Tác giả:

Dung nhan khuynh thế cũng bị hủy chỉ vì một cái rắm.   Ai hiểu được nỗi đau của nàng chứ?   Ai lý giải được đau đớn của nàng không?   Người từng khiến bao nhiêu bà mối người này nối người kia tưởng như đạp rơi cả cửa, giờ lại không ai bén mảng đến thăm, rốt cục nàng phải sống thế nào đây?   Thực ra khi nhị nương Lô Thúy Hoa của Phương Chi Uyển nước mắt rưng rưng đưa quyển sách “chuyện phiền lòng nóng ruột của hậu trạch phú gia mà người ta không biết” đến trước mặt nàng, nàng đã mua sẵn một quyển đọc ngấu nghiến rồi.   Chẳng qua thấy đau thương trong mắt người kia rõ ràng quá, khiến cho nàng không thể không biết xấu hổ lôi quyển trong tay ra đối chiếu được.   Lô Thúy Hoa nói: “Sao con lại không nóng không giận gì hết thế?Nói còn chưa xong, nước mắt như mưa cứ thế tí tách rơi đầy mặt.   Tuy bà đã là người đẹp hết thời, không còn xinh xắn như ngày trước, nhưng phong vận bên trong vẫn không hề thay đổi, thật khiến cho Phương Uyển Chi vừa tròn hai mươi thấy mình quả không bằng.   Lô Thúy…

Chương 4: Chương 4

Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh NhiTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhDung nhan khuynh thế cũng bị hủy chỉ vì một cái rắm.   Ai hiểu được nỗi đau của nàng chứ?   Ai lý giải được đau đớn của nàng không?   Người từng khiến bao nhiêu bà mối người này nối người kia tưởng như đạp rơi cả cửa, giờ lại không ai bén mảng đến thăm, rốt cục nàng phải sống thế nào đây?   Thực ra khi nhị nương Lô Thúy Hoa của Phương Chi Uyển nước mắt rưng rưng đưa quyển sách “chuyện phiền lòng nóng ruột của hậu trạch phú gia mà người ta không biết” đến trước mặt nàng, nàng đã mua sẵn một quyển đọc ngấu nghiến rồi.   Chẳng qua thấy đau thương trong mắt người kia rõ ràng quá, khiến cho nàng không thể không biết xấu hổ lôi quyển trong tay ra đối chiếu được.   Lô Thúy Hoa nói: “Sao con lại không nóng không giận gì hết thế?Nói còn chưa xong, nước mắt như mưa cứ thế tí tách rơi đầy mặt.   Tuy bà đã là người đẹp hết thời, không còn xinh xắn như ngày trước, nhưng phong vận bên trong vẫn không hề thay đổi, thật khiến cho Phương Uyển Chi vừa tròn hai mươi thấy mình quả không bằng.   Lô Thúy… “Tam cô lục bà gì đó, tự chúng ta có thể tìm, Phương mỗ tuy là làm ăn buôn bán nhưng cũng không phải người eo triền bạc triệu như người ngoài nhìn ngó, hôm nay thực sự là …” Phương lão bản vẫn tận tình thương lượng, Lan công tử bên trong không hề có ý khuyên can. Đến khi ông nói tới miệng khô lưỡi khát, người kia mới không lạnh không nóng trả lời một câu: “Ta nhận việc cũng tính bạc theo giờ, quá một khắc thì nhiều hơn hai mươi lượng, ông xem, hương trước cửa còn một đoạn nữa thôi”. Phương Chính rốt cục cũng hiểu đặt lư hương trước cửa là để làm gì!! Nhìn thấy nén hương đã đến đốt cuối cùng, chỉ còn một đoạn nữa là hết, ông vội cuống quýt hô: “Ta trả! Nhưng phiền ngài cho khuê nữ nhà ta con trai con tam phẩm, bức họa cũng vẽ cho nó quyến rũ một chút”. Ông vốn muốn nói là trên nhị phẩm, nhưng biết làm sao được, giá đắt quá, dù muốn bấu víu vào quý nhân cũng phải nghĩ đến bạc trong túi quần. Nói đến tướng mạo, Phương Uyển Chi ngũ quan đều tốt, nhưng mà vẫn thiếu một phần xinh đẹp. Nếu đưa cho người ta xem, đương nhiên sẽ thích bức họa tốt hơn. Lan Khanh nghe vậy thì khẽ cười, tâm tình rất tốt đặt bàn tính qua một bên. “Đứng qua đây ta nhìn một chút”. Vậy sao mà nhìn được? Phương Uyển Chi ngồi một bên ngẩn người cả buổi, giờ thật thà đứng lên, nhấc chân định đi sang bên kia bình phong. Cửa sổ nhỏ hé mở, Bì Bì đang ôm một đống hành lá lò mặt vào, hắn co quắp miệng nói: “Cô nương đứng đó là được rồi, công tử nhà chúng ta có thể thấy được.” Hắn nói là vị trí ở giữa bình phong. Cách một tấm màn dày thế mà cũng thấy rõ được à? Phương Uyển Chi sợ sệt, vừa mới bước tới đã thấy một đôi mắt phía trước. Nàng quả thực bị dọa hết hồn, suýt chút nữa đã đưa hai ngón tay trực tiếp đ.â.m qua. Nhưng quả thực đó là một đôi mắt rất đẹp, mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt khẽ hếch lên. Đối với nam tử mà nói, như vậy có phần quá thanh tú, con mắt sắc lại cực nhạt, có một vẻ nhàn vân dã hạc sạch sẽ không nhiễm bụi trần. Nàng nhớ đến một quyển sách đã từng đọc qua. TBCTừ xưa giờ con mắt họ Hạ Hầu là đẹp nhất, sáng như nhật nguyệt, trong như ngọc thụ lâm phong, mắt không gió không trăng, không nhìn khói lửa. Dù chưa gặp một lần nhưng vẫn không quên được phong thái đó. Nhưng mà, chủ nhân của đôi mắt qua lỗ thủng trên tấm bình phong này… Hắn khắc một lỗ thủng nhỏ đến vậy, đúng là khiến cho người ta không thể ngừng run run khóe miệng. “Thêm tiền.” Nói câu này xong, con mắt bên kia lỗ thủng liền biến mất, thay vào đó, là tiếng kêu rên của Phương Chính đau đến không muốn sống, hận không thể lấy m.á.u ra đưa. “Đi!!” Cho đến khi rời khỏi Ngọc Trần Phụng Uyển, Phương Uyển Chi còn đang cảm thán. Nước biển quả nhiên là không thể lấy gáo tát. Đời người khác biệt, điền viên không nhất định phải là đào uyên minh, một đồng tiền mua được hạt vừng cũng phải trốn đến nơi rừng sâu núi thẳm mà ăn một mình.

“Tam cô lục bà gì đó, tự chúng ta có thể tìm, Phương mỗ tuy là làm ăn buôn bán nhưng cũng không phải người eo triền bạc triệu như người ngoài nhìn ngó, hôm nay thực sự là …”

 

Phương lão bản vẫn tận tình thương lượng, Lan công tử bên trong không hề có ý khuyên can.

 

Đến khi ông nói tới miệng khô lưỡi khát, người kia mới không lạnh không nóng trả lời một câu: “Ta nhận việc cũng tính bạc theo giờ, quá một khắc thì nhiều hơn hai mươi lượng, ông xem, hương trước cửa còn một đoạn nữa thôi”.

 

Phương Chính rốt cục cũng hiểu đặt lư hương trước cửa là để làm gì!! Nhìn thấy nén hương đã đến đốt cuối cùng, chỉ còn một đoạn nữa là hết, ông vội cuống quýt hô: “Ta trả! Nhưng phiền ngài cho khuê nữ nhà ta con trai con tam phẩm, bức họa cũng vẽ cho nó quyến rũ một chút”.

 

Ông vốn muốn nói là trên nhị phẩm, nhưng biết làm sao được, giá đắt quá, dù muốn bấu víu vào quý nhân cũng phải nghĩ đến bạc trong túi quần.

 

Nói đến tướng mạo, Phương Uyển Chi ngũ quan đều tốt, nhưng mà vẫn thiếu một phần xinh đẹp.

 

Nếu đưa cho người ta xem, đương nhiên sẽ thích bức họa tốt hơn.

 

Lan Khanh nghe vậy thì khẽ cười, tâm tình rất tốt đặt bàn tính qua một bên.

 

“Đứng qua đây ta nhìn một chút”.

 

Vậy sao mà nhìn được?

 

Phương Uyển Chi ngồi một bên ngẩn người cả buổi, giờ thật thà đứng lên, nhấc chân định đi sang bên kia bình phong.

 

Cửa sổ nhỏ hé mở, Bì Bì đang ôm một đống hành lá lò mặt vào, hắn co quắp miệng nói: “Cô nương đứng đó là được rồi, công tử nhà chúng ta có thể thấy được.”

 

Hắn nói là vị trí ở giữa bình phong.

 

Cách một tấm màn dày thế mà cũng thấy rõ được à?

 

Phương Uyển Chi sợ sệt, vừa mới bước tới đã thấy một đôi mắt phía trước.

 

Nàng quả thực bị dọa hết hồn, suýt chút nữa đã đưa hai ngón tay trực tiếp đ.â.m qua.

 

Nhưng quả thực đó là một đôi mắt rất đẹp, mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt khẽ hếch lên. Đối với nam tử mà nói, như vậy có phần quá thanh tú, con mắt sắc lại cực nhạt, có một vẻ nhàn vân dã hạc sạch sẽ không nhiễm bụi trần.

 

Nàng nhớ đến một quyển sách đã từng đọc qua.

 

TBC

Từ xưa giờ con mắt họ Hạ Hầu là đẹp nhất, sáng như nhật nguyệt, trong như ngọc thụ lâm phong, mắt không gió không trăng, không nhìn khói lửa.

 

Dù chưa gặp một lần nhưng vẫn không quên được phong thái đó.

 

Nhưng mà, chủ nhân của đôi mắt qua lỗ thủng trên tấm bình phong này…

 

Hắn khắc một lỗ thủng nhỏ đến vậy, đúng là khiến cho người ta không thể ngừng run run khóe miệng.

 

“Thêm tiền.”

 

Nói câu này xong, con mắt bên kia lỗ thủng liền biến mất, thay vào đó, là tiếng kêu rên của Phương Chính đau đến không muốn sống, hận không thể lấy m.á.u ra đưa.

 

“Đi!!”

 

Cho đến khi rời khỏi Ngọc Trần Phụng Uyển, Phương Uyển Chi còn đang cảm thán.

 

Nước biển quả nhiên là không thể lấy gáo tát.

 

Đời người khác biệt, điền viên không nhất định phải là đào uyên minh, một đồng tiền mua được hạt vừng cũng phải trốn đến nơi rừng sâu núi thẳm mà ăn một mình.

Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh NhiTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhDung nhan khuynh thế cũng bị hủy chỉ vì một cái rắm.   Ai hiểu được nỗi đau của nàng chứ?   Ai lý giải được đau đớn của nàng không?   Người từng khiến bao nhiêu bà mối người này nối người kia tưởng như đạp rơi cả cửa, giờ lại không ai bén mảng đến thăm, rốt cục nàng phải sống thế nào đây?   Thực ra khi nhị nương Lô Thúy Hoa của Phương Chi Uyển nước mắt rưng rưng đưa quyển sách “chuyện phiền lòng nóng ruột của hậu trạch phú gia mà người ta không biết” đến trước mặt nàng, nàng đã mua sẵn một quyển đọc ngấu nghiến rồi.   Chẳng qua thấy đau thương trong mắt người kia rõ ràng quá, khiến cho nàng không thể không biết xấu hổ lôi quyển trong tay ra đối chiếu được.   Lô Thúy Hoa nói: “Sao con lại không nóng không giận gì hết thế?Nói còn chưa xong, nước mắt như mưa cứ thế tí tách rơi đầy mặt.   Tuy bà đã là người đẹp hết thời, không còn xinh xắn như ngày trước, nhưng phong vận bên trong vẫn không hề thay đổi, thật khiến cho Phương Uyển Chi vừa tròn hai mươi thấy mình quả không bằng.   Lô Thúy… “Tam cô lục bà gì đó, tự chúng ta có thể tìm, Phương mỗ tuy là làm ăn buôn bán nhưng cũng không phải người eo triền bạc triệu như người ngoài nhìn ngó, hôm nay thực sự là …” Phương lão bản vẫn tận tình thương lượng, Lan công tử bên trong không hề có ý khuyên can. Đến khi ông nói tới miệng khô lưỡi khát, người kia mới không lạnh không nóng trả lời một câu: “Ta nhận việc cũng tính bạc theo giờ, quá một khắc thì nhiều hơn hai mươi lượng, ông xem, hương trước cửa còn một đoạn nữa thôi”. Phương Chính rốt cục cũng hiểu đặt lư hương trước cửa là để làm gì!! Nhìn thấy nén hương đã đến đốt cuối cùng, chỉ còn một đoạn nữa là hết, ông vội cuống quýt hô: “Ta trả! Nhưng phiền ngài cho khuê nữ nhà ta con trai con tam phẩm, bức họa cũng vẽ cho nó quyến rũ một chút”. Ông vốn muốn nói là trên nhị phẩm, nhưng biết làm sao được, giá đắt quá, dù muốn bấu víu vào quý nhân cũng phải nghĩ đến bạc trong túi quần. Nói đến tướng mạo, Phương Uyển Chi ngũ quan đều tốt, nhưng mà vẫn thiếu một phần xinh đẹp. Nếu đưa cho người ta xem, đương nhiên sẽ thích bức họa tốt hơn. Lan Khanh nghe vậy thì khẽ cười, tâm tình rất tốt đặt bàn tính qua một bên. “Đứng qua đây ta nhìn một chút”. Vậy sao mà nhìn được? Phương Uyển Chi ngồi một bên ngẩn người cả buổi, giờ thật thà đứng lên, nhấc chân định đi sang bên kia bình phong. Cửa sổ nhỏ hé mở, Bì Bì đang ôm một đống hành lá lò mặt vào, hắn co quắp miệng nói: “Cô nương đứng đó là được rồi, công tử nhà chúng ta có thể thấy được.” Hắn nói là vị trí ở giữa bình phong. Cách một tấm màn dày thế mà cũng thấy rõ được à? Phương Uyển Chi sợ sệt, vừa mới bước tới đã thấy một đôi mắt phía trước. Nàng quả thực bị dọa hết hồn, suýt chút nữa đã đưa hai ngón tay trực tiếp đ.â.m qua. Nhưng quả thực đó là một đôi mắt rất đẹp, mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt khẽ hếch lên. Đối với nam tử mà nói, như vậy có phần quá thanh tú, con mắt sắc lại cực nhạt, có một vẻ nhàn vân dã hạc sạch sẽ không nhiễm bụi trần. Nàng nhớ đến một quyển sách đã từng đọc qua. TBCTừ xưa giờ con mắt họ Hạ Hầu là đẹp nhất, sáng như nhật nguyệt, trong như ngọc thụ lâm phong, mắt không gió không trăng, không nhìn khói lửa. Dù chưa gặp một lần nhưng vẫn không quên được phong thái đó. Nhưng mà, chủ nhân của đôi mắt qua lỗ thủng trên tấm bình phong này… Hắn khắc một lỗ thủng nhỏ đến vậy, đúng là khiến cho người ta không thể ngừng run run khóe miệng. “Thêm tiền.” Nói câu này xong, con mắt bên kia lỗ thủng liền biến mất, thay vào đó, là tiếng kêu rên của Phương Chính đau đến không muốn sống, hận không thể lấy m.á.u ra đưa. “Đi!!” Cho đến khi rời khỏi Ngọc Trần Phụng Uyển, Phương Uyển Chi còn đang cảm thán. Nước biển quả nhiên là không thể lấy gáo tát. Đời người khác biệt, điền viên không nhất định phải là đào uyên minh, một đồng tiền mua được hạt vừng cũng phải trốn đến nơi rừng sâu núi thẳm mà ăn một mình.

Chương 4: Chương 4