Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…

Chương 177: Chương 177

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… [Tranh thủ lúc cảnh sát chưa đến, đánh cho hắn sống dở ch.ế.t dở đi, có thể khiến cho hắn trở thành thái giám thì càng tốt . Nhưng cần nhanh tay lên , nếu không lát nữa cảnh sát đến sẽ không có cơ hội đâu. Chúng tôi đều đứng về phía chính nghĩa , sẽ không ai khai ra hai người !][Nhìn bóng lưng này, chắc cũng lớn tuổi rồi, đã già rồi còn có tâm tư làm chuyện như vậy, đúng là người dù già đi nhưng bản chất đã ăn vào trong m.á.u sẽ không bởi vậy mà bị tiêu ma !]Vương Nhã Lệ nhìn thấy bố mẹ xuất hiện, lập tức òa khóc, "Mẹ, mẹ ơi.""Lệ Lệ."Lưu Hồng lao đến, ôm chầm lấy Vương Nhã Lệ, che mắt con bé lại, không cho con bé nhìn thấy.Đồng thời an ủi: "Lệ Lệ, mẹ ở đây, đừng sợ, bố đã đánh gục người xấu rồi, đừng sợ."Vương Kiến Quần nhìn con gái như vậy, càng thêm đau lòng.Đồng thời, ông không dám nghĩ đến, ba ngày con bé mất tích, tên súc sinh c.h.ế.t tiệt này, có phải đã làm những chuyện đó rồi không. Càng nghĩ càng tức, Vương Kiến Quần lại đập mạnh vào lưng người đó vài cái. Cho đến khi người đang bị ông ta đánh vì quá đau nên mở miệng rên rỉ xin tha : "Kiến Quần, Kiến Quần, là bố, bố của con đây . Đừng đánh nữa!"Nghe thấy giọng nói này, Vương Kiến Quần sững người, không thể tin nổi , sau đó tiến lên, lật người đàn ông đang bị đánh lại.Lão Vương ôm đầu vừa bị đánh trúng đang chảy máu, tức giận chỉ vào Vương Kiến Quần, "Đồ bất hiếu ! Mày muốn đánh c.h.ế.t tao à!""Bố, sao lại là bố ? Sao bố lại ở đây?"Vương Kiến Quần không thể tin nổi.Lão Vương nghe thấy câu hỏi này, hơi cứng người, sau đó biện minh: "Tao không phải tìm được nơi này sao. Vừa định đưa Lệ Lệ về nhà , thì hai đứa xông vào rồi!"[Má ơi, không phải như tôi nghĩ đấy chứ ? Ông ta không phải là ông nội ruột sao ?][Lời nói chó má gì vậy ? Vừa rồi con bé khóc to như vậy, ở bên ngoài còn nghe thấy rõ rành rành . Hơn nữa quần áo của nó sắp bị ông ta lột sạch rồi, còn nói là định đưa về ? Quỷ tin lời ông ta sao ? Ông ta đây là coi thường chỉ số thông minh của con trai ruột và con dâu ông ta hay là nghĩ mắt hai người đó bị mù ? Hoặc là cả hai ? ][Ghê tởm c.h.ế.t mất, hóa ra là người trong nhà gây án, ông nội này thật đáng chết!]Những người đang xem phòng phát sóng trực tiếp chứng kiến toàn bộ sự việc một chút cũng không tin những gì được thốt ra từ miệng lão Vương . 

[Tranh thủ lúc cảnh sát chưa đến, đánh cho hắn sống dở ch.ế.t dở đi, có thể khiến cho hắn trở thành thái giám thì càng tốt . Nhưng cần nhanh tay lên , nếu không lát nữa cảnh sát đến sẽ không có cơ hội đâu. Chúng tôi đều đứng về phía chính nghĩa , sẽ không ai khai ra hai người !]

[Nhìn bóng lưng này, chắc cũng lớn tuổi rồi, đã già rồi còn có tâm tư làm chuyện như vậy, đúng là người dù già đi nhưng bản chất đã ăn vào trong m.á.u sẽ không bởi vậy mà bị tiêu ma !]

Vương Nhã Lệ nhìn thấy bố mẹ xuất hiện, lập tức òa khóc, "Mẹ, mẹ ơi."

"Lệ Lệ."

Lưu Hồng lao đến, ôm chầm lấy Vương Nhã Lệ, che mắt con bé lại, không cho con bé nhìn thấy.

Đồng thời an ủi: "Lệ Lệ, mẹ ở đây, đừng sợ, bố đã đánh gục người xấu rồi, đừng sợ."

Vương Kiến Quần nhìn con gái như vậy, càng thêm đau lòng.

Đồng thời, ông không dám nghĩ đến, ba ngày con bé mất tích, tên súc sinh c.h.ế.t tiệt này, có phải đã làm những chuyện đó rồi không.

 

Càng nghĩ càng tức, Vương Kiến Quần lại đập mạnh vào lưng người đó vài cái.

 

Cho đến khi người đang bị ông ta đánh vì quá đau nên mở miệng rên rỉ xin tha : "Kiến Quần, Kiến Quần, là bố, bố của con đây . Đừng đánh nữa!"

Nghe thấy giọng nói này, Vương Kiến Quần sững người, không thể tin nổi , sau đó tiến lên, lật người đàn ông đang bị đánh lại.

Lão Vương ôm đầu vừa bị đánh trúng đang chảy máu, tức giận chỉ vào Vương Kiến Quần, "Đồ bất hiếu ! Mày muốn đánh c.h.ế.t tao à!"

"Bố, sao lại là bố ? Sao bố lại ở đây?"

Vương Kiến Quần không thể tin nổi.

Lão Vương nghe thấy câu hỏi này, hơi cứng người, sau đó biện minh: "Tao không phải tìm được nơi này sao. Vừa định đưa Lệ Lệ về nhà , thì hai đứa xông vào rồi!"

[Má ơi, không phải như tôi nghĩ đấy chứ ? Ông ta không phải là ông nội ruột sao ?]

[Lời nói chó má gì vậy ? Vừa rồi con bé khóc to như vậy, ở bên ngoài còn nghe thấy rõ rành rành . Hơn nữa quần áo của nó sắp bị ông ta lột sạch rồi, còn nói là định đưa về ? Quỷ tin lời ông ta sao ? Ông ta đây là coi thường chỉ số thông minh của con trai ruột và con dâu ông ta hay là nghĩ mắt hai người đó bị mù ? Hoặc là cả hai ? ]

[Ghê tởm c.h.ế.t mất, hóa ra là người trong nhà gây án, ông nội này thật đáng chết!]

Những người đang xem phòng phát sóng trực tiếp chứng kiến toàn bộ sự việc một chút cũng không tin những gì được thốt ra từ miệng lão Vương .

 

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… [Tranh thủ lúc cảnh sát chưa đến, đánh cho hắn sống dở ch.ế.t dở đi, có thể khiến cho hắn trở thành thái giám thì càng tốt . Nhưng cần nhanh tay lên , nếu không lát nữa cảnh sát đến sẽ không có cơ hội đâu. Chúng tôi đều đứng về phía chính nghĩa , sẽ không ai khai ra hai người !][Nhìn bóng lưng này, chắc cũng lớn tuổi rồi, đã già rồi còn có tâm tư làm chuyện như vậy, đúng là người dù già đi nhưng bản chất đã ăn vào trong m.á.u sẽ không bởi vậy mà bị tiêu ma !]Vương Nhã Lệ nhìn thấy bố mẹ xuất hiện, lập tức òa khóc, "Mẹ, mẹ ơi.""Lệ Lệ."Lưu Hồng lao đến, ôm chầm lấy Vương Nhã Lệ, che mắt con bé lại, không cho con bé nhìn thấy.Đồng thời an ủi: "Lệ Lệ, mẹ ở đây, đừng sợ, bố đã đánh gục người xấu rồi, đừng sợ."Vương Kiến Quần nhìn con gái như vậy, càng thêm đau lòng.Đồng thời, ông không dám nghĩ đến, ba ngày con bé mất tích, tên súc sinh c.h.ế.t tiệt này, có phải đã làm những chuyện đó rồi không. Càng nghĩ càng tức, Vương Kiến Quần lại đập mạnh vào lưng người đó vài cái. Cho đến khi người đang bị ông ta đánh vì quá đau nên mở miệng rên rỉ xin tha : "Kiến Quần, Kiến Quần, là bố, bố của con đây . Đừng đánh nữa!"Nghe thấy giọng nói này, Vương Kiến Quần sững người, không thể tin nổi , sau đó tiến lên, lật người đàn ông đang bị đánh lại.Lão Vương ôm đầu vừa bị đánh trúng đang chảy máu, tức giận chỉ vào Vương Kiến Quần, "Đồ bất hiếu ! Mày muốn đánh c.h.ế.t tao à!""Bố, sao lại là bố ? Sao bố lại ở đây?"Vương Kiến Quần không thể tin nổi.Lão Vương nghe thấy câu hỏi này, hơi cứng người, sau đó biện minh: "Tao không phải tìm được nơi này sao. Vừa định đưa Lệ Lệ về nhà , thì hai đứa xông vào rồi!"[Má ơi, không phải như tôi nghĩ đấy chứ ? Ông ta không phải là ông nội ruột sao ?][Lời nói chó má gì vậy ? Vừa rồi con bé khóc to như vậy, ở bên ngoài còn nghe thấy rõ rành rành . Hơn nữa quần áo của nó sắp bị ông ta lột sạch rồi, còn nói là định đưa về ? Quỷ tin lời ông ta sao ? Ông ta đây là coi thường chỉ số thông minh của con trai ruột và con dâu ông ta hay là nghĩ mắt hai người đó bị mù ? Hoặc là cả hai ? ][Ghê tởm c.h.ế.t mất, hóa ra là người trong nhà gây án, ông nội này thật đáng chết!]Những người đang xem phòng phát sóng trực tiếp chứng kiến toàn bộ sự việc một chút cũng không tin những gì được thốt ra từ miệng lão Vương . 

Chương 177: Chương 177