Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…

Chương 123: Chương 123

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Nghe vậy, Triệu Tư Tư giật mình, ôm con càng chặt hơn. Bà run giọng hỏi: “Anh trai đó còn ở đây không?”Nghe Từ Hoành nhắc đến hai chữ "anh trai" Triệu Tư Tư lại hoảng hốt, vội ôm chặt lấy Từ Hoành, run rẩy hỏi: "Anh trai đó... vẫn còn ở đây sao?"Từ Hoành lắc lắc đầu, khẽ giọng nói: "Anh trai bảo, anh ấy sẽ phải đi đến một nơi rất xa , sẽ không xuất hiện nữa, muốn con một mình chơi ."“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”Triệu Tư Tư thở dài nhẹ nhõm .Từ Minh Lượng nhìn con trai mình, do dự không dám tiến lại gần, trong lòng thấp thỏm lo lắng không chắc người kia có còn đang ở trong cơ thể con trai mình hay không.Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát vang lên inh ỏi, người dân tản ra hai bên tò mò nhìn hai viên cảnh sát nhanh chóng tiến về phía Từ Minh Lượng."Xin chào anh . Anh là Từ Minh Lượng ? Có người dân cử báo anh về tội xúi giục kích động người khác tự sát, phạm tội cố ý g.i.ế.c người. Mời anh theo chúng tôi về đồn để làm rõ sự việc."Từ Minh Lượng trừng lớn đôi mắt, “Tôi không có, tôi không có!” "Có hay không, theo chúng tôi đi một chuyến sẽ rõ."Cảnh sát lấy ra một đôi còng tay, nhanh chóng khóa vào cổ tay Từ Minh Lượng rồi dẫn anh ta đi mặc kệ anh ta rối rít biện minh .Từ Hoành mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt mà không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.Trước kia cũng luôn như vậy, sẽ có người đến nói chuyện với cha . Sau khi nói xong, cha thường rất vui vẻ rồi đi cùng họ. Mỗi lần như vậy đều đến tận khuya, cha mới quay về.Ngược lại , Triệu Tư Tư nhìn thấy cảnh tượng này, sợ hãi không nhẹ , hình pháp! Từ Minh Lượng lần này rốt cuộc đá đến tấm ván sắt . Phạm vào hình pháp e rằng sự tình sẽ không dễ dàng giải quyết .Trong lòng bà bắt đầu tính toán đến việc ly hôn. Thực ra, có hay không Từ Minh Lượng cũng giống nhau , vẫn luôn đều là một mình bà nuôi dưỡng con trai . Từ Minh Lượng người kia đối với kiếm tiền không hề chăm chỉ , chuyên môn đi làm những chuyện kéo thù hận . Ly hôn có lẽ sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.Càng quan trọng hơn là, bà không thể tưởng tượng được tương lai Từ Minh Lượng lại làm điều gì đó, đối phương lại giống như lần này trả thù lên Từ Hoành, làm tổn thương con trai .Đến lúc đó, Từ Hoành chưa chắc sẽ may mắn như lần này.Từ Minh Lượng bị đưa đi, điện thoại cũng bị tịch thu, phát sóng trực tiếp bị đơn phương cắt đứt kết nối . 

Nghe vậy, Triệu Tư Tư giật mình, ôm con càng chặt hơn. Bà run giọng hỏi: “Anh trai đó còn ở đây không?”

Nghe Từ Hoành nhắc đến hai chữ "anh trai" Triệu Tư Tư lại hoảng hốt, vội ôm chặt lấy Từ Hoành, run rẩy hỏi: "Anh trai đó... vẫn còn ở đây sao?"

Từ Hoành lắc lắc đầu, khẽ giọng nói: "Anh trai bảo, anh ấy sẽ phải đi đến một nơi rất xa , sẽ không xuất hiện nữa, muốn con một mình chơi ."

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Triệu Tư Tư thở dài nhẹ nhõm .

Từ Minh Lượng nhìn con trai mình, do dự không dám tiến lại gần, trong lòng thấp thỏm lo lắng không chắc người kia có còn đang ở trong cơ thể con trai mình hay không.

Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát vang lên inh ỏi, người dân tản ra hai bên tò mò nhìn hai viên cảnh sát nhanh chóng tiến về phía Từ Minh Lượng.

"Xin chào anh . Anh là Từ Minh Lượng ? Có người dân cử báo anh về tội xúi giục kích động người khác tự sát, phạm tội cố ý g.i.ế.c người. Mời anh theo chúng tôi về đồn để làm rõ sự việc."

Từ Minh Lượng trừng lớn đôi mắt, “Tôi không có, tôi không có!”

 

"Có hay không, theo chúng tôi đi một chuyến sẽ rõ."

Cảnh sát lấy ra một đôi còng tay, nhanh chóng khóa vào cổ tay Từ Minh Lượng rồi dẫn anh ta đi mặc kệ anh ta rối rít biện minh .

Từ Hoành mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt mà không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Trước kia cũng luôn như vậy, sẽ có người đến nói chuyện với cha . Sau khi nói xong, cha thường rất vui vẻ rồi đi cùng họ. Mỗi lần như vậy đều đến tận khuya, cha mới quay về.

Ngược lại , Triệu Tư Tư nhìn thấy cảnh tượng này, sợ hãi không nhẹ , hình pháp!

 

Từ Minh Lượng lần này rốt cuộc đá đến tấm ván sắt . Phạm vào hình pháp e rằng sự tình sẽ không dễ dàng giải quyết .

Trong lòng bà bắt đầu tính toán đến việc ly hôn. Thực ra, có hay không Từ Minh Lượng cũng giống nhau , vẫn luôn đều là một mình bà nuôi dưỡng con trai . Từ Minh Lượng người kia đối với kiếm tiền không hề chăm chỉ , chuyên môn đi làm những chuyện kéo thù hận . Ly hôn có lẽ sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.

Càng quan trọng hơn là, bà không thể tưởng tượng được tương lai Từ Minh Lượng lại làm điều gì đó, đối phương lại giống như lần này trả thù lên Từ Hoành, làm tổn thương con trai .

Đến lúc đó, Từ Hoành chưa chắc sẽ may mắn như lần này.

Từ Minh Lượng bị đưa đi, điện thoại cũng bị tịch thu, phát sóng trực tiếp bị đơn phương cắt đứt kết nối .

 

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Nghe vậy, Triệu Tư Tư giật mình, ôm con càng chặt hơn. Bà run giọng hỏi: “Anh trai đó còn ở đây không?”Nghe Từ Hoành nhắc đến hai chữ "anh trai" Triệu Tư Tư lại hoảng hốt, vội ôm chặt lấy Từ Hoành, run rẩy hỏi: "Anh trai đó... vẫn còn ở đây sao?"Từ Hoành lắc lắc đầu, khẽ giọng nói: "Anh trai bảo, anh ấy sẽ phải đi đến một nơi rất xa , sẽ không xuất hiện nữa, muốn con một mình chơi ."“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”Triệu Tư Tư thở dài nhẹ nhõm .Từ Minh Lượng nhìn con trai mình, do dự không dám tiến lại gần, trong lòng thấp thỏm lo lắng không chắc người kia có còn đang ở trong cơ thể con trai mình hay không.Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát vang lên inh ỏi, người dân tản ra hai bên tò mò nhìn hai viên cảnh sát nhanh chóng tiến về phía Từ Minh Lượng."Xin chào anh . Anh là Từ Minh Lượng ? Có người dân cử báo anh về tội xúi giục kích động người khác tự sát, phạm tội cố ý g.i.ế.c người. Mời anh theo chúng tôi về đồn để làm rõ sự việc."Từ Minh Lượng trừng lớn đôi mắt, “Tôi không có, tôi không có!” "Có hay không, theo chúng tôi đi một chuyến sẽ rõ."Cảnh sát lấy ra một đôi còng tay, nhanh chóng khóa vào cổ tay Từ Minh Lượng rồi dẫn anh ta đi mặc kệ anh ta rối rít biện minh .Từ Hoành mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt mà không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.Trước kia cũng luôn như vậy, sẽ có người đến nói chuyện với cha . Sau khi nói xong, cha thường rất vui vẻ rồi đi cùng họ. Mỗi lần như vậy đều đến tận khuya, cha mới quay về.Ngược lại , Triệu Tư Tư nhìn thấy cảnh tượng này, sợ hãi không nhẹ , hình pháp! Từ Minh Lượng lần này rốt cuộc đá đến tấm ván sắt . Phạm vào hình pháp e rằng sự tình sẽ không dễ dàng giải quyết .Trong lòng bà bắt đầu tính toán đến việc ly hôn. Thực ra, có hay không Từ Minh Lượng cũng giống nhau , vẫn luôn đều là một mình bà nuôi dưỡng con trai . Từ Minh Lượng người kia đối với kiếm tiền không hề chăm chỉ , chuyên môn đi làm những chuyện kéo thù hận . Ly hôn có lẽ sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.Càng quan trọng hơn là, bà không thể tưởng tượng được tương lai Từ Minh Lượng lại làm điều gì đó, đối phương lại giống như lần này trả thù lên Từ Hoành, làm tổn thương con trai .Đến lúc đó, Từ Hoành chưa chắc sẽ may mắn như lần này.Từ Minh Lượng bị đưa đi, điện thoại cũng bị tịch thu, phát sóng trực tiếp bị đơn phương cắt đứt kết nối . 

Chương 123: Chương 123