Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 89: Chương 89
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Tạ Võ cũng không để ý đến câu hỏi của anh ta , giới thiệu với Kỷ Dao Quang:"Đây là con trai thứ hai của lão gia , Tạ Hồng Thành," sau đó nhìn về phía nữ nhân đang đứng bên giường bệnh " và con gái thứ ba, Tạ Hồng Nhã. Còn bên kia," anh chỉ về phía ba người đang ngồi, "là con trai cả Tạ Hồng Hiền, vợ anh ấy Thư Thanh, và con trai út, Tạ Hồng Kiệt."Kỷ Dao Quang gật đầu, ánh mắt lướt qua từng người một, không biểu lộ cảm xúc."Để tôi kiểm tra tình trạng của lão gia nhà anh trước đã.""Mời đi theo tôi."Tạ Võ dẫn cô đến gần giường bệnh, trực tiếp lướt qua Tạ Hồng Thành.Ánh mắt Tạ Hồng Nhã sáng lên vì nhìn thấy anh ta bị xem như không khí , thấy vẻ mặt của anh ta tái đi thì không bỏ lỡ cơ hội ' xát muối lên miệng vết thương ' của anh ta :"Ha ha, còn tự cho mình là cái nhân vật có tiếng tăm đâu . Nếu là ba không còn nữa , anh liền cái gì cũng không phải . Nhìn ! Đến một cô gái trẻ cũng không thèm để ý đến anh!"Tạ Hồng Thành vốn là người trọng sĩ diện và mang nặng tư tưởng nam quyền. Nghe thấy lời này, anh ta liền quay sang Kỷ Dao Quang quát lớn: "Này, cô là ai thế hả? Cô dựa vào cái gì mà dám xem ba tôi?" Nói xong còn cảm thấy chưa đủ, Tạ Hồng Thành còn định động tay động chân .Kỷ Dao Quang cũng không nghĩ cũng anh ta nhiều lời , chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái và nói : “Muốn ba anh tỉnh dậy không ? Có liền câm miệng.”Tạ Hồng Thành nghe xong lời này, không tự chủ được mà im lặng. Rõ ràng Kỷ Dao Quang nhìn cũng không hề có lực công kích , nhưng chỉ một ánh mắt vừa rồi của cô đã khiến anh ta lạnh cả người, cũng không dám lên tiếng thêm nữa .Kỷ Dao Quang thu lại ánh mắt, nhìn người đang nằm bất động trên giường bệnh cẩn thận kiểm tra một lượt. Đúng như suy đoán trước đó của cô, đây chính là hiện tượng mất hồn phách.“Mất hồn phách, cho nên dù các trị số của cơ thể đều biểu hiện cơ thể ở trạng thái bình thường giống như đang ngủ nhưng lại không thể tỉnh . Hiện tại , muốn ông ấy tỉnh lại chỉ có thể tiến hành chiêu hồn.”Kỷ Dao Quang ngồi dậy nhìn về phía Tạ Võ nói.Tạ Võ nghe vậy cũng không có nghi ngờ gì mà nóng lòng hỏi “Như thế nào chiêu hồn?”“Chuẩn bị……”NgaKỷ Dao Quang mở miệng , liền bị Tạ Hồng Nhã ngắt lời: "Ha ha ha, buồn cười c.h.ế.t mất! Tôi còn tưởng anh đưa đến một bác sĩ cao tay lắm, còn mở miệng ' Muốn ba anh tỉnh dậy không ? Có liền câm miệng '. Ôi ! Làm tôi sợ muốn ch.ế.t rồi đây này !"
Tạ Võ cũng không để ý đến câu hỏi của anh ta , giới thiệu với Kỷ Dao Quang:
"Đây là con trai thứ hai của lão gia , Tạ Hồng Thành," sau đó nhìn về phía nữ nhân đang đứng bên giường bệnh " và con gái thứ ba, Tạ Hồng Nhã. Còn bên kia," anh chỉ về phía ba người đang ngồi, "là con trai cả Tạ Hồng Hiền, vợ anh ấy Thư Thanh, và con trai út, Tạ Hồng Kiệt."
Kỷ Dao Quang gật đầu, ánh mắt lướt qua từng người một, không biểu lộ cảm xúc.
"Để tôi kiểm tra tình trạng của lão gia nhà anh trước đã."
"Mời đi theo tôi."
Tạ Võ dẫn cô đến gần giường bệnh, trực tiếp lướt qua Tạ Hồng Thành.
Ánh mắt Tạ Hồng Nhã sáng lên vì nhìn thấy anh ta bị xem như không khí , thấy vẻ mặt của anh ta tái đi thì không bỏ lỡ cơ hội ' xát muối lên miệng vết thương ' của anh ta :
"Ha ha, còn tự cho mình là cái nhân vật có tiếng tăm đâu . Nếu là ba không còn nữa , anh liền cái gì cũng không phải . Nhìn ! Đến một cô gái trẻ cũng không thèm để ý đến anh!"
Tạ Hồng Thành vốn là người trọng sĩ diện và mang nặng tư tưởng nam quyền. Nghe thấy lời này, anh ta liền quay sang Kỷ Dao Quang quát lớn: "Này, cô là ai thế hả? Cô dựa vào cái gì mà dám xem ba tôi?"
Nói xong còn cảm thấy chưa đủ, Tạ Hồng Thành còn định động tay động chân .
Kỷ Dao Quang cũng không nghĩ cũng anh ta nhiều lời , chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái và nói : “Muốn ba anh tỉnh dậy không ? Có liền câm miệng.”
Tạ Hồng Thành nghe xong lời này, không tự chủ được mà im lặng. Rõ ràng Kỷ Dao Quang nhìn cũng không hề có lực công kích , nhưng chỉ một ánh mắt vừa rồi của cô đã khiến anh ta lạnh cả người, cũng không dám lên tiếng thêm nữa .
Kỷ Dao Quang thu lại ánh mắt, nhìn người đang nằm bất động trên giường bệnh cẩn thận kiểm tra một lượt. Đúng như suy đoán trước đó của cô, đây chính là hiện tượng mất hồn phách.
“Mất hồn phách, cho nên dù các trị số của cơ thể đều biểu hiện cơ thể ở trạng thái bình thường giống như đang ngủ nhưng lại không thể tỉnh . Hiện tại , muốn ông ấy tỉnh lại chỉ có thể tiến hành chiêu hồn.”
Kỷ Dao Quang ngồi dậy nhìn về phía Tạ Võ nói.
Tạ Võ nghe vậy cũng không có nghi ngờ gì mà nóng lòng hỏi “Như thế nào chiêu hồn?”
“Chuẩn bị……”
Nga
Kỷ Dao Quang mở miệng , liền bị Tạ Hồng Nhã ngắt lời: "Ha ha ha, buồn cười c.h.ế.t mất! Tôi còn tưởng anh đưa đến một bác sĩ cao tay lắm, còn mở miệng ' Muốn ba anh tỉnh dậy không ? Có liền câm miệng '. Ôi ! Làm tôi sợ muốn ch.ế.t rồi đây này !"
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Tạ Võ cũng không để ý đến câu hỏi của anh ta , giới thiệu với Kỷ Dao Quang:"Đây là con trai thứ hai của lão gia , Tạ Hồng Thành," sau đó nhìn về phía nữ nhân đang đứng bên giường bệnh " và con gái thứ ba, Tạ Hồng Nhã. Còn bên kia," anh chỉ về phía ba người đang ngồi, "là con trai cả Tạ Hồng Hiền, vợ anh ấy Thư Thanh, và con trai út, Tạ Hồng Kiệt."Kỷ Dao Quang gật đầu, ánh mắt lướt qua từng người một, không biểu lộ cảm xúc."Để tôi kiểm tra tình trạng của lão gia nhà anh trước đã.""Mời đi theo tôi."Tạ Võ dẫn cô đến gần giường bệnh, trực tiếp lướt qua Tạ Hồng Thành.Ánh mắt Tạ Hồng Nhã sáng lên vì nhìn thấy anh ta bị xem như không khí , thấy vẻ mặt của anh ta tái đi thì không bỏ lỡ cơ hội ' xát muối lên miệng vết thương ' của anh ta :"Ha ha, còn tự cho mình là cái nhân vật có tiếng tăm đâu . Nếu là ba không còn nữa , anh liền cái gì cũng không phải . Nhìn ! Đến một cô gái trẻ cũng không thèm để ý đến anh!"Tạ Hồng Thành vốn là người trọng sĩ diện và mang nặng tư tưởng nam quyền. Nghe thấy lời này, anh ta liền quay sang Kỷ Dao Quang quát lớn: "Này, cô là ai thế hả? Cô dựa vào cái gì mà dám xem ba tôi?" Nói xong còn cảm thấy chưa đủ, Tạ Hồng Thành còn định động tay động chân .Kỷ Dao Quang cũng không nghĩ cũng anh ta nhiều lời , chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái và nói : “Muốn ba anh tỉnh dậy không ? Có liền câm miệng.”Tạ Hồng Thành nghe xong lời này, không tự chủ được mà im lặng. Rõ ràng Kỷ Dao Quang nhìn cũng không hề có lực công kích , nhưng chỉ một ánh mắt vừa rồi của cô đã khiến anh ta lạnh cả người, cũng không dám lên tiếng thêm nữa .Kỷ Dao Quang thu lại ánh mắt, nhìn người đang nằm bất động trên giường bệnh cẩn thận kiểm tra một lượt. Đúng như suy đoán trước đó của cô, đây chính là hiện tượng mất hồn phách.“Mất hồn phách, cho nên dù các trị số của cơ thể đều biểu hiện cơ thể ở trạng thái bình thường giống như đang ngủ nhưng lại không thể tỉnh . Hiện tại , muốn ông ấy tỉnh lại chỉ có thể tiến hành chiêu hồn.”Kỷ Dao Quang ngồi dậy nhìn về phía Tạ Võ nói.Tạ Võ nghe vậy cũng không có nghi ngờ gì mà nóng lòng hỏi “Như thế nào chiêu hồn?”“Chuẩn bị……”NgaKỷ Dao Quang mở miệng , liền bị Tạ Hồng Nhã ngắt lời: "Ha ha ha, buồn cười c.h.ế.t mất! Tôi còn tưởng anh đưa đến một bác sĩ cao tay lắm, còn mở miệng ' Muốn ba anh tỉnh dậy không ? Có liền câm miệng '. Ôi ! Làm tôi sợ muốn ch.ế.t rồi đây này !"