Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 168: Chương 168
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Mơ thấy Thường Mỹ Ngọc về báo mộng cho bọn họ , bảo họ tìm lại bộ quần áo cho bà, nhưng bộ quần áo đã mất rồi, họ biết tìm ở đâu chứ! Hoàn toàn không có bất kỳ một manh mối nào cả !Nhưng một ngày chưa tìm về , họ liền một ngày gặp xui xẻo, bây giờ cuối cùng cũng tìm được tung tích của bộ quần áo, liền vội vã chạy đến ngay.Sau khi lấy lại bộ quần áo, người nhà của Thường Mỹ Ngọc liền đem đi đốt, từ đó về sau, người nhà của Thường Mỹ Ngọc cũng không còn mơ thấy Thường Mỹ Ngọc nữa.Còn Phương Viên Viên, sau khi trải qua chuyện này, dường như được đả thông kinh mạch, khi hát vở kịch đó, vậy mà lại có phong thái của Thường Mỹ Ngọc năm xưa. Cộng thêm sự nỗ lực không ngừng của cô, cũng có được danh tiếng nhất định trong giới Hí kịch, đôi khi, Phương Viên Viên cũng cảm khái về sự tình cờ này.Không biết nên nói là bất hạnh, hay là may mắn.… Sau khi Phương Viên Viên rời khỏi livestream, có người trong bình luận hỏi về Thường Mỹ Ngọc.[Cái tên này, tôi nghe quen quen, hình như đã nghe qua ở đâu rồi][Này tôi biết . Tôi đến phổ biến kiến thức đây! Thường Mỹ Ngọc, một tài năng xuất chúng trong lĩnh vực biểu diễn Hí kịch, vào thời kỳ kháng Mỹ viện Triều ( kháng chiến chống Mỹ, viện trợ Triều Tiên) , biết tin quân tình nguyện bị chiến đấu cơ của địch ném b.o.m oanh tạc , dẫn đến sự hy sinh anh dũng của nhiều chiến sĩ. Ba ấy dẫn kịch xã một đường hướng về phương Nam, vừa đi vừa tổ chức sân khấu biểu diễn ở mỗi địa phương bọn họ đặt chân đến . Chỉ trong nửa năm đã tích lũy được 180 buổi biểu diễn , thông qua những buổi diễn đó , bà ấy và kịch xã đã kiếm được một khoản tiền không nhỏ , thậm chí, trước khi lên đường , bọn họ còn bán cả xe và nhà để góp tiền mua tặng quân tình nguyện một chiếc máy bay !"[Đúng vậy! Là một người con quê hương Hà Nam , tôi cảm thấy vô cùng tự hào vì đất mẹ đã sinh ra những con người như bà Thường Mỹ Ngọc!][Tôi đã may mắn được nhìn thấy chiếc máy bay mà bà ấy cùng kịch xã quyên góp còn được bảo tồn ở bảo tàng quân sự cho đến ngày nay . Nó được đặt theo tên của bà ấy][ ô ô ô , xem livestream mà nước mắt giàn giụa, những nghệ sĩ như vậy mới xứng đáng được gắn liền với danh hiệu "nghệ sĩ nhân dân" !][Bà ấy thực sự rõ ràng , không có quốc gia thì làm gì có gia đình, nhiệt tình yêu thương và bảo vệ mảnh đất này!]
Mơ thấy Thường Mỹ Ngọc về báo mộng cho bọn họ , bảo họ tìm lại bộ quần áo cho bà, nhưng bộ quần áo đã mất rồi, họ biết tìm ở đâu chứ! Hoàn toàn không có bất kỳ một manh mối nào cả !
Nhưng một ngày chưa tìm về , họ liền một ngày gặp xui xẻo, bây giờ cuối cùng cũng tìm được tung tích của bộ quần áo, liền vội vã chạy đến ngay.
Sau khi lấy lại bộ quần áo, người nhà của Thường Mỹ Ngọc liền đem đi đốt, từ đó về sau, người nhà của Thường Mỹ Ngọc cũng không còn mơ thấy Thường Mỹ Ngọc nữa.
Còn Phương Viên Viên, sau khi trải qua chuyện này, dường như được đả thông kinh mạch, khi hát vở kịch đó, vậy mà lại có phong thái của Thường Mỹ Ngọc năm xưa.
Cộng thêm sự nỗ lực không ngừng của cô, cũng có được danh tiếng nhất định trong giới Hí kịch, đôi khi, Phương Viên Viên cũng cảm khái về sự tình cờ này.
Không biết nên nói là bất hạnh, hay là may mắn.
…
Sau khi Phương Viên Viên rời khỏi livestream, có người trong bình luận hỏi về Thường Mỹ Ngọc.
[Cái tên này, tôi nghe quen quen, hình như đã nghe qua ở đâu rồi]
[Này tôi biết . Tôi đến phổ biến kiến thức đây! Thường Mỹ Ngọc, một tài năng xuất chúng trong lĩnh vực biểu diễn Hí kịch, vào thời kỳ kháng Mỹ viện Triều ( kháng chiến chống Mỹ, viện trợ Triều Tiên) , biết tin quân tình nguyện bị chiến đấu cơ của địch ném b.o.m oanh tạc , dẫn đến sự hy sinh anh dũng của nhiều chiến sĩ. Ba ấy dẫn kịch xã một đường hướng về phương Nam, vừa đi vừa tổ chức sân khấu biểu diễn ở mỗi địa phương bọn họ đặt chân đến . Chỉ trong nửa năm đã tích lũy được 180 buổi biểu diễn , thông qua những buổi diễn đó , bà ấy và kịch xã đã kiếm được một khoản tiền không nhỏ , thậm chí, trước khi lên đường , bọn họ còn bán cả xe và nhà để góp tiền mua tặng quân tình nguyện một chiếc máy bay !"
[Đúng vậy! Là một người con quê hương Hà Nam , tôi cảm thấy vô cùng tự hào vì đất mẹ đã sinh ra những con người như bà Thường Mỹ Ngọc!]
[Tôi đã may mắn được nhìn thấy chiếc máy bay mà bà ấy cùng kịch xã quyên góp còn được bảo tồn ở bảo tàng quân sự cho đến ngày nay . Nó được đặt theo tên của bà ấy]
[ ô ô ô , xem livestream mà nước mắt giàn giụa, những nghệ sĩ như vậy mới xứng đáng được gắn liền với danh hiệu "nghệ sĩ nhân dân" !]
[Bà ấy thực sự rõ ràng , không có quốc gia thì làm gì có gia đình, nhiệt tình yêu thương và bảo vệ mảnh đất này!]
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Mơ thấy Thường Mỹ Ngọc về báo mộng cho bọn họ , bảo họ tìm lại bộ quần áo cho bà, nhưng bộ quần áo đã mất rồi, họ biết tìm ở đâu chứ! Hoàn toàn không có bất kỳ một manh mối nào cả !Nhưng một ngày chưa tìm về , họ liền một ngày gặp xui xẻo, bây giờ cuối cùng cũng tìm được tung tích của bộ quần áo, liền vội vã chạy đến ngay.Sau khi lấy lại bộ quần áo, người nhà của Thường Mỹ Ngọc liền đem đi đốt, từ đó về sau, người nhà của Thường Mỹ Ngọc cũng không còn mơ thấy Thường Mỹ Ngọc nữa.Còn Phương Viên Viên, sau khi trải qua chuyện này, dường như được đả thông kinh mạch, khi hát vở kịch đó, vậy mà lại có phong thái của Thường Mỹ Ngọc năm xưa. Cộng thêm sự nỗ lực không ngừng của cô, cũng có được danh tiếng nhất định trong giới Hí kịch, đôi khi, Phương Viên Viên cũng cảm khái về sự tình cờ này.Không biết nên nói là bất hạnh, hay là may mắn.… Sau khi Phương Viên Viên rời khỏi livestream, có người trong bình luận hỏi về Thường Mỹ Ngọc.[Cái tên này, tôi nghe quen quen, hình như đã nghe qua ở đâu rồi][Này tôi biết . Tôi đến phổ biến kiến thức đây! Thường Mỹ Ngọc, một tài năng xuất chúng trong lĩnh vực biểu diễn Hí kịch, vào thời kỳ kháng Mỹ viện Triều ( kháng chiến chống Mỹ, viện trợ Triều Tiên) , biết tin quân tình nguyện bị chiến đấu cơ của địch ném b.o.m oanh tạc , dẫn đến sự hy sinh anh dũng của nhiều chiến sĩ. Ba ấy dẫn kịch xã một đường hướng về phương Nam, vừa đi vừa tổ chức sân khấu biểu diễn ở mỗi địa phương bọn họ đặt chân đến . Chỉ trong nửa năm đã tích lũy được 180 buổi biểu diễn , thông qua những buổi diễn đó , bà ấy và kịch xã đã kiếm được một khoản tiền không nhỏ , thậm chí, trước khi lên đường , bọn họ còn bán cả xe và nhà để góp tiền mua tặng quân tình nguyện một chiếc máy bay !"[Đúng vậy! Là một người con quê hương Hà Nam , tôi cảm thấy vô cùng tự hào vì đất mẹ đã sinh ra những con người như bà Thường Mỹ Ngọc!][Tôi đã may mắn được nhìn thấy chiếc máy bay mà bà ấy cùng kịch xã quyên góp còn được bảo tồn ở bảo tàng quân sự cho đến ngày nay . Nó được đặt theo tên của bà ấy][ ô ô ô , xem livestream mà nước mắt giàn giụa, những nghệ sĩ như vậy mới xứng đáng được gắn liền với danh hiệu "nghệ sĩ nhân dân" !][Bà ấy thực sự rõ ràng , không có quốc gia thì làm gì có gia đình, nhiệt tình yêu thương và bảo vệ mảnh đất này!]