Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 64: Chương 64
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Hộ sĩ rời đi, Vu Ái Hoa vốn định để Chu Ái Dân về lấy một chút đồ, còn bà thì ở lại đây chăm sóc cho con trai.Nhưng vừa mới quay lưng lại, Chu Ái Dân lại nhận được một cuộc điện thoại, vội vàng rời đi mà không để lại một lời nào .NgaNhìn ra ngoài bầu trời tối đen như mực, Vu Ái Hoa đột nhiên đưa ra một quyết định. Cũng đến lúc rồi .Sáng sớm hôm sau, Chu Ngọc Đường liền tỉnh.Nhìn thấy Chu Ngọc Đường mở mắt, Vu Ái Hoa vui sướng không sao tả xiết .“Con trai , cuối cùng cũng chịu mở mắt ra nhìn mẹ rồi . Con có đói không ? Uống chút nước nhé ? Có muốn ăn gì không?”Vu Ái Hoa hỏi.Chu Ngọc Đường uống một chút nước, đầu hơi choáng váng, nhìn thấy Vu Ái Hoa cũng có chút sợ sệt và lo lắng.Cậu vậy mà thật sự dám nhảy lầu tự sát, mẹ khẳng định sẽ rất tức giận, chắc chắn sẽ mắng cậu rồi lại nhốt cậu kỹ hơn cho mà xem.Nhưng không như những gì Chu Ngọc Đường đang lung tung tưởng tưởng trong lòng , từ khi cậu tỉnh lại đến giờ mẹ lại không hề nói một câu lời nặng nào với cậu .Cậu chờ rồi lại chờ , nhìn theo bóng mẹ bận rộn mà cảm thấy có chút lạ lẫm , lại có chút vui mừng đang bí ẩn le lói trong lòng .“Mẹ đã gọi điện cho giáo viên xin nghỉ phép cho con , còn người bạn học đã cho con mượn điện thoại ấy ……” Đến !Nghe đến đây , Chu Ngọc Đường trong nháy mắt cảm thấy căng thẳng .“Con không nghĩ nói mẹ biết, mẹ cũng không thể tự mình đi xin lỗi bạn ấy ? Chờ con khỏe lại, con nói với bạn ấy giúp mẹ , mẹ xin lỗi vì đã lỡ tay làm hỏng điện thoại của bạn ấy nhé , nhân tiện hỏi bạn ấy xem muốn bồi thường như thế nào , trở về nói lại cho mẹ , mẹ sẽ bồi thường cho bạn ấy. Được không ? Ngọc Đường ?”Chu Ngọc Đường không thể tin tưởng mà nhìn Vu Ái Hoa, niềm vui đến quá bất ngờ làm cậu bé không kịp phản ứng : “Mẹ ! Thật ... thật vậy sao ạ ?”Nhìn ánh mắt tràn đầy kinh hỉ của con trai , trái tim Vu Ái Hoa nhói lên.Vu Ái Hoa ! Rốt cuộc bà đã làm gì con trai mình thế này ?Rốt cuộc bà đã khắc nghiệt đến mức nào mà khiến con trai bà trở nên như thế này ?Chỉ vì một chuyện đơn giản như vậy , là một điều hết sức bình thường , cũng có thể khiến cho nó vui vẻ đến mức không dám tin như vậy .Vu Ái Hoa ! Bà là một người mẹ tồi !"Đương nhiên là sự thật. Việc con cần làm bây giờ chính là cố gắng tĩnh dưỡng để nhanh chóng khỏe lại."Vu Ái Hoa khẽ xoa đầu Chu Ngọc Đường, giọng nói run rẩy vì nghẹn ngào .
Hộ sĩ rời đi, Vu Ái Hoa vốn định để Chu Ái Dân về lấy một chút đồ, còn bà thì ở lại đây chăm sóc cho con trai.
Nhưng vừa mới quay lưng lại, Chu Ái Dân lại nhận được một cuộc điện thoại, vội vàng rời đi mà không để lại một lời nào .
Nga
Nhìn ra ngoài bầu trời tối đen như mực, Vu Ái Hoa đột nhiên đưa ra một quyết định.
Cũng đến lúc rồi .
Sáng sớm hôm sau, Chu Ngọc Đường liền tỉnh.
Nhìn thấy Chu Ngọc Đường mở mắt, Vu Ái Hoa vui sướng không sao tả xiết .
“Con trai , cuối cùng cũng chịu mở mắt ra nhìn mẹ rồi . Con có đói không ? Uống chút nước nhé ? Có muốn ăn gì không?”
Vu Ái Hoa hỏi.
Chu Ngọc Đường uống một chút nước, đầu hơi choáng váng, nhìn thấy Vu Ái Hoa cũng có chút sợ sệt và lo lắng.
Cậu vậy mà thật sự dám nhảy lầu tự sát, mẹ khẳng định sẽ rất tức giận, chắc chắn sẽ mắng cậu rồi lại nhốt cậu kỹ hơn cho mà xem.
Nhưng không như những gì Chu Ngọc Đường đang lung tung tưởng tưởng trong lòng , từ khi cậu tỉnh lại đến giờ mẹ lại không hề nói một câu lời nặng nào với cậu .
Cậu chờ rồi lại chờ , nhìn theo bóng mẹ bận rộn mà cảm thấy có chút lạ lẫm , lại có chút vui mừng đang bí ẩn le lói trong lòng .
“Mẹ đã gọi điện cho giáo viên xin nghỉ phép cho con , còn người bạn học đã cho con mượn điện thoại ấy ……”
Đến !
Nghe đến đây , Chu Ngọc Đường trong nháy mắt cảm thấy căng thẳng .
“Con không nghĩ nói mẹ biết, mẹ cũng không thể tự mình đi xin lỗi bạn ấy ? Chờ con khỏe lại, con nói với bạn ấy giúp mẹ , mẹ xin lỗi vì đã lỡ tay làm hỏng điện thoại của bạn ấy nhé , nhân tiện hỏi bạn ấy xem muốn bồi thường như thế nào , trở về nói lại cho mẹ , mẹ sẽ bồi thường cho bạn ấy. Được không ? Ngọc Đường ?”
Chu Ngọc Đường không thể tin tưởng mà nhìn Vu Ái Hoa, niềm vui đến quá bất ngờ làm cậu bé không kịp phản ứng : “Mẹ ! Thật ... thật vậy sao ạ ?”
Nhìn ánh mắt tràn đầy kinh hỉ của con trai , trái tim Vu Ái Hoa nhói lên.
Vu Ái Hoa ! Rốt cuộc bà đã làm gì con trai mình thế này ?
Rốt cuộc bà đã khắc nghiệt đến mức nào mà khiến con trai bà trở nên như thế này ?
Chỉ vì một chuyện đơn giản như vậy , là một điều hết sức bình thường , cũng có thể khiến cho nó vui vẻ đến mức không dám tin như vậy .
Vu Ái Hoa ! Bà là một người mẹ tồi !
"Đương nhiên là sự thật. Việc con cần làm bây giờ chính là cố gắng tĩnh dưỡng để nhanh chóng khỏe lại."
Vu Ái Hoa khẽ xoa đầu Chu Ngọc Đường, giọng nói run rẩy vì nghẹn ngào .
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Hộ sĩ rời đi, Vu Ái Hoa vốn định để Chu Ái Dân về lấy một chút đồ, còn bà thì ở lại đây chăm sóc cho con trai.Nhưng vừa mới quay lưng lại, Chu Ái Dân lại nhận được một cuộc điện thoại, vội vàng rời đi mà không để lại một lời nào .NgaNhìn ra ngoài bầu trời tối đen như mực, Vu Ái Hoa đột nhiên đưa ra một quyết định. Cũng đến lúc rồi .Sáng sớm hôm sau, Chu Ngọc Đường liền tỉnh.Nhìn thấy Chu Ngọc Đường mở mắt, Vu Ái Hoa vui sướng không sao tả xiết .“Con trai , cuối cùng cũng chịu mở mắt ra nhìn mẹ rồi . Con có đói không ? Uống chút nước nhé ? Có muốn ăn gì không?”Vu Ái Hoa hỏi.Chu Ngọc Đường uống một chút nước, đầu hơi choáng váng, nhìn thấy Vu Ái Hoa cũng có chút sợ sệt và lo lắng.Cậu vậy mà thật sự dám nhảy lầu tự sát, mẹ khẳng định sẽ rất tức giận, chắc chắn sẽ mắng cậu rồi lại nhốt cậu kỹ hơn cho mà xem.Nhưng không như những gì Chu Ngọc Đường đang lung tung tưởng tưởng trong lòng , từ khi cậu tỉnh lại đến giờ mẹ lại không hề nói một câu lời nặng nào với cậu .Cậu chờ rồi lại chờ , nhìn theo bóng mẹ bận rộn mà cảm thấy có chút lạ lẫm , lại có chút vui mừng đang bí ẩn le lói trong lòng .“Mẹ đã gọi điện cho giáo viên xin nghỉ phép cho con , còn người bạn học đã cho con mượn điện thoại ấy ……” Đến !Nghe đến đây , Chu Ngọc Đường trong nháy mắt cảm thấy căng thẳng .“Con không nghĩ nói mẹ biết, mẹ cũng không thể tự mình đi xin lỗi bạn ấy ? Chờ con khỏe lại, con nói với bạn ấy giúp mẹ , mẹ xin lỗi vì đã lỡ tay làm hỏng điện thoại của bạn ấy nhé , nhân tiện hỏi bạn ấy xem muốn bồi thường như thế nào , trở về nói lại cho mẹ , mẹ sẽ bồi thường cho bạn ấy. Được không ? Ngọc Đường ?”Chu Ngọc Đường không thể tin tưởng mà nhìn Vu Ái Hoa, niềm vui đến quá bất ngờ làm cậu bé không kịp phản ứng : “Mẹ ! Thật ... thật vậy sao ạ ?”Nhìn ánh mắt tràn đầy kinh hỉ của con trai , trái tim Vu Ái Hoa nhói lên.Vu Ái Hoa ! Rốt cuộc bà đã làm gì con trai mình thế này ?Rốt cuộc bà đã khắc nghiệt đến mức nào mà khiến con trai bà trở nên như thế này ?Chỉ vì một chuyện đơn giản như vậy , là một điều hết sức bình thường , cũng có thể khiến cho nó vui vẻ đến mức không dám tin như vậy .Vu Ái Hoa ! Bà là một người mẹ tồi !"Đương nhiên là sự thật. Việc con cần làm bây giờ chính là cố gắng tĩnh dưỡng để nhanh chóng khỏe lại."Vu Ái Hoa khẽ xoa đầu Chu Ngọc Đường, giọng nói run rẩy vì nghẹn ngào .