Dung nhan khuynh thế cũng bị hủy chỉ vì một cái rắm. Ai hiểu được nỗi đau của nàng chứ? Ai lý giải được đau đớn của nàng không? Người từng khiến bao nhiêu bà mối người này nối người kia tưởng như đạp rơi cả cửa, giờ lại không ai bén mảng đến thăm, rốt cục nàng phải sống thế nào đây? Thực ra khi nhị nương Lô Thúy Hoa của Phương Chi Uyển nước mắt rưng rưng đưa quyển sách “chuyện phiền lòng nóng ruột của hậu trạch phú gia mà người ta không biết” đến trước mặt nàng, nàng đã mua sẵn một quyển đọc ngấu nghiến rồi. Chẳng qua thấy đau thương trong mắt người kia rõ ràng quá, khiến cho nàng không thể không biết xấu hổ lôi quyển trong tay ra đối chiếu được. Lô Thúy Hoa nói: “Sao con lại không nóng không giận gì hết thế?Nói còn chưa xong, nước mắt như mưa cứ thế tí tách rơi đầy mặt. Tuy bà đã là người đẹp hết thời, không còn xinh xắn như ngày trước, nhưng phong vận bên trong vẫn không hề thay đổi, thật khiến cho Phương Uyển Chi vừa tròn hai mươi thấy mình quả không bằng. Lô Thúy…
Chương 30: Chương 30
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh NhiTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhDung nhan khuynh thế cũng bị hủy chỉ vì một cái rắm. Ai hiểu được nỗi đau của nàng chứ? Ai lý giải được đau đớn của nàng không? Người từng khiến bao nhiêu bà mối người này nối người kia tưởng như đạp rơi cả cửa, giờ lại không ai bén mảng đến thăm, rốt cục nàng phải sống thế nào đây? Thực ra khi nhị nương Lô Thúy Hoa của Phương Chi Uyển nước mắt rưng rưng đưa quyển sách “chuyện phiền lòng nóng ruột của hậu trạch phú gia mà người ta không biết” đến trước mặt nàng, nàng đã mua sẵn một quyển đọc ngấu nghiến rồi. Chẳng qua thấy đau thương trong mắt người kia rõ ràng quá, khiến cho nàng không thể không biết xấu hổ lôi quyển trong tay ra đối chiếu được. Lô Thúy Hoa nói: “Sao con lại không nóng không giận gì hết thế?Nói còn chưa xong, nước mắt như mưa cứ thế tí tách rơi đầy mặt. Tuy bà đã là người đẹp hết thời, không còn xinh xắn như ngày trước, nhưng phong vận bên trong vẫn không hề thay đổi, thật khiến cho Phương Uyển Chi vừa tròn hai mươi thấy mình quả không bằng. Lô Thúy… “Bà tử xếp?” Bì Bì cao giọng, trên mặt lại lộ vẻ không đứng đắn. “Bà tử xếp chăn xong còn ngủ ngoài cửa kìa, ngài không ra nhìn xem à?” “Sao ngươi không đưa nàng về nhà?” TBCLan Khanh lập tức quay đầu lại khiển trách một câu, nhấc chân chạy ra ngoài phòng, đi vài bước mới nhận ra Bì Bì trêu chọc. Hắn trừng mắt trợn ngược nói một câu: “Là bà tử xếp thật.” Ngoài cửa phòng Phương Uyển Chi cứ vậy ngủ một đêm, Bì Bì dùng mấy tấm ván gỗ dựng lên chắn gió, còn đắp thêm tấm chăn bông dày. Ngày xuân trời cũng không lạnh lắm. Bì Bì cợt nhả nói với Liên Dụ: “Phương đại cô nương ngủ thật là say, gọi cách nào cũng không tỉnh, nếu đường đột ôm cô nương người ta về thì không tốt. Nửa đêm cũng không thể đưa về Phương phủ được, sợ người nhà nàng nghĩ nhiều nên thôi cứ để đó. Hơn nữa chỗ chúng ta có hai phòng, nếu ôm vào thì phải vào phòng ngài hay phòng ta đây?” Lan Khanh thấy hắn bày ra vẻ xem náo nhiệt thì không thèm chấp nhặt với hắn, nghĩ đến chuyện tối qua, tự nhiên lại có chút thẹn thùng. Hắn vênh mặt hất hàm sai khiến: “Ta muốn ăn bánh bột ngô với sữa đậu nành, ngươi đi mua cho ta”. Bì Bì toét miệng nhận lệnh, để lại vài ánh mắt sâu xa, miệng còn không biết đang ngâm nga giai điệu gì cứ thế đi xa. Bì Bì đi xa rồi Lan Khanh cũng không thấy tự tại hơn là bao. Theo thường lệ, hắn thử xem trán nàng ra sao, thấy không nóng lên mới yên lòng. Phương Uyển Chi ngủ rất say, từ trên giường rơi xuống vẫn ngủ như thường. Nàng ngủ rất tốt, nhưng cũng không ngủ nướng, đến giờ Mẹo không ai gọi cũng sẽ tự dậy. Thanh Liễu vẫn hay trêu chọc nàng: Nô tì nghe nói làm quan cũng là giờ Mẹo vào triều, tiểu thư có thời gian nghỉ ngơi và làm việc đúng là thích hợp đó. Lúc này vừa đúng giờ Mẹo, Phương Uyển Chi mơ màng mở mắt, nhìn thấy Lan công tử một thân TSm đứng trước người nàng từ trên cao nhìn xuống. Hình như hắn cũng vừa mới dậy, đầu tóc chưa buộc, chỉ khoác một chiếc áo choàng, có bộ dạng thần tiên. Nàng nhóp nhép khóe miệng hai cái mới phản ứng kịp, còn chưa mở miệng chào hỏi đã thấy hắn hừ mũi nói một câu: “Xin cơm sao không chuẩn bị cái chén?” Thái độ có vẻ không tốt, ngữ khí cũng không được khá lắm. Hai người ước chừng đã hai tháng không gặp mặt, Phương Uyển Chi tỉnh táo lại mới nhớ đến mục đích mình tới đây. Nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, ôm Vương Thủ Tài còn ngủ say trong lòng ra. “Đây là mèo nhà ai hả, con trai ngài ngài cũng không quản à?”
“Bà tử xếp?”
Bì Bì cao giọng, trên mặt lại lộ vẻ không đứng đắn.
“Bà tử xếp chăn xong còn ngủ ngoài cửa kìa, ngài không ra nhìn xem à?”
“Sao ngươi không đưa nàng về nhà?”
TBC
Lan Khanh lập tức quay đầu lại khiển trách một câu, nhấc chân chạy ra ngoài phòng, đi vài bước mới nhận ra Bì Bì trêu chọc. Hắn trừng mắt trợn ngược nói một câu: “Là bà tử xếp thật.”
Ngoài cửa phòng Phương Uyển Chi cứ vậy ngủ một đêm, Bì Bì dùng mấy tấm ván gỗ dựng lên chắn gió, còn đắp thêm tấm chăn bông dày.
Ngày xuân trời cũng không lạnh lắm.
Bì Bì cợt nhả nói với Liên Dụ: “Phương đại cô nương ngủ thật là say, gọi cách nào cũng không tỉnh, nếu đường đột ôm cô nương người ta về thì không tốt. Nửa đêm cũng không thể đưa về Phương phủ được, sợ người nhà nàng nghĩ nhiều nên thôi cứ để đó. Hơn nữa chỗ chúng ta có hai phòng, nếu ôm vào thì phải vào phòng ngài hay phòng ta đây?”
Lan Khanh thấy hắn bày ra vẻ xem náo nhiệt thì không thèm chấp nhặt với hắn, nghĩ đến chuyện tối qua, tự nhiên lại có chút thẹn thùng. Hắn vênh mặt hất hàm sai khiến: “Ta muốn ăn bánh bột ngô với sữa đậu nành, ngươi đi mua cho ta”.
Bì Bì toét miệng nhận lệnh, để lại vài ánh mắt sâu xa, miệng còn không biết đang ngâm nga giai điệu gì cứ thế đi xa.
Bì Bì đi xa rồi Lan Khanh cũng không thấy tự tại hơn là bao. Theo thường lệ, hắn thử xem trán nàng ra sao, thấy không nóng lên mới yên lòng.
Phương Uyển Chi ngủ rất say, từ trên giường rơi xuống vẫn ngủ như thường. Nàng ngủ rất tốt, nhưng cũng không ngủ nướng, đến giờ Mẹo không ai gọi cũng sẽ tự dậy.
Thanh Liễu vẫn hay trêu chọc nàng: Nô tì nghe nói làm quan cũng là giờ Mẹo vào triều, tiểu thư có thời gian nghỉ ngơi và làm việc đúng là thích hợp đó.
Lúc này vừa đúng giờ Mẹo, Phương Uyển Chi mơ màng mở mắt, nhìn thấy Lan công tử một thân TSm đứng trước người nàng từ trên cao nhìn xuống.
Hình như hắn cũng vừa mới dậy, đầu tóc chưa buộc, chỉ khoác một chiếc áo choàng, có bộ dạng thần tiên.
Nàng nhóp nhép khóe miệng hai cái mới phản ứng kịp, còn chưa mở miệng chào hỏi đã thấy hắn hừ mũi nói một câu:
“Xin cơm sao không chuẩn bị cái chén?”
Thái độ có vẻ không tốt, ngữ khí cũng không được khá lắm.
Hai người ước chừng đã hai tháng không gặp mặt, Phương Uyển Chi tỉnh táo lại mới nhớ đến mục đích mình tới đây.
Nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, ôm Vương Thủ Tài còn ngủ say trong lòng ra.
“Đây là mèo nhà ai hả, con trai ngài ngài cũng không quản à?”
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh NhiTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhDung nhan khuynh thế cũng bị hủy chỉ vì một cái rắm. Ai hiểu được nỗi đau của nàng chứ? Ai lý giải được đau đớn của nàng không? Người từng khiến bao nhiêu bà mối người này nối người kia tưởng như đạp rơi cả cửa, giờ lại không ai bén mảng đến thăm, rốt cục nàng phải sống thế nào đây? Thực ra khi nhị nương Lô Thúy Hoa của Phương Chi Uyển nước mắt rưng rưng đưa quyển sách “chuyện phiền lòng nóng ruột của hậu trạch phú gia mà người ta không biết” đến trước mặt nàng, nàng đã mua sẵn một quyển đọc ngấu nghiến rồi. Chẳng qua thấy đau thương trong mắt người kia rõ ràng quá, khiến cho nàng không thể không biết xấu hổ lôi quyển trong tay ra đối chiếu được. Lô Thúy Hoa nói: “Sao con lại không nóng không giận gì hết thế?Nói còn chưa xong, nước mắt như mưa cứ thế tí tách rơi đầy mặt. Tuy bà đã là người đẹp hết thời, không còn xinh xắn như ngày trước, nhưng phong vận bên trong vẫn không hề thay đổi, thật khiến cho Phương Uyển Chi vừa tròn hai mươi thấy mình quả không bằng. Lô Thúy… “Bà tử xếp?” Bì Bì cao giọng, trên mặt lại lộ vẻ không đứng đắn. “Bà tử xếp chăn xong còn ngủ ngoài cửa kìa, ngài không ra nhìn xem à?” “Sao ngươi không đưa nàng về nhà?” TBCLan Khanh lập tức quay đầu lại khiển trách một câu, nhấc chân chạy ra ngoài phòng, đi vài bước mới nhận ra Bì Bì trêu chọc. Hắn trừng mắt trợn ngược nói một câu: “Là bà tử xếp thật.” Ngoài cửa phòng Phương Uyển Chi cứ vậy ngủ một đêm, Bì Bì dùng mấy tấm ván gỗ dựng lên chắn gió, còn đắp thêm tấm chăn bông dày. Ngày xuân trời cũng không lạnh lắm. Bì Bì cợt nhả nói với Liên Dụ: “Phương đại cô nương ngủ thật là say, gọi cách nào cũng không tỉnh, nếu đường đột ôm cô nương người ta về thì không tốt. Nửa đêm cũng không thể đưa về Phương phủ được, sợ người nhà nàng nghĩ nhiều nên thôi cứ để đó. Hơn nữa chỗ chúng ta có hai phòng, nếu ôm vào thì phải vào phòng ngài hay phòng ta đây?” Lan Khanh thấy hắn bày ra vẻ xem náo nhiệt thì không thèm chấp nhặt với hắn, nghĩ đến chuyện tối qua, tự nhiên lại có chút thẹn thùng. Hắn vênh mặt hất hàm sai khiến: “Ta muốn ăn bánh bột ngô với sữa đậu nành, ngươi đi mua cho ta”. Bì Bì toét miệng nhận lệnh, để lại vài ánh mắt sâu xa, miệng còn không biết đang ngâm nga giai điệu gì cứ thế đi xa. Bì Bì đi xa rồi Lan Khanh cũng không thấy tự tại hơn là bao. Theo thường lệ, hắn thử xem trán nàng ra sao, thấy không nóng lên mới yên lòng. Phương Uyển Chi ngủ rất say, từ trên giường rơi xuống vẫn ngủ như thường. Nàng ngủ rất tốt, nhưng cũng không ngủ nướng, đến giờ Mẹo không ai gọi cũng sẽ tự dậy. Thanh Liễu vẫn hay trêu chọc nàng: Nô tì nghe nói làm quan cũng là giờ Mẹo vào triều, tiểu thư có thời gian nghỉ ngơi và làm việc đúng là thích hợp đó. Lúc này vừa đúng giờ Mẹo, Phương Uyển Chi mơ màng mở mắt, nhìn thấy Lan công tử một thân TSm đứng trước người nàng từ trên cao nhìn xuống. Hình như hắn cũng vừa mới dậy, đầu tóc chưa buộc, chỉ khoác một chiếc áo choàng, có bộ dạng thần tiên. Nàng nhóp nhép khóe miệng hai cái mới phản ứng kịp, còn chưa mở miệng chào hỏi đã thấy hắn hừ mũi nói một câu: “Xin cơm sao không chuẩn bị cái chén?” Thái độ có vẻ không tốt, ngữ khí cũng không được khá lắm. Hai người ước chừng đã hai tháng không gặp mặt, Phương Uyển Chi tỉnh táo lại mới nhớ đến mục đích mình tới đây. Nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, ôm Vương Thủ Tài còn ngủ say trong lòng ra. “Đây là mèo nhà ai hả, con trai ngài ngài cũng không quản à?”