Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…

Chương 137: Chương 137

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Dương Tuệ Dĩnh có thể rõ ràng mà nghe được , người đó nói với cô “ Bé , giúp ta một việc . Giúp ta nhắn cho cha của con : Xin lỗi , vì cha đã không thể quay trở về nhìn con , con trai ."Người này, là thân sinh gia gia của cô.Sau này Dương Tuệ Dĩnh hỏi Dương Quốc Hoa về thân sinh gia gia của cô . Mặc dù , thân sinh gia gia của cô là em trai của Dương lão tam , nhưng khi nhắc đến Dương lão tứ, Dương Quốc Hoa giọng nói tràn đầy sự kính trọng, “ Gia gia thân sinh của cháu, ông ấy là một người nam nhân thực thụ, ông ấy rất yêu thương gia đình của mình , tính tình lại ôn hoà , thường hay giúp đỡ mọi người . Khi nãi nãi thân sinh của cháu còn đang mang bầu ba cháu , đúng vào lúc tiền tuyến đang cần người , ông ấy vì hưởng ứng lời kêu gọi ra chiến trường bảo vệ đất nước , buộc phải để lại người vợ đang mang bầu và đứa con còn chưa ra đời để lên đường nhập ngũ . Chính là , lần chia ly này , lại thành mãi mãi , ông ấy đã vĩnh viễn không còn có thể quay trở về . Gia gia nhớ rõ , tin ông ấy tử trận từ tiền tuyến truyền về , khi đó , ông ấy chưa đến 30 tuổi ."Nước mắt Dương Tuệ Dĩnh không tự chủ được mà rơi xuống.Những người sinh ra ở thời bình , chỉ được nghe đến những cuộc chiến tranh qua các chương trình hoặc sách lịch sử , cho nên khi nói đến chiến tranh đều cảm thấy thật xa vời . Nhưng thật ra , kiến quốc chưa đến trăm năm, huống chi là trận chiến bốn mươi năm trước, nó vẫn luôn rõ ràng chân thực trong trí nhớ của những người thời trước , và cũng để lại những nỗi đau không thể xoá nhoà cho một số gia đình có người thân đi nhập ngũ . Có những gia đình , có người thân đi , đã trở về rồi . Có những gia đình , người thân khi lên đường là lành lặn , khi trở về , đã để lại một phần cơ thể trên chiến trường . Lại có những gia đình , khi người thân đi hứa hẹn một ngày nào đó sẽ trở về , nhưng lại không thể giữ lời hứa , trở về chỉ là một tờ giấy báo tử và những di vật còn xót lại , còn bản thân đã vĩnh viễn nằm lại chiến trường , ngay cả t.h.i t.h.ể cũng không tìm thấy.Thân sinh gia gia của Dương Tuệ Dĩnh chính là như vậy .Trong âm trạch Dương gia , được chôn trong mộ phần của ông không phải là thi thể, mà chỉ là di vật của ông . Nghe nói , ngày đó , khi ông hi sinh sau một trận đánh ác liệt , đồng đội của ông đã đi tìm thi thể của ông , nhưng tìm được chỉ là những di vật này .Kỷ Dao Quang nói đúng, thân sinh gia gia của cô là một anh hùng ! Và cô tự hào vì ông !… 

Dương Tuệ Dĩnh có thể rõ ràng mà nghe được , người đó nói với cô “ Bé , giúp ta một việc . Giúp ta nhắn cho cha của con : Xin lỗi , vì cha đã không thể quay trở về nhìn con , con trai ."

Người này, là thân sinh gia gia của cô.

Sau này Dương Tuệ Dĩnh hỏi Dương Quốc Hoa về thân sinh gia gia của cô . Mặc dù , thân sinh gia gia của cô là em trai của Dương lão tam , nhưng khi nhắc đến Dương lão tứ, Dương Quốc Hoa giọng nói tràn đầy sự kính trọng, “ Gia gia thân sinh của cháu, ông ấy là một người nam nhân thực thụ, ông ấy rất yêu thương gia đình của mình , tính tình lại ôn hoà , thường hay giúp đỡ mọi người . Khi nãi nãi thân sinh của cháu còn đang mang bầu ba cháu , đúng vào lúc tiền tuyến đang cần người , ông ấy vì hưởng ứng lời kêu gọi ra chiến trường bảo vệ đất nước , buộc phải để lại người vợ đang mang bầu và đứa con còn chưa ra đời để lên đường nhập ngũ . Chính là , lần chia ly này , lại thành mãi mãi , ông ấy đã vĩnh viễn không còn có thể quay trở về . Gia gia nhớ rõ , tin ông ấy tử trận từ tiền tuyến truyền về , khi đó , ông ấy chưa đến 30 tuổi ."

Nước mắt Dương Tuệ Dĩnh không tự chủ được mà rơi xuống.

Những người sinh ra ở thời bình , chỉ được nghe đến những cuộc chiến tranh qua các chương trình hoặc sách lịch sử , cho nên khi nói đến chiến tranh đều cảm thấy thật xa vời . Nhưng thật ra , kiến quốc chưa đến trăm năm, huống chi là trận chiến bốn mươi năm trước, nó vẫn luôn rõ ràng chân thực trong trí nhớ của những người thời trước , và cũng để lại những nỗi đau không thể xoá nhoà cho một số gia đình có người thân đi nhập ngũ . Có những gia đình , có người thân đi , đã trở về rồi . Có những gia đình , người thân khi lên đường là lành lặn , khi trở về , đã để lại một phần cơ thể trên chiến trường . Lại có những gia đình , khi người thân đi hứa hẹn một ngày nào đó sẽ trở về , nhưng lại không thể giữ lời hứa , trở về chỉ là một tờ giấy báo tử và những di vật còn xót lại , còn bản thân đã vĩnh viễn nằm lại chiến trường , ngay cả t.h.i t.h.ể cũng không tìm thấy.

Thân sinh gia gia của Dương Tuệ Dĩnh chính là như vậy .

Trong âm trạch Dương gia , được chôn trong mộ phần của ông không phải là thi thể, mà chỉ là di vật của ông . Nghe nói , ngày đó , khi ông hi sinh sau một trận đánh ác liệt , đồng đội của ông đã đi tìm thi thể của ông , nhưng tìm được chỉ là những di vật này .

Kỷ Dao Quang nói đúng, thân sinh gia gia của cô là một anh hùng ! Và cô tự hào vì ông !

 

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Dương Tuệ Dĩnh có thể rõ ràng mà nghe được , người đó nói với cô “ Bé , giúp ta một việc . Giúp ta nhắn cho cha của con : Xin lỗi , vì cha đã không thể quay trở về nhìn con , con trai ."Người này, là thân sinh gia gia của cô.Sau này Dương Tuệ Dĩnh hỏi Dương Quốc Hoa về thân sinh gia gia của cô . Mặc dù , thân sinh gia gia của cô là em trai của Dương lão tam , nhưng khi nhắc đến Dương lão tứ, Dương Quốc Hoa giọng nói tràn đầy sự kính trọng, “ Gia gia thân sinh của cháu, ông ấy là một người nam nhân thực thụ, ông ấy rất yêu thương gia đình của mình , tính tình lại ôn hoà , thường hay giúp đỡ mọi người . Khi nãi nãi thân sinh của cháu còn đang mang bầu ba cháu , đúng vào lúc tiền tuyến đang cần người , ông ấy vì hưởng ứng lời kêu gọi ra chiến trường bảo vệ đất nước , buộc phải để lại người vợ đang mang bầu và đứa con còn chưa ra đời để lên đường nhập ngũ . Chính là , lần chia ly này , lại thành mãi mãi , ông ấy đã vĩnh viễn không còn có thể quay trở về . Gia gia nhớ rõ , tin ông ấy tử trận từ tiền tuyến truyền về , khi đó , ông ấy chưa đến 30 tuổi ."Nước mắt Dương Tuệ Dĩnh không tự chủ được mà rơi xuống.Những người sinh ra ở thời bình , chỉ được nghe đến những cuộc chiến tranh qua các chương trình hoặc sách lịch sử , cho nên khi nói đến chiến tranh đều cảm thấy thật xa vời . Nhưng thật ra , kiến quốc chưa đến trăm năm, huống chi là trận chiến bốn mươi năm trước, nó vẫn luôn rõ ràng chân thực trong trí nhớ của những người thời trước , và cũng để lại những nỗi đau không thể xoá nhoà cho một số gia đình có người thân đi nhập ngũ . Có những gia đình , có người thân đi , đã trở về rồi . Có những gia đình , người thân khi lên đường là lành lặn , khi trở về , đã để lại một phần cơ thể trên chiến trường . Lại có những gia đình , khi người thân đi hứa hẹn một ngày nào đó sẽ trở về , nhưng lại không thể giữ lời hứa , trở về chỉ là một tờ giấy báo tử và những di vật còn xót lại , còn bản thân đã vĩnh viễn nằm lại chiến trường , ngay cả t.h.i t.h.ể cũng không tìm thấy.Thân sinh gia gia của Dương Tuệ Dĩnh chính là như vậy .Trong âm trạch Dương gia , được chôn trong mộ phần của ông không phải là thi thể, mà chỉ là di vật của ông . Nghe nói , ngày đó , khi ông hi sinh sau một trận đánh ác liệt , đồng đội của ông đã đi tìm thi thể của ông , nhưng tìm được chỉ là những di vật này .Kỷ Dao Quang nói đúng, thân sinh gia gia của cô là một anh hùng ! Và cô tự hào vì ông !… 

Chương 137: Chương 137