Cung Vương là hoàng tử, Lục Phụng dù có ngang ngược đến đâu cũng không dám áp dụng hình phạt nặng, nhưng với các quan lại thì lại khác. Cây đổ bầy khỉ tan, trong mấy tháng qua, không biết bao nhiêu quan viên triều đình bị bắt thẩm tra. Buổi sáng còn đội mũ ô sa oai phong lẫm liệt, buổi tối đã trở thành kẻ tù đày bẩn thỉu. Nay án sắp tra đến Bộ Lại, thượng thư Bộ Lại dùng đủ mọi cách nhưng vẫn không gặp được Lục Phụng. Đường cùng, đành nghĩ đến việc đi cửa sau thông qua nội viện. Thôi thị đã dốc hết gan ruột, kể đến đoạn đau lòng, người phụ nữ già cả này lại che mặt khóc nức nở, vừa lau nước mắt vừa than thở khiến Giang Uyển Như, một vãn bối cũng khó xử. Nhưng từ ngày Lục Phụng lên nắm quyền, người đến cầu xin nàng đã không ít, sau này chắc chắn còn nhiều. Cảnh tượng thế này nàng đã thấy quá quen, giờ cũng xử lý thành thạo. Lông mi Giang Uyển Như khẽ rung, dựa yên vào lưng ghế, tay phải nhẹ nhàng xoa thắt lưng đau nhức, bấm huyệt từng chút một. A hoàn thân cận Thúy Châu thấy vậy liền…
Chương 11
Sau Nhiều Năm Gả ThayTác giả: Ninh TúcTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCung Vương là hoàng tử, Lục Phụng dù có ngang ngược đến đâu cũng không dám áp dụng hình phạt nặng, nhưng với các quan lại thì lại khác. Cây đổ bầy khỉ tan, trong mấy tháng qua, không biết bao nhiêu quan viên triều đình bị bắt thẩm tra. Buổi sáng còn đội mũ ô sa oai phong lẫm liệt, buổi tối đã trở thành kẻ tù đày bẩn thỉu. Nay án sắp tra đến Bộ Lại, thượng thư Bộ Lại dùng đủ mọi cách nhưng vẫn không gặp được Lục Phụng. Đường cùng, đành nghĩ đến việc đi cửa sau thông qua nội viện. Thôi thị đã dốc hết gan ruột, kể đến đoạn đau lòng, người phụ nữ già cả này lại che mặt khóc nức nở, vừa lau nước mắt vừa than thở khiến Giang Uyển Như, một vãn bối cũng khó xử. Nhưng từ ngày Lục Phụng lên nắm quyền, người đến cầu xin nàng đã không ít, sau này chắc chắn còn nhiều. Cảnh tượng thế này nàng đã thấy quá quen, giờ cũng xử lý thành thạo. Lông mi Giang Uyển Như khẽ rung, dựa yên vào lưng ghế, tay phải nhẹ nhàng xoa thắt lưng đau nhức, bấm huyệt từng chút một. A hoàn thân cận Thúy Châu thấy vậy liền… Giang Uyển Như đang thay y phục, thoáng chốc đầu óc trống rỗng. Mãi đến khi bàn tay thô ráp của Lục Phụng chạm lên má, nàng mới giật mình nhận ra, nhanh chóng lấy tấm áo choàng bằng lục che chắn cơ thể. Hai má đỏ bừng. "Chàng...chàng sao giờ này lại về?" Giang Uyển Như khẽ cúi người, ánh mắt lảng tránh nhìn xuống đất. “Lại đây.” Yết hầu Lục Phụng khẽ chuyển động, ánh mắt đen láy đầy tính chiếm hữu, trực diện nhìn thẳng vào nàng, áp bức đến nỗi toàn thân Giang Uyển Như nổi gai ốc. Nàng không nhúc nhích. Lục Phụng từng bước tiến lại, nâng cằm nàng lên, ánh mắt như lần đầu nhận ra người trước mặt, thản nhiên nhìn ngắm. Ánh mắt ấy khiến trái tim Giang Uyển Như đập loạn, nàng bối rối không yên. Hắn buông tiếng thở dài: “Thê tử của ta, thực đẹp.” Hai má Giang Uyển Như đỏ ửng hơn, trách yêu: “Xì, phu thê lâu năm rồi, chàng cũng không thấy ngượng à.” Năm đó, nàng vừa qua cập kê thì đã gả cho hắn, thành thân đã năm năm, thân thể này không biết đã bị hắn chạm qua bao nhiêu lần, làm gì còn là cô nương ngây thơ thuần khiết. Hôm nay Lục Phụng lại nổi cơn gió quái gì? Lục Phụng khẽ cười, tiến lên ôm lấy nàng. Bàn tay lớn, ấm áp, nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc đen còn ẩm ướt của nàng. Ánh sáng mềm mại chiếu lên làn da mịn màng, sắc đẹp như tỏa hơi ấm. "Nàng đang ở độ xuân sắc, sao lại tự hạ thấp mình. Có điều…" Bàn tay hắn trượt nhẹ lên vai trần của nàng, giọng nói trầm thấp: “Lâu lắm rồi không thấy dáng vẻ e thẹn này của nàng.” Ban ngày nàng đoan trang, đêm xuống lại dịu dàng, tinh ý, thậm chí đôi lúc cả gan trêu ghẹo y. Nàng có làn da trắng ngần, mái tóc đen mượt, trông như yêu tinh hút tinh khí trong liêu trai. Hắn từng nhiều lần thấy vẻ đẹp quyến rũ nhất của nàng, yêu kiều đến mê hồn. Thế nhưng, không gì sánh được với nét thẹn thùng hôm nay, đẹp đến lay động lòng người. Giang Uyển Như bị hắn nhìn chằm chằm đến mức lòng dạ bất an, nghĩ thầm.Ngày thường Lục Phụng đâu có cái tính này. Hắn xưa nay chỉ lo làm việc, không nói nhiều lời, hôm nay quả thực như bị trúng tà vậy. Nàng gượng cười, đôi tay vòng qua cổ Lục Phụng, dịu giọng:[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-11.html.]“Phu quân, thiếp lạnh rồi.” Nàng thầm mong xong chuyện sớm để đi nghỉ ngơi, không muốn chịu ánh mắt quái lạ của hắn thêm nữa. Nửa đêm thế này, thật khiến người ta sợ hãi. Lục Phụng bỗng mạnh tay siết nàng một cái, rồi bất ngờ bế bổng nàng lên, đặt nằm ngang trên giường. Sau đó y kéo rèm, đứng dậy rời đi. Giang Uyển Như n.g.ự.c phập phồng, cảm giác hưng phấn vừa dâng lên lại bị y bỏ lại, chỉ biết trơ mắt nhìn bóng lưng vội vã của hắn. Hắn... hắn lại đi ngay lúc này! Đi rồi... Trong phòng, bốn góc đều đặt bếp than, lửa cháy lách tách, không đến nỗi khiến nàng lạnh. Nàng mơ màng chống người dậy, chỉ thấy rèm châu khẽ rung. Lục Phụng quay lại, tay cầm một chiếc khay gỗ trắc sơn đỏ. Trong đó mơ hồ có chu sa và bút lông sói. Lục Phụng trải tấm giấy tuyên trên bàn, giọng trầm:“Phu nhân có lẽ chưa biết, vi phu cũng rất giỏi thư họa.” “Ta sẽ vẽ nàng.” Giang Uyển Như: “...” Tâm trạng nàng tối nay xoay chuyển không ngừng, nhìn bộ dạng đầy hứng thú của Lục Phụng, cuối cùng cũng không nói câu nào làm mất hứng. Nàng lặng lẽ co chân, nghiêng người nằm tựa bên mép giường để bản thân thoải mái hơn. Nàng nhẹ nhàng hỏi:“Như thế này được chưa?”Pussy Cat Team Lục Phụng khẽ cười, lắc đầu:“Chưa được.” Hắn tiến đến gần, một tay giật tung lớp lụa mỏng đỏ thắm trên người nàng. Thời khắc ấy, xuân sắc tràn ngập.
Giang Uyển Như đang thay y phục, thoáng chốc đầu óc trống rỗng. Mãi đến khi bàn tay thô ráp của Lục Phụng chạm lên má, nàng mới giật mình nhận ra, nhanh chóng lấy tấm áo choàng bằng lục che chắn cơ thể. Hai má đỏ bừng.
"Chàng...chàng sao giờ này lại về?" Giang Uyển Như khẽ cúi người, ánh mắt lảng tránh nhìn xuống đất.
“Lại đây.”
Yết hầu Lục Phụng khẽ chuyển động, ánh mắt đen láy đầy tính chiếm hữu, trực diện nhìn thẳng vào nàng, áp bức đến nỗi toàn thân Giang Uyển Như nổi gai ốc.
Nàng không nhúc nhích. Lục Phụng từng bước tiến lại, nâng cằm nàng lên, ánh mắt như lần đầu nhận ra người trước mặt, thản nhiên nhìn ngắm. Ánh mắt ấy khiến trái tim Giang Uyển Như đập loạn, nàng bối rối không yên.
Hắn buông tiếng thở dài: “Thê tử của ta, thực đẹp.”
Hai má Giang Uyển Như đỏ ửng hơn, trách yêu: “Xì, phu thê lâu năm rồi, chàng cũng không thấy ngượng à.”
Năm đó, nàng vừa qua cập kê thì đã gả cho hắn, thành thân đã năm năm, thân thể này không biết đã bị hắn chạm qua bao nhiêu lần, làm gì còn là cô nương ngây thơ thuần khiết. Hôm nay Lục Phụng lại nổi cơn gió quái gì?
Lục Phụng khẽ cười, tiến lên ôm lấy nàng. Bàn tay lớn, ấm áp, nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc đen còn ẩm ướt của nàng. Ánh sáng mềm mại chiếu lên làn da mịn màng, sắc đẹp như tỏa hơi ấm.
"Nàng đang ở độ xuân sắc, sao lại tự hạ thấp mình. Có điều…"
Bàn tay hắn trượt nhẹ lên vai trần của nàng, giọng nói trầm thấp: “Lâu lắm rồi không thấy dáng vẻ e thẹn này của nàng.”
Ban ngày nàng đoan trang, đêm xuống lại dịu dàng, tinh ý, thậm chí đôi lúc cả gan trêu ghẹo y. Nàng có làn da trắng ngần, mái tóc đen mượt, trông như yêu tinh hút tinh khí trong liêu trai.
Hắn từng nhiều lần thấy vẻ đẹp quyến rũ nhất của nàng, yêu kiều đến mê hồn. Thế nhưng, không gì sánh được với nét thẹn thùng hôm nay, đẹp đến lay động lòng người.
Giang Uyển Như bị hắn nhìn chằm chằm đến mức lòng dạ bất an, nghĩ thầm.
Ngày thường Lục Phụng đâu có cái tính này. Hắn xưa nay chỉ lo làm việc, không nói nhiều lời, hôm nay quả thực như bị trúng tà vậy.
Nàng gượng cười, đôi tay vòng qua cổ Lục Phụng, dịu giọng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-11.html
.]
“Phu quân, thiếp lạnh rồi.”
Nàng thầm mong xong chuyện sớm để đi nghỉ ngơi, không muốn chịu ánh mắt quái lạ của hắn thêm nữa. Nửa đêm thế này, thật khiến người ta sợ hãi.
Lục Phụng bỗng mạnh tay siết nàng một cái, rồi bất ngờ bế bổng nàng lên, đặt nằm ngang trên giường. Sau đó y kéo rèm, đứng dậy rời đi.
Giang Uyển Như n.g.ự.c phập phồng, cảm giác hưng phấn vừa dâng lên lại bị y bỏ lại, chỉ biết trơ mắt nhìn bóng lưng vội vã của hắn.
Hắn... hắn lại đi ngay lúc này!
Đi rồi...
Trong phòng, bốn góc đều đặt bếp than, lửa cháy lách tách, không đến nỗi khiến nàng lạnh. Nàng mơ màng chống người dậy, chỉ thấy rèm châu khẽ rung. Lục Phụng quay lại, tay cầm một chiếc khay gỗ trắc sơn đỏ. Trong đó mơ hồ có chu sa và bút lông sói.
Lục Phụng trải tấm giấy tuyên trên bàn, giọng trầm:
“Phu nhân có lẽ chưa biết, vi phu cũng rất giỏi thư họa.”
“Ta sẽ vẽ nàng.”
Giang Uyển Như: “...”
Tâm trạng nàng tối nay xoay chuyển không ngừng, nhìn bộ dạng đầy hứng thú của Lục Phụng, cuối cùng cũng không nói câu nào làm mất hứng. Nàng lặng lẽ co chân, nghiêng người nằm tựa bên mép giường để bản thân thoải mái hơn.
Nàng nhẹ nhàng hỏi:
“Như thế này được chưa?”
Pussy Cat Team
Lục Phụng khẽ cười, lắc đầu:
“Chưa được.”
Hắn tiến đến gần, một tay giật tung lớp lụa mỏng đỏ thắm trên người nàng.
Thời khắc ấy, xuân sắc tràn ngập.
Sau Nhiều Năm Gả ThayTác giả: Ninh TúcTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCung Vương là hoàng tử, Lục Phụng dù có ngang ngược đến đâu cũng không dám áp dụng hình phạt nặng, nhưng với các quan lại thì lại khác. Cây đổ bầy khỉ tan, trong mấy tháng qua, không biết bao nhiêu quan viên triều đình bị bắt thẩm tra. Buổi sáng còn đội mũ ô sa oai phong lẫm liệt, buổi tối đã trở thành kẻ tù đày bẩn thỉu. Nay án sắp tra đến Bộ Lại, thượng thư Bộ Lại dùng đủ mọi cách nhưng vẫn không gặp được Lục Phụng. Đường cùng, đành nghĩ đến việc đi cửa sau thông qua nội viện. Thôi thị đã dốc hết gan ruột, kể đến đoạn đau lòng, người phụ nữ già cả này lại che mặt khóc nức nở, vừa lau nước mắt vừa than thở khiến Giang Uyển Như, một vãn bối cũng khó xử. Nhưng từ ngày Lục Phụng lên nắm quyền, người đến cầu xin nàng đã không ít, sau này chắc chắn còn nhiều. Cảnh tượng thế này nàng đã thấy quá quen, giờ cũng xử lý thành thạo. Lông mi Giang Uyển Như khẽ rung, dựa yên vào lưng ghế, tay phải nhẹ nhàng xoa thắt lưng đau nhức, bấm huyệt từng chút một. A hoàn thân cận Thúy Châu thấy vậy liền… Giang Uyển Như đang thay y phục, thoáng chốc đầu óc trống rỗng. Mãi đến khi bàn tay thô ráp của Lục Phụng chạm lên má, nàng mới giật mình nhận ra, nhanh chóng lấy tấm áo choàng bằng lục che chắn cơ thể. Hai má đỏ bừng. "Chàng...chàng sao giờ này lại về?" Giang Uyển Như khẽ cúi người, ánh mắt lảng tránh nhìn xuống đất. “Lại đây.” Yết hầu Lục Phụng khẽ chuyển động, ánh mắt đen láy đầy tính chiếm hữu, trực diện nhìn thẳng vào nàng, áp bức đến nỗi toàn thân Giang Uyển Như nổi gai ốc. Nàng không nhúc nhích. Lục Phụng từng bước tiến lại, nâng cằm nàng lên, ánh mắt như lần đầu nhận ra người trước mặt, thản nhiên nhìn ngắm. Ánh mắt ấy khiến trái tim Giang Uyển Như đập loạn, nàng bối rối không yên. Hắn buông tiếng thở dài: “Thê tử của ta, thực đẹp.” Hai má Giang Uyển Như đỏ ửng hơn, trách yêu: “Xì, phu thê lâu năm rồi, chàng cũng không thấy ngượng à.” Năm đó, nàng vừa qua cập kê thì đã gả cho hắn, thành thân đã năm năm, thân thể này không biết đã bị hắn chạm qua bao nhiêu lần, làm gì còn là cô nương ngây thơ thuần khiết. Hôm nay Lục Phụng lại nổi cơn gió quái gì? Lục Phụng khẽ cười, tiến lên ôm lấy nàng. Bàn tay lớn, ấm áp, nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc đen còn ẩm ướt của nàng. Ánh sáng mềm mại chiếu lên làn da mịn màng, sắc đẹp như tỏa hơi ấm. "Nàng đang ở độ xuân sắc, sao lại tự hạ thấp mình. Có điều…" Bàn tay hắn trượt nhẹ lên vai trần của nàng, giọng nói trầm thấp: “Lâu lắm rồi không thấy dáng vẻ e thẹn này của nàng.” Ban ngày nàng đoan trang, đêm xuống lại dịu dàng, tinh ý, thậm chí đôi lúc cả gan trêu ghẹo y. Nàng có làn da trắng ngần, mái tóc đen mượt, trông như yêu tinh hút tinh khí trong liêu trai. Hắn từng nhiều lần thấy vẻ đẹp quyến rũ nhất của nàng, yêu kiều đến mê hồn. Thế nhưng, không gì sánh được với nét thẹn thùng hôm nay, đẹp đến lay động lòng người. Giang Uyển Như bị hắn nhìn chằm chằm đến mức lòng dạ bất an, nghĩ thầm.Ngày thường Lục Phụng đâu có cái tính này. Hắn xưa nay chỉ lo làm việc, không nói nhiều lời, hôm nay quả thực như bị trúng tà vậy. Nàng gượng cười, đôi tay vòng qua cổ Lục Phụng, dịu giọng:[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-11.html.]“Phu quân, thiếp lạnh rồi.” Nàng thầm mong xong chuyện sớm để đi nghỉ ngơi, không muốn chịu ánh mắt quái lạ của hắn thêm nữa. Nửa đêm thế này, thật khiến người ta sợ hãi. Lục Phụng bỗng mạnh tay siết nàng một cái, rồi bất ngờ bế bổng nàng lên, đặt nằm ngang trên giường. Sau đó y kéo rèm, đứng dậy rời đi. Giang Uyển Như n.g.ự.c phập phồng, cảm giác hưng phấn vừa dâng lên lại bị y bỏ lại, chỉ biết trơ mắt nhìn bóng lưng vội vã của hắn. Hắn... hắn lại đi ngay lúc này! Đi rồi... Trong phòng, bốn góc đều đặt bếp than, lửa cháy lách tách, không đến nỗi khiến nàng lạnh. Nàng mơ màng chống người dậy, chỉ thấy rèm châu khẽ rung. Lục Phụng quay lại, tay cầm một chiếc khay gỗ trắc sơn đỏ. Trong đó mơ hồ có chu sa và bút lông sói. Lục Phụng trải tấm giấy tuyên trên bàn, giọng trầm:“Phu nhân có lẽ chưa biết, vi phu cũng rất giỏi thư họa.” “Ta sẽ vẽ nàng.” Giang Uyển Như: “...” Tâm trạng nàng tối nay xoay chuyển không ngừng, nhìn bộ dạng đầy hứng thú của Lục Phụng, cuối cùng cũng không nói câu nào làm mất hứng. Nàng lặng lẽ co chân, nghiêng người nằm tựa bên mép giường để bản thân thoải mái hơn. Nàng nhẹ nhàng hỏi:“Như thế này được chưa?”Pussy Cat Team Lục Phụng khẽ cười, lắc đầu:“Chưa được.” Hắn tiến đến gần, một tay giật tung lớp lụa mỏng đỏ thắm trên người nàng. Thời khắc ấy, xuân sắc tràn ngập.