Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 122: Chương 122
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Sau khi cậu bé rời đi, nghe nói bà ngoại của cậu ngày nào cũng đến cổng trường học, ánh mắt nhìn chăm chú vào bên trong , mỗi lần như vậy đều là đứng lặng lẽ thật lâu thật lâu .Người khác hỏi bà tại sao lại cứ đứng ở đó , bà chỉ đáp: "Tôi đi đón cháu ngoại."Bà lại nói, nếu ngày đó bà cũng đến đón cháu ngoại như mọi ngày , thì có lẽ bây giờ cháu của bà vẫn có thể mỗi ngày đi học lại cùng bà về nhà .Cháu của bà , đứa cháu bé nhỏ ngoan ngoãn của bà sẽ không phải một mình đi đến một nơi xa như vậy , mãi mãi rời xa gia đình !-----------------Trên tầng thượng, La Anh Hào thở dốc, ngồi nghỉ một lát rồi bước tới gần Từ Hoành.Từ Hoành sau khi được kéo lên thì đương trường ngất xỉu , lại một lần nữa mở mắt ra , đôi mắt lại là đôi mắt thanh triệt của một đứa trẻ.Nhìn vào đôi mắt ấy, La Anh Hào khẽ thở dài, trong lòng anh không biết tại sao lại có chút thất vọng.“Ba mẹ cậu bé đang ở dưới tầng. Đưa cậu bé xuống đi,” đội trưởng lên tiếng, rồi quay sang hỏi anh: “Vừa nãy cậu làm sao vậy ? Có phải hay không lại nhìn thấy cái gì ? Không có việc gì nữa rồi , đứa nhỏ đã được cứu . Cậu cũng nên vượt qua ám ảnh đi.” La Anh Hào chỉ gật đầu, đi chậm rãi ở phía cuối đoàn người.Khi quay đầu lại, anh thoáng thấy bóng dáng một thiếu niên đứng ở nơi cậu bé vừa đứng , thiếu niên hướng anh ta vẫy vẫy tay , giống như muốn nói lời tạm biệt . Sau đó cậu ấy tự trước mắt anh ta rời đi . Lần này, cậu rời đi rất nhẹ nhàng , cũng không có đau đớn cùng oán hận nữa .La Anh Hào biết rằng, lúc này đây , anh không chỉ cứu được Từ Hoành lên mà còn cứu được linh hồn của cậu thiếu niên ngày ấy.Dưới tầng, Triệu Tư Tư nhìn thấy con trai, liền lao đến ôm chặt cậu bé, kiểm tra kỹ càng xác định cậu bé không bị thương ở đâu , tâm lúc này mới có thể buông xuống , nước mắt không ngừng rơi.“Con làm mẹ sợ c.h.ế.t khiếp! Con biết không?” Bà vừa khóc vừa nhẹ nhàng đánh vài cái lên người con trai.“Mẹ, con xin lỗi...” Từ Hoành bĩu môi. “Anh trai bảo con lên tầng thượng xem đồ chơi, nhưng ở đó không có gì cả. Anh ấy đã lừa con.”Từ Hoành bĩu môi, dù biết anh trai đã lừa mình, nhưng cậu cũng chỉ nói nói vậy thôi , cũng không có thật sự giận anh ấy đâu . Cậu vẫn muốn gặp anh trai lắm .Ngày thường, mẹ bận đi làm, cha tuy ở nhà nhưng hoặc là mải mê với điện thoại, hoặc chạy ra ngoài, chẳng ai chơi cùng cậu. Cậu vẫn luôn một mình cho đến khi anh trai xuất hiện , anh ấy đã ở bên cạnh cùng chơi với cậu thật lâu.
Sau khi cậu bé rời đi, nghe nói bà ngoại của cậu ngày nào cũng đến cổng trường học, ánh mắt nhìn chăm chú vào bên trong , mỗi lần như vậy đều là đứng lặng lẽ thật lâu thật lâu .
Người khác hỏi bà tại sao lại cứ đứng ở đó , bà chỉ đáp: "Tôi đi đón cháu ngoại."
Bà lại nói, nếu ngày đó bà cũng đến đón cháu ngoại như mọi ngày , thì có lẽ bây giờ cháu của bà vẫn có thể mỗi ngày đi học lại cùng bà về nhà .
Cháu của bà , đứa cháu bé nhỏ ngoan ngoãn của bà sẽ không phải một mình đi đến một nơi xa như vậy , mãi mãi rời xa gia đình !
-----------------
Trên tầng thượng, La Anh Hào thở dốc, ngồi nghỉ một lát rồi bước tới gần Từ Hoành.
Từ Hoành sau khi được kéo lên thì đương trường ngất xỉu , lại một lần nữa mở mắt ra , đôi mắt lại là đôi mắt thanh triệt của một đứa trẻ.
Nhìn vào đôi mắt ấy, La Anh Hào khẽ thở dài, trong lòng anh không biết tại sao lại có chút thất vọng.
“Ba mẹ cậu bé đang ở dưới tầng. Đưa cậu bé xuống đi,” đội trưởng lên tiếng, rồi quay sang hỏi anh: “Vừa nãy cậu làm sao vậy ? Có phải hay không lại nhìn thấy cái gì ? Không có việc gì nữa rồi , đứa nhỏ đã được cứu . Cậu cũng nên vượt qua ám ảnh đi.”
La Anh Hào chỉ gật đầu, đi chậm rãi ở phía cuối đoàn người.
Khi quay đầu lại, anh thoáng thấy bóng dáng một thiếu niên đứng ở nơi cậu bé vừa đứng , thiếu niên hướng anh ta vẫy vẫy tay , giống như muốn nói lời tạm biệt . Sau đó cậu ấy tự trước mắt anh ta rời đi . Lần này, cậu rời đi rất nhẹ nhàng , cũng không có đau đớn cùng oán hận nữa .
La Anh Hào biết rằng, lúc này đây , anh không chỉ cứu được Từ Hoành lên mà còn cứu được linh hồn của cậu thiếu niên ngày ấy.
Dưới tầng, Triệu Tư Tư nhìn thấy con trai, liền lao đến ôm chặt cậu bé, kiểm tra kỹ càng xác định cậu bé không bị thương ở đâu , tâm lúc này mới có thể buông xuống , nước mắt không ngừng rơi.
“Con làm mẹ sợ c.h.ế.t khiếp! Con biết không?” Bà vừa khóc vừa nhẹ nhàng đánh vài cái lên người con trai.
“Mẹ, con xin lỗi...” Từ Hoành bĩu môi. “Anh trai bảo con lên tầng thượng xem đồ chơi, nhưng ở đó không có gì cả. Anh ấy đã lừa con.”
Từ Hoành bĩu môi, dù biết anh trai đã lừa mình, nhưng cậu cũng chỉ nói nói vậy thôi , cũng không có thật sự giận anh ấy đâu . Cậu vẫn muốn gặp anh trai lắm .
Ngày thường, mẹ bận đi làm, cha tuy ở nhà nhưng hoặc là mải mê với điện thoại, hoặc chạy ra ngoài, chẳng ai chơi cùng cậu.
Cậu vẫn luôn một mình cho đến khi anh trai xuất hiện , anh ấy đã ở bên cạnh cùng chơi với cậu thật lâu.
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Sau khi cậu bé rời đi, nghe nói bà ngoại của cậu ngày nào cũng đến cổng trường học, ánh mắt nhìn chăm chú vào bên trong , mỗi lần như vậy đều là đứng lặng lẽ thật lâu thật lâu .Người khác hỏi bà tại sao lại cứ đứng ở đó , bà chỉ đáp: "Tôi đi đón cháu ngoại."Bà lại nói, nếu ngày đó bà cũng đến đón cháu ngoại như mọi ngày , thì có lẽ bây giờ cháu của bà vẫn có thể mỗi ngày đi học lại cùng bà về nhà .Cháu của bà , đứa cháu bé nhỏ ngoan ngoãn của bà sẽ không phải một mình đi đến một nơi xa như vậy , mãi mãi rời xa gia đình !-----------------Trên tầng thượng, La Anh Hào thở dốc, ngồi nghỉ một lát rồi bước tới gần Từ Hoành.Từ Hoành sau khi được kéo lên thì đương trường ngất xỉu , lại một lần nữa mở mắt ra , đôi mắt lại là đôi mắt thanh triệt của một đứa trẻ.Nhìn vào đôi mắt ấy, La Anh Hào khẽ thở dài, trong lòng anh không biết tại sao lại có chút thất vọng.“Ba mẹ cậu bé đang ở dưới tầng. Đưa cậu bé xuống đi,” đội trưởng lên tiếng, rồi quay sang hỏi anh: “Vừa nãy cậu làm sao vậy ? Có phải hay không lại nhìn thấy cái gì ? Không có việc gì nữa rồi , đứa nhỏ đã được cứu . Cậu cũng nên vượt qua ám ảnh đi.” La Anh Hào chỉ gật đầu, đi chậm rãi ở phía cuối đoàn người.Khi quay đầu lại, anh thoáng thấy bóng dáng một thiếu niên đứng ở nơi cậu bé vừa đứng , thiếu niên hướng anh ta vẫy vẫy tay , giống như muốn nói lời tạm biệt . Sau đó cậu ấy tự trước mắt anh ta rời đi . Lần này, cậu rời đi rất nhẹ nhàng , cũng không có đau đớn cùng oán hận nữa .La Anh Hào biết rằng, lúc này đây , anh không chỉ cứu được Từ Hoành lên mà còn cứu được linh hồn của cậu thiếu niên ngày ấy.Dưới tầng, Triệu Tư Tư nhìn thấy con trai, liền lao đến ôm chặt cậu bé, kiểm tra kỹ càng xác định cậu bé không bị thương ở đâu , tâm lúc này mới có thể buông xuống , nước mắt không ngừng rơi.“Con làm mẹ sợ c.h.ế.t khiếp! Con biết không?” Bà vừa khóc vừa nhẹ nhàng đánh vài cái lên người con trai.“Mẹ, con xin lỗi...” Từ Hoành bĩu môi. “Anh trai bảo con lên tầng thượng xem đồ chơi, nhưng ở đó không có gì cả. Anh ấy đã lừa con.”Từ Hoành bĩu môi, dù biết anh trai đã lừa mình, nhưng cậu cũng chỉ nói nói vậy thôi , cũng không có thật sự giận anh ấy đâu . Cậu vẫn muốn gặp anh trai lắm .Ngày thường, mẹ bận đi làm, cha tuy ở nhà nhưng hoặc là mải mê với điện thoại, hoặc chạy ra ngoài, chẳng ai chơi cùng cậu. Cậu vẫn luôn một mình cho đến khi anh trai xuất hiện , anh ấy đã ở bên cạnh cùng chơi với cậu thật lâu.