Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 175: Chương 175
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… [Đúng vậy, không thể không phòng bị vì không thể nói trước được điều gì. Ở đâu cũng có người này người kia.][Mong kiếp sau cô gái có thể hạnh phúc hơn một chút, may mà chú chó kiếp này đã gặp được người tốt bụng.]…"Quẻ cuối cùng, mọi người chuẩn bị đi, tôi bắt đầu phát đây."Kỷ Dao Quang nói xong, liền phát túi phúc cuối cùng.Kênh hệ thống nổi lên dòng chữ thông báo :“Chúc mừng 【 Bố của bé gái bị lạc đường ở huyện Khang Phương 】đã may mắn nhận được túi phúc có thể, nối mạch.”Kỷ Dao Quang lựa chọn nối mạch .Đối phương kết nối , màn hình chia đôi, đầu bên kia màn hình là một người đàn ông trung niên tiều tụy.Thấy mình đã giành được túi phúc , được quyền kết nối, người đàn ông trung niên kích động không thôi."Đại sư, xin chào, đại sư, đại sư."Người đàn ông trung niên kích động vô cùng.Kỷ Dao Quang lặng lẽ vẽ một lá bùa, để đối phương bình tĩnh lại, "Xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ông ?""Xin chào, tôi tên là Vương Kiến Quần, năm nay 40 tuổi, tôi có một cô con gái 8 tuổi, nhưng mấy hôm trước, con bé đột nhiên mất tích."Vương Kiến Quần ôm mặt khóc nức nở.[Tôi đã xem tin tức này rồi, nghe nói là lúc tan học, đột nhiên biến mất . Gia đình đã huy động rất nhiều người tìm , nhưng vẫn là không thấy .] [Đáng sợ quá, mới tám tuổi, không phải bị bắt cóc đem bán chứ.][Tôi cảm thấy rất có khả năng, Kỷ đại sư mau xem bói xem con bé ở đâu, đã mất tích ba ngày rồi, nếu vẫn còn tìm không ra , sợ là đã gặp chuyện không may .][Chắc là vậy rồi…]NgaKỷ Dao Quang cẩn thận nhìn tướng mạo của Vương Kiến Quần, hơi nhíu mày.Sau đó, cô nói: "Con gái ông , có phải do bố ông hỗ trợ chăm sóc không?""Đúng đúng đúng."Vương Kiến Quần liên tục gật đầu, "Vì tôi và vợ phải đi làm ở thành phố, không có thời gian, nên con bé đều do ông nội nó chăm sóc.""Năm nay con bé đi học, ở trong huyện, tôi còn đặc biệt thuê nhà cho ông cháu hai người , để tiện đi học , chỉ mong con bé học hành chăm chỉ, nhưng mà con bé, cứ thế mà mất tích hu hu hu."Vương Kiến Quần khóc không thành tiếng.Kỷ Dao Quang nhíu mày, "Người đầu tiên phát hiện con bé mất tích, là bố của ông ?""Đúng vậy."Vương Kiến Quần nói: "Là bố tôi, hôm đó ông ấy đến đón cháu, kết quả con bé không ở trường.""Sau đó , gia đình xin kiểm tra camera giám sát, con bé ở cổng trường, đột nhiên biến mất.""Vì chuyện này, bố tôi rất tự trách, nhưng vợ tôi lại cứ trách tôi, nói chúng tôi nên đưa con bé đi theo bên cạnh."Lời nói của Vương Kiến Quần mang theo vài phần phiền muộn.Con gái mất tích đã khiến ông ấy kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, mệt mỏi hơn nữa, là những cuộc cãi vã triền miên giữa hai vợ chồng .
[Đúng vậy, không thể không phòng bị vì không thể nói trước được điều gì. Ở đâu cũng có người này người kia.]
[Mong kiếp sau cô gái có thể hạnh phúc hơn một chút, may mà chú chó kiếp này đã gặp được người tốt bụng.]
…
"Quẻ cuối cùng, mọi người chuẩn bị đi, tôi bắt đầu phát đây."
Kỷ Dao Quang nói xong, liền phát túi phúc cuối cùng.
Kênh hệ thống nổi lên dòng chữ thông báo :
“Chúc mừng 【 Bố của bé gái bị lạc đường ở huyện Khang Phương 】đã may mắn nhận được túi phúc có thể, nối mạch.”
Kỷ Dao Quang lựa chọn nối mạch .
Đối phương kết nối , màn hình chia đôi, đầu bên kia màn hình là một người đàn ông trung niên tiều tụy.
Thấy mình đã giành được túi phúc , được quyền kết nối, người đàn ông trung niên kích động không thôi.
"Đại sư, xin chào, đại sư, đại sư."
Người đàn ông trung niên kích động vô cùng.
Kỷ Dao Quang lặng lẽ vẽ một lá bùa, để đối phương bình tĩnh lại, "Xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ông ?"
"Xin chào, tôi tên là Vương Kiến Quần, năm nay 40 tuổi, tôi có một cô con gái 8 tuổi, nhưng mấy hôm trước, con bé đột nhiên mất tích."
Vương Kiến Quần ôm mặt khóc nức nở.
[Tôi đã xem tin tức này rồi, nghe nói là lúc tan học, đột nhiên biến mất . Gia đình đã huy động rất nhiều người tìm , nhưng vẫn là không thấy .]
[Đáng sợ quá, mới tám tuổi, không phải bị bắt cóc đem bán chứ.]
[Tôi cảm thấy rất có khả năng, Kỷ đại sư mau xem bói xem con bé ở đâu, đã mất tích ba ngày rồi, nếu vẫn còn tìm không ra , sợ là đã gặp chuyện không may .]
[Chắc là vậy rồi…]
Nga
Kỷ Dao Quang cẩn thận nhìn tướng mạo của Vương Kiến Quần, hơi nhíu mày.
Sau đó, cô nói: "Con gái ông , có phải do bố ông hỗ trợ chăm sóc không?"
"Đúng đúng đúng."
Vương Kiến Quần liên tục gật đầu, "Vì tôi và vợ phải đi làm ở thành phố, không có thời gian, nên con bé đều do ông nội nó chăm sóc."
"Năm nay con bé đi học, ở trong huyện, tôi còn đặc biệt thuê nhà cho ông cháu hai người , để tiện đi học , chỉ mong con bé học hành chăm chỉ, nhưng mà con bé, cứ thế mà mất tích hu hu hu."
Vương Kiến Quần khóc không thành tiếng.
Kỷ Dao Quang nhíu mày, "Người đầu tiên phát hiện con bé mất tích, là bố của ông ?"
"Đúng vậy."
Vương Kiến Quần nói: "Là bố tôi, hôm đó ông ấy đến đón cháu, kết quả con bé không ở trường."
"Sau đó , gia đình xin kiểm tra camera giám sát, con bé ở cổng trường, đột nhiên biến mất."
"Vì chuyện này, bố tôi rất tự trách, nhưng vợ tôi lại cứ trách tôi, nói chúng tôi nên đưa con bé đi theo bên cạnh."
Lời nói của Vương Kiến Quần mang theo vài phần phiền muộn.
Con gái mất tích đã khiến ông ấy kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, mệt mỏi hơn nữa, là những cuộc cãi vã triền miên giữa hai vợ chồng .
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… [Đúng vậy, không thể không phòng bị vì không thể nói trước được điều gì. Ở đâu cũng có người này người kia.][Mong kiếp sau cô gái có thể hạnh phúc hơn một chút, may mà chú chó kiếp này đã gặp được người tốt bụng.]…"Quẻ cuối cùng, mọi người chuẩn bị đi, tôi bắt đầu phát đây."Kỷ Dao Quang nói xong, liền phát túi phúc cuối cùng.Kênh hệ thống nổi lên dòng chữ thông báo :“Chúc mừng 【 Bố của bé gái bị lạc đường ở huyện Khang Phương 】đã may mắn nhận được túi phúc có thể, nối mạch.”Kỷ Dao Quang lựa chọn nối mạch .Đối phương kết nối , màn hình chia đôi, đầu bên kia màn hình là một người đàn ông trung niên tiều tụy.Thấy mình đã giành được túi phúc , được quyền kết nối, người đàn ông trung niên kích động không thôi."Đại sư, xin chào, đại sư, đại sư."Người đàn ông trung niên kích động vô cùng.Kỷ Dao Quang lặng lẽ vẽ một lá bùa, để đối phương bình tĩnh lại, "Xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ông ?""Xin chào, tôi tên là Vương Kiến Quần, năm nay 40 tuổi, tôi có một cô con gái 8 tuổi, nhưng mấy hôm trước, con bé đột nhiên mất tích."Vương Kiến Quần ôm mặt khóc nức nở.[Tôi đã xem tin tức này rồi, nghe nói là lúc tan học, đột nhiên biến mất . Gia đình đã huy động rất nhiều người tìm , nhưng vẫn là không thấy .] [Đáng sợ quá, mới tám tuổi, không phải bị bắt cóc đem bán chứ.][Tôi cảm thấy rất có khả năng, Kỷ đại sư mau xem bói xem con bé ở đâu, đã mất tích ba ngày rồi, nếu vẫn còn tìm không ra , sợ là đã gặp chuyện không may .][Chắc là vậy rồi…]NgaKỷ Dao Quang cẩn thận nhìn tướng mạo của Vương Kiến Quần, hơi nhíu mày.Sau đó, cô nói: "Con gái ông , có phải do bố ông hỗ trợ chăm sóc không?""Đúng đúng đúng."Vương Kiến Quần liên tục gật đầu, "Vì tôi và vợ phải đi làm ở thành phố, không có thời gian, nên con bé đều do ông nội nó chăm sóc.""Năm nay con bé đi học, ở trong huyện, tôi còn đặc biệt thuê nhà cho ông cháu hai người , để tiện đi học , chỉ mong con bé học hành chăm chỉ, nhưng mà con bé, cứ thế mà mất tích hu hu hu."Vương Kiến Quần khóc không thành tiếng.Kỷ Dao Quang nhíu mày, "Người đầu tiên phát hiện con bé mất tích, là bố của ông ?""Đúng vậy."Vương Kiến Quần nói: "Là bố tôi, hôm đó ông ấy đến đón cháu, kết quả con bé không ở trường.""Sau đó , gia đình xin kiểm tra camera giám sát, con bé ở cổng trường, đột nhiên biến mất.""Vì chuyện này, bố tôi rất tự trách, nhưng vợ tôi lại cứ trách tôi, nói chúng tôi nên đưa con bé đi theo bên cạnh."Lời nói của Vương Kiến Quần mang theo vài phần phiền muộn.Con gái mất tích đã khiến ông ấy kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, mệt mỏi hơn nữa, là những cuộc cãi vã triền miên giữa hai vợ chồng .