Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 138: Chương 138
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Thời gian trở lại hiện tại, Kỷ Dao Quang phát túi phúc thứ 3.Kênh hệ thống nổi lên dòng chữ thông báo :“Chúc mừng 【 AAA Châu Thị Hoàng Mạnh Vĩnh 】đã may mắn nhận được túi phúc có thể, nối mạch.”Kỷ Dao Quang chuyển màn hình.Trên màn hình xuất hiện một người đàn ông, trông khoảng năm mươi tuổi, nhìn vẻ bề ngoài hiền lành phúc hậu .“Chào ông .” Kỷ Dao Quang nói.“Đại sư xin chào, xin chào.”Hoàng Mạnh Vĩnh lễ phép khiêm tốn nói.Kỷ Dao Quang liếc nhìn tướng mạo của Hoàng Mạnh Vĩnh, che giấu sự khó chịu trong mắt.“Ông muốn xem gì?” Kỷ Dao Quang hỏi.Hoàng Mạnh Vĩnh cười ha hả nói: “Đại sư, tôi tin tưởng cô, nên không cần xem quá khứ, tôi chỉ muốn hỏi.“Gần đây tôi làm ăn hơi không thuận lợi, là do đâu vậy?”[Hoàng Mạnh Vĩnh ? Tên này sao nghe quen tai thế nhỉ ?][Trên lầu có phải người Châu thị không? Nếu đúng thì tôi chỉ cần gợi ý một chút cậu liền biết , người này chính là ông lớn của ngành may mặc. Vào năm 2000 , tạp chí kinh tế đã đưa tin về ông ấy , tại thời điểm đó , giá trị tài sản cá nhân của ông ấy đã vượt mốc trăm triệu.][Tê, xin lỗi, nhắc đến đại lão , tôi chợt nghĩ đến Thường Mỗ Lâm, đây không phải là người tiếp theo sẽ bị bắt đi vào đấy chứ ?][Hẳn là sẽ không. Người ta làm hoạt động kinh doanh sản xuất thực tế, không giống như bên chứng khoán . Dù có đóng cửa, số quần áo và váy bán còn tồn bán ra cũng vẫn là một khoản thu không nhỏ.“Không thuận lợi ? Cụ thể ?”Kỷ Dao Quang thản nhiên hỏi.Hoàng Mạnh Vĩnh hơi cau mày, không ngờ một đại sư lợi hại như Kỷ Dao Quang lại không thể tính ra ông ta gặp vận xui kiểu gì.Tuy nhiên, Hoàng Mạnh Vĩnh cố nén sự khó chịu trong lòng, vẫn nói: “ Như mọi người đã biết, tôi làm trong ngành may mặc.“Từ khoảng một tháng trước, hàng của tôi bắt đầu xuất hiện vấn đề, bị trả lại, nhưng tôi đã kiểm tra kỹ, không có vấn đề gì khi xuất xưởng, nhưng khi trả lại thì lại có vấn đề."“Chuyện đó cũng không sao, có thể là có người muốn hãm hại tôi. Trong kinh doanh, gặp một vài thủ đoạn cạnh tranh không lành mạnh là chuyện bình thường ."“Điều kỳ lạ nhất là, tôi luôn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm tôi!”Hoàng Mạnh Vĩnh nói với vẻ sợ hãi: “Bây giờ tôi vẫn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm tôi, nhưng rõ ràng xung quanh lại không có ai, đại sư, cô nói xem, có phải tôi bị lây dính thứ gì đó rồi không?”[ May mà là giữa trưa , nếu không tôi c.h.ế.t vì sợ mất.]
Thời gian trở lại hiện tại, Kỷ Dao Quang phát túi phúc thứ 3.
Kênh hệ thống nổi lên dòng chữ thông báo :
“Chúc mừng 【 AAA Châu Thị Hoàng Mạnh Vĩnh 】đã may mắn nhận được túi phúc có thể, nối mạch.”
Kỷ Dao Quang chuyển màn hình.
Trên màn hình xuất hiện một người đàn ông, trông khoảng năm mươi tuổi, nhìn vẻ bề ngoài hiền lành phúc hậu .
“Chào ông .” Kỷ Dao Quang nói.
“Đại sư xin chào, xin chào.”
Hoàng Mạnh Vĩnh lễ phép khiêm tốn nói.
Kỷ Dao Quang liếc nhìn tướng mạo của Hoàng Mạnh Vĩnh, che giấu sự khó chịu trong mắt.
“Ông muốn xem gì?” Kỷ Dao Quang hỏi.
Hoàng Mạnh Vĩnh cười ha hả nói: “Đại sư, tôi tin tưởng cô, nên không cần xem quá khứ, tôi chỉ muốn hỏi.
“Gần đây tôi làm ăn hơi không thuận lợi, là do đâu vậy?”
[Hoàng Mạnh Vĩnh ? Tên này sao nghe quen tai thế nhỉ ?]
[Trên lầu có phải người Châu thị không? Nếu đúng thì tôi chỉ cần gợi ý một chút cậu liền biết , người này chính là ông lớn của ngành may mặc. Vào năm 2000 , tạp chí kinh tế đã đưa tin về ông ấy , tại thời điểm đó , giá trị tài sản cá nhân của ông ấy đã vượt mốc trăm triệu.]
[Tê, xin lỗi, nhắc đến đại lão , tôi chợt nghĩ đến Thường Mỗ Lâm, đây không phải là người tiếp theo sẽ bị bắt đi vào đấy chứ ?]
[Hẳn là sẽ không. Người ta làm hoạt động kinh doanh sản xuất thực tế, không giống như bên chứng khoán . Dù có đóng cửa, số quần áo và váy bán còn tồn bán ra cũng vẫn là một khoản thu không nhỏ.
“Không thuận lợi ? Cụ thể ?”
Kỷ Dao Quang thản nhiên hỏi.
Hoàng Mạnh Vĩnh hơi cau mày, không ngờ một đại sư lợi hại như Kỷ Dao Quang lại không thể tính ra ông ta gặp vận xui kiểu gì.
Tuy nhiên, Hoàng Mạnh Vĩnh cố nén sự khó chịu trong lòng, vẫn nói: “ Như mọi người đã biết, tôi làm trong ngành may mặc.
“Từ khoảng một tháng trước, hàng của tôi bắt đầu xuất hiện vấn đề, bị trả lại, nhưng tôi đã kiểm tra kỹ, không có vấn đề gì khi xuất xưởng, nhưng khi trả lại thì lại có vấn đề."
“Chuyện đó cũng không sao, có thể là có người muốn hãm hại tôi. Trong kinh doanh, gặp một vài thủ đoạn cạnh tranh không lành mạnh là chuyện bình thường ."
“Điều kỳ lạ nhất là, tôi luôn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm tôi!”
Hoàng Mạnh Vĩnh nói với vẻ sợ hãi: “Bây giờ tôi vẫn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm tôi, nhưng rõ ràng xung quanh lại không có ai, đại sư, cô nói xem, có phải tôi bị lây dính thứ gì đó rồi không?”
[ May mà là giữa trưa , nếu không tôi c.h.ế.t vì sợ mất.]
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Thời gian trở lại hiện tại, Kỷ Dao Quang phát túi phúc thứ 3.Kênh hệ thống nổi lên dòng chữ thông báo :“Chúc mừng 【 AAA Châu Thị Hoàng Mạnh Vĩnh 】đã may mắn nhận được túi phúc có thể, nối mạch.”Kỷ Dao Quang chuyển màn hình.Trên màn hình xuất hiện một người đàn ông, trông khoảng năm mươi tuổi, nhìn vẻ bề ngoài hiền lành phúc hậu .“Chào ông .” Kỷ Dao Quang nói.“Đại sư xin chào, xin chào.”Hoàng Mạnh Vĩnh lễ phép khiêm tốn nói.Kỷ Dao Quang liếc nhìn tướng mạo của Hoàng Mạnh Vĩnh, che giấu sự khó chịu trong mắt.“Ông muốn xem gì?” Kỷ Dao Quang hỏi.Hoàng Mạnh Vĩnh cười ha hả nói: “Đại sư, tôi tin tưởng cô, nên không cần xem quá khứ, tôi chỉ muốn hỏi.“Gần đây tôi làm ăn hơi không thuận lợi, là do đâu vậy?”[Hoàng Mạnh Vĩnh ? Tên này sao nghe quen tai thế nhỉ ?][Trên lầu có phải người Châu thị không? Nếu đúng thì tôi chỉ cần gợi ý một chút cậu liền biết , người này chính là ông lớn của ngành may mặc. Vào năm 2000 , tạp chí kinh tế đã đưa tin về ông ấy , tại thời điểm đó , giá trị tài sản cá nhân của ông ấy đã vượt mốc trăm triệu.][Tê, xin lỗi, nhắc đến đại lão , tôi chợt nghĩ đến Thường Mỗ Lâm, đây không phải là người tiếp theo sẽ bị bắt đi vào đấy chứ ?][Hẳn là sẽ không. Người ta làm hoạt động kinh doanh sản xuất thực tế, không giống như bên chứng khoán . Dù có đóng cửa, số quần áo và váy bán còn tồn bán ra cũng vẫn là một khoản thu không nhỏ.“Không thuận lợi ? Cụ thể ?”Kỷ Dao Quang thản nhiên hỏi.Hoàng Mạnh Vĩnh hơi cau mày, không ngờ một đại sư lợi hại như Kỷ Dao Quang lại không thể tính ra ông ta gặp vận xui kiểu gì.Tuy nhiên, Hoàng Mạnh Vĩnh cố nén sự khó chịu trong lòng, vẫn nói: “ Như mọi người đã biết, tôi làm trong ngành may mặc.“Từ khoảng một tháng trước, hàng của tôi bắt đầu xuất hiện vấn đề, bị trả lại, nhưng tôi đã kiểm tra kỹ, không có vấn đề gì khi xuất xưởng, nhưng khi trả lại thì lại có vấn đề."“Chuyện đó cũng không sao, có thể là có người muốn hãm hại tôi. Trong kinh doanh, gặp một vài thủ đoạn cạnh tranh không lành mạnh là chuyện bình thường ."“Điều kỳ lạ nhất là, tôi luôn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm tôi!”Hoàng Mạnh Vĩnh nói với vẻ sợ hãi: “Bây giờ tôi vẫn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm tôi, nhưng rõ ràng xung quanh lại không có ai, đại sư, cô nói xem, có phải tôi bị lây dính thứ gì đó rồi không?”[ May mà là giữa trưa , nếu không tôi c.h.ế.t vì sợ mất.]