Tác giả:

Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…

Chương 353: Phong Hoa Tuyết Nguyệt

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Cuối cùng quân đội Bắc Man cũng lui binh, bọn họ mang hùng tâm vàquân đội hổ lang tiến đánh, nhưng lại không thể tiến vào Bắc Ly tới mộtbước. Bọn họ mang binh lĩnh quay về, cũng ghi nhớ một cái tên.Lôi Mộng Sát.Vị đại tướng quân Bắc Ly này nói cho họ biết, ngoài dũng mãnh ra, vậndụng quân trận là quan trọng tới mức nào. Còn một người khác mà bọn họghi nhớ, từ đầu đến cuối không báo tên họ, chỉ lần lượt đánh ngã cao thủđệ nhất Bắc Man.“Bắc Ly đúng là đáng sợ.” Tướng quân Bắc Man cảm thán.Chiến tranh phía nam cũng tuyên bố kết thúc, Lang Gia Vương Tiêu NhượcPhong vẫn giữ vững thần thoại bất bại của mình, nhanh chóng về triều. Cóngười báo cáo lại chuyện cháu trai duy nhất của phủ Trấn Tây Hầu là BáchLý Đông Quân đã hành hung Minh Đức Đế trong hoàng cung, nhưng TiêuNhược Phong biết tin vẫn không có phản ứng gì. Sau khi những người mậtbáo hậm hực rời đi, Tiêu Nhược Phong ngồi một mình trong phòng, hạgiọng mắng một câu.“Đánh hay lắm!”Còn trong trận phong ba này, tình hình giang hồ cũng lặng lẽ thay đổi. VôSong Thành từng là thế lực đệ nhất giang hồ, sau trận chiến tranh với Magiáo đã tan rã, chỉ có đại đệ tử Tống Yến Hồi chém giết nhiều trưởng lãoMa giáo, cứu vãn một chút thể diện của bọn họ. Nhưng người trong gianghồ đã trầm trồ về một tòa thành khác.Gió Hạ Quan, hoa Thượng Quan, tuyết Thương Sơn, trăng Nhĩ Hải.Tuyết Nguyệt thành từng là nơi ẩn cư, nhưng sau cơn sóng gió này đãdương danh thiên hạ. Tuy trong đợt phong ba này, thành chủ của tòa thànhvẫn không hề lộ diện, nhưng Bách Lý Đông Quân, Tư Không Trường Phongvà Lý Hàn Y đại biểu cho Tuyết Nguyệt thành xuất chiến, cả ba đều có ítnhiều liên hệ với người nào đó, cho nên rất nhiều người tự suy đoán, thànhchủ của tòa thành này từng là Lý Trường Sinh Lý tiên sinh.Nhưng chẳng bao lâu sau, suy đoán đó cũng là vô nghĩa.Bởi vì Tuyết Nguyệt thành chiêu cáo thiên hạ, đại thành chủ tân nhiệm làBách Lý Đông Quân, Lý Hàn Y là nhị thành chủ, Tư Không Trường Phong làtam thành chủ. Tuyết Nguyệt thành cũng tổ chức đại hội nhận chức hết sứclong trọng, không khéo còn là long trọng nhất từ khi Tuyết Nguyệt thànhđược xây dựng đến giờ. Lôi gia bảo, Đường môn, Ôn gia, các đại môn pháitrong võ lâm đều phái sứ giả tới nơi, thầm có ý kết minh. Nhưng trong lúckhách quý tới thăm hỏi, trong đại hội kế nhiệm thành chủ, chỉ có một mìnhtam thành chủ Tư Không Trường Phong.“Ta muốn luyện kiếm, không có thời gian tham gia cái này.” Lý Hàn Y cầmkiếm trực tiếp chạy lên Thương Sơn.Còn Bách Lý Đông Quân?Vị đại thành chủ Tuyết Nguyệt thành này rất nhiều năm không về TuyếtNguyệt Thành...“Vì sao lại là ta? Ta chỉ là tam thành chủ thôi mà.” Tư Không Trường Phongvẻ mặt bất đắc dĩ nhìn đám trưởng lão trước mặt.Trưởng lão Lạc Niệm Sắt cười nói: “Vì ngươi đã lập gia đình, có vợ có con,sẽ không chạy lung tung.”“Thế sao ta không phải đại thành chủ?” Tư Không Trường Phong hỏi.Lạc Niệm Sắt nhấp một ngụm trà: “Bối phận như thế.”“Ta có thể đập nơi này không?” Tư Không Trường Phong hỏi.Lạc Niệm Sắt gật đầu: “Có thể, nhưng tiền sửa chữa tổn thất sẽ tính vàokhoản mục tài vật của Tuyết Nguyệt thành, ngươi thân là tam thành chủTuyết Nguyệt thành, mỗi tháng còn phải phụ trách cân đối sổ sách. Tamthành chủ có gì muốn hỏi nữa không? Cứ hỏi hết đi.”“Không còn.” Tư Không Trường Phong bất đắc dĩ nói.“Thế thì lên thắp hương tế tổ đi.” Lạc Niệm Sắt cất cao giọng nói.Trên Thương Sơn, trong gian nhà tranh của mình Lý Hàn Y đun một bìnhtrà, tạm biệt một người.Một người cầm dù, đeo mặt nạ ác quỷ.Một người để ria mép, tay mân mê một lưỡi dao găm.“Lần này kề vai chiến đấu, tuy cũng hiểu Ám Hà không thể đồng hành vớichúng ta mãi mãi, nhưng ta rất kính nể các ngươi.” Lý Hàn Y rót hai chéntrà.“Bây giờ ngươi đã là nhị thành chủ Tuyết Nguyệt thành, nói năng cũng cóvẻ trịnh trọng quá nhỉ.” Tô Xương Hà cười nói.Tô Mộ Vũ tháo mặt nạ, đi tới trước mặt Lý Hàn Y, đặt chén trà lên miệng,thổi nhẹ rồi uống một ngụm, chậm rãi nói: “Trà ngon.”“Lần sau gặp lại, chắc không phải bằng hữu nữa nhỉ.” Lý Hàn Y trầm giọngnói.“Đại đa số thời điểm gặp được Ám Hà, tức là Ám Hà muốn giết ngươi.” TôXương Hà không uống chén trà kia. “Chúng ta phải về thôi, thời đại mới củagiang hồ Bắc Ly đã tới, thời đại mới của Ám Hà cũng sắp tới.”Lý Hàn Y nói đầy ẩn ý: “Hình như trong lời nói của ngươi có thâm ý.”Tô Mộ Vũ lại đeo mặt nạ, quay người. “Vẫn hy vọng có thể gặp lại.”Tô Xương Hà thu con dao lại: “Thế thì phải sống tới ngày đó.”Trên lầu các vang lên tiếng gõ chuông, nghi thức nhận chức thành chủnghiêm trang lê thê đã bắt đầu.Ngay lúc này, một người trẻ tuổi mặc áo xanh hạ xuống tường thành củaTuyết Nguyệt thành, hắn giơ tay bắt lấy một đóa hoa sơn trà, nhìn tòathành với vẻ đầy tình cảm: “Nhiều năm rồi không về, Tuyết Nguyệt thành,đúng như lời sư phụ nói, quả là tòa thành tốt nhất thế gian.”“Bây giờ chàng đã là thành chủ của tòa thành này rồi.” Bên dưới có mộtchiếc xe ngựa màu trắng đỗ lại, cô gái áo trắng ngồi trên xe ngựa, ngẩngđầu nhìn nam tử trên tường thành: “Có vào không?”Nam tử áo xanh chính là đại đệ tử của Thiên Ngoại Thiên mà mọi ngườiđồn đại, Bách Lý Đông Quân. Cô gái áo trắng đã từng là Bắc Khuyết đế nữ,Nguyệt Dao.“Không vào. Thành chủ gì chứ, có vẻ nặng nề quá. Ta muốn vào giang hồ.”Bách Lý Đông Quân ném đóa hoa sơn trà đi, tung người nhảy xuống: “Tìmthấy Nguyệt Khanh chưa?”Nguyệt Dao lắc đầu: “Không thấy, chắc muội ấy trở lại Thiên Ngoại Thiênrồi.”“Hy vọng cô ta sớm có ngày tỉnh ngộ, nhưng chuyện trong Thiên NgoạiThiên thì ta đã hứa với Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu, không can thiệp vàobọn họ.” Bách Lý Đông Quân thở dài một tiếng.“Chàng không hận Nguyệt Khanh chứ? Nếu không phải vì muội ấy, DiệpĐỉnh Chi đã chẳng đi tới bước này.” Nguyệt Dao hỏi, đây là câu hỏi mà côluôn muốn hỏi, nhưng vẫn không dám hỏi.“Nếu hận có thể giải quyết được vấn đề, thế thì Diệp Đỉnh Chi đã khôngchết. Bây giờ việc chúng ta có thể làm được là cố gắng để mọi chuyện tiếptheo không có gì tiếc nuối.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười với Nguyệt Dao,nụ cười đầy ấm áp.Từ khi bọn họ trở về Bắc Ly tới giờ, đã lâu lắm rồi Nguyệt Dao không thấyBách Lý Đông Quân mỉm cười như vậy, tâm trạng cô cũng vui vẻ hẳn lên:“Thế bây giờ chúng ta đi đâu?”“Tới Càn Đông Thành.” Bách Lý Đông Quân đột nhiên nói.Nguyệt Dao sửng sốt: “Sao lại là Càn Đông Thành? Chàng nói là muốn xôngxáo giang hồ cơ mà, sao trạm đầu tiên lại là về nhà?”“Đúng vậy, phải về nhà trước.” Bách Lý Đông Quân đi tới nắm tay NguyệtDao: “Ta muốn cưới nàng làm vợ, đương nhiên phải về nhà trước, bái caođường.”Nguyệt Dao mặt mày đỏ ửng, sau đó mỉm cười.Gió lớn thổi qua, hoa sơn trà đầy trời.Một chiếc xe ngựa màu trắm chậm rãi rời thành. Trong xe ngựa, cô gái thổisáo, tiếng sáo du dương uyển chuyển đầy vui vẻ. Nam tử cầm roi ngựangửa đầu uống một ngụm rượu, con mắt híp lại, như say sưa trong làn gióxuân này.

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Cuối cùng quân đội Bắc Man cũng lui binh, bọn họ mang hùng tâm vàquân đội hổ lang tiến đánh, nhưng lại không thể tiến vào Bắc Ly tới mộtbước. Bọn họ mang binh lĩnh quay về, cũng ghi nhớ một cái tên.Lôi Mộng Sát.Vị đại tướng quân Bắc Ly này nói cho họ biết, ngoài dũng mãnh ra, vậndụng quân trận là quan trọng tới mức nào. Còn một người khác mà bọn họghi nhớ, từ đầu đến cuối không báo tên họ, chỉ lần lượt đánh ngã cao thủđệ nhất Bắc Man.“Bắc Ly đúng là đáng sợ.” Tướng quân Bắc Man cảm thán.Chiến tranh phía nam cũng tuyên bố kết thúc, Lang Gia Vương Tiêu NhượcPhong vẫn giữ vững thần thoại bất bại của mình, nhanh chóng về triều. Cóngười báo cáo lại chuyện cháu trai duy nhất của phủ Trấn Tây Hầu là BáchLý Đông Quân đã hành hung Minh Đức Đế trong hoàng cung, nhưng TiêuNhược Phong biết tin vẫn không có phản ứng gì. Sau khi những người mậtbáo hậm hực rời đi, Tiêu Nhược Phong ngồi một mình trong phòng, hạgiọng mắng một câu.“Đánh hay lắm!”Còn trong trận phong ba này, tình hình giang hồ cũng lặng lẽ thay đổi. VôSong Thành từng là thế lực đệ nhất giang hồ, sau trận chiến tranh với Magiáo đã tan rã, chỉ có đại đệ tử Tống Yến Hồi chém giết nhiều trưởng lãoMa giáo, cứu vãn một chút thể diện của bọn họ. Nhưng người trong gianghồ đã trầm trồ về một tòa thành khác.Gió Hạ Quan, hoa Thượng Quan, tuyết Thương Sơn, trăng Nhĩ Hải.Tuyết Nguyệt thành từng là nơi ẩn cư, nhưng sau cơn sóng gió này đãdương danh thiên hạ. Tuy trong đợt phong ba này, thành chủ của tòa thànhvẫn không hề lộ diện, nhưng Bách Lý Đông Quân, Tư Không Trường Phongvà Lý Hàn Y đại biểu cho Tuyết Nguyệt thành xuất chiến, cả ba đều có ítnhiều liên hệ với người nào đó, cho nên rất nhiều người tự suy đoán, thànhchủ của tòa thành này từng là Lý Trường Sinh Lý tiên sinh.Nhưng chẳng bao lâu sau, suy đoán đó cũng là vô nghĩa.Bởi vì Tuyết Nguyệt thành chiêu cáo thiên hạ, đại thành chủ tân nhiệm làBách Lý Đông Quân, Lý Hàn Y là nhị thành chủ, Tư Không Trường Phong làtam thành chủ. Tuyết Nguyệt thành cũng tổ chức đại hội nhận chức hết sứclong trọng, không khéo còn là long trọng nhất từ khi Tuyết Nguyệt thànhđược xây dựng đến giờ. Lôi gia bảo, Đường môn, Ôn gia, các đại môn pháitrong võ lâm đều phái sứ giả tới nơi, thầm có ý kết minh. Nhưng trong lúckhách quý tới thăm hỏi, trong đại hội kế nhiệm thành chủ, chỉ có một mìnhtam thành chủ Tư Không Trường Phong.“Ta muốn luyện kiếm, không có thời gian tham gia cái này.” Lý Hàn Y cầmkiếm trực tiếp chạy lên Thương Sơn.Còn Bách Lý Đông Quân?Vị đại thành chủ Tuyết Nguyệt thành này rất nhiều năm không về TuyếtNguyệt Thành...“Vì sao lại là ta? Ta chỉ là tam thành chủ thôi mà.” Tư Không Trường Phongvẻ mặt bất đắc dĩ nhìn đám trưởng lão trước mặt.Trưởng lão Lạc Niệm Sắt cười nói: “Vì ngươi đã lập gia đình, có vợ có con,sẽ không chạy lung tung.”“Thế sao ta không phải đại thành chủ?” Tư Không Trường Phong hỏi.Lạc Niệm Sắt nhấp một ngụm trà: “Bối phận như thế.”“Ta có thể đập nơi này không?” Tư Không Trường Phong hỏi.Lạc Niệm Sắt gật đầu: “Có thể, nhưng tiền sửa chữa tổn thất sẽ tính vàokhoản mục tài vật của Tuyết Nguyệt thành, ngươi thân là tam thành chủTuyết Nguyệt thành, mỗi tháng còn phải phụ trách cân đối sổ sách. Tamthành chủ có gì muốn hỏi nữa không? Cứ hỏi hết đi.”“Không còn.” Tư Không Trường Phong bất đắc dĩ nói.“Thế thì lên thắp hương tế tổ đi.” Lạc Niệm Sắt cất cao giọng nói.Trên Thương Sơn, trong gian nhà tranh của mình Lý Hàn Y đun một bìnhtrà, tạm biệt một người.Một người cầm dù, đeo mặt nạ ác quỷ.Một người để ria mép, tay mân mê một lưỡi dao găm.“Lần này kề vai chiến đấu, tuy cũng hiểu Ám Hà không thể đồng hành vớichúng ta mãi mãi, nhưng ta rất kính nể các ngươi.” Lý Hàn Y rót hai chéntrà.“Bây giờ ngươi đã là nhị thành chủ Tuyết Nguyệt thành, nói năng cũng cóvẻ trịnh trọng quá nhỉ.” Tô Xương Hà cười nói.Tô Mộ Vũ tháo mặt nạ, đi tới trước mặt Lý Hàn Y, đặt chén trà lên miệng,thổi nhẹ rồi uống một ngụm, chậm rãi nói: “Trà ngon.”“Lần sau gặp lại, chắc không phải bằng hữu nữa nhỉ.” Lý Hàn Y trầm giọngnói.“Đại đa số thời điểm gặp được Ám Hà, tức là Ám Hà muốn giết ngươi.” TôXương Hà không uống chén trà kia. “Chúng ta phải về thôi, thời đại mới củagiang hồ Bắc Ly đã tới, thời đại mới của Ám Hà cũng sắp tới.”Lý Hàn Y nói đầy ẩn ý: “Hình như trong lời nói của ngươi có thâm ý.”Tô Mộ Vũ lại đeo mặt nạ, quay người. “Vẫn hy vọng có thể gặp lại.”Tô Xương Hà thu con dao lại: “Thế thì phải sống tới ngày đó.”Trên lầu các vang lên tiếng gõ chuông, nghi thức nhận chức thành chủnghiêm trang lê thê đã bắt đầu.Ngay lúc này, một người trẻ tuổi mặc áo xanh hạ xuống tường thành củaTuyết Nguyệt thành, hắn giơ tay bắt lấy một đóa hoa sơn trà, nhìn tòathành với vẻ đầy tình cảm: “Nhiều năm rồi không về, Tuyết Nguyệt thành,đúng như lời sư phụ nói, quả là tòa thành tốt nhất thế gian.”“Bây giờ chàng đã là thành chủ của tòa thành này rồi.” Bên dưới có mộtchiếc xe ngựa màu trắng đỗ lại, cô gái áo trắng ngồi trên xe ngựa, ngẩngđầu nhìn nam tử trên tường thành: “Có vào không?”Nam tử áo xanh chính là đại đệ tử của Thiên Ngoại Thiên mà mọi ngườiđồn đại, Bách Lý Đông Quân. Cô gái áo trắng đã từng là Bắc Khuyết đế nữ,Nguyệt Dao.“Không vào. Thành chủ gì chứ, có vẻ nặng nề quá. Ta muốn vào giang hồ.”Bách Lý Đông Quân ném đóa hoa sơn trà đi, tung người nhảy xuống: “Tìmthấy Nguyệt Khanh chưa?”Nguyệt Dao lắc đầu: “Không thấy, chắc muội ấy trở lại Thiên Ngoại Thiênrồi.”“Hy vọng cô ta sớm có ngày tỉnh ngộ, nhưng chuyện trong Thiên NgoạiThiên thì ta đã hứa với Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu, không can thiệp vàobọn họ.” Bách Lý Đông Quân thở dài một tiếng.“Chàng không hận Nguyệt Khanh chứ? Nếu không phải vì muội ấy, DiệpĐỉnh Chi đã chẳng đi tới bước này.” Nguyệt Dao hỏi, đây là câu hỏi mà côluôn muốn hỏi, nhưng vẫn không dám hỏi.“Nếu hận có thể giải quyết được vấn đề, thế thì Diệp Đỉnh Chi đã khôngchết. Bây giờ việc chúng ta có thể làm được là cố gắng để mọi chuyện tiếptheo không có gì tiếc nuối.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười với Nguyệt Dao,nụ cười đầy ấm áp.Từ khi bọn họ trở về Bắc Ly tới giờ, đã lâu lắm rồi Nguyệt Dao không thấyBách Lý Đông Quân mỉm cười như vậy, tâm trạng cô cũng vui vẻ hẳn lên:“Thế bây giờ chúng ta đi đâu?”“Tới Càn Đông Thành.” Bách Lý Đông Quân đột nhiên nói.Nguyệt Dao sửng sốt: “Sao lại là Càn Đông Thành? Chàng nói là muốn xôngxáo giang hồ cơ mà, sao trạm đầu tiên lại là về nhà?”“Đúng vậy, phải về nhà trước.” Bách Lý Đông Quân đi tới nắm tay NguyệtDao: “Ta muốn cưới nàng làm vợ, đương nhiên phải về nhà trước, bái caođường.”Nguyệt Dao mặt mày đỏ ửng, sau đó mỉm cười.Gió lớn thổi qua, hoa sơn trà đầy trời.Một chiếc xe ngựa màu trắm chậm rãi rời thành. Trong xe ngựa, cô gái thổisáo, tiếng sáo du dương uyển chuyển đầy vui vẻ. Nam tử cầm roi ngựangửa đầu uống một ngụm rượu, con mắt híp lại, như say sưa trong làn gióxuân này.

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Cuối cùng quân đội Bắc Man cũng lui binh, bọn họ mang hùng tâm vàquân đội hổ lang tiến đánh, nhưng lại không thể tiến vào Bắc Ly tới mộtbước. Bọn họ mang binh lĩnh quay về, cũng ghi nhớ một cái tên.Lôi Mộng Sát.Vị đại tướng quân Bắc Ly này nói cho họ biết, ngoài dũng mãnh ra, vậndụng quân trận là quan trọng tới mức nào. Còn một người khác mà bọn họghi nhớ, từ đầu đến cuối không báo tên họ, chỉ lần lượt đánh ngã cao thủđệ nhất Bắc Man.“Bắc Ly đúng là đáng sợ.” Tướng quân Bắc Man cảm thán.Chiến tranh phía nam cũng tuyên bố kết thúc, Lang Gia Vương Tiêu NhượcPhong vẫn giữ vững thần thoại bất bại của mình, nhanh chóng về triều. Cóngười báo cáo lại chuyện cháu trai duy nhất của phủ Trấn Tây Hầu là BáchLý Đông Quân đã hành hung Minh Đức Đế trong hoàng cung, nhưng TiêuNhược Phong biết tin vẫn không có phản ứng gì. Sau khi những người mậtbáo hậm hực rời đi, Tiêu Nhược Phong ngồi một mình trong phòng, hạgiọng mắng một câu.“Đánh hay lắm!”Còn trong trận phong ba này, tình hình giang hồ cũng lặng lẽ thay đổi. VôSong Thành từng là thế lực đệ nhất giang hồ, sau trận chiến tranh với Magiáo đã tan rã, chỉ có đại đệ tử Tống Yến Hồi chém giết nhiều trưởng lãoMa giáo, cứu vãn một chút thể diện của bọn họ. Nhưng người trong gianghồ đã trầm trồ về một tòa thành khác.Gió Hạ Quan, hoa Thượng Quan, tuyết Thương Sơn, trăng Nhĩ Hải.Tuyết Nguyệt thành từng là nơi ẩn cư, nhưng sau cơn sóng gió này đãdương danh thiên hạ. Tuy trong đợt phong ba này, thành chủ của tòa thànhvẫn không hề lộ diện, nhưng Bách Lý Đông Quân, Tư Không Trường Phongvà Lý Hàn Y đại biểu cho Tuyết Nguyệt thành xuất chiến, cả ba đều có ítnhiều liên hệ với người nào đó, cho nên rất nhiều người tự suy đoán, thànhchủ của tòa thành này từng là Lý Trường Sinh Lý tiên sinh.Nhưng chẳng bao lâu sau, suy đoán đó cũng là vô nghĩa.Bởi vì Tuyết Nguyệt thành chiêu cáo thiên hạ, đại thành chủ tân nhiệm làBách Lý Đông Quân, Lý Hàn Y là nhị thành chủ, Tư Không Trường Phong làtam thành chủ. Tuyết Nguyệt thành cũng tổ chức đại hội nhận chức hết sứclong trọng, không khéo còn là long trọng nhất từ khi Tuyết Nguyệt thànhđược xây dựng đến giờ. Lôi gia bảo, Đường môn, Ôn gia, các đại môn pháitrong võ lâm đều phái sứ giả tới nơi, thầm có ý kết minh. Nhưng trong lúckhách quý tới thăm hỏi, trong đại hội kế nhiệm thành chủ, chỉ có một mìnhtam thành chủ Tư Không Trường Phong.“Ta muốn luyện kiếm, không có thời gian tham gia cái này.” Lý Hàn Y cầmkiếm trực tiếp chạy lên Thương Sơn.Còn Bách Lý Đông Quân?Vị đại thành chủ Tuyết Nguyệt thành này rất nhiều năm không về TuyếtNguyệt Thành...“Vì sao lại là ta? Ta chỉ là tam thành chủ thôi mà.” Tư Không Trường Phongvẻ mặt bất đắc dĩ nhìn đám trưởng lão trước mặt.Trưởng lão Lạc Niệm Sắt cười nói: “Vì ngươi đã lập gia đình, có vợ có con,sẽ không chạy lung tung.”“Thế sao ta không phải đại thành chủ?” Tư Không Trường Phong hỏi.Lạc Niệm Sắt nhấp một ngụm trà: “Bối phận như thế.”“Ta có thể đập nơi này không?” Tư Không Trường Phong hỏi.Lạc Niệm Sắt gật đầu: “Có thể, nhưng tiền sửa chữa tổn thất sẽ tính vàokhoản mục tài vật của Tuyết Nguyệt thành, ngươi thân là tam thành chủTuyết Nguyệt thành, mỗi tháng còn phải phụ trách cân đối sổ sách. Tamthành chủ có gì muốn hỏi nữa không? Cứ hỏi hết đi.”“Không còn.” Tư Không Trường Phong bất đắc dĩ nói.“Thế thì lên thắp hương tế tổ đi.” Lạc Niệm Sắt cất cao giọng nói.Trên Thương Sơn, trong gian nhà tranh của mình Lý Hàn Y đun một bìnhtrà, tạm biệt một người.Một người cầm dù, đeo mặt nạ ác quỷ.Một người để ria mép, tay mân mê một lưỡi dao găm.“Lần này kề vai chiến đấu, tuy cũng hiểu Ám Hà không thể đồng hành vớichúng ta mãi mãi, nhưng ta rất kính nể các ngươi.” Lý Hàn Y rót hai chéntrà.“Bây giờ ngươi đã là nhị thành chủ Tuyết Nguyệt thành, nói năng cũng cóvẻ trịnh trọng quá nhỉ.” Tô Xương Hà cười nói.Tô Mộ Vũ tháo mặt nạ, đi tới trước mặt Lý Hàn Y, đặt chén trà lên miệng,thổi nhẹ rồi uống một ngụm, chậm rãi nói: “Trà ngon.”“Lần sau gặp lại, chắc không phải bằng hữu nữa nhỉ.” Lý Hàn Y trầm giọngnói.“Đại đa số thời điểm gặp được Ám Hà, tức là Ám Hà muốn giết ngươi.” TôXương Hà không uống chén trà kia. “Chúng ta phải về thôi, thời đại mới củagiang hồ Bắc Ly đã tới, thời đại mới của Ám Hà cũng sắp tới.”Lý Hàn Y nói đầy ẩn ý: “Hình như trong lời nói của ngươi có thâm ý.”Tô Mộ Vũ lại đeo mặt nạ, quay người. “Vẫn hy vọng có thể gặp lại.”Tô Xương Hà thu con dao lại: “Thế thì phải sống tới ngày đó.”Trên lầu các vang lên tiếng gõ chuông, nghi thức nhận chức thành chủnghiêm trang lê thê đã bắt đầu.Ngay lúc này, một người trẻ tuổi mặc áo xanh hạ xuống tường thành củaTuyết Nguyệt thành, hắn giơ tay bắt lấy một đóa hoa sơn trà, nhìn tòathành với vẻ đầy tình cảm: “Nhiều năm rồi không về, Tuyết Nguyệt thành,đúng như lời sư phụ nói, quả là tòa thành tốt nhất thế gian.”“Bây giờ chàng đã là thành chủ của tòa thành này rồi.” Bên dưới có mộtchiếc xe ngựa màu trắng đỗ lại, cô gái áo trắng ngồi trên xe ngựa, ngẩngđầu nhìn nam tử trên tường thành: “Có vào không?”Nam tử áo xanh chính là đại đệ tử của Thiên Ngoại Thiên mà mọi ngườiđồn đại, Bách Lý Đông Quân. Cô gái áo trắng đã từng là Bắc Khuyết đế nữ,Nguyệt Dao.“Không vào. Thành chủ gì chứ, có vẻ nặng nề quá. Ta muốn vào giang hồ.”Bách Lý Đông Quân ném đóa hoa sơn trà đi, tung người nhảy xuống: “Tìmthấy Nguyệt Khanh chưa?”Nguyệt Dao lắc đầu: “Không thấy, chắc muội ấy trở lại Thiên Ngoại Thiênrồi.”“Hy vọng cô ta sớm có ngày tỉnh ngộ, nhưng chuyện trong Thiên NgoạiThiên thì ta đã hứa với Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu, không can thiệp vàobọn họ.” Bách Lý Đông Quân thở dài một tiếng.“Chàng không hận Nguyệt Khanh chứ? Nếu không phải vì muội ấy, DiệpĐỉnh Chi đã chẳng đi tới bước này.” Nguyệt Dao hỏi, đây là câu hỏi mà côluôn muốn hỏi, nhưng vẫn không dám hỏi.“Nếu hận có thể giải quyết được vấn đề, thế thì Diệp Đỉnh Chi đã khôngchết. Bây giờ việc chúng ta có thể làm được là cố gắng để mọi chuyện tiếptheo không có gì tiếc nuối.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười với Nguyệt Dao,nụ cười đầy ấm áp.Từ khi bọn họ trở về Bắc Ly tới giờ, đã lâu lắm rồi Nguyệt Dao không thấyBách Lý Đông Quân mỉm cười như vậy, tâm trạng cô cũng vui vẻ hẳn lên:“Thế bây giờ chúng ta đi đâu?”“Tới Càn Đông Thành.” Bách Lý Đông Quân đột nhiên nói.Nguyệt Dao sửng sốt: “Sao lại là Càn Đông Thành? Chàng nói là muốn xôngxáo giang hồ cơ mà, sao trạm đầu tiên lại là về nhà?”“Đúng vậy, phải về nhà trước.” Bách Lý Đông Quân đi tới nắm tay NguyệtDao: “Ta muốn cưới nàng làm vợ, đương nhiên phải về nhà trước, bái caođường.”Nguyệt Dao mặt mày đỏ ửng, sau đó mỉm cười.Gió lớn thổi qua, hoa sơn trà đầy trời.Một chiếc xe ngựa màu trắm chậm rãi rời thành. Trong xe ngựa, cô gái thổisáo, tiếng sáo du dương uyển chuyển đầy vui vẻ. Nam tử cầm roi ngựangửa đầu uống một ngụm rượu, con mắt híp lại, như say sưa trong làn gióxuân này.

Chương 353: Phong Hoa Tuyết Nguyệt