Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 117: Chương 117
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… “Tình cảnh này... ông có cảm thấy quen thuộc không ?”Giọng nói bình thản của Kỷ Dao Quang từ bên trong điện thoại truyền ra.Tay ông run lên không kiểm soát, ánh mắt dần trở nên trống rỗng. Quen sao? Đúng vậy, cảnh tượng này khẳng định quen thuộc !Ông ngẩng đầu nhìn lên tầng thượng. Đứa trẻ nhỏ bé đang lảo đảo đứng ở đó rõ ràng là con trai của ông ta , nhưng dường như ông ta lại nhìn thấy hình bóng của thiếu niên ngày hôm đó , đứng ở nơi đó .[ Lá sao? Kỷ Sư đang nói chuyện gì vậy ? Cầu khai sáng !][ Ta giống như chồn ăn dưa muốn ăn dưa lại tìm không thấy dưa . Cầu khai sáng ! +1] [ Chờ chút ! Nơi này sao nhìn quen quá ! Mặt tiền này ... này không phải là Lực Bảo cao ốc của chúng ta sao? Nếu thật là Lực Bảo ... Vậy tôi có thể nhắc mọi người nhớ về một sự kiện lúc trước tin tức có đưa , một học sinh trung học đã nhảy lầu ở đó. ][ Nếu là về chuyện này thì tôi nhớ rõ , khi đó trên tin tức có nói bạn học này vì áp lực học hành thi cử từ phía gia đình quá lớn , nghĩ quẩn muốn giải thoát mà định nhảy lầu. Vốn dĩ , đội cứu hỏa đã đến kịp , cũng có thể cứu được người , nhưng lúc đó ở hiện trường lại có một kẻ xấu xa vẫn luôn đứng dưới xúi giục bạn ấy nhảy xuống .][ Đúng , đúng . Này tôi cũng biết . Người kia ở nói với cậu ấy là nói nhảy mà lại không nhảy thì không phải người Trung Quốc, muốn nhảy thì nhanh chóng nhảy đi . Cứ như vậy , ở bên dưới vẫn luôn nói . Sau đó người của đội cứu hoả vốn dĩ đã tiếp cận được cậu ấy , đều đã nắm được cánh tay của cậu ấy rồi , kết quả là cậu ấy bị người bên dưới kích động , bất ngờ đem tay của anh lính cứu hoả kia gỡ ra , không chút do dự lao ra ngoài . Cứ như vậy , rơi xuống .] [ Nghe nói anh lính cứu hoả đó sau này vẫn luôn cảm thấy rất tiếc nuối lại có điểm tự trách , người hẳn là có thể cứu được , lại chỉ vì anh ấy không phản ứng kịp thời , cuối cùng trơ mắt nhìn cậu bé mang theo vô hạn khả năng về tương lai đang chờ cậu ấy phía trước cùng rơi xuống . Tất cả chấm hết !][ Đau lòng cho anh lính cứu hoả . Có lẽ anh ấy sẽ mang theo áy náy và tiếc nuối đến hết cuộc đời . Nhưng thực sự, chuyện này không phải là lỗi của anh ấy . Anh ấy rõ ràng là đã có thể cứu được người , anh ấy đã làm tốt nhiệm vụ của mình .]Nhìn làn đạn đang nhảy lên liên tục , Kỷ Dao Quang lên tiếng: "Người ở bên dưới liên tục xúi giục thiếu niên kia chính là Từ Minh Lượng."
“Tình cảnh này... ông có cảm thấy quen thuộc không ?”
Giọng nói bình thản của Kỷ Dao Quang từ bên trong điện thoại truyền ra.
Tay ông run lên không kiểm soát, ánh mắt dần trở nên trống rỗng. Quen sao? Đúng vậy, cảnh tượng này khẳng định quen thuộc !
Ông ngẩng đầu nhìn lên tầng thượng. Đứa trẻ nhỏ bé đang lảo đảo đứng ở đó rõ ràng là con trai của ông ta , nhưng dường như ông ta lại nhìn thấy hình bóng của thiếu niên ngày hôm đó , đứng ở nơi đó .
[ Lá sao? Kỷ Sư đang nói chuyện gì vậy ? Cầu khai sáng !]
[ Ta giống như chồn ăn dưa muốn ăn dưa lại tìm không thấy dưa . Cầu khai sáng ! +1]
[ Chờ chút ! Nơi này sao nhìn quen quá ! Mặt tiền này ... này không phải là Lực Bảo cao ốc của chúng ta sao? Nếu thật là Lực Bảo ... Vậy tôi có thể nhắc mọi người nhớ về một sự kiện lúc trước tin tức có đưa , một học sinh trung học đã nhảy lầu ở đó. ]
[ Nếu là về chuyện này thì tôi nhớ rõ , khi đó trên tin tức có nói bạn học này vì áp lực học hành thi cử từ phía gia đình quá lớn , nghĩ quẩn muốn giải thoát mà định nhảy lầu. Vốn dĩ , đội cứu hỏa đã đến kịp , cũng có thể cứu được người , nhưng lúc đó ở hiện trường lại có một kẻ xấu xa vẫn luôn đứng dưới xúi giục bạn ấy nhảy xuống .]
[ Đúng , đúng . Này tôi cũng biết . Người kia ở nói với cậu ấy là nói nhảy mà lại không nhảy thì không phải người Trung Quốc, muốn nhảy thì nhanh chóng nhảy đi . Cứ như vậy , ở bên dưới vẫn luôn nói . Sau đó người của đội cứu hoả vốn dĩ đã tiếp cận được cậu ấy , đều đã nắm được cánh tay của cậu ấy rồi , kết quả là cậu ấy bị người bên dưới kích động , bất ngờ đem tay của anh lính cứu hoả kia gỡ ra , không chút do dự lao ra ngoài . Cứ như vậy , rơi xuống .]
[ Nghe nói anh lính cứu hoả đó sau này vẫn luôn cảm thấy rất tiếc nuối lại có điểm tự trách , người hẳn là có thể cứu được , lại chỉ vì anh ấy không phản ứng kịp thời , cuối cùng trơ mắt nhìn cậu bé mang theo vô hạn khả năng về tương lai đang chờ cậu ấy phía trước cùng rơi xuống . Tất cả chấm hết !]
[ Đau lòng cho anh lính cứu hoả . Có lẽ anh ấy sẽ mang theo áy náy và tiếc nuối đến hết cuộc đời . Nhưng thực sự, chuyện này không phải là lỗi của anh ấy . Anh ấy rõ ràng là đã có thể cứu được người , anh ấy đã làm tốt nhiệm vụ của mình .]
Nhìn làn đạn đang nhảy lên liên tục , Kỷ Dao Quang lên tiếng: "Người ở bên dưới liên tục xúi giục thiếu niên kia chính là Từ Minh Lượng."
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… “Tình cảnh này... ông có cảm thấy quen thuộc không ?”Giọng nói bình thản của Kỷ Dao Quang từ bên trong điện thoại truyền ra.Tay ông run lên không kiểm soát, ánh mắt dần trở nên trống rỗng. Quen sao? Đúng vậy, cảnh tượng này khẳng định quen thuộc !Ông ngẩng đầu nhìn lên tầng thượng. Đứa trẻ nhỏ bé đang lảo đảo đứng ở đó rõ ràng là con trai của ông ta , nhưng dường như ông ta lại nhìn thấy hình bóng của thiếu niên ngày hôm đó , đứng ở nơi đó .[ Lá sao? Kỷ Sư đang nói chuyện gì vậy ? Cầu khai sáng !][ Ta giống như chồn ăn dưa muốn ăn dưa lại tìm không thấy dưa . Cầu khai sáng ! +1] [ Chờ chút ! Nơi này sao nhìn quen quá ! Mặt tiền này ... này không phải là Lực Bảo cao ốc của chúng ta sao? Nếu thật là Lực Bảo ... Vậy tôi có thể nhắc mọi người nhớ về một sự kiện lúc trước tin tức có đưa , một học sinh trung học đã nhảy lầu ở đó. ][ Nếu là về chuyện này thì tôi nhớ rõ , khi đó trên tin tức có nói bạn học này vì áp lực học hành thi cử từ phía gia đình quá lớn , nghĩ quẩn muốn giải thoát mà định nhảy lầu. Vốn dĩ , đội cứu hỏa đã đến kịp , cũng có thể cứu được người , nhưng lúc đó ở hiện trường lại có một kẻ xấu xa vẫn luôn đứng dưới xúi giục bạn ấy nhảy xuống .][ Đúng , đúng . Này tôi cũng biết . Người kia ở nói với cậu ấy là nói nhảy mà lại không nhảy thì không phải người Trung Quốc, muốn nhảy thì nhanh chóng nhảy đi . Cứ như vậy , ở bên dưới vẫn luôn nói . Sau đó người của đội cứu hoả vốn dĩ đã tiếp cận được cậu ấy , đều đã nắm được cánh tay của cậu ấy rồi , kết quả là cậu ấy bị người bên dưới kích động , bất ngờ đem tay của anh lính cứu hoả kia gỡ ra , không chút do dự lao ra ngoài . Cứ như vậy , rơi xuống .] [ Nghe nói anh lính cứu hoả đó sau này vẫn luôn cảm thấy rất tiếc nuối lại có điểm tự trách , người hẳn là có thể cứu được , lại chỉ vì anh ấy không phản ứng kịp thời , cuối cùng trơ mắt nhìn cậu bé mang theo vô hạn khả năng về tương lai đang chờ cậu ấy phía trước cùng rơi xuống . Tất cả chấm hết !][ Đau lòng cho anh lính cứu hoả . Có lẽ anh ấy sẽ mang theo áy náy và tiếc nuối đến hết cuộc đời . Nhưng thực sự, chuyện này không phải là lỗi của anh ấy . Anh ấy rõ ràng là đã có thể cứu được người , anh ấy đã làm tốt nhiệm vụ của mình .]Nhìn làn đạn đang nhảy lên liên tục , Kỷ Dao Quang lên tiếng: "Người ở bên dưới liên tục xúi giục thiếu niên kia chính là Từ Minh Lượng."