôi.” Tử Y Hầu xoa đầu cậu bé.Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu thúc ngựa đi tới trước mặt Nguyệt Khanh. BạchPhát Tiên cúi đầu nhìn Nguyệt Khanh, thần sắc mang vẻ ngạo mạn, nhanhchóng quay sang nhìn Từ trưởng lão: “Từ trưởng lão, bây giờ tông chủ đangở đâu?”Từ trưởng lão không dám giấu giếm, cúi đầu nói: “Thám tử đưa thư về, BáchLý Đông Quân dẫn tông chủ đi về phía nam, nhưng cụ thể là đến đâu thìchúng ta không biết.”“Phía nam?” Bạch Phát Tiên nhíu mày: “Không lẽ là Nam Quyết?”“Không, không phải Nam Quyết.” Diệp An Thế đột nhiên mở miệng, giọngnói kiên quyết, không giống một đứa trẻ: “Chắc chắn cha tới Cô Tô thành.”“Cô Tô thành à? Ngoài Cô Tô thành có Hàn Sơn tự, bên dưới Hàn Sơn tự cógian nhà tranh. Hóa ra tông chủ thường xuyên ngâm thơ là vì vậy. Được,thế thì nghe lời ngươi, tới Cô Tô thành.” Bạch Phát Tiên cao giọng nói.Nguyệt Khanh lạnh giọng nói: “Các ngươi là di dân Bắc Khuyết, vì sao lạikhăng khăng đi theo Diệp Đỉnh Chi như vậy? Bây giờ hắn đã thua Bách LýĐông Quân, chúng ta như rắn mất đầu, nên triệu tập các giáo chúng trướcđã.”“Bắc Khuyết chỉ là một cái tên, từ nhỏ ta đã sống ở Thiên Ngoại Thiên, đó làphương ngoại chi cảnh, thiên ngoại chi thiên, ta cảm thấy không có gìkhông tốt. Ngoài ra, ta khác với các ngươi, Nguyệt Khanh. Ta và Tử Y khôngtin vào âm mưu quỷ kế, cho nên xưa nay chúng ta không nghe lệnh của VôTướng sứ, chúng ta chỉ tôn thờ lực lượng tuyệt đối. Cho nên Diệp Đỉnh Chilà tông chủ của chúng ta, còn An Thế chính là thiếu tông chủ của chúng ta.”Bạch Phát Tiên quay đầu ngựa, nhìn về phía nam: “Đi, chúng ta đi nghênhđón tông chủ.”“Sau khi đón được phụ thân ta thì làm gì?” Diệp An Thế ngồi trên ngựa, vừalắc lư vừa hỏi Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu.Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu nhìn nhau cười một tiếng, không trả lời.Diệp An Thế lại tiếp tục nói: “Thật ra phụ thân không muốn làm tông chủ gìđó, người chỉ muốn trở lại gian nhà tranh ấy.”“Chỉ là đứa bé mà có thể nói ra những lời như vậy.” Bạch Phát Tiên nhìn TửY Hầu.Tử Y Hầu xoa đầu Diệp An Thế: “Ngươi vẫn còn nhỏ, có một số chuyện cứđể người lớn nghĩ thay.”Khúc Nam thành.Quán trọ Thừa Đức.Cho dù Bách Lý Đông Quân có võ công cao cường tới đâu, sau một trậnquyết chiến kinh thiên động địa lại đi cả ngày cả đêm, cuối cùng vẫn gụcđầu ngủ say. Còn khi hắn nhắm mắt lại, Diệp Đỉnh Chi vẫn luôn hôn mê bấttỉnh lại mở mắt.“Cuối cùng hắn cũng không nhịn nổi.” Trong góc tối của căn phòng, độtnhiên một giọng nữ vang lên, ánh nến trong phòng lập tức nhen lửa, sángbừng lên. Dưới ánh nến, Nguyệt Dao đang ngồi đó, quay đầu nhìn Bách LýĐông Quân đang mơ màng chìm trong giấc ngủ.Diệp Đỉnh Chi lạnh lùng nhìn Nguyệt Dao, chân khí trong cơ thể chậm rãilưu chuyển.“Thế ngươi định làm gì? Giết ta à?” Nguyệt Dao hỏi.“Diệp Đỉnh Chi lắc đầu: “Sẽ không.”“Ta nghe rất nhiều mô tả về nhập ma, nhưng chưa từng thấy ai như ngươi.Thần trí của ngươi rất thanh tỉnh, lương tri vẫn còn, đây đâu phải nhập ma?Chẳng phải ma đầu là đánh mất lý trí, giết chóc tứ phương à?” Nguyệt Daomỉm cười.“Chính ma vốn chỉ là lập trường, bây giờ ta không quan tâm tới sinh linhtrong thiên hạ, không quan tâm tới bất cứ ai không liên quan tới ta, còn thềsẽ giết tất cả nhưng người dám đối đầu với mình. Trong mắt chính đạotrong thiên hạ, ta có khác gì ma? Còn Bách Lý Đông Quân, hắn muốn cứuthiên hạ, lại muốn cứu ta, đây không phải chính đạo cũng không phải mađạo.” Diệp Đỉnh Chi thở dài một tiếng.“Thế thì là gì?” Nguyệt Dao hỏi.“Là đại đạo.” Diệp Đỉnh Chi đứng dậy: “Thế nhưng đại đạo của hắn có lớnđến đâu đi nữa, ta cũng không thể sóng vai với hắn.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… “Thám tử ở Thiên Khải Thành đưa thư về, tông chủ thua rồi.” Từ trưởng lãonhìn tờ giấy viết thư trong tay, giọng nói run rẩy, theo bọn họ thấy DiệpĐỉnh Chi đã là cường đại tới mức không thể chiến thắng, không ngờ tớiThiên Khải Thành đánh một trận, hắn lại thua nhanh như vậy.“Thua trong tay ai?” Cô gái ngồi trong kiệu cố giữ bình tĩnh.“Bách Lý Đông Quân.” Từ trưởng lão cất bức thư đi. “Thám tử là một trongnhững cung phụng mà hoàng tộc họ Tiêu giấu trong thâm cung. Trong thưhắn nói từ khi tiến vào Thiên Khải Thành, giáo chủ đã trực tiếp phá cửathành, cho dù hai đại cao thủ của Thiên Khải hợp lực ra tay nhưng vẫnkhông cản được người. Tông chủ đánh thẳng tới tận Thanh Vân đài, tất cảcác cao thủ được hoàng tộc họ Tiêu cung phụng hợp lực cũng không ngănđược người, chỉ còn một chút nữa thôi là có thể giết chết Minh Đức Đế.Nhưng ngay lúc này Bách Lý Đông Quân xuất hiện, lúc đầu Bách Lý ĐôngQuân đến để giúp tông chủ, còn đánh Minh Đức Đế một trận. Thế nhưngsau đó hắn khuyên tông chủ ngừng tay rút lui, tông chủ tuyệt đối khôngđồng ý, hai người giao chiến. Nhưng lúc đó tông chủ vốn đã trọng thương,cho nên thua Bách Lý Đông Quân nửa chiêu.”“Sau đó thì sao?” Cô gái trong kiệu giọng điệu kích động.“Trong thư viết sau khi tông chủ thua Bách Lý Đông Quân, Minh Đức Đế hạlệnh lập tức giết chết tông chủ, nhưng Bách Lý Đông Quân rõ ràng đãthắng tông chủ lại đột nhiên đổi bên, kéo tông chủ nhảy từ trên Thanh Vânđài xuống, rồi...” Từ trưởng lão dừng lại một chút: “... được Nguyệt Daocông chúa trợ giúp, hai người trốn khỏi hoàng thành, sau đó không rõ tungtích. Bây giờ Minh Đức Đế đã phái Ngũ Tổng Quản đuổi giết bọn họ. Ngoàira còn một chuyện kỳ quái nữa...”“Chuyện gì?”“Khi bọn họ quyết dấu trên Thanh Vân đài, thành chủ của Mộ Lương thànhlà Lạc Thanh Dương đã đi vào hoàng cung Thiên Khải Thành, đồng thời còndẫn đi một người. Lúc đó mọi người trong Thiên Khải Thành đều đã trọngthương, không ai ngăn được hắn. Người hắn dẫn đi chính là Tuyên Phi ởCảnh Thái cung, cũng chính là... thê tử kết tóc của Diệp tông chủ.” Từtrưởng lão nhìn cô gái trong kiệu một cái.Cô gái kia nhíu mày, không nói gì.“Nguyệt Khanh công chúa.” Từ trưởng lão khẽ gọi.Cô gái trong kiệu đi xuống, người mặc bộ áo tím diêm dúa, nhưng dungmạo lại rất giống với Nguyệt Dao, chỉ có nhìn thần thái khí chất mới có thểphân biệt được. Cô chính là con gái thứ của Nguyệt Phong Thành, NguyệtKhanh. Cô nhìn phương xa, đột nhiên nói: “Ta nghĩ ta biết bọn họ định điđâu?”“Đi đâu?”“Chúng ta lập tức tới Cô Tô thành, đón tông chủ về.” Nguyệt Khanh trầmgiọng nói.“Nhưng... “ Từ trưởng lão nhắc nhở: “Giáo chúng đợt tiếp theo vừa phávòng vây tới tập trung với chúng ta, hay là chờ bọn họ cùng đi?”“Còn bao lâu nữa?” Nguyệt Khanh hỏi.“Đến rồi.” Từ trưởng lão đột nhiên quay người, quả nhiên cách đó không xacó mấy trăm người thúc ngựa chạy tới. Hai người cầm đầu một tóc trắngphớ, eo dắt ngọc kiếm, một mặc áo tím, trước ngựa còn có một đứa béđang ngồi.“Bạch Phát Tiên, Tử Y Hầu.” Thần sắc của Nguyệt Khanh không hề có vẻ vuimừng vì gặp được đồng bọn, sau đó ánh mắt lại nhìn sang phía đứa bé:“Sao bọn họ lại mang theo nó?”Tuy cách nhau rất xa nhưng Tử Y Hầu vẫn nghe được tiếng Nguyệt Khanh,hắn cao giọng nói: “Thiếu tông chủ nhất quyết đòi tới đây, chúng ta khôngngăn được!”Diệp An Thế ngồi trước ngựa nhìn mọi người trước mặt, hạ giọng nói: “Phụthân không có ở đây.”“Yên tâm, ngươi sẽ gặp phụ thân ngươi sớm thôi.” Tử Y Hầu xoa đầu cậu bé.Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu thúc ngựa đi tới trước mặt Nguyệt Khanh. BạchPhát Tiên cúi đầu nhìn Nguyệt Khanh, thần sắc mang vẻ ngạo mạn, nhanhchóng quay sang nhìn Từ trưởng lão: “Từ trưởng lão, bây giờ tông chủ đangở đâu?”Từ trưởng lão không dám giấu giếm, cúi đầu nói: “Thám tử đưa thư về, BáchLý Đông Quân dẫn tông chủ đi về phía nam, nhưng cụ thể là đến đâu thìchúng ta không biết.”“Phía nam?” Bạch Phát Tiên nhíu mày: “Không lẽ là Nam Quyết?”“Không, không phải Nam Quyết.” Diệp An Thế đột nhiên mở miệng, giọngnói kiên quyết, không giống một đứa trẻ: “Chắc chắn cha tới Cô Tô thành.”“Cô Tô thành à? Ngoài Cô Tô thành có Hàn Sơn tự, bên dưới Hàn Sơn tự cógian nhà tranh. Hóa ra tông chủ thường xuyên ngâm thơ là vì vậy. Được,thế thì nghe lời ngươi, tới Cô Tô thành.” Bạch Phát Tiên cao giọng nói.Nguyệt Khanh lạnh giọng nói: “Các ngươi là di dân Bắc Khuyết, vì sao lạikhăng khăng đi theo Diệp Đỉnh Chi như vậy? Bây giờ hắn đã thua Bách LýĐông Quân, chúng ta như rắn mất đầu, nên triệu tập các giáo chúng trướcđã.”“Bắc Khuyết chỉ là một cái tên, từ nhỏ ta đã sống ở Thiên Ngoại Thiên, đó làphương ngoại chi cảnh, thiên ngoại chi thiên, ta cảm thấy không có gìkhông tốt. Ngoài ra, ta khác với các ngươi, Nguyệt Khanh. Ta và Tử Y khôngtin vào âm mưu quỷ kế, cho nên xưa nay chúng ta không nghe lệnh của VôTướng sứ, chúng ta chỉ tôn thờ lực lượng tuyệt đối. Cho nên Diệp Đỉnh Chilà tông chủ của chúng ta, còn An Thế chính là thiếu tông chủ của chúng ta.”Bạch Phát Tiên quay đầu ngựa, nhìn về phía nam: “Đi, chúng ta đi nghênhđón tông chủ.”“Sau khi đón được phụ thân ta thì làm gì?” Diệp An Thế ngồi trên ngựa, vừalắc lư vừa hỏi Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu.Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu nhìn nhau cười một tiếng, không trả lời.Diệp An Thế lại tiếp tục nói: “Thật ra phụ thân không muốn làm tông chủ gìđó, người chỉ muốn trở lại gian nhà tranh ấy.”“Chỉ là đứa bé mà có thể nói ra những lời như vậy.” Bạch Phát Tiên nhìn TửY Hầu.Tử Y Hầu xoa đầu Diệp An Thế: “Ngươi vẫn còn nhỏ, có một số chuyện cứđể người lớn nghĩ thay.”Khúc Nam thành.Quán trọ Thừa Đức.Cho dù Bách Lý Đông Quân có võ công cao cường tới đâu, sau một trậnquyết chiến kinh thiên động địa lại đi cả ngày cả đêm, cuối cùng vẫn gụcđầu ngủ say. Còn khi hắn nhắm mắt lại, Diệp Đỉnh Chi vẫn luôn hôn mê bấttỉnh lại mở mắt.“Cuối cùng hắn cũng không nhịn nổi.” Trong góc tối của căn phòng, độtnhiên một giọng nữ vang lên, ánh nến trong phòng lập tức nhen lửa, sángbừng lên. Dưới ánh nến, Nguyệt Dao đang ngồi đó, quay đầu nhìn Bách LýĐông Quân đang mơ màng chìm trong giấc ngủ.Diệp Đỉnh Chi lạnh lùng nhìn Nguyệt Dao, chân khí trong cơ thể chậm rãilưu chuyển.“Thế ngươi định làm gì? Giết ta à?” Nguyệt Dao hỏi.“Diệp Đỉnh Chi lắc đầu: “Sẽ không.”“Ta nghe rất nhiều mô tả về nhập ma, nhưng chưa từng thấy ai như ngươi.Thần trí của ngươi rất thanh tỉnh, lương tri vẫn còn, đây đâu phải nhập ma?Chẳng phải ma đầu là đánh mất lý trí, giết chóc tứ phương à?” Nguyệt Daomỉm cười.“Chính ma vốn chỉ là lập trường, bây giờ ta không quan tâm tới sinh linhtrong thiên hạ, không quan tâm tới bất cứ ai không liên quan tới ta, còn thềsẽ giết tất cả nhưng người dám đối đầu với mình. Trong mắt chính đạotrong thiên hạ, ta có khác gì ma? Còn Bách Lý Đông Quân, hắn muốn cứuthiên hạ, lại muốn cứu ta, đây không phải chính đạo cũng không phải mađạo.” Diệp Đỉnh Chi thở dài một tiếng.“Thế thì là gì?” Nguyệt Dao hỏi.“Là đại đạo.” Diệp Đỉnh Chi đứng dậy: “Thế nhưng đại đạo của hắn có lớnđến đâu đi nữa, ta cũng không thể sóng vai với hắn.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… “Thám tử ở Thiên Khải Thành đưa thư về, tông chủ thua rồi.” Từ trưởng lãonhìn tờ giấy viết thư trong tay, giọng nói run rẩy, theo bọn họ thấy DiệpĐỉnh Chi đã là cường đại tới mức không thể chiến thắng, không ngờ tớiThiên Khải Thành đánh một trận, hắn lại thua nhanh như vậy.“Thua trong tay ai?” Cô gái ngồi trong kiệu cố giữ bình tĩnh.“Bách Lý Đông Quân.” Từ trưởng lão cất bức thư đi. “Thám tử là một trongnhững cung phụng mà hoàng tộc họ Tiêu giấu trong thâm cung. Trong thưhắn nói từ khi tiến vào Thiên Khải Thành, giáo chủ đã trực tiếp phá cửathành, cho dù hai đại cao thủ của Thiên Khải hợp lực ra tay nhưng vẫnkhông cản được người. Tông chủ đánh thẳng tới tận Thanh Vân đài, tất cảcác cao thủ được hoàng tộc họ Tiêu cung phụng hợp lực cũng không ngănđược người, chỉ còn một chút nữa thôi là có thể giết chết Minh Đức Đế.Nhưng ngay lúc này Bách Lý Đông Quân xuất hiện, lúc đầu Bách Lý ĐôngQuân đến để giúp tông chủ, còn đánh Minh Đức Đế một trận. Thế nhưngsau đó hắn khuyên tông chủ ngừng tay rút lui, tông chủ tuyệt đối khôngđồng ý, hai người giao chiến. Nhưng lúc đó tông chủ vốn đã trọng thương,cho nên thua Bách Lý Đông Quân nửa chiêu.”“Sau đó thì sao?” Cô gái trong kiệu giọng điệu kích động.“Trong thư viết sau khi tông chủ thua Bách Lý Đông Quân, Minh Đức Đế hạlệnh lập tức giết chết tông chủ, nhưng Bách Lý Đông Quân rõ ràng đãthắng tông chủ lại đột nhiên đổi bên, kéo tông chủ nhảy từ trên Thanh Vânđài xuống, rồi...” Từ trưởng lão dừng lại một chút: “... được Nguyệt Daocông chúa trợ giúp, hai người trốn khỏi hoàng thành, sau đó không rõ tungtích. Bây giờ Minh Đức Đế đã phái Ngũ Tổng Quản đuổi giết bọn họ. Ngoàira còn một chuyện kỳ quái nữa...”“Chuyện gì?”“Khi bọn họ quyết dấu trên Thanh Vân đài, thành chủ của Mộ Lương thànhlà Lạc Thanh Dương đã đi vào hoàng cung Thiên Khải Thành, đồng thời còndẫn đi một người. Lúc đó mọi người trong Thiên Khải Thành đều đã trọngthương, không ai ngăn được hắn. Người hắn dẫn đi chính là Tuyên Phi ởCảnh Thái cung, cũng chính là... thê tử kết tóc của Diệp tông chủ.” Từtrưởng lão nhìn cô gái trong kiệu một cái.Cô gái kia nhíu mày, không nói gì.“Nguyệt Khanh công chúa.” Từ trưởng lão khẽ gọi.Cô gái trong kiệu đi xuống, người mặc bộ áo tím diêm dúa, nhưng dungmạo lại rất giống với Nguyệt Dao, chỉ có nhìn thần thái khí chất mới có thểphân biệt được. Cô chính là con gái thứ của Nguyệt Phong Thành, NguyệtKhanh. Cô nhìn phương xa, đột nhiên nói: “Ta nghĩ ta biết bọn họ định điđâu?”“Đi đâu?”“Chúng ta lập tức tới Cô Tô thành, đón tông chủ về.” Nguyệt Khanh trầmgiọng nói.“Nhưng... “ Từ trưởng lão nhắc nhở: “Giáo chúng đợt tiếp theo vừa phávòng vây tới tập trung với chúng ta, hay là chờ bọn họ cùng đi?”“Còn bao lâu nữa?” Nguyệt Khanh hỏi.“Đến rồi.” Từ trưởng lão đột nhiên quay người, quả nhiên cách đó không xacó mấy trăm người thúc ngựa chạy tới. Hai người cầm đầu một tóc trắngphớ, eo dắt ngọc kiếm, một mặc áo tím, trước ngựa còn có một đứa béđang ngồi.“Bạch Phát Tiên, Tử Y Hầu.” Thần sắc của Nguyệt Khanh không hề có vẻ vuimừng vì gặp được đồng bọn, sau đó ánh mắt lại nhìn sang phía đứa bé:“Sao bọn họ lại mang theo nó?”Tuy cách nhau rất xa nhưng Tử Y Hầu vẫn nghe được tiếng Nguyệt Khanh,hắn cao giọng nói: “Thiếu tông chủ nhất quyết đòi tới đây, chúng ta khôngngăn được!”Diệp An Thế ngồi trước ngựa nhìn mọi người trước mặt, hạ giọng nói: “Phụthân không có ở đây.”“Yên tâm, ngươi sẽ gặp phụ thân ngươi sớm thôi.” Tử Y Hầu xoa đầu cậu bé.Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu thúc ngựa đi tới trước mặt Nguyệt Khanh. BạchPhát Tiên cúi đầu nhìn Nguyệt Khanh, thần sắc mang vẻ ngạo mạn, nhanhchóng quay sang nhìn Từ trưởng lão: “Từ trưởng lão, bây giờ tông chủ đangở đâu?”Từ trưởng lão không dám giấu giếm, cúi đầu nói: “Thám tử đưa thư về, BáchLý Đông Quân dẫn tông chủ đi về phía nam, nhưng cụ thể là đến đâu thìchúng ta không biết.”“Phía nam?” Bạch Phát Tiên nhíu mày: “Không lẽ là Nam Quyết?”“Không, không phải Nam Quyết.” Diệp An Thế đột nhiên mở miệng, giọngnói kiên quyết, không giống một đứa trẻ: “Chắc chắn cha tới Cô Tô thành.”“Cô Tô thành à? Ngoài Cô Tô thành có Hàn Sơn tự, bên dưới Hàn Sơn tự cógian nhà tranh. Hóa ra tông chủ thường xuyên ngâm thơ là vì vậy. Được,thế thì nghe lời ngươi, tới Cô Tô thành.” Bạch Phát Tiên cao giọng nói.Nguyệt Khanh lạnh giọng nói: “Các ngươi là di dân Bắc Khuyết, vì sao lạikhăng khăng đi theo Diệp Đỉnh Chi như vậy? Bây giờ hắn đã thua Bách LýĐông Quân, chúng ta như rắn mất đầu, nên triệu tập các giáo chúng trướcđã.”“Bắc Khuyết chỉ là một cái tên, từ nhỏ ta đã sống ở Thiên Ngoại Thiên, đó làphương ngoại chi cảnh, thiên ngoại chi thiên, ta cảm thấy không có gìkhông tốt. Ngoài ra, ta khác với các ngươi, Nguyệt Khanh. Ta và Tử Y khôngtin vào âm mưu quỷ kế, cho nên xưa nay chúng ta không nghe lệnh của VôTướng sứ, chúng ta chỉ tôn thờ lực lượng tuyệt đối. Cho nên Diệp Đỉnh Chilà tông chủ của chúng ta, còn An Thế chính là thiếu tông chủ của chúng ta.”Bạch Phát Tiên quay đầu ngựa, nhìn về phía nam: “Đi, chúng ta đi nghênhđón tông chủ.”“Sau khi đón được phụ thân ta thì làm gì?” Diệp An Thế ngồi trên ngựa, vừalắc lư vừa hỏi Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu.Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu nhìn nhau cười một tiếng, không trả lời.Diệp An Thế lại tiếp tục nói: “Thật ra phụ thân không muốn làm tông chủ gìđó, người chỉ muốn trở lại gian nhà tranh ấy.”“Chỉ là đứa bé mà có thể nói ra những lời như vậy.” Bạch Phát Tiên nhìn TửY Hầu.Tử Y Hầu xoa đầu Diệp An Thế: “Ngươi vẫn còn nhỏ, có một số chuyện cứđể người lớn nghĩ thay.”Khúc Nam thành.Quán trọ Thừa Đức.Cho dù Bách Lý Đông Quân có võ công cao cường tới đâu, sau một trậnquyết chiến kinh thiên động địa lại đi cả ngày cả đêm, cuối cùng vẫn gụcđầu ngủ say. Còn khi hắn nhắm mắt lại, Diệp Đỉnh Chi vẫn luôn hôn mê bấttỉnh lại mở mắt.“Cuối cùng hắn cũng không nhịn nổi.” Trong góc tối của căn phòng, độtnhiên một giọng nữ vang lên, ánh nến trong phòng lập tức nhen lửa, sángbừng lên. Dưới ánh nến, Nguyệt Dao đang ngồi đó, quay đầu nhìn Bách LýĐông Quân đang mơ màng chìm trong giấc ngủ.Diệp Đỉnh Chi lạnh lùng nhìn Nguyệt Dao, chân khí trong cơ thể chậm rãilưu chuyển.“Thế ngươi định làm gì? Giết ta à?” Nguyệt Dao hỏi.“Diệp Đỉnh Chi lắc đầu: “Sẽ không.”“Ta nghe rất nhiều mô tả về nhập ma, nhưng chưa từng thấy ai như ngươi.Thần trí của ngươi rất thanh tỉnh, lương tri vẫn còn, đây đâu phải nhập ma?Chẳng phải ma đầu là đánh mất lý trí, giết chóc tứ phương à?” Nguyệt Daomỉm cười.“Chính ma vốn chỉ là lập trường, bây giờ ta không quan tâm tới sinh linhtrong thiên hạ, không quan tâm tới bất cứ ai không liên quan tới ta, còn thềsẽ giết tất cả nhưng người dám đối đầu với mình. Trong mắt chính đạotrong thiên hạ, ta có khác gì ma? Còn Bách Lý Đông Quân, hắn muốn cứuthiên hạ, lại muốn cứu ta, đây không phải chính đạo cũng không phải mađạo.” Diệp Đỉnh Chi thở dài một tiếng.“Thế thì là gì?” Nguyệt Dao hỏi.“Là đại đạo.” Diệp Đỉnh Chi đứng dậy: “Thế nhưng đại đạo của hắn có lớnđến đâu đi nữa, ta cũng không thể sóng vai với hắn.