Huống gì, trước khi ra đi, hai phu thê Khương Mỹ Vân đã gom góp chút ít bạc mua được một mảnh đất, dựng một căn nhà cũng coi như là chắc chắn, còn có sạp hàng nhỏ ở bên hông một tiệm vải lớn ở khu chợ, nơi mà Khương Mỹ Vân mỗi ngày cặm cụi thêu vá sửa đồ cho khách, tất cả đều để lại cho Tô Y Điềm, coi như nàng một mình sống ở thế gian cũng không phải lăn lóc bươn chải ở đầu đường xó chợ. Thắp xong nén hương cho phụ mẫu, Tô Y Điềm tính toán một chút, chẳng mấy chốc mà đến mùa đông lạnh lẽo, lương thực trong nhà cần phải tích trữ thêm mới có thể đủ dùng qua những ngày bão tuyết. Kiếp trước, bởi vì chủ quan, đến tận khi bầu trời chuyển sang màu xám ngoét, Tô Y Điềm mới lật đật chạy ra ngoài mót thêm chút rau củ và củi mục sưởi ấm. Cho nên cô mới gặp phải kiếp nạn lớn nhất của đời mình. Đến mức mất cả mạng sống. Được sống lại một lần nữa, trở về thời điểm mọi thứ còn chưa xảy ra, Tô Y Điềm cảm thấy vô cùng may mắn. Chỉ cần bản thân mình không xuất hiện ở con đường mòn bên hông vực núi…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...