Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 52: Chương 52
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… [ Gì ? 5 giờ sáng bắt đầu dậy học , phải đến 12 giờ đêm mới được ngủ? Đứa trẻ này có một bà mẹ tâm thần bệnh tâm thần như vậy, thật là đủ bất hạnh !][Đây còn chỉ là cấp ba thôi đấy, bác gái, bác thật sự điên rồi!][Quá khủng khiếp, đột nhiên cảm thấy may mắn, còn may là mẹ tôi không như vậy.]Nhìn thấy những bình luận trên làn đạn , Vu Ái Hoa tức giận không thôi, giận dữ hét lên: "Các người biết cái gì chứ! Nó 5 giờ sáng mới bắt đầu phải dậy , tôi còn phải dậy lúc 4 giờ đây này , tôi còn phải tham khảo khắp nơi tìm thầy giáo cho nó, ngày ngày chăm sóc bữa ăn giấc ngủ , ngày đưa đón nó đi học , quản lý thời gian cho nó , chẳng lẽ tôi không vất vả sao?"[Khủng khiếp thật, một ngày chỉ ngủ bốn tiếng, đây là định trực tiếp tiến hóa thành người máy không cần ngủ luôn sao?][Không cho tôi ngủ, thà gi.ế.t tôi đi còn hơn .][Không ngủ để chăm con? Cũng không cho con ngủ ? Người biết chuyện thì biết là đang nuôi con , không biết còn tưởng là đang tính đồng quy vu tận ấy chứ !] [Bà ấy thật đáng sợ ! Một người mẹ sao lại có thể cực đoan như vậy ? Bà ấy hành con mình, nhưng hành chính mình còn khủng khiếp hơn.] Khu bình luận cũng không có người lên tiếng chỉ trích bà ấy , mà thật ra cũng chả biết nói như thế nào , vì dù sao Vu Ái Hoa người này ngay cả với chính mình còn có thể nhẫn tâm thành như vậy.Kỷ Dao Quang bất đắc dĩ lắc đầu, "Vu Ái Hoa, bà không phải muốn biết con trai bà có thể thi đậu đại học Thanh Hoa hay không sao? Tôi có thể nói cho bà một cách chính xác.""Nếu bà không thay đổi, con trai bà sẽ tự sát sau ba ngày. Nó đã ch.ế.t rồi thì chả thể vào được đại học nào nữa , huống chi là đại học Thanh Hoa !""Không thể nào!" Vu Ái Hoa đập mạnh xuống bàn, "Cô lại dám nguyền rủa con trai tôi sao? Tối sẽ cử báo cô ! Tôi cơm bưng nước rót mỗi ngày cung phụng nó như vậy, cô còn nói nó muốn tự sát? Nó có lý do gì để tự sát chứ?""Tôi và ba của nó đều đã trải sẵn con đường tốt đẹp cho nó, mỗi ngày nó đều sống thoải mái không phải lo nghĩ việc gì khác ngoài chuyện học , vậy mà nó còn tự sát sao?"Vu Ái Hoa càng nói càng tức giận, lập tức dậm mạnh chân cộp cộp cộp bước thẳng lên lầu.Sau đó, dừng lại trước cửa một căn phòng , bà ấy bắt đầu cuồng loạn gõ cửa, hét lớn: "Chu Ngọc Đường, mau ra đây cho mẹ ! Con còn dám khóa trái cửa nữa sao!"
[ Gì ? 5 giờ sáng bắt đầu dậy học , phải đến 12 giờ đêm mới được ngủ? Đứa trẻ này có một bà mẹ tâm thần bệnh tâm thần như vậy, thật là đủ bất hạnh !]
[Đây còn chỉ là cấp ba thôi đấy, bác gái, bác thật sự điên rồi!]
[Quá khủng khiếp, đột nhiên cảm thấy may mắn, còn may là mẹ tôi không như vậy.]
Nhìn thấy những bình luận trên làn đạn , Vu Ái Hoa tức giận không thôi, giận dữ hét lên: "Các người biết cái gì chứ! Nó 5 giờ sáng mới bắt đầu phải dậy , tôi còn phải dậy lúc 4 giờ đây này , tôi còn phải tham khảo khắp nơi tìm thầy giáo cho nó, ngày ngày chăm sóc bữa ăn giấc ngủ , ngày đưa đón nó đi học , quản lý thời gian cho nó , chẳng lẽ tôi không vất vả sao?"
[Khủng khiếp thật, một ngày chỉ ngủ bốn tiếng, đây là định trực tiếp tiến hóa thành người máy không cần ngủ luôn sao?]
[Không cho tôi ngủ, thà gi.ế.t tôi đi còn hơn .]
[Không ngủ để chăm con? Cũng không cho con ngủ ? Người biết chuyện thì biết là đang nuôi con , không biết còn tưởng là đang tính đồng quy vu tận ấy chứ !]
[Bà ấy thật đáng sợ ! Một người mẹ sao lại có thể cực đoan như vậy ? Bà ấy hành con mình, nhưng hành chính mình còn khủng khiếp hơn.]
Khu bình luận cũng không có người lên tiếng chỉ trích bà ấy , mà thật ra cũng chả biết nói như thế nào , vì dù sao Vu Ái Hoa người này ngay cả với chính mình còn có thể nhẫn tâm thành như vậy.
Kỷ Dao Quang bất đắc dĩ lắc đầu, "Vu Ái Hoa, bà không phải muốn biết con trai bà có thể thi đậu đại học Thanh Hoa hay không sao? Tôi có thể nói cho bà một cách chính xác."
"Nếu bà không thay đổi, con trai bà sẽ tự sát sau ba ngày. Nó đã ch.ế.t rồi thì chả thể vào được đại học nào nữa , huống chi là đại học Thanh Hoa !"
"Không thể nào!" Vu Ái Hoa đập mạnh xuống bàn, "Cô lại dám nguyền rủa con trai tôi sao? Tối sẽ cử báo cô ! Tôi cơm bưng nước rót mỗi ngày cung phụng nó như vậy, cô còn nói nó muốn tự sát? Nó có lý do gì để tự sát chứ?"
"Tôi và ba của nó đều đã trải sẵn con đường tốt đẹp cho nó, mỗi ngày nó đều sống thoải mái không phải lo nghĩ việc gì khác ngoài chuyện học , vậy mà nó còn tự sát sao?"
Vu Ái Hoa càng nói càng tức giận, lập tức dậm mạnh chân cộp cộp cộp bước thẳng lên lầu.
Sau đó, dừng lại trước cửa một căn phòng , bà ấy bắt đầu cuồng loạn gõ cửa, hét lớn: "Chu Ngọc Đường, mau ra đây cho mẹ ! Con còn dám khóa trái cửa nữa sao!"
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… [ Gì ? 5 giờ sáng bắt đầu dậy học , phải đến 12 giờ đêm mới được ngủ? Đứa trẻ này có một bà mẹ tâm thần bệnh tâm thần như vậy, thật là đủ bất hạnh !][Đây còn chỉ là cấp ba thôi đấy, bác gái, bác thật sự điên rồi!][Quá khủng khiếp, đột nhiên cảm thấy may mắn, còn may là mẹ tôi không như vậy.]Nhìn thấy những bình luận trên làn đạn , Vu Ái Hoa tức giận không thôi, giận dữ hét lên: "Các người biết cái gì chứ! Nó 5 giờ sáng mới bắt đầu phải dậy , tôi còn phải dậy lúc 4 giờ đây này , tôi còn phải tham khảo khắp nơi tìm thầy giáo cho nó, ngày ngày chăm sóc bữa ăn giấc ngủ , ngày đưa đón nó đi học , quản lý thời gian cho nó , chẳng lẽ tôi không vất vả sao?"[Khủng khiếp thật, một ngày chỉ ngủ bốn tiếng, đây là định trực tiếp tiến hóa thành người máy không cần ngủ luôn sao?][Không cho tôi ngủ, thà gi.ế.t tôi đi còn hơn .][Không ngủ để chăm con? Cũng không cho con ngủ ? Người biết chuyện thì biết là đang nuôi con , không biết còn tưởng là đang tính đồng quy vu tận ấy chứ !] [Bà ấy thật đáng sợ ! Một người mẹ sao lại có thể cực đoan như vậy ? Bà ấy hành con mình, nhưng hành chính mình còn khủng khiếp hơn.] Khu bình luận cũng không có người lên tiếng chỉ trích bà ấy , mà thật ra cũng chả biết nói như thế nào , vì dù sao Vu Ái Hoa người này ngay cả với chính mình còn có thể nhẫn tâm thành như vậy.Kỷ Dao Quang bất đắc dĩ lắc đầu, "Vu Ái Hoa, bà không phải muốn biết con trai bà có thể thi đậu đại học Thanh Hoa hay không sao? Tôi có thể nói cho bà một cách chính xác.""Nếu bà không thay đổi, con trai bà sẽ tự sát sau ba ngày. Nó đã ch.ế.t rồi thì chả thể vào được đại học nào nữa , huống chi là đại học Thanh Hoa !""Không thể nào!" Vu Ái Hoa đập mạnh xuống bàn, "Cô lại dám nguyền rủa con trai tôi sao? Tối sẽ cử báo cô ! Tôi cơm bưng nước rót mỗi ngày cung phụng nó như vậy, cô còn nói nó muốn tự sát? Nó có lý do gì để tự sát chứ?""Tôi và ba của nó đều đã trải sẵn con đường tốt đẹp cho nó, mỗi ngày nó đều sống thoải mái không phải lo nghĩ việc gì khác ngoài chuyện học , vậy mà nó còn tự sát sao?"Vu Ái Hoa càng nói càng tức giận, lập tức dậm mạnh chân cộp cộp cộp bước thẳng lên lầu.Sau đó, dừng lại trước cửa một căn phòng , bà ấy bắt đầu cuồng loạn gõ cửa, hét lớn: "Chu Ngọc Đường, mau ra đây cho mẹ ! Con còn dám khóa trái cửa nữa sao!"