Tác giả:

Từng trận gió thổi đến phía sau rừng núi sâu thẳm, giống như âm âm u u kêu rên, cũng như tâm tình của Diệp Bạc Tâm. Khinh công của nàng lợi hại, nhưng chiêu thức nội công đều không tốt, hiện giờ bị... bị... Nàng ngẩng đầu, nhìn hình bóng quỷ mị trước mắt, không biết dùng từ gì để hình dung: Cao to chín thước, mặc y phục ngắn luyện võ của hòa thượng, bắp thịt đen thui từng khối từng khối muốn rớt ra khỏi cánh tay hắn... Diệp Bạc Tâm thật cẩn thận nhấc mí mắt lên, dũng cảm đối mặt với hòa thượng: Một mảnh đỏ đậm như máu che gần nửa khuôn mặt, tôn lên cái mũi sư tử đôi mắt đồng, còn trong đôi mắt hắn có một loại sát khí như Diêm La. Trên đỉnh đầu có sáu cái sẹo, lại thêm chữ bát trông thật đáng sợ. Nàng bị hắn mạnh mẽ kiềm chế bằng một bàn tay, trong lòng vô cùng ưu thương, nàng liều mạng nặn ra vài giọt nước mắt, lên tiếng khóc nức nở nói: "Cầu xin ngươi tha cho ta đi mà!" "Ha ha ---" Đột nhiên đối phương phát ra một tiếng cười ngây ngô. Hòa thượng mặt đỏ dùng cánh tay rãnh rỗi kia, xấu…

Chương 9: (Hoàn)

Hòa Thượng Mặt ĐỏTác giả: Si NươngTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Đoản Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn TìnhTừng trận gió thổi đến phía sau rừng núi sâu thẳm, giống như âm âm u u kêu rên, cũng như tâm tình của Diệp Bạc Tâm. Khinh công của nàng lợi hại, nhưng chiêu thức nội công đều không tốt, hiện giờ bị... bị... Nàng ngẩng đầu, nhìn hình bóng quỷ mị trước mắt, không biết dùng từ gì để hình dung: Cao to chín thước, mặc y phục ngắn luyện võ của hòa thượng, bắp thịt đen thui từng khối từng khối muốn rớt ra khỏi cánh tay hắn... Diệp Bạc Tâm thật cẩn thận nhấc mí mắt lên, dũng cảm đối mặt với hòa thượng: Một mảnh đỏ đậm như máu che gần nửa khuôn mặt, tôn lên cái mũi sư tử đôi mắt đồng, còn trong đôi mắt hắn có một loại sát khí như Diêm La. Trên đỉnh đầu có sáu cái sẹo, lại thêm chữ bát trông thật đáng sợ. Nàng bị hắn mạnh mẽ kiềm chế bằng một bàn tay, trong lòng vô cùng ưu thương, nàng liều mạng nặn ra vài giọt nước mắt, lên tiếng khóc nức nở nói: "Cầu xin ngươi tha cho ta đi mà!" "Ha ha ---" Đột nhiên đối phương phát ra một tiếng cười ngây ngô. Hòa thượng mặt đỏ dùng cánh tay rãnh rỗi kia, xấu… Editor: BơĐây là một gian phòng trong ngôi miếu nhỏ.Trong miếu không có bồ tát, nhưng có hai người Diệp Bạc Tâm và hòa thượng.Hiện tại, không nên gọi hắn là "hòa thượng" nữa rồi.Vân Lăng sau đó cứu hắn, hắn liền hoàn tục.Vì sao lại hoàn tục ư?Bởi vì hắn muốn lấy Diệp Bạc Tâm.Căn phòng treo lụa đỏ, trên cửa dán chữ hỉ, ngay cả màn cửa cũng đỏ thẫm, ánh nến đỏ, đây chính là đêm tân hôn của bọn họ.Tân lang mặc trường bào mới tinh, khuôn mặt tỏa sáng, vết sẹo bên nửa khuôn mặt cũng không đáng sợ nữa.Diệp Bạc Tâm nhìn hắn chăm chú, đúng là càng thấy càng thích, đột ngột giơ tay ra, che khuất nửa gương mặt hắn, miệng cười khen: "Lang quân nhà ta, che đi nửa khuôn mặt, cũng coi như chàng trai tuấn tú!"Xích diện hòa thượng nở nụ cười, sau đó xấu hổ cúi thấp đầu – bởi vì hắn biết cuộc đời bản thân, mãi mãi không đạt được hai chữ "tuấn tú".Khóe miệng hắn đang nở nụ cười, nhanh chóng nhìn thấy nương tử nhà mình trở mặt, bàn tay đang che nửa khuôn mặt hắn lập tức nhéo má hắn.Nàng oán hận trợn mắt: "Khi đó đọc cái kinh phật rách nát gì thế, chàng muốn chết!"Không phải a! Kinh phật là có thật, hắn nhớ rõ khi xuất gia sư phụ đọc cái này."Ta nhớ rõ là có..." Hắn muốn giải thích, gãi gãi cái đầu đã bắt đầu mọc tóc, nhưng thật sự không nhớ ra kinh phật kia có đúng hay không."Chàng chỉ là hòa thượng giả!" Nàng chỉ vào mũi hắn nói."Ha ha." Xích diện hòa thượng cười cười, hòa thượng giả thì hòa thượng giả, dù sao hắn cũng hoàn tục lấy vợ rồi!Hắn cười ngây ngô một lúc lâu, cảm thấy có nên khen thưởng nương tử nhà mình một phen hay không, trước kia trên giang hồ coi như là đạo tặc số một số hai --- mặc dù không thể thành công, nàng cũng từng trộm nhiều nhà giàu khác.Nhưng suy nghĩ lại, không đúng! Hắn so với nàng càng trộm được nhiều hơn, hắn trộm được trái tim nàng.Tốt nhất là không nên nói nhiều, miễn cho nương tử không vui, hài lòng vui vẻ cười ha ha là được rồi.Hết.

Hòa Thượng Mặt ĐỏTác giả: Si NươngTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Đoản Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn TìnhTừng trận gió thổi đến phía sau rừng núi sâu thẳm, giống như âm âm u u kêu rên, cũng như tâm tình của Diệp Bạc Tâm. Khinh công của nàng lợi hại, nhưng chiêu thức nội công đều không tốt, hiện giờ bị... bị... Nàng ngẩng đầu, nhìn hình bóng quỷ mị trước mắt, không biết dùng từ gì để hình dung: Cao to chín thước, mặc y phục ngắn luyện võ của hòa thượng, bắp thịt đen thui từng khối từng khối muốn rớt ra khỏi cánh tay hắn... Diệp Bạc Tâm thật cẩn thận nhấc mí mắt lên, dũng cảm đối mặt với hòa thượng: Một mảnh đỏ đậm như máu che gần nửa khuôn mặt, tôn lên cái mũi sư tử đôi mắt đồng, còn trong đôi mắt hắn có một loại sát khí như Diêm La. Trên đỉnh đầu có sáu cái sẹo, lại thêm chữ bát trông thật đáng sợ. Nàng bị hắn mạnh mẽ kiềm chế bằng một bàn tay, trong lòng vô cùng ưu thương, nàng liều mạng nặn ra vài giọt nước mắt, lên tiếng khóc nức nở nói: "Cầu xin ngươi tha cho ta đi mà!" "Ha ha ---" Đột nhiên đối phương phát ra một tiếng cười ngây ngô. Hòa thượng mặt đỏ dùng cánh tay rãnh rỗi kia, xấu… Editor: BơĐây là một gian phòng trong ngôi miếu nhỏ.Trong miếu không có bồ tát, nhưng có hai người Diệp Bạc Tâm và hòa thượng.Hiện tại, không nên gọi hắn là "hòa thượng" nữa rồi.Vân Lăng sau đó cứu hắn, hắn liền hoàn tục.Vì sao lại hoàn tục ư?Bởi vì hắn muốn lấy Diệp Bạc Tâm.Căn phòng treo lụa đỏ, trên cửa dán chữ hỉ, ngay cả màn cửa cũng đỏ thẫm, ánh nến đỏ, đây chính là đêm tân hôn của bọn họ.Tân lang mặc trường bào mới tinh, khuôn mặt tỏa sáng, vết sẹo bên nửa khuôn mặt cũng không đáng sợ nữa.Diệp Bạc Tâm nhìn hắn chăm chú, đúng là càng thấy càng thích, đột ngột giơ tay ra, che khuất nửa gương mặt hắn, miệng cười khen: "Lang quân nhà ta, che đi nửa khuôn mặt, cũng coi như chàng trai tuấn tú!"Xích diện hòa thượng nở nụ cười, sau đó xấu hổ cúi thấp đầu – bởi vì hắn biết cuộc đời bản thân, mãi mãi không đạt được hai chữ "tuấn tú".Khóe miệng hắn đang nở nụ cười, nhanh chóng nhìn thấy nương tử nhà mình trở mặt, bàn tay đang che nửa khuôn mặt hắn lập tức nhéo má hắn.Nàng oán hận trợn mắt: "Khi đó đọc cái kinh phật rách nát gì thế, chàng muốn chết!"Không phải a! Kinh phật là có thật, hắn nhớ rõ khi xuất gia sư phụ đọc cái này."Ta nhớ rõ là có..." Hắn muốn giải thích, gãi gãi cái đầu đã bắt đầu mọc tóc, nhưng thật sự không nhớ ra kinh phật kia có đúng hay không."Chàng chỉ là hòa thượng giả!" Nàng chỉ vào mũi hắn nói."Ha ha." Xích diện hòa thượng cười cười, hòa thượng giả thì hòa thượng giả, dù sao hắn cũng hoàn tục lấy vợ rồi!Hắn cười ngây ngô một lúc lâu, cảm thấy có nên khen thưởng nương tử nhà mình một phen hay không, trước kia trên giang hồ coi như là đạo tặc số một số hai --- mặc dù không thể thành công, nàng cũng từng trộm nhiều nhà giàu khác.Nhưng suy nghĩ lại, không đúng! Hắn so với nàng càng trộm được nhiều hơn, hắn trộm được trái tim nàng.Tốt nhất là không nên nói nhiều, miễn cho nương tử không vui, hài lòng vui vẻ cười ha ha là được rồi.Hết.

Hòa Thượng Mặt ĐỏTác giả: Si NươngTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Đoản Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn TìnhTừng trận gió thổi đến phía sau rừng núi sâu thẳm, giống như âm âm u u kêu rên, cũng như tâm tình của Diệp Bạc Tâm. Khinh công của nàng lợi hại, nhưng chiêu thức nội công đều không tốt, hiện giờ bị... bị... Nàng ngẩng đầu, nhìn hình bóng quỷ mị trước mắt, không biết dùng từ gì để hình dung: Cao to chín thước, mặc y phục ngắn luyện võ của hòa thượng, bắp thịt đen thui từng khối từng khối muốn rớt ra khỏi cánh tay hắn... Diệp Bạc Tâm thật cẩn thận nhấc mí mắt lên, dũng cảm đối mặt với hòa thượng: Một mảnh đỏ đậm như máu che gần nửa khuôn mặt, tôn lên cái mũi sư tử đôi mắt đồng, còn trong đôi mắt hắn có một loại sát khí như Diêm La. Trên đỉnh đầu có sáu cái sẹo, lại thêm chữ bát trông thật đáng sợ. Nàng bị hắn mạnh mẽ kiềm chế bằng một bàn tay, trong lòng vô cùng ưu thương, nàng liều mạng nặn ra vài giọt nước mắt, lên tiếng khóc nức nở nói: "Cầu xin ngươi tha cho ta đi mà!" "Ha ha ---" Đột nhiên đối phương phát ra một tiếng cười ngây ngô. Hòa thượng mặt đỏ dùng cánh tay rãnh rỗi kia, xấu… Editor: BơĐây là một gian phòng trong ngôi miếu nhỏ.Trong miếu không có bồ tát, nhưng có hai người Diệp Bạc Tâm và hòa thượng.Hiện tại, không nên gọi hắn là "hòa thượng" nữa rồi.Vân Lăng sau đó cứu hắn, hắn liền hoàn tục.Vì sao lại hoàn tục ư?Bởi vì hắn muốn lấy Diệp Bạc Tâm.Căn phòng treo lụa đỏ, trên cửa dán chữ hỉ, ngay cả màn cửa cũng đỏ thẫm, ánh nến đỏ, đây chính là đêm tân hôn của bọn họ.Tân lang mặc trường bào mới tinh, khuôn mặt tỏa sáng, vết sẹo bên nửa khuôn mặt cũng không đáng sợ nữa.Diệp Bạc Tâm nhìn hắn chăm chú, đúng là càng thấy càng thích, đột ngột giơ tay ra, che khuất nửa gương mặt hắn, miệng cười khen: "Lang quân nhà ta, che đi nửa khuôn mặt, cũng coi như chàng trai tuấn tú!"Xích diện hòa thượng nở nụ cười, sau đó xấu hổ cúi thấp đầu – bởi vì hắn biết cuộc đời bản thân, mãi mãi không đạt được hai chữ "tuấn tú".Khóe miệng hắn đang nở nụ cười, nhanh chóng nhìn thấy nương tử nhà mình trở mặt, bàn tay đang che nửa khuôn mặt hắn lập tức nhéo má hắn.Nàng oán hận trợn mắt: "Khi đó đọc cái kinh phật rách nát gì thế, chàng muốn chết!"Không phải a! Kinh phật là có thật, hắn nhớ rõ khi xuất gia sư phụ đọc cái này."Ta nhớ rõ là có..." Hắn muốn giải thích, gãi gãi cái đầu đã bắt đầu mọc tóc, nhưng thật sự không nhớ ra kinh phật kia có đúng hay không."Chàng chỉ là hòa thượng giả!" Nàng chỉ vào mũi hắn nói."Ha ha." Xích diện hòa thượng cười cười, hòa thượng giả thì hòa thượng giả, dù sao hắn cũng hoàn tục lấy vợ rồi!Hắn cười ngây ngô một lúc lâu, cảm thấy có nên khen thưởng nương tử nhà mình một phen hay không, trước kia trên giang hồ coi như là đạo tặc số một số hai --- mặc dù không thể thành công, nàng cũng từng trộm nhiều nhà giàu khác.Nhưng suy nghĩ lại, không đúng! Hắn so với nàng càng trộm được nhiều hơn, hắn trộm được trái tim nàng.Tốt nhất là không nên nói nhiều, miễn cho nương tử không vui, hài lòng vui vẻ cười ha ha là được rồi.Hết.

Chương 9: (Hoàn)