Tác giả:

Quang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn…

Chương 290: Tôi chỉ nói buột miệng nói vậy thôi ấy mà”.

Ngọa Hổ Tàng LongTác giả: Vương Độ LưTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpQuang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn… Lục Hạo sắp xếp từ ngữ một hồi mới đáp, “Anh à, em lấy ví dụ của em nhé. Lúc em và Lâm Đình Đình còn yêu nhau ấy, tuy là em giữ mình trong sạch, nhưng lúc phải đi gặp khách hàng thì khó tránh khỏi việc ra vào những nơi dễ khiến phụ nữ suy diễn lung tung!”“Chuyện thế này, anh tuyệt đối không được nói ra đâu. Nếu nói ra, liệu nó có trở thành vướng mắc trong lòng chị dâu hay không?”Advertisement“Em nói anh nghe nhé, như chuyện của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài ấy. Đàn ông rất khó không phạm sai lầm. Nhưng chúng ta chỉ cần đối xử tốt với vợ mình là đủ rồi. Có những chuyện không thể nói thì nhất quyết không được nói! Ngộ nhỡ không che đậy được thì hối hận không kịp!”Tôn Hàn cười ha ha, “Em biết rõ quá nhỉ! Hạo à, bộ dạng thật thà của em khi ở trước mặt anh có phải là giả vờ không đấy?”“Hầy, em nói thật lòng mà anh còn trêu em nữa vậy. Thôi không nói nữa, anh thích làm gì thì làm đi!”“Advertisement“Được rồi… anh tự biết tính toán”, Tôn Hàn thở dài.Anh đối xử tốt với Lục Hạo như vậy, có lẽ là vì tuy có nhiều lúc Lục Hạo ăn nói không biết giữ kẽ lắm, nhưng trong lòng đối phương lúc nào cũng lo nghĩ cho anh.Có lẽ, đây chính là tình anh em!…Hôm sau.Tôn Hàn đến công ty, vừa đặt chân vào phòng làm việc được một lúc thì Vương Bách Xuyên bước vào.“Sao hả, hôm ấy đã nương tay tha cho anh một lần, vậy mà vẫn không biết cảm ơn à?”Đối với kẻ không biết đâu là giới hạn như Vương Bách Xuyên, Tôn Hàn không hề tỏ thái độ vui vẻ gì khi gặp hắn ta.Nhắc đến chuyện đó, sắc mặt của Vương Bách Xuyên có đôi chút gượng gạo. Hắn ta hừ giọng, “Tôi đến đây để nhắc nhở anh, anh đã hứa với ông Lôi rằng sẽ lấy lại được hợp đồng của quốc tế Phong Hoả! Nhưng hôm nay là ngày ký hợp đồng của nhà họ Liễu và quốc tế Phong Hoả rồi đấy!”Vương Bách Xuyên thoáng ngừng lại, rồi mới bổ sung, “Mười một giờ, ở khách sạn Cự Dương!”“Tôi có lấy được hợp đồng về hay không thì liên quan gì đến anh?”, Tôn Hàn mỉa mai hỏi.Vương Bách Xuyên bật cười khinh bỉ, “Không có liên quan gì lớn lắm. Nhưng nếu hôm nay nhà họ Liễu và quốc tế Phong Hoả ký kết hợp đồng thì e là có người sẽ phải cút khỏi công ty, nhỉ?”“Anh vẫn chưa từ bỏ việc ngồi vào vị trí của tôi à! Anh nghĩ anh chắc chắn sẽ ngồi vào vị trí của tôi sau khi tôi bị sa thải sao?”“Ai biết được, phải không, tổng giám đốc Tôn?”, vẻ đắc ý càng lúc càng hiện rõ trên mặt Vương Bách Xuyên.“Nói thật đi, Vương Bách Xuyên. Anh đã góp bao nhiêu phần công sức vào vụ hợp tác giữa nhà họ Liễu và quốc tế Phong Hoả?”, Tôn Hàn bỗng hỏi một câu kỳ lạ.Sắc mặt thoáng chốc thay đổi, Vương Bách Xuyên giận dữ quát, “Tôn Hàn, anh nói vớ vẩn gì đấy? Chuyện hợp tác của nhà họ Liễu và quốc tế Phong Hoả là do anh không đủ năng lực cứu vãn, liên quan gì đến tôi chứ?”“Tôi nói cho biết, anh phạm phải sai lầm nghiêm trọng đến vậy, đừng có đổ trách nhiệm cho người khác!”Tôn Hàn cười nhẹ, “Đừng kích động thế. Tôi chỉ nói buột miệng nói vậy thôi ấy mà”.

Lục Hạo sắp xếp từ ngữ một hồi mới đáp, “Anh à, em lấy ví dụ của em nhé. Lúc em và Lâm Đình Đình còn yêu nhau ấy, tuy là em giữ mình trong sạch, nhưng lúc phải đi gặp khách hàng thì khó tránh khỏi việc ra vào những nơi dễ khiến phụ nữ suy diễn lung tung!”

“Chuyện thế này, anh tuyệt đối không được nói ra đâu. Nếu nói ra, liệu nó có trở thành vướng mắc trong lòng chị dâu hay không?”

Advertisement

“Em nói anh nghe nhé, như chuyện của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài ấy. Đàn ông rất khó không phạm sai lầm. Nhưng chúng ta chỉ cần đối xử tốt với vợ mình là đủ rồi. Có những chuyện không thể nói thì nhất quyết không được nói! Ngộ nhỡ không che đậy được thì hối hận không kịp!”

Tôn Hàn cười ha ha, “Em biết rõ quá nhỉ! Hạo à, bộ dạng thật thà của em khi ở trước mặt anh có phải là giả vờ không đấy?”

“Hầy, em nói thật lòng mà anh còn trêu em nữa vậy. Thôi không nói nữa, anh thích làm gì thì làm đi!”“

Advertisement

“Được rồi… anh tự biết tính toán”, Tôn Hàn thở dài.

Anh đối xử tốt với Lục Hạo như vậy, có lẽ là vì tuy có nhiều lúc Lục Hạo ăn nói không biết giữ kẽ lắm, nhưng trong lòng đối phương lúc nào cũng lo nghĩ cho anh.

Có lẽ, đây chính là tình anh em!

Hôm sau.

Tôn Hàn đến công ty, vừa đặt chân vào phòng làm việc được một lúc thì Vương Bách Xuyên bước vào.

“Sao hả, hôm ấy đã nương tay tha cho anh một lần, vậy mà vẫn không biết cảm ơn à?”

Đối với kẻ không biết đâu là giới hạn như Vương Bách Xuyên, Tôn Hàn không hề tỏ thái độ vui vẻ gì khi gặp hắn ta.

Nhắc đến chuyện đó, sắc mặt của Vương Bách Xuyên có đôi chút gượng gạo. Hắn ta hừ giọng, “Tôi đến đây để nhắc nhở anh, anh đã hứa với ông Lôi rằng sẽ lấy lại được hợp đồng của quốc tế Phong Hoả! Nhưng hôm nay là ngày ký hợp đồng của nhà họ Liễu và quốc tế Phong Hoả rồi đấy!”

Vương Bách Xuyên thoáng ngừng lại, rồi mới bổ sung, “Mười một giờ, ở khách sạn Cự Dương!”

“Tôi có lấy được hợp đồng về hay không thì liên quan gì đến anh?”, Tôn Hàn mỉa mai hỏi.

Vương Bách Xuyên bật cười khinh bỉ, “Không có liên quan gì lớn lắm. Nhưng nếu hôm nay nhà họ Liễu và quốc tế Phong Hoả ký kết hợp đồng thì e là có người sẽ phải cút khỏi công ty, nhỉ?”

“Anh vẫn chưa từ bỏ việc ngồi vào vị trí của tôi à! Anh nghĩ anh chắc chắn sẽ ngồi vào vị trí của tôi sau khi tôi bị sa thải sao?”

“Ai biết được, phải không, tổng giám đốc Tôn?”, vẻ đắc ý càng lúc càng hiện rõ trên mặt Vương Bách Xuyên.

“Nói thật đi, Vương Bách Xuyên. Anh đã góp bao nhiêu phần công sức vào vụ hợp tác giữa nhà họ Liễu và quốc tế Phong Hoả?”, Tôn Hàn bỗng hỏi một câu kỳ lạ.

Sắc mặt thoáng chốc thay đổi, Vương Bách Xuyên giận dữ quát, “Tôn Hàn, anh nói vớ vẩn gì đấy? Chuyện hợp tác của nhà họ Liễu và quốc tế Phong Hoả là do anh không đủ năng lực cứu vãn, liên quan gì đến tôi chứ?”

“Tôi nói cho biết, anh phạm phải sai lầm nghiêm trọng đến vậy, đừng có đổ trách nhiệm cho người khác!”

Tôn Hàn cười nhẹ, “Đừng kích động thế. Tôi chỉ nói buột miệng nói vậy thôi ấy mà”.

Ngọa Hổ Tàng LongTác giả: Vương Độ LưTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpQuang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn… Lục Hạo sắp xếp từ ngữ một hồi mới đáp, “Anh à, em lấy ví dụ của em nhé. Lúc em và Lâm Đình Đình còn yêu nhau ấy, tuy là em giữ mình trong sạch, nhưng lúc phải đi gặp khách hàng thì khó tránh khỏi việc ra vào những nơi dễ khiến phụ nữ suy diễn lung tung!”“Chuyện thế này, anh tuyệt đối không được nói ra đâu. Nếu nói ra, liệu nó có trở thành vướng mắc trong lòng chị dâu hay không?”Advertisement“Em nói anh nghe nhé, như chuyện của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài ấy. Đàn ông rất khó không phạm sai lầm. Nhưng chúng ta chỉ cần đối xử tốt với vợ mình là đủ rồi. Có những chuyện không thể nói thì nhất quyết không được nói! Ngộ nhỡ không che đậy được thì hối hận không kịp!”Tôn Hàn cười ha ha, “Em biết rõ quá nhỉ! Hạo à, bộ dạng thật thà của em khi ở trước mặt anh có phải là giả vờ không đấy?”“Hầy, em nói thật lòng mà anh còn trêu em nữa vậy. Thôi không nói nữa, anh thích làm gì thì làm đi!”“Advertisement“Được rồi… anh tự biết tính toán”, Tôn Hàn thở dài.Anh đối xử tốt với Lục Hạo như vậy, có lẽ là vì tuy có nhiều lúc Lục Hạo ăn nói không biết giữ kẽ lắm, nhưng trong lòng đối phương lúc nào cũng lo nghĩ cho anh.Có lẽ, đây chính là tình anh em!…Hôm sau.Tôn Hàn đến công ty, vừa đặt chân vào phòng làm việc được một lúc thì Vương Bách Xuyên bước vào.“Sao hả, hôm ấy đã nương tay tha cho anh một lần, vậy mà vẫn không biết cảm ơn à?”Đối với kẻ không biết đâu là giới hạn như Vương Bách Xuyên, Tôn Hàn không hề tỏ thái độ vui vẻ gì khi gặp hắn ta.Nhắc đến chuyện đó, sắc mặt của Vương Bách Xuyên có đôi chút gượng gạo. Hắn ta hừ giọng, “Tôi đến đây để nhắc nhở anh, anh đã hứa với ông Lôi rằng sẽ lấy lại được hợp đồng của quốc tế Phong Hoả! Nhưng hôm nay là ngày ký hợp đồng của nhà họ Liễu và quốc tế Phong Hoả rồi đấy!”Vương Bách Xuyên thoáng ngừng lại, rồi mới bổ sung, “Mười một giờ, ở khách sạn Cự Dương!”“Tôi có lấy được hợp đồng về hay không thì liên quan gì đến anh?”, Tôn Hàn mỉa mai hỏi.Vương Bách Xuyên bật cười khinh bỉ, “Không có liên quan gì lớn lắm. Nhưng nếu hôm nay nhà họ Liễu và quốc tế Phong Hoả ký kết hợp đồng thì e là có người sẽ phải cút khỏi công ty, nhỉ?”“Anh vẫn chưa từ bỏ việc ngồi vào vị trí của tôi à! Anh nghĩ anh chắc chắn sẽ ngồi vào vị trí của tôi sau khi tôi bị sa thải sao?”“Ai biết được, phải không, tổng giám đốc Tôn?”, vẻ đắc ý càng lúc càng hiện rõ trên mặt Vương Bách Xuyên.“Nói thật đi, Vương Bách Xuyên. Anh đã góp bao nhiêu phần công sức vào vụ hợp tác giữa nhà họ Liễu và quốc tế Phong Hoả?”, Tôn Hàn bỗng hỏi một câu kỳ lạ.Sắc mặt thoáng chốc thay đổi, Vương Bách Xuyên giận dữ quát, “Tôn Hàn, anh nói vớ vẩn gì đấy? Chuyện hợp tác của nhà họ Liễu và quốc tế Phong Hoả là do anh không đủ năng lực cứu vãn, liên quan gì đến tôi chứ?”“Tôi nói cho biết, anh phạm phải sai lầm nghiêm trọng đến vậy, đừng có đổ trách nhiệm cho người khác!”Tôn Hàn cười nhẹ, “Đừng kích động thế. Tôi chỉ nói buột miệng nói vậy thôi ấy mà”.

Chương 290: Tôi chỉ nói buột miệng nói vậy thôi ấy mà”.