Tác giả:

Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…

Chương 1180

Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hôm nay tập đoàn Đế Hào vốn đã hấp dẫn toàn bộ chú ý của truyên thông Dương Thành.Lúc này có người lại quỳ xuống ở cửa chính tập đoàn Đế Hào, không ít người đều lấy công cụ tác nghiệp của mình ra mà chụp và quay lại.Một màn này, làm cho nhà họ Thanh tự xưng là gia tộc hàng đầu cảm thấy bị lăng nhục.Bộ mặt và tự ái của bọn họ vào giờ phút này bị người ta chà đạp lên.Lúc này, bọn họ đều âm thầm thê ở trong lòng, chỉ cần có thể gạt được Trịnh Tuyết Dương.Chỉ cần có thể qua được cửa ải này, sau này nhất định phải ném con điểm Trịnh Tuyết Dương tới địa phương kia, để cho ngàn người vạn người cưỡi lên! Những sỉ nhục họ phải chịu hôm nay, nhất định phải đòi lại gấp mười lân! Bà cụ Thanh Kiêu mặc dù không có quỳ xuống, nhưng sắc mặt cũng lúc trắng lúc xanh, cảm thấy phải chịu lăng nhục.Mặt mũi nhà họ Thanh đã vứt sạch toàn bộ rôi.Nhưng vì để Trịnh Tuyết Dương mềm lòng, chỉ có thể nhịn.Nhìn thấy một màn này trước mắt, vẻ mặt vốn lạnh lùng của Trịnh Tuyết Dương lộ lên sự kinh ngạc, Ở trong mắt cô, người nhà họ Thanh rất kiêu ngạo, làm sao có thế quỳ xuống.Không ngờ bọn họ lại quỳ thật.Đồng thời, cô theo bản năng mà nhìn về phía sau.Người vừa mới lên tiếng, những người khác nghe không ra, thế nhưng Trịnh Tuyết Dương nghe ra, là Bùi Nguyên Minh.Lúc này, Trịnh Tuyết Dương luôn lương thiện cảm thấy Bùi Nguyên Minh có phải hơi quá đáng rôi.Kết quả, còn chưa đợi Trịnh Tuyết Dương nói cái gì, liên nghe thấy tiếng Bùi Nguyên Minh truyên tới lân nữa: "Xảy ra chuyện gì vậy? Bây giờ còn có người đứng ở đây à? Đây là hư tình giả ý, đây là không cho tập đoàn Đế Hào chúng ta mặt mũi mài" Nghe nói như thế, Trịnh Tuyết Dương sửng sốt một chút.Bà cụ Thanh Kiêu cũng hơi ngây ra."Tôi? Bà ta không phản ứng kịp, tại sao mình cũng phải quỳ xuống? Dưới cái nhìn của bà ta, để những người khác của nhà họ Thanh quỳ xuống đã là thành ý lớn nhất rồi.Hiện tại còn yêu cầu mình cũng quỳ xuống? Trịnh Tuyết Dương là muốn làm gì? Ức hiếp bê trên sao? "Tuyết Dương, cô muốn tôi cũng quỳ xuống?”Bà cụ Thanh Kiều run rấy hỏi.Trịnh Tuyết Dương thở dài một hơi nói: "Bà cụ có thể không cần quỳ, hơn nữa, mang theo những người khác rời đi đi, giữa chúng ta sớm đã không còn bất cứ quan hệ gì.- -----------------

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm nay tập đoàn Đế Hào vốn đã hấp dẫn toàn bộ chú ý của truyên thông Dương Thành.

Lúc này có người lại quỳ xuống ở cửa chính tập đoàn Đế Hào, không ít người đều lấy công cụ tác nghiệp của mình ra mà chụp và quay lại.

Một màn này, làm cho nhà họ Thanh tự xưng là gia tộc hàng đầu cảm thấy bị lăng nhục.

Bộ mặt và tự ái của bọn họ vào giờ phút này bị người ta chà đạp lên.

Lúc này, bọn họ đều âm thầm thê ở trong lòng, chỉ cần có thể gạt được Trịnh Tuyết Dương.

Chỉ cần có thể qua được cửa ải này, sau này nhất định phải ném con điểm Trịnh Tuyết Dương tới địa phương kia, để cho ngàn người vạn người cưỡi lên! Những sỉ nhục họ phải chịu hôm nay, nhất định phải đòi lại gấp mười lân! Bà cụ Thanh Kiêu mặc dù không có quỳ xuống, nhưng sắc mặt cũng lúc trắng lúc xanh, cảm thấy phải chịu lăng nhục.

Mặt mũi nhà họ Thanh đã vứt sạch toàn bộ rôi.

Nhưng vì để Trịnh Tuyết Dương mềm lòng, chỉ có thể nhịn.

Nhìn thấy một màn này trước mắt, vẻ mặt vốn lạnh lùng của Trịnh Tuyết Dương lộ lên sự kinh ngạc, Ở trong mắt cô, người nhà họ Thanh rất kiêu ngạo, làm sao có thế quỳ xuống.

Không ngờ bọn họ lại quỳ thật.

Đồng thời, cô theo bản năng mà nhìn về phía sau.

Người vừa mới lên tiếng, những người khác nghe không ra, thế nhưng Trịnh Tuyết Dương nghe ra, là Bùi Nguyên Minh.

Lúc này, Trịnh Tuyết Dương luôn lương thiện cảm thấy Bùi Nguyên Minh có phải hơi quá đáng rôi.

Kết quả, còn chưa đợi Trịnh Tuyết Dương nói cái gì, liên nghe thấy tiếng Bùi Nguyên Minh truyên tới lân nữa: "Xảy ra chuyện gì vậy? Bây giờ còn có người đứng ở đây à? Đây là hư tình giả ý, đây là không cho tập đoàn Đế Hào chúng ta mặt mũi mài" Nghe nói như thế, Trịnh Tuyết Dương sửng sốt một chút.

Bà cụ Thanh Kiêu cũng hơi ngây ra.

"Tôi? Bà ta không phản ứng kịp, tại sao mình cũng phải quỳ xuống? Dưới cái nhìn của bà ta, để những người khác của nhà họ Thanh quỳ xuống đã là thành ý lớn nhất rồi.

Hiện tại còn yêu cầu mình cũng quỳ xuống? Trịnh Tuyết Dương là muốn làm gì? Ức hiếp bê trên sao? "Tuyết Dương, cô muốn tôi cũng quỳ xuống?”

Bà cụ Thanh Kiều run rấy hỏi.

Trịnh Tuyết Dương thở dài một hơi nói: "Bà cụ có thể không cần quỳ, hơn nữa, mang theo những người khác rời đi đi, giữa chúng ta sớm đã không còn bất cứ quan hệ gì.

Image removed.

Image removed.

Image removed.

Image removed.

- -----------------

Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hôm nay tập đoàn Đế Hào vốn đã hấp dẫn toàn bộ chú ý của truyên thông Dương Thành.Lúc này có người lại quỳ xuống ở cửa chính tập đoàn Đế Hào, không ít người đều lấy công cụ tác nghiệp của mình ra mà chụp và quay lại.Một màn này, làm cho nhà họ Thanh tự xưng là gia tộc hàng đầu cảm thấy bị lăng nhục.Bộ mặt và tự ái của bọn họ vào giờ phút này bị người ta chà đạp lên.Lúc này, bọn họ đều âm thầm thê ở trong lòng, chỉ cần có thể gạt được Trịnh Tuyết Dương.Chỉ cần có thể qua được cửa ải này, sau này nhất định phải ném con điểm Trịnh Tuyết Dương tới địa phương kia, để cho ngàn người vạn người cưỡi lên! Những sỉ nhục họ phải chịu hôm nay, nhất định phải đòi lại gấp mười lân! Bà cụ Thanh Kiêu mặc dù không có quỳ xuống, nhưng sắc mặt cũng lúc trắng lúc xanh, cảm thấy phải chịu lăng nhục.Mặt mũi nhà họ Thanh đã vứt sạch toàn bộ rôi.Nhưng vì để Trịnh Tuyết Dương mềm lòng, chỉ có thể nhịn.Nhìn thấy một màn này trước mắt, vẻ mặt vốn lạnh lùng của Trịnh Tuyết Dương lộ lên sự kinh ngạc, Ở trong mắt cô, người nhà họ Thanh rất kiêu ngạo, làm sao có thế quỳ xuống.Không ngờ bọn họ lại quỳ thật.Đồng thời, cô theo bản năng mà nhìn về phía sau.Người vừa mới lên tiếng, những người khác nghe không ra, thế nhưng Trịnh Tuyết Dương nghe ra, là Bùi Nguyên Minh.Lúc này, Trịnh Tuyết Dương luôn lương thiện cảm thấy Bùi Nguyên Minh có phải hơi quá đáng rôi.Kết quả, còn chưa đợi Trịnh Tuyết Dương nói cái gì, liên nghe thấy tiếng Bùi Nguyên Minh truyên tới lân nữa: "Xảy ra chuyện gì vậy? Bây giờ còn có người đứng ở đây à? Đây là hư tình giả ý, đây là không cho tập đoàn Đế Hào chúng ta mặt mũi mài" Nghe nói như thế, Trịnh Tuyết Dương sửng sốt một chút.Bà cụ Thanh Kiêu cũng hơi ngây ra."Tôi? Bà ta không phản ứng kịp, tại sao mình cũng phải quỳ xuống? Dưới cái nhìn của bà ta, để những người khác của nhà họ Thanh quỳ xuống đã là thành ý lớn nhất rồi.Hiện tại còn yêu cầu mình cũng quỳ xuống? Trịnh Tuyết Dương là muốn làm gì? Ức hiếp bê trên sao? "Tuyết Dương, cô muốn tôi cũng quỳ xuống?”Bà cụ Thanh Kiều run rấy hỏi.Trịnh Tuyết Dương thở dài một hơi nói: "Bà cụ có thể không cần quỳ, hơn nữa, mang theo những người khác rời đi đi, giữa chúng ta sớm đã không còn bất cứ quan hệ gì.- -----------------

Chương 1180