Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 176: Chương 176
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… [Ơ… những chuyện này không phải điều tra một chút là biết sao? Kỷ sư sao lại hỏi này đó ? Bây giờ trọng điểm không phải là tìm con bé sao? Chậm một giây con bé lại thêm một phần nguy hiểm !][Đúng vậy, cứ nói chuyện thế này, nội tạng của con bé biết đâu đã bị móc ra và đưa ra nước ngoài rồi.][Có một nói một , không có khả năng nuôi con thì đừng sinh con, sinh ra rồi lại ném cho người già chăm sóc, thà không sinh còn hơn, có biết trẻ em đang trong độ tuổi dựa dẫm vào bố mẹ lại bị bố mẹ để lại cho ông bà chăm sóc sẽ buồn đến mức nào không?]"Đại sư, đúng vậy, cô mau giúp tôi xem con bé ở đâu."Vương Kiến Quần kích động nói.Kỷ Dao Quang mím môi, "Con gái anh, đang ở trong huyện."Sau đó, Kỷ Dao Quang nói ra một địa chỉ.Vương Kiến Quần chớp chớp mắt, địa chỉ này không quá xa, chỉ nằm gần khu huyện thành nơi gia đình họ sinh sống."Ông mau đi đi, nhưng ông phải chuẩn bị tâm lý trước cho thật tốt ."Kỷ Dao Quang nói.Vương Kiến Quần hơi khó hiểu, nhưng không kịp hỏi, dù sao con gái vẫn là quan trọng nhất . Ông ấy vội vã chạy tới địa chỉ mà Kỷ Dao Quang cung cấp .Vợ của Vương Kiến Quần, Lưu Hồng, biết được tung tích của con gái, cũng đi theo.Hai người lái xe máy, đến địa chỉ đó.Đây là một khu chung cư vắng vẻ, người dân xung quanh gần như đã chuyển đi hết. Lưu Hồng mắt đỏ hoe, "Ô ô ô, con gái tôi! Đồ khốn, đừng để tôi biết là ai bắt cóc con bé, tôi nhất định sẽ lột da hắn!"[Theo lý mà nói , lúc này không nên báo cảnh sát, cùng cảnh sát tới đây sao ?][Con mình mất tích mấy ngày , dùng hết khả năng và sự hỗ trợ của mọi người cũng không tìm thấy , vất vả lắm mới có tin tức, làm sao bình tĩnh chờ đợi được nữa .] [Chính xác]Kỷ Dao Quang chỉ dẫn hai người tìm đến nơi đó, đây là góc khuất của khu chung cư, xung quanh toàn là cây cối, bình thường cũng không có ai đến, quả thực là nơi gây án lý tưởng.“Ô ô ô, không cần, không cần a!”Tiếng hét của một bé gái vang lên.Tim Lưu Hồng và Vương Kiến Quần thắt lại, giọng nói này, là con gái của họ!Nghe thấy giọng nói này, hai vợ chồng lập tức giật cửa ra.Vừa vào trong, Vương Kiến Quần liền nhìn thấy bóng lưng một người đàn ông đang giở trò đồi bại với con gái mình, định cởi quần áo của con bé."Súc sinh! Tao đánh c.h.ế.t mày!"Mắt Vương Kiến Quần đỏ ngầu, không kịp làm ra bất kỳ suy nghĩ cùng tự hỏi nào , vội vã lao lên , tiện tay cầm lấy một thứ gì đó, đập mạnh vào lưng người đàn ông.Rầm một tiếng, người đàn ông bị đập ngã xuống đất.[Súc sinh, con bé mới tám tuổi, đánh hay lắm !]
[Ơ… những chuyện này không phải điều tra một chút là biết sao? Kỷ sư sao lại hỏi này đó ? Bây giờ trọng điểm không phải là tìm con bé sao? Chậm một giây con bé lại thêm một phần nguy hiểm !]
[Đúng vậy, cứ nói chuyện thế này, nội tạng của con bé biết đâu đã bị móc ra và đưa ra nước ngoài rồi.]
[Có một nói một , không có khả năng nuôi con thì đừng sinh con, sinh ra rồi lại ném cho người già chăm sóc, thà không sinh còn hơn, có biết trẻ em đang trong độ tuổi dựa dẫm vào bố mẹ lại bị bố mẹ để lại cho ông bà chăm sóc sẽ buồn đến mức nào không?]
"Đại sư, đúng vậy, cô mau giúp tôi xem con bé ở đâu."
Vương Kiến Quần kích động nói.
Kỷ Dao Quang mím môi, "Con gái anh, đang ở trong huyện."
Sau đó, Kỷ Dao Quang nói ra một địa chỉ.
Vương Kiến Quần chớp chớp mắt, địa chỉ này không quá xa, chỉ nằm gần khu huyện thành nơi gia đình họ sinh sống.
"Ông mau đi đi, nhưng ông phải chuẩn bị tâm lý trước cho thật tốt ."
Kỷ Dao Quang nói.
Vương Kiến Quần hơi khó hiểu, nhưng không kịp hỏi, dù sao con gái vẫn là quan trọng nhất . Ông ấy vội vã chạy tới địa chỉ mà Kỷ Dao Quang cung cấp .
Vợ của Vương Kiến Quần, Lưu Hồng, biết được tung tích của con gái, cũng đi theo.
Hai người lái xe máy, đến địa chỉ đó.
Đây là một khu chung cư vắng vẻ, người dân xung quanh gần như đã chuyển đi hết.
Lưu Hồng mắt đỏ hoe, "Ô ô ô, con gái tôi! Đồ khốn, đừng để tôi biết là ai bắt cóc con bé, tôi nhất định sẽ lột da hắn!"
[Theo lý mà nói , lúc này không nên báo cảnh sát, cùng cảnh sát tới đây sao ?]
[Con mình mất tích mấy ngày , dùng hết khả năng và sự hỗ trợ của mọi người cũng không tìm thấy , vất vả lắm mới có tin tức, làm sao bình tĩnh chờ đợi được nữa .]
[Chính xác]
Kỷ Dao Quang chỉ dẫn hai người tìm đến nơi đó, đây là góc khuất của khu chung cư, xung quanh toàn là cây cối, bình thường cũng không có ai đến, quả thực là nơi gây án lý tưởng.
“Ô ô ô, không cần, không cần a!”
Tiếng hét của một bé gái vang lên.
Tim Lưu Hồng và Vương Kiến Quần thắt lại, giọng nói này, là con gái của họ!
Nghe thấy giọng nói này, hai vợ chồng lập tức giật cửa ra.
Vừa vào trong, Vương Kiến Quần liền nhìn thấy bóng lưng một người đàn ông đang giở trò đồi bại với con gái mình, định cởi quần áo của con bé.
"Súc sinh! Tao đánh c.h.ế.t mày!"
Mắt Vương Kiến Quần đỏ ngầu, không kịp làm ra bất kỳ suy nghĩ cùng tự hỏi nào , vội vã lao lên , tiện tay cầm lấy một thứ gì đó, đập mạnh vào lưng người đàn ông.
Rầm một tiếng, người đàn ông bị đập ngã xuống đất.
[Súc sinh, con bé mới tám tuổi, đánh hay lắm !]
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… [Ơ… những chuyện này không phải điều tra một chút là biết sao? Kỷ sư sao lại hỏi này đó ? Bây giờ trọng điểm không phải là tìm con bé sao? Chậm một giây con bé lại thêm một phần nguy hiểm !][Đúng vậy, cứ nói chuyện thế này, nội tạng của con bé biết đâu đã bị móc ra và đưa ra nước ngoài rồi.][Có một nói một , không có khả năng nuôi con thì đừng sinh con, sinh ra rồi lại ném cho người già chăm sóc, thà không sinh còn hơn, có biết trẻ em đang trong độ tuổi dựa dẫm vào bố mẹ lại bị bố mẹ để lại cho ông bà chăm sóc sẽ buồn đến mức nào không?]"Đại sư, đúng vậy, cô mau giúp tôi xem con bé ở đâu."Vương Kiến Quần kích động nói.Kỷ Dao Quang mím môi, "Con gái anh, đang ở trong huyện."Sau đó, Kỷ Dao Quang nói ra một địa chỉ.Vương Kiến Quần chớp chớp mắt, địa chỉ này không quá xa, chỉ nằm gần khu huyện thành nơi gia đình họ sinh sống."Ông mau đi đi, nhưng ông phải chuẩn bị tâm lý trước cho thật tốt ."Kỷ Dao Quang nói.Vương Kiến Quần hơi khó hiểu, nhưng không kịp hỏi, dù sao con gái vẫn là quan trọng nhất . Ông ấy vội vã chạy tới địa chỉ mà Kỷ Dao Quang cung cấp .Vợ của Vương Kiến Quần, Lưu Hồng, biết được tung tích của con gái, cũng đi theo.Hai người lái xe máy, đến địa chỉ đó.Đây là một khu chung cư vắng vẻ, người dân xung quanh gần như đã chuyển đi hết. Lưu Hồng mắt đỏ hoe, "Ô ô ô, con gái tôi! Đồ khốn, đừng để tôi biết là ai bắt cóc con bé, tôi nhất định sẽ lột da hắn!"[Theo lý mà nói , lúc này không nên báo cảnh sát, cùng cảnh sát tới đây sao ?][Con mình mất tích mấy ngày , dùng hết khả năng và sự hỗ trợ của mọi người cũng không tìm thấy , vất vả lắm mới có tin tức, làm sao bình tĩnh chờ đợi được nữa .] [Chính xác]Kỷ Dao Quang chỉ dẫn hai người tìm đến nơi đó, đây là góc khuất của khu chung cư, xung quanh toàn là cây cối, bình thường cũng không có ai đến, quả thực là nơi gây án lý tưởng.“Ô ô ô, không cần, không cần a!”Tiếng hét của một bé gái vang lên.Tim Lưu Hồng và Vương Kiến Quần thắt lại, giọng nói này, là con gái của họ!Nghe thấy giọng nói này, hai vợ chồng lập tức giật cửa ra.Vừa vào trong, Vương Kiến Quần liền nhìn thấy bóng lưng một người đàn ông đang giở trò đồi bại với con gái mình, định cởi quần áo của con bé."Súc sinh! Tao đánh c.h.ế.t mày!"Mắt Vương Kiến Quần đỏ ngầu, không kịp làm ra bất kỳ suy nghĩ cùng tự hỏi nào , vội vã lao lên , tiện tay cầm lấy một thứ gì đó, đập mạnh vào lưng người đàn ông.Rầm một tiếng, người đàn ông bị đập ngã xuống đất.[Súc sinh, con bé mới tám tuổi, đánh hay lắm !]