Ra giêng âm lịch, tiết trời vẫn còn se lạnh, nhưng cái lạnh thấu xương đã rút đi, nhường cho những khoảnh khắc ấm áp xen lẫn trong cơn gió thoảng của mùa xuân rộn rã.

“Nàng chỉ là một nha hoàn, nhờ nàng ấy mà nàng mới có một mái nhà che mưa nắng, cơm ăn áo mặc, thậm chí còn trở thành Hầu phủ phu nhân. Bây giờ chính là lúc nàng trả ơn rồi.”

Huống gì, trước khi ra đi, hai phu thê Khương Mỹ Vân đã gom góp chút ít bạc mua được một mảnh đất, dựng một căn nhà cũng coi như là chắc chắn, còn có sạp hàng nhỏ ở bên hông một tiệm vải lớn ở khu chợ, nơi mà Khương Mỹ Vân mỗi ngày cặm cụi thêu vá sửa đồ cho khách, tất cả đều để lại cho Tô Y Điềm