Tác giả:

Dung nhan khuynh thế cũng bị hủy chỉ vì một cái rắm.   Ai hiểu được nỗi đau của nàng chứ?   Ai lý giải được đau đớn của nàng không?   Người từng khiến bao nhiêu bà mối người này nối người kia tưởng như đạp rơi cả cửa, giờ lại không ai bén mảng đến thăm, rốt cục nàng phải sống thế nào đây?   Thực ra khi nhị nương Lô Thúy Hoa của Phương Chi Uyển nước mắt rưng rưng đưa quyển sách “chuyện phiền lòng nóng ruột của hậu trạch phú gia mà người ta không biết” đến trước mặt nàng, nàng đã mua sẵn một quyển đọc ngấu nghiến rồi.   Chẳng qua thấy đau thương trong mắt người kia rõ ràng quá, khiến cho nàng không thể không biết xấu hổ lôi quyển trong tay ra đối chiếu được.   Lô Thúy Hoa nói: “Sao con lại không nóng không giận gì hết thế?Nói còn chưa xong, nước mắt như mưa cứ thế tí tách rơi đầy mặt.   Tuy bà đã là người đẹp hết thời, không còn xinh xắn như ngày trước, nhưng phong vận bên trong vẫn không hề thay đổi, thật khiến cho Phương Uyển Chi vừa tròn hai mươi thấy mình quả không bằng.   Lô Thúy…

Chương 61: Chương 61

Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh NhiTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhDung nhan khuynh thế cũng bị hủy chỉ vì một cái rắm.   Ai hiểu được nỗi đau của nàng chứ?   Ai lý giải được đau đớn của nàng không?   Người từng khiến bao nhiêu bà mối người này nối người kia tưởng như đạp rơi cả cửa, giờ lại không ai bén mảng đến thăm, rốt cục nàng phải sống thế nào đây?   Thực ra khi nhị nương Lô Thúy Hoa của Phương Chi Uyển nước mắt rưng rưng đưa quyển sách “chuyện phiền lòng nóng ruột của hậu trạch phú gia mà người ta không biết” đến trước mặt nàng, nàng đã mua sẵn một quyển đọc ngấu nghiến rồi.   Chẳng qua thấy đau thương trong mắt người kia rõ ràng quá, khiến cho nàng không thể không biết xấu hổ lôi quyển trong tay ra đối chiếu được.   Lô Thúy Hoa nói: “Sao con lại không nóng không giận gì hết thế?Nói còn chưa xong, nước mắt như mưa cứ thế tí tách rơi đầy mặt.   Tuy bà đã là người đẹp hết thời, không còn xinh xắn như ngày trước, nhưng phong vận bên trong vẫn không hề thay đổi, thật khiến cho Phương Uyển Chi vừa tròn hai mươi thấy mình quả không bằng.   Lô Thúy… Lưu Lăng không nói được gì, nghẹn họng nhìn trân trân, nghe hắn nói mà đầu cũng ong ong, tức tối trở về xe ngựa của mình.Hắn nghiêng người đọc diễm bản rồi nói với Trương Lương: “Hai chúng ta đừng đấu với Liên Dụ nữa, hắn có rất nhiều đồ do cha ngươi tặng cho, ngay cả cha ta cũng thưởng”.Trương Lương nghe vậy thì gập sách lại, trong khoảng thời gian ngắn không hiểu được cha ta cha ngươi gì, sau đó dứt khoát không nghĩ nữa, kéo Lưu Lăng đi tìm kỹ viện.TBCNữ nhân phía nam phong tình hơn so với phía bắc, tư vị cũng không giống nhau, thấy thú vị thì có thể mang thêm hai người về.Tuy Liêu thành có nhiều thú vị, nhưng Lưu Lăng vẫn không quên mục đích chuyện đi này. Không lưu luyến hai nữ tử xinh đẹp bên cạnh, hắn nhanh chóng đi đến địa giới Nhạn Nam, tiếp một đôi quân khôi giáp hùng hậu là do Tiếu Thế Đông gọi tới.Tiếu Thế Đông là thuộc hạ của Liên lão gia, đương nhiên không có binh hèn dưới tướng. Nhìn những tướng sĩ kia bước chân chỉnh tề, người người tay cầm kiếm dài, dáng người anh dũng, đứng thẳng.Người biết là tới Nhạn Nam dẹp loạn, chứ không biết còn thưởng là cuộc chiến giữa hai đội quân lớn lắm.Thật là khí phách.Tri huyện Nhạn Nam Bạch Yến Trầm nghe nói có người trong cung đến, giày cũng không kịp mang, một đường lảo đảo ra đón, nhìn thấy đội quân trước mặt cũng suýt tè ra quần, sao nhiều người quá vậy? Hắn nhìn lại một lần nữa, ôi chao các vị thần tiên ơi, bất chấp hết chạy tới như điên ôm một cái chân lớn rồi òa khóc.“Các vị đại nhân đến rồi, đội quân khí phách quá, nhất định sẽ đập c.h.ế.t được bọn kia”.Xung quanh yên tĩnh không tiếng động, vài vị quan to từ kinh thành đến đều lẳng lặng nhìn tên Bạch tri huyện kia quần áo không chỉnh tề đang ôm đùi ngựa khóc lóc tâm sự.Chờ mãi không thấy ai trả lời, Bạch Yến Trầm khóc lóc cũng thấy không có ý nghĩa, bèn ngẩng đầu lau mắt, khi đó mới nhìn rõ mình ôm sai chân, mặt cũng không thấy thẹn thùng. Hắn đỏ mắt mang giày vào, mặc đồ quy củ rồi ra hành lễ.Đợi đến khi đứng trước mặt Phương Uyển Chi, hắn không hề nói lắp, mở miệng chào: “Thỉnh an Thượng thư phu nhân”.Lời vừa nói xong, Liên Dụ và Phương Uyển Chi còn chưa lên tiếng, Lưu Lăng đã toét miệng nói trước: “Này tên mắt mù kia, con mắt nào của ngươi thấy người bên cạnh Liên thượng thư là phu nhân hắn hả? Ngươi nhìn lại cẩn thân đi ha ha ha ha”.Mắt Bạch Yến Trầm đúng là không tốt, hắn bị cận thị, không nhìn gần thì không rõ. Nhưng điều này không có nghĩa hắn không nhìn xa được, suốt ngày đôi mắt cứ híp híp lại, nhìn cái gì cũng như phủ một tầng sương mù dày đặc.Hắn nghe Lưu Lăng nói xong thì lui về sau hai bước ngồi chổm hổm trên mặt đất nhìn Phương Uyển Chi từ trên xuống dưới, đến khi thấy rõ ràng mới vội nói: “Ôi ôi, xin lỗi Liên thượng thư, xin lỗi, sao lại xấu thành như vậy chứ!”Liên Dụ đưa tay kéo nha đầu xấu kia ra sau lưng mình, nhấc chân đạp lên eo tên kia một cái.“Nhìn cái gì vậy hả, chuẩn bị thức ăn đi, nãy giờ toàn nghe ngươi khua môi múa mép?!”

Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh NhiTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhDung nhan khuynh thế cũng bị hủy chỉ vì một cái rắm.   Ai hiểu được nỗi đau của nàng chứ?   Ai lý giải được đau đớn của nàng không?   Người từng khiến bao nhiêu bà mối người này nối người kia tưởng như đạp rơi cả cửa, giờ lại không ai bén mảng đến thăm, rốt cục nàng phải sống thế nào đây?   Thực ra khi nhị nương Lô Thúy Hoa của Phương Chi Uyển nước mắt rưng rưng đưa quyển sách “chuyện phiền lòng nóng ruột của hậu trạch phú gia mà người ta không biết” đến trước mặt nàng, nàng đã mua sẵn một quyển đọc ngấu nghiến rồi.   Chẳng qua thấy đau thương trong mắt người kia rõ ràng quá, khiến cho nàng không thể không biết xấu hổ lôi quyển trong tay ra đối chiếu được.   Lô Thúy Hoa nói: “Sao con lại không nóng không giận gì hết thế?Nói còn chưa xong, nước mắt như mưa cứ thế tí tách rơi đầy mặt.   Tuy bà đã là người đẹp hết thời, không còn xinh xắn như ngày trước, nhưng phong vận bên trong vẫn không hề thay đổi, thật khiến cho Phương Uyển Chi vừa tròn hai mươi thấy mình quả không bằng.   Lô Thúy… Lưu Lăng không nói được gì, nghẹn họng nhìn trân trân, nghe hắn nói mà đầu cũng ong ong, tức tối trở về xe ngựa của mình.Hắn nghiêng người đọc diễm bản rồi nói với Trương Lương: “Hai chúng ta đừng đấu với Liên Dụ nữa, hắn có rất nhiều đồ do cha ngươi tặng cho, ngay cả cha ta cũng thưởng”.Trương Lương nghe vậy thì gập sách lại, trong khoảng thời gian ngắn không hiểu được cha ta cha ngươi gì, sau đó dứt khoát không nghĩ nữa, kéo Lưu Lăng đi tìm kỹ viện.TBCNữ nhân phía nam phong tình hơn so với phía bắc, tư vị cũng không giống nhau, thấy thú vị thì có thể mang thêm hai người về.Tuy Liêu thành có nhiều thú vị, nhưng Lưu Lăng vẫn không quên mục đích chuyện đi này. Không lưu luyến hai nữ tử xinh đẹp bên cạnh, hắn nhanh chóng đi đến địa giới Nhạn Nam, tiếp một đôi quân khôi giáp hùng hậu là do Tiếu Thế Đông gọi tới.Tiếu Thế Đông là thuộc hạ của Liên lão gia, đương nhiên không có binh hèn dưới tướng. Nhìn những tướng sĩ kia bước chân chỉnh tề, người người tay cầm kiếm dài, dáng người anh dũng, đứng thẳng.Người biết là tới Nhạn Nam dẹp loạn, chứ không biết còn thưởng là cuộc chiến giữa hai đội quân lớn lắm.Thật là khí phách.Tri huyện Nhạn Nam Bạch Yến Trầm nghe nói có người trong cung đến, giày cũng không kịp mang, một đường lảo đảo ra đón, nhìn thấy đội quân trước mặt cũng suýt tè ra quần, sao nhiều người quá vậy? Hắn nhìn lại một lần nữa, ôi chao các vị thần tiên ơi, bất chấp hết chạy tới như điên ôm một cái chân lớn rồi òa khóc.“Các vị đại nhân đến rồi, đội quân khí phách quá, nhất định sẽ đập c.h.ế.t được bọn kia”.Xung quanh yên tĩnh không tiếng động, vài vị quan to từ kinh thành đến đều lẳng lặng nhìn tên Bạch tri huyện kia quần áo không chỉnh tề đang ôm đùi ngựa khóc lóc tâm sự.Chờ mãi không thấy ai trả lời, Bạch Yến Trầm khóc lóc cũng thấy không có ý nghĩa, bèn ngẩng đầu lau mắt, khi đó mới nhìn rõ mình ôm sai chân, mặt cũng không thấy thẹn thùng. Hắn đỏ mắt mang giày vào, mặc đồ quy củ rồi ra hành lễ.Đợi đến khi đứng trước mặt Phương Uyển Chi, hắn không hề nói lắp, mở miệng chào: “Thỉnh an Thượng thư phu nhân”.Lời vừa nói xong, Liên Dụ và Phương Uyển Chi còn chưa lên tiếng, Lưu Lăng đã toét miệng nói trước: “Này tên mắt mù kia, con mắt nào của ngươi thấy người bên cạnh Liên thượng thư là phu nhân hắn hả? Ngươi nhìn lại cẩn thân đi ha ha ha ha”.Mắt Bạch Yến Trầm đúng là không tốt, hắn bị cận thị, không nhìn gần thì không rõ. Nhưng điều này không có nghĩa hắn không nhìn xa được, suốt ngày đôi mắt cứ híp híp lại, nhìn cái gì cũng như phủ một tầng sương mù dày đặc.Hắn nghe Lưu Lăng nói xong thì lui về sau hai bước ngồi chổm hổm trên mặt đất nhìn Phương Uyển Chi từ trên xuống dưới, đến khi thấy rõ ràng mới vội nói: “Ôi ôi, xin lỗi Liên thượng thư, xin lỗi, sao lại xấu thành như vậy chứ!”Liên Dụ đưa tay kéo nha đầu xấu kia ra sau lưng mình, nhấc chân đạp lên eo tên kia một cái.“Nhìn cái gì vậy hả, chuẩn bị thức ăn đi, nãy giờ toàn nghe ngươi khua môi múa mép?!”

Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh NhiTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhDung nhan khuynh thế cũng bị hủy chỉ vì một cái rắm.   Ai hiểu được nỗi đau của nàng chứ?   Ai lý giải được đau đớn của nàng không?   Người từng khiến bao nhiêu bà mối người này nối người kia tưởng như đạp rơi cả cửa, giờ lại không ai bén mảng đến thăm, rốt cục nàng phải sống thế nào đây?   Thực ra khi nhị nương Lô Thúy Hoa của Phương Chi Uyển nước mắt rưng rưng đưa quyển sách “chuyện phiền lòng nóng ruột của hậu trạch phú gia mà người ta không biết” đến trước mặt nàng, nàng đã mua sẵn một quyển đọc ngấu nghiến rồi.   Chẳng qua thấy đau thương trong mắt người kia rõ ràng quá, khiến cho nàng không thể không biết xấu hổ lôi quyển trong tay ra đối chiếu được.   Lô Thúy Hoa nói: “Sao con lại không nóng không giận gì hết thế?Nói còn chưa xong, nước mắt như mưa cứ thế tí tách rơi đầy mặt.   Tuy bà đã là người đẹp hết thời, không còn xinh xắn như ngày trước, nhưng phong vận bên trong vẫn không hề thay đổi, thật khiến cho Phương Uyển Chi vừa tròn hai mươi thấy mình quả không bằng.   Lô Thúy… Lưu Lăng không nói được gì, nghẹn họng nhìn trân trân, nghe hắn nói mà đầu cũng ong ong, tức tối trở về xe ngựa của mình.Hắn nghiêng người đọc diễm bản rồi nói với Trương Lương: “Hai chúng ta đừng đấu với Liên Dụ nữa, hắn có rất nhiều đồ do cha ngươi tặng cho, ngay cả cha ta cũng thưởng”.Trương Lương nghe vậy thì gập sách lại, trong khoảng thời gian ngắn không hiểu được cha ta cha ngươi gì, sau đó dứt khoát không nghĩ nữa, kéo Lưu Lăng đi tìm kỹ viện.TBCNữ nhân phía nam phong tình hơn so với phía bắc, tư vị cũng không giống nhau, thấy thú vị thì có thể mang thêm hai người về.Tuy Liêu thành có nhiều thú vị, nhưng Lưu Lăng vẫn không quên mục đích chuyện đi này. Không lưu luyến hai nữ tử xinh đẹp bên cạnh, hắn nhanh chóng đi đến địa giới Nhạn Nam, tiếp một đôi quân khôi giáp hùng hậu là do Tiếu Thế Đông gọi tới.Tiếu Thế Đông là thuộc hạ của Liên lão gia, đương nhiên không có binh hèn dưới tướng. Nhìn những tướng sĩ kia bước chân chỉnh tề, người người tay cầm kiếm dài, dáng người anh dũng, đứng thẳng.Người biết là tới Nhạn Nam dẹp loạn, chứ không biết còn thưởng là cuộc chiến giữa hai đội quân lớn lắm.Thật là khí phách.Tri huyện Nhạn Nam Bạch Yến Trầm nghe nói có người trong cung đến, giày cũng không kịp mang, một đường lảo đảo ra đón, nhìn thấy đội quân trước mặt cũng suýt tè ra quần, sao nhiều người quá vậy? Hắn nhìn lại một lần nữa, ôi chao các vị thần tiên ơi, bất chấp hết chạy tới như điên ôm một cái chân lớn rồi òa khóc.“Các vị đại nhân đến rồi, đội quân khí phách quá, nhất định sẽ đập c.h.ế.t được bọn kia”.Xung quanh yên tĩnh không tiếng động, vài vị quan to từ kinh thành đến đều lẳng lặng nhìn tên Bạch tri huyện kia quần áo không chỉnh tề đang ôm đùi ngựa khóc lóc tâm sự.Chờ mãi không thấy ai trả lời, Bạch Yến Trầm khóc lóc cũng thấy không có ý nghĩa, bèn ngẩng đầu lau mắt, khi đó mới nhìn rõ mình ôm sai chân, mặt cũng không thấy thẹn thùng. Hắn đỏ mắt mang giày vào, mặc đồ quy củ rồi ra hành lễ.Đợi đến khi đứng trước mặt Phương Uyển Chi, hắn không hề nói lắp, mở miệng chào: “Thỉnh an Thượng thư phu nhân”.Lời vừa nói xong, Liên Dụ và Phương Uyển Chi còn chưa lên tiếng, Lưu Lăng đã toét miệng nói trước: “Này tên mắt mù kia, con mắt nào của ngươi thấy người bên cạnh Liên thượng thư là phu nhân hắn hả? Ngươi nhìn lại cẩn thân đi ha ha ha ha”.Mắt Bạch Yến Trầm đúng là không tốt, hắn bị cận thị, không nhìn gần thì không rõ. Nhưng điều này không có nghĩa hắn không nhìn xa được, suốt ngày đôi mắt cứ híp híp lại, nhìn cái gì cũng như phủ một tầng sương mù dày đặc.Hắn nghe Lưu Lăng nói xong thì lui về sau hai bước ngồi chổm hổm trên mặt đất nhìn Phương Uyển Chi từ trên xuống dưới, đến khi thấy rõ ràng mới vội nói: “Ôi ôi, xin lỗi Liên thượng thư, xin lỗi, sao lại xấu thành như vậy chứ!”Liên Dụ đưa tay kéo nha đầu xấu kia ra sau lưng mình, nhấc chân đạp lên eo tên kia một cái.“Nhìn cái gì vậy hả, chuẩn bị thức ăn đi, nãy giờ toàn nghe ngươi khua môi múa mép?!”

Chương 61: Chương 61