Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 65: Chương 65
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Chu Ngọc Đường mím môi, rồi gật đầu:“Vâng, con sẽ nhanh khỏe lại ạ.”Những ngày sau đó, Vu Ái Hoa ở mỗi ngày đều ở bệnh viện chăm sóc chiếu cố con trai , một bước cũng không rời. Chu Ngọc Đường thì khỏi phải nói , đúng là vui quên trời quên đất luôn , đã rất lâu rồi cậu không được ở bên cạnh mẹ nhẹ nhàng vui sướng như thế này , thậm chí cậu còn thầm ước , ước gì mình không khỏi bệnh , cậu sợ khi cậu khỏi bệnh về nhà , mẹ sẽ trở lại giống như lúc trước khi cậu nhảy lầu . Chu Ái Dân thỉnh thoảng cũng có đến thăm, mỗi lần ông ấy đến đều mang theo vài món đồ đắt tiền để dỗ Chu Ngọc Đường vui vẻ. Nhưng ông chỉ nán lại vài phút ngồi chưa nóng chỗ rồi vội vã rời đi, như thể ở đây lâu hơn một chút sẽ khiến ông ta toàn thân không thoải mái .Một buổi chiều, sau khi Chu Ái Dân rời khỏi phòng bệnh, Vu Ái Hoa ngồi cạnh con, ánh mắt đăm chiêu. Bà hít một hơi thật sâu, rồi nói:“Ngọc Đường, mẹ có chuyện muốn hỏi con. Giả sử...”Vu Ái Hoa ngập ngừng, không biết mở lời thế nào.Nhưng Chu Ngọc Đường đã ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn mẹ: “Mẹ ! Mẹ muốn nói, nếu mẹ và ba ly hôn, con có muốn theo mẹ cùng nhau sinh hoạt không, đúng không?”Vu Ái Hoa không thể tin nổi, không ngờ Chu Ngọc Đường lại có thể thẳng thắn nói ra như vậy. Đồng thời , bà cũng sâu sắc cảm nhận được , con trai bà không còn là một đứa bé lúc nào cũng đòi ba đòi mẹ ở bên cạnh nữa rồi , con trai đã trưởng thành hơn , cũng có suy nghĩ của riêng mình .Sau một khoảng thời gian chung sống, Chu Ngọc Đường đã nhận ra rằng mẹ mình hoàn toàn thay đổi, vì vậy cậu cũng gom góp đủ dũng cảm để bày tỏ những lời tâm sự giấu dưới đáy lòng với mẹ .“Mẹ, ly hôn đi. Ba ở bên ngoài đã có người phụ nữ khác, cũng có những đứa con khác. Còn mẹ chỉ có một đứa con duy nhất là Chu Ngọc Đường , cho nên Chu Ngọc Đường chắc chắn sẽ luôn ở bên mẹ. Mẹ ơi mẹ , mẹ còn có con , con sẽ không bao giờ để mẹ một mình cả . Mẹ đừng buồn đừng đau khổ nữa nhé !"Thực ra, Chu Ngọc Đường đã sớm nghĩ đến chuyện Vu Ái Hoa ly hôn.Mỗi ngày, mẹ đều ở bên tai cậu nói chuyện ba xuất quỹ , nói chuyện ba bên ngoài có con riêng . Thực ra, Chu Ngọc Đường thật sự cảm thấy ly hôn không có gì không tốt . Ngược lại , hai người đã không còn có tình cảm với nhau nữa , mỗi lần gặp nhau đều cãi nhau , cậu cũng không còn cảm thấy vui vẻ khi một nhà ba người ở một chỗ nữa . Thay vì cứ như vậy miễn cưỡng ở bên nhau khiến ai cũng không vui thì ly hôn lại tốt cho tất cả mọi người .
Chu Ngọc Đường mím môi, rồi gật đầu:
“Vâng, con sẽ nhanh khỏe lại ạ.”
Những ngày sau đó, Vu Ái Hoa ở mỗi ngày đều ở bệnh viện chăm sóc chiếu cố con trai , một bước cũng không rời. Chu Ngọc Đường thì khỏi phải nói , đúng là vui quên trời quên đất luôn , đã rất lâu rồi cậu không được ở bên cạnh mẹ nhẹ nhàng vui sướng như thế này , thậm chí cậu còn thầm ước , ước gì mình không khỏi bệnh , cậu sợ khi cậu khỏi bệnh về nhà , mẹ sẽ trở lại giống như lúc trước khi cậu nhảy lầu .
Chu Ái Dân thỉnh thoảng cũng có đến thăm, mỗi lần ông ấy đến đều mang theo vài món đồ đắt tiền để dỗ Chu Ngọc Đường vui vẻ. Nhưng ông chỉ nán lại vài phút ngồi chưa nóng chỗ rồi vội vã rời đi, như thể ở đây lâu hơn một chút sẽ khiến ông ta toàn thân không thoải mái .
Một buổi chiều, sau khi Chu Ái Dân rời khỏi phòng bệnh, Vu Ái Hoa ngồi cạnh con, ánh mắt đăm chiêu. Bà hít một hơi thật sâu, rồi nói:
“Ngọc Đường, mẹ có chuyện muốn hỏi con. Giả sử...”
Vu Ái Hoa ngập ngừng, không biết mở lời thế nào.
Nhưng Chu Ngọc Đường đã ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn mẹ:
“Mẹ ! Mẹ muốn nói, nếu mẹ và ba ly hôn, con có muốn theo mẹ cùng nhau sinh hoạt không, đúng không?”
Vu Ái Hoa không thể tin nổi, không ngờ Chu Ngọc Đường lại có thể thẳng thắn nói ra như vậy. Đồng thời , bà cũng sâu sắc cảm nhận được , con trai bà không còn là một đứa bé lúc nào cũng đòi ba đòi mẹ ở bên cạnh nữa rồi , con trai đã trưởng thành hơn , cũng có suy nghĩ của riêng mình .
Sau một khoảng thời gian chung sống, Chu Ngọc Đường đã nhận ra rằng mẹ mình hoàn toàn thay đổi, vì vậy cậu cũng gom góp đủ dũng cảm để bày tỏ những lời tâm sự giấu dưới đáy lòng với mẹ .
“Mẹ, ly hôn đi. Ba ở bên ngoài đã có người phụ nữ khác, cũng có những đứa con khác. Còn mẹ chỉ có một đứa con duy nhất là Chu Ngọc Đường , cho nên Chu Ngọc Đường chắc chắn sẽ luôn ở bên mẹ. Mẹ ơi mẹ , mẹ còn có con , con sẽ không bao giờ để mẹ một mình cả . Mẹ đừng buồn đừng đau khổ nữa nhé !"
Thực ra, Chu Ngọc Đường đã sớm nghĩ đến chuyện Vu Ái Hoa ly hôn.
Mỗi ngày, mẹ đều ở bên tai cậu nói chuyện ba xuất quỹ , nói chuyện ba bên ngoài có con riêng .
Thực ra, Chu Ngọc Đường thật sự cảm thấy ly hôn không có gì không tốt . Ngược lại , hai người đã không còn có tình cảm với nhau nữa , mỗi lần gặp nhau đều cãi nhau , cậu cũng không còn cảm thấy vui vẻ khi một nhà ba người ở một chỗ nữa . Thay vì cứ như vậy miễn cưỡng ở bên nhau khiến ai cũng không vui thì ly hôn lại tốt cho tất cả mọi người .
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Chu Ngọc Đường mím môi, rồi gật đầu:“Vâng, con sẽ nhanh khỏe lại ạ.”Những ngày sau đó, Vu Ái Hoa ở mỗi ngày đều ở bệnh viện chăm sóc chiếu cố con trai , một bước cũng không rời. Chu Ngọc Đường thì khỏi phải nói , đúng là vui quên trời quên đất luôn , đã rất lâu rồi cậu không được ở bên cạnh mẹ nhẹ nhàng vui sướng như thế này , thậm chí cậu còn thầm ước , ước gì mình không khỏi bệnh , cậu sợ khi cậu khỏi bệnh về nhà , mẹ sẽ trở lại giống như lúc trước khi cậu nhảy lầu . Chu Ái Dân thỉnh thoảng cũng có đến thăm, mỗi lần ông ấy đến đều mang theo vài món đồ đắt tiền để dỗ Chu Ngọc Đường vui vẻ. Nhưng ông chỉ nán lại vài phút ngồi chưa nóng chỗ rồi vội vã rời đi, như thể ở đây lâu hơn một chút sẽ khiến ông ta toàn thân không thoải mái .Một buổi chiều, sau khi Chu Ái Dân rời khỏi phòng bệnh, Vu Ái Hoa ngồi cạnh con, ánh mắt đăm chiêu. Bà hít một hơi thật sâu, rồi nói:“Ngọc Đường, mẹ có chuyện muốn hỏi con. Giả sử...”Vu Ái Hoa ngập ngừng, không biết mở lời thế nào.Nhưng Chu Ngọc Đường đã ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn mẹ: “Mẹ ! Mẹ muốn nói, nếu mẹ và ba ly hôn, con có muốn theo mẹ cùng nhau sinh hoạt không, đúng không?”Vu Ái Hoa không thể tin nổi, không ngờ Chu Ngọc Đường lại có thể thẳng thắn nói ra như vậy. Đồng thời , bà cũng sâu sắc cảm nhận được , con trai bà không còn là một đứa bé lúc nào cũng đòi ba đòi mẹ ở bên cạnh nữa rồi , con trai đã trưởng thành hơn , cũng có suy nghĩ của riêng mình .Sau một khoảng thời gian chung sống, Chu Ngọc Đường đã nhận ra rằng mẹ mình hoàn toàn thay đổi, vì vậy cậu cũng gom góp đủ dũng cảm để bày tỏ những lời tâm sự giấu dưới đáy lòng với mẹ .“Mẹ, ly hôn đi. Ba ở bên ngoài đã có người phụ nữ khác, cũng có những đứa con khác. Còn mẹ chỉ có một đứa con duy nhất là Chu Ngọc Đường , cho nên Chu Ngọc Đường chắc chắn sẽ luôn ở bên mẹ. Mẹ ơi mẹ , mẹ còn có con , con sẽ không bao giờ để mẹ một mình cả . Mẹ đừng buồn đừng đau khổ nữa nhé !"Thực ra, Chu Ngọc Đường đã sớm nghĩ đến chuyện Vu Ái Hoa ly hôn.Mỗi ngày, mẹ đều ở bên tai cậu nói chuyện ba xuất quỹ , nói chuyện ba bên ngoài có con riêng . Thực ra, Chu Ngọc Đường thật sự cảm thấy ly hôn không có gì không tốt . Ngược lại , hai người đã không còn có tình cảm với nhau nữa , mỗi lần gặp nhau đều cãi nhau , cậu cũng không còn cảm thấy vui vẻ khi một nhà ba người ở một chỗ nữa . Thay vì cứ như vậy miễn cưỡng ở bên nhau khiến ai cũng không vui thì ly hôn lại tốt cho tất cả mọi người .