Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…

Chương 62: Chương 62

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Xe cứu thương lao nhanh đến bệnh viện , các bác sĩ đã chờ sẵn , đón được cậu bé liền lập tức đưa vào phòng cấp cứu sợ chậm một phút một giây liền mất đi một phần cơ hội để cậu bé có thể tỉnh lại .Vu Ái Hoa đứng bên ngoài, hai tay bám chặt lấy băng ghế chờ, mắt không dám chớp , nhìn chằm chằm đèn báo phòng cấp cứu . Một lát sau, Chu Ái Dân, cha của Chu Ngọc Đường, nghe tin con trai vội vàng chạy tới. “Ngọc Đường đâu?” Chu Ái Dân lớn tiếng quát hỏi Vu Ái Hoa , giọng nói lớn vang vọng trong khu hành lang chờ khoa hồi sức cấp cứu. Ông ta mặc quần áo có chút nhăn nhúm, trên người còn vương lại mùi nước hoa của một người phụ nữ.Vu Ái Hoa biết, Chu Ái Dân chắc hẳn mới từ trong ổ chăn của tiểu tam chui ra gấp trở về.Nếu là trước đây, bà chắc chắn sẽ phải cãi nhau với Chu Ái Dân một trận .Nhưng hôm nay, bà đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá, không còn muốn tiếp tục cùng ông ta phân cao thấp nữa . Từ sau khi con trai xảy ra chuyện , bà đã thông suốt rất nhiều điều , và cũng đã buông xuống được đoạn hôn nhân mà đáng lẽ ra bà nên buông bỏ từ lâu rồi , nhưng bà cố chấp , không cam tâm mà không phải vì còn yêu người đàn ông bạc tình này . Đúng , bà ấy chỉ là không cam tâm thôi , vì cái gì những thứ bà vất vả gần như cả đời tích cóp , người đàn bà khác lại không cần tốn sức gì mà có thể nghiễm nhiên hưởng thụ? Nhưng chính sự cố chấp , cùng không cam tâm đó , đã khiến bà bị che mất lý trí , che mất lương tâm và tình yêu thật sự của một người mẹ . Để rồi bây giờ đến khi giật mình tỉnh lại , bà mới nhớ ra một điều vô cùng quan trọng trong cuộc đời bà ' Đã bao lâu rồi , bà không còn nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của con trai ? Đã bao lâu rồi , con trai bà không còn tươi cười rạng rỡ chạy về phía bà , và hô to ' Mẹ ' ?' Từ ngày hôm nay , ngoài con trai của bà ra , tất cả những thứ khác đều chẳng còn quan trọng . Từ ngày hôm nay , bà sẽ chỉ sống vì con trai mình mà thôi !Vu Ái Hoa không nhìn ông ta , giọng lạnh nhạt đáp: “Đang trong phòng cấp cứu.”Chu Ái Dân nghe vậy, mắt đỏ hoe, lập tức quát: “Tôi đã bảo bà rồi, đừng nghiêm khắc với thằng bé quá! Nó chỉ là một đứa trẻ, làm sao chịu nổi áp lực bà đặt lên đầu nó!”Lời trách mắng của Chu Ái Dân như d.a.o cứa vào tim Vu Ái Hoa, nhưng lần này, bà không phản bác mà chỉ im lặng nghe ông ta lải nhải, chỉ trích.   

Xe cứu thương lao nhanh đến bệnh viện , các bác sĩ đã chờ sẵn , đón được cậu bé liền lập tức đưa vào phòng cấp cứu sợ chậm một phút một giây liền mất đi một phần cơ hội để cậu bé có thể tỉnh lại .

Vu Ái Hoa đứng bên ngoài, hai tay bám chặt lấy băng ghế chờ, mắt không dám chớp , nhìn chằm chằm đèn báo phòng cấp cứu . 

Một lát sau, Chu Ái Dân, cha của Chu Ngọc Đường, nghe tin con trai vội vàng chạy tới. 

“Ngọc Đường đâu?” Chu Ái Dân lớn tiếng quát hỏi Vu Ái Hoa , giọng nói lớn vang vọng trong khu hành lang chờ khoa hồi sức cấp cứu. Ông ta mặc quần áo có chút nhăn nhúm, trên người còn vương lại mùi nước hoa của một người phụ nữ.

Vu Ái Hoa biết, Chu Ái Dân chắc hẳn mới từ trong ổ chăn của tiểu tam chui ra gấp trở về.

Nếu là trước đây, bà chắc chắn sẽ phải cãi nhau với Chu Ái Dân một trận .

Nhưng hôm nay, bà đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá, không còn muốn tiếp tục cùng ông ta phân cao thấp nữa .

 

Từ sau khi con trai xảy ra chuyện , bà đã thông suốt rất nhiều điều , và cũng đã buông xuống được đoạn hôn nhân mà đáng lẽ ra bà nên buông bỏ từ lâu rồi , nhưng bà cố chấp , không cam tâm mà không phải vì còn yêu người đàn ông bạc tình này . Đúng , bà ấy chỉ là không cam tâm thôi , vì cái gì những thứ bà vất vả gần như cả đời tích cóp , người đàn bà khác lại không cần tốn sức gì mà có thể nghiễm nhiên hưởng thụ? Nhưng chính sự cố chấp , cùng không cam tâm đó , đã khiến bà bị che mất lý trí , che mất lương tâm và tình yêu thật sự của một người mẹ . 

Để rồi bây giờ đến khi giật mình tỉnh lại , bà mới nhớ ra một điều vô cùng quan trọng trong cuộc đời bà ' Đã bao lâu rồi , bà không còn nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của con trai ? Đã bao lâu rồi , con trai bà không còn tươi cười rạng rỡ chạy về phía bà , và hô to ' Mẹ ' ?'

 

Từ ngày hôm nay , ngoài con trai của bà ra , tất cả những thứ khác đều chẳng còn quan trọng . 

Từ ngày hôm nay , bà sẽ chỉ sống vì con trai mình mà thôi !

Vu Ái Hoa không nhìn ông ta , giọng lạnh nhạt đáp: “Đang trong phòng cấp cứu.”

Chu Ái Dân nghe vậy, mắt đỏ hoe, lập tức quát: “Tôi đã bảo bà rồi, đừng nghiêm khắc với thằng bé quá! Nó chỉ là một đứa trẻ, làm sao chịu nổi áp lực bà đặt lên đầu nó!”

Lời trách mắng của Chu Ái Dân như d.a.o cứa vào tim Vu Ái Hoa, nhưng lần này, bà không phản bác mà chỉ im lặng nghe ông ta lải nhải, chỉ trích. 

 

 

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Xe cứu thương lao nhanh đến bệnh viện , các bác sĩ đã chờ sẵn , đón được cậu bé liền lập tức đưa vào phòng cấp cứu sợ chậm một phút một giây liền mất đi một phần cơ hội để cậu bé có thể tỉnh lại .Vu Ái Hoa đứng bên ngoài, hai tay bám chặt lấy băng ghế chờ, mắt không dám chớp , nhìn chằm chằm đèn báo phòng cấp cứu . Một lát sau, Chu Ái Dân, cha của Chu Ngọc Đường, nghe tin con trai vội vàng chạy tới. “Ngọc Đường đâu?” Chu Ái Dân lớn tiếng quát hỏi Vu Ái Hoa , giọng nói lớn vang vọng trong khu hành lang chờ khoa hồi sức cấp cứu. Ông ta mặc quần áo có chút nhăn nhúm, trên người còn vương lại mùi nước hoa của một người phụ nữ.Vu Ái Hoa biết, Chu Ái Dân chắc hẳn mới từ trong ổ chăn của tiểu tam chui ra gấp trở về.Nếu là trước đây, bà chắc chắn sẽ phải cãi nhau với Chu Ái Dân một trận .Nhưng hôm nay, bà đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá, không còn muốn tiếp tục cùng ông ta phân cao thấp nữa . Từ sau khi con trai xảy ra chuyện , bà đã thông suốt rất nhiều điều , và cũng đã buông xuống được đoạn hôn nhân mà đáng lẽ ra bà nên buông bỏ từ lâu rồi , nhưng bà cố chấp , không cam tâm mà không phải vì còn yêu người đàn ông bạc tình này . Đúng , bà ấy chỉ là không cam tâm thôi , vì cái gì những thứ bà vất vả gần như cả đời tích cóp , người đàn bà khác lại không cần tốn sức gì mà có thể nghiễm nhiên hưởng thụ? Nhưng chính sự cố chấp , cùng không cam tâm đó , đã khiến bà bị che mất lý trí , che mất lương tâm và tình yêu thật sự của một người mẹ . Để rồi bây giờ đến khi giật mình tỉnh lại , bà mới nhớ ra một điều vô cùng quan trọng trong cuộc đời bà ' Đã bao lâu rồi , bà không còn nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của con trai ? Đã bao lâu rồi , con trai bà không còn tươi cười rạng rỡ chạy về phía bà , và hô to ' Mẹ ' ?' Từ ngày hôm nay , ngoài con trai của bà ra , tất cả những thứ khác đều chẳng còn quan trọng . Từ ngày hôm nay , bà sẽ chỉ sống vì con trai mình mà thôi !Vu Ái Hoa không nhìn ông ta , giọng lạnh nhạt đáp: “Đang trong phòng cấp cứu.”Chu Ái Dân nghe vậy, mắt đỏ hoe, lập tức quát: “Tôi đã bảo bà rồi, đừng nghiêm khắc với thằng bé quá! Nó chỉ là một đứa trẻ, làm sao chịu nổi áp lực bà đặt lên đầu nó!”Lời trách mắng của Chu Ái Dân như d.a.o cứa vào tim Vu Ái Hoa, nhưng lần này, bà không phản bác mà chỉ im lặng nghe ông ta lải nhải, chỉ trích.   

Chương 62: Chương 62