Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…

Chương 63: Chương 63

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Chờ ông ta nói mệt rồi , tạm thời nghỉ ngơi , bà đạm nhiên nói :“Ngọc Đường đã 13 tuổi rồi , đã là học sinh năm nhất sơ trung , chờ đến tháng 9 khai giảng, liền chính là năm hai, nó đã không còn là học sinh tiểu học nữa từ rất lâu rồi .”Chu Ái Dân ngẩn người, dường như không ngờ Vu Ái Hoa lại bình tĩnh như vậy, dường như có gì đó đã thay đổi . Nghĩ đến con trai , ông ta cũng ngỡ ngàng nhận ra , không nghĩ tới con trai vậy mà đã 13 tuổi.“Tôi là đang nói với bà chuyện này sao?” Chu Ái Dân trên mặt hiện lên vẻ mất tự nhiên, “Đều là do bà , tôi không thể để đứa nhỏ này tiếp tục ở cùng với một người mẹ như bà được nữa , không chừng chuyện này sau này sẽ còn bị lặp lại . Chờ Ngọc Đường khỏe lại, tôi sẽ đưa nó đi tới chỗ bà nội của nó .”Đối với lời nói của Chu Ái Dân, Vu Ái Hoa cũng không có ý trả lời .Thời gian dần trôi qua trong không khí yên tĩnh đến đáng sợ , dường như trong hành lang chỉ có quanh quẩn tiếng đồng hồ kêu ' tic tic tic '.Một lúc sau , đen phòng giải phẫu được tắt đi .Bác sĩ từ bên trong bước ra, tháo khẩu trang xuống. Vu Ái Hoa nhìn thấy bác sĩ đi ra , vội vàng hoảng hốt tiến lên, "Bác sĩ ? Bác sĩ ,con trai tôi thế nào?" “Đưa đến rất kịp thời, hơn nữa cũng không có tổn thương tới nội tạng, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng. Nếu trong vòng 24 tiếng mà có thể tỉnh lại, thì sẽ không có vấn đề gì.”Nghe bác sĩ nói vậy, Vu Ái Hoa thở phào một hơi nhẹ nhõm, tảng đá như đè trong lồng n.g.ự.c từ lúc con trai gặp sự cố cuối cùng cũng tan biến , bà liên tục cúi đấu , nói: “Cảm ơn bác sĩ. Cảm ơn bác sĩ.... cảm ơn rất nhiều!”“Không có gì.”Một lát sau, Chu Ngọc Đường được hộ sĩ đẩy ra . Cậu nằm bất động, khuôn mặt tái nhợt, cơ thể gầy gò dưới lớp chăn bệnh viện.Vu Ái Hoa nhìn con trai, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt lại chực rơi nhưng bà cố kìm nén.“May mà còn sống. Nếu nó chết, bà chính là tội nhân lớn nhất của nhà họ Chu. Bà nhìn lại mình xem , một người mẹ có thể khiến con trai mình trở thành như vậy , bà thấy bà còn đủ tư cách làm mẹ sao ?”Chu Ái Dân lẩm bẩm .Vu Ái Hoa nắm chặt tay, định quay ra chất vấn ông ta . Bà không phải một người đủ tư cách làm mẹ, vậy chẳng lẽ ông ta lại là một người đủ tư cách làm cha sao?Nhưng cuối cùng, Vu Ái Hoa chỉ hít sâu, buông lỏng nắm tay, đẩy giường bệnh của Chu Ngọc Đường vào phòng bệnh mà không nói thêm lời nào.

Chờ ông ta nói mệt rồi , tạm thời nghỉ ngơi , bà đạm nhiên nói :

“Ngọc Đường đã 13 tuổi rồi , đã là học sinh năm nhất sơ trung , chờ đến tháng 9 khai giảng, liền chính là năm hai, nó đã không còn là học sinh tiểu học nữa từ rất lâu rồi .”

Chu Ái Dân ngẩn người, dường như không ngờ Vu Ái Hoa lại bình tĩnh như vậy, dường như có gì đó đã thay đổi . Nghĩ đến con trai , ông ta cũng ngỡ ngàng nhận ra , không nghĩ tới con trai vậy mà đã 13 tuổi.

“Tôi là đang nói với bà chuyện này sao?” Chu Ái Dân trên mặt hiện lên vẻ mất tự nhiên, “Đều là do bà , tôi không thể để đứa nhỏ này tiếp tục ở cùng với một người mẹ như bà được nữa , không chừng chuyện này sau này sẽ còn bị lặp lại . Chờ Ngọc Đường khỏe lại, tôi sẽ đưa nó đi tới chỗ bà nội của nó .”

Đối với lời nói của Chu Ái Dân, Vu Ái Hoa cũng không có ý trả lời .

Thời gian dần trôi qua trong không khí yên tĩnh đến đáng sợ , dường như trong hành lang chỉ có quanh quẩn tiếng đồng hồ kêu ' tic tic tic '.

Một lúc sau , đen phòng giải phẫu được tắt đi .

Bác sĩ từ bên trong bước ra, tháo khẩu trang xuống.

 

Vu Ái Hoa nhìn thấy bác sĩ đi ra , vội vàng hoảng hốt tiến lên, "Bác sĩ ? Bác sĩ ,con trai tôi thế nào?"

 

“Đưa đến rất kịp thời, hơn nữa cũng không có tổn thương tới nội tạng, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng. Nếu trong vòng 24 tiếng mà có thể tỉnh lại, thì sẽ không có vấn đề gì.”

Nghe bác sĩ nói vậy, Vu Ái Hoa thở phào một hơi nhẹ nhõm, tảng đá như đè trong lồng n.g.ự.c từ lúc con trai gặp sự cố cuối cùng cũng tan biến , bà liên tục cúi đấu , nói: “Cảm ơn bác sĩ. Cảm ơn bác sĩ.... cảm ơn rất nhiều!”

“Không có gì.”

Một lát sau, Chu Ngọc Đường được hộ sĩ đẩy ra . Cậu nằm bất động, khuôn mặt tái nhợt, cơ thể gầy gò dưới lớp chăn bệnh viện.

Vu Ái Hoa nhìn con trai, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt lại chực rơi nhưng bà cố kìm nén.

“May mà còn sống. Nếu nó chết, bà chính là tội nhân lớn nhất của nhà họ Chu. Bà nhìn lại mình xem , một người mẹ có thể khiến con trai mình trở thành như vậy , bà thấy bà còn đủ tư cách làm mẹ sao ?”

Chu Ái Dân lẩm bẩm .

Vu Ái Hoa nắm chặt tay, định quay ra chất vấn ông ta . Bà không phải một người đủ tư cách làm mẹ, vậy chẳng lẽ ông ta lại là một người đủ tư cách làm cha sao?

Nhưng cuối cùng, Vu Ái Hoa chỉ hít sâu, buông lỏng nắm tay, đẩy giường bệnh của Chu Ngọc Đường vào phòng bệnh mà không nói thêm lời nào.

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Chờ ông ta nói mệt rồi , tạm thời nghỉ ngơi , bà đạm nhiên nói :“Ngọc Đường đã 13 tuổi rồi , đã là học sinh năm nhất sơ trung , chờ đến tháng 9 khai giảng, liền chính là năm hai, nó đã không còn là học sinh tiểu học nữa từ rất lâu rồi .”Chu Ái Dân ngẩn người, dường như không ngờ Vu Ái Hoa lại bình tĩnh như vậy, dường như có gì đó đã thay đổi . Nghĩ đến con trai , ông ta cũng ngỡ ngàng nhận ra , không nghĩ tới con trai vậy mà đã 13 tuổi.“Tôi là đang nói với bà chuyện này sao?” Chu Ái Dân trên mặt hiện lên vẻ mất tự nhiên, “Đều là do bà , tôi không thể để đứa nhỏ này tiếp tục ở cùng với một người mẹ như bà được nữa , không chừng chuyện này sau này sẽ còn bị lặp lại . Chờ Ngọc Đường khỏe lại, tôi sẽ đưa nó đi tới chỗ bà nội của nó .”Đối với lời nói của Chu Ái Dân, Vu Ái Hoa cũng không có ý trả lời .Thời gian dần trôi qua trong không khí yên tĩnh đến đáng sợ , dường như trong hành lang chỉ có quanh quẩn tiếng đồng hồ kêu ' tic tic tic '.Một lúc sau , đen phòng giải phẫu được tắt đi .Bác sĩ từ bên trong bước ra, tháo khẩu trang xuống. Vu Ái Hoa nhìn thấy bác sĩ đi ra , vội vàng hoảng hốt tiến lên, "Bác sĩ ? Bác sĩ ,con trai tôi thế nào?" “Đưa đến rất kịp thời, hơn nữa cũng không có tổn thương tới nội tạng, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng. Nếu trong vòng 24 tiếng mà có thể tỉnh lại, thì sẽ không có vấn đề gì.”Nghe bác sĩ nói vậy, Vu Ái Hoa thở phào một hơi nhẹ nhõm, tảng đá như đè trong lồng n.g.ự.c từ lúc con trai gặp sự cố cuối cùng cũng tan biến , bà liên tục cúi đấu , nói: “Cảm ơn bác sĩ. Cảm ơn bác sĩ.... cảm ơn rất nhiều!”“Không có gì.”Một lát sau, Chu Ngọc Đường được hộ sĩ đẩy ra . Cậu nằm bất động, khuôn mặt tái nhợt, cơ thể gầy gò dưới lớp chăn bệnh viện.Vu Ái Hoa nhìn con trai, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt lại chực rơi nhưng bà cố kìm nén.“May mà còn sống. Nếu nó chết, bà chính là tội nhân lớn nhất của nhà họ Chu. Bà nhìn lại mình xem , một người mẹ có thể khiến con trai mình trở thành như vậy , bà thấy bà còn đủ tư cách làm mẹ sao ?”Chu Ái Dân lẩm bẩm .Vu Ái Hoa nắm chặt tay, định quay ra chất vấn ông ta . Bà không phải một người đủ tư cách làm mẹ, vậy chẳng lẽ ông ta lại là một người đủ tư cách làm cha sao?Nhưng cuối cùng, Vu Ái Hoa chỉ hít sâu, buông lỏng nắm tay, đẩy giường bệnh của Chu Ngọc Đường vào phòng bệnh mà không nói thêm lời nào.

Chương 63: Chương 63