Trời đã sáng rõ, gà đã gáy mấy lần, những người chăm chỉ đã đi làm, còn Cố Sương vẫn nằm trên giường chưa dậy. Không phải Cố Sương ham ngủ, mà là cô không thể chấp nhận được tất cả những điều này.
Rắc rắc rắc—— Tiếng động kỳ lạ phát ra từ chiếc tủ lạnh ở góc tường. Diệp Cửu Cửu đang uống nước, nghe thấy động tĩnh thì quay lại nhìn về phía góc tường, ở góc tường chỉ có một chiếc tủ lạnh hai cửa đã cũ, cửa tủ lạnh đóng chặt, không có gì khác thường.
Huyện Sùng Thành nằm ở vùng sông nước Giang Nam, nơi đây sông ngòi chằng chịt, đất đai màu mỡ. Ra khỏi huyện Sùng Thành đi về phía tây mười dặm, có một thôn tên là Miếu Tiền.
"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!"
“Ơ…” Lâm Huyên Di tỉnh dậy, đầu giống như người bị say, đau nhức vô cùng. Ngửi thấy mùi thuộc sực lên trong phòng bệnh, cô không khỏi chớp mắt ngơ ngác.   “Bệnh viện… ? Mình làm sao có thể ở chỗ này?”  
Trình Hoan nhìn chằm chằm đôi tay mình, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ.   Chẳng qua cô chỉ ngủ một giấc, vì sao tỉnh lại liền thay đổi thành một người khác?!  
Dung nhan khuynh thế cũng bị hủy chỉ vì một cái rắm.   Ai hiểu được nỗi đau của nàng chứ?   Ai lý giải được đau đớn của nàng không?