Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…
Chương 1202
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đe doạ! Đây là sự đe doạ trực tiếp nhất! Thanh Tam Gia hống hách như thế, hoàn toàn không cho Chung Nam Sơn bất kỳ cơ hội nào, tóm lại, ông không cứu người, vậy thì tôi giết người.“Anh..”Chung Nam Sơn giận đến cả người run lên, ngay cả sĩ quan cấp cao trong quân đội cũng không dám đối xử như thể này với ông ta.Vua ở giới giang hồ ở trước mặt ông ta cũng là kính cẩn lễ phép.Nhưng Thanh Tam Gia này quả thực rất quá đáng mà.Đe doạ ông ta cũng thôi đi, còn hở ra là muốn giết đi trợ lý của ông ta.Nhưng vấn đề là, Chung Nam Sơn thực sự không thể ở lại Dương Thành quá lâu được, bên phía Yến Kinh, ông ta có quá nhiều bệnh nhân, có những người đều đang xếp hàng chờ phẫu thuật nữa.Trì hoãn bên Yến Kinh một ngày, vậy là bệnh tình của những người đó phải trì hoãn thêm một ngày.Mà đợi vài năm sau Thanh Norton bình phục, nói không chừng là đã quá trễ rồi.Chung Nam Sơn hít một hơi thật sâu, cố găng bình tĩnh lại rôi tận tình khuyên bảo rằng: “Thanh Tam Gia, con người tôi luôn rất trọng chữ tín, tôi đã hứa sẽ chữa khỏi bệnh cho con trai của anh, thì tôi chắc chắn sẽ không giữa chừng bỏ đi”“Thế anh để con trai của anh cùng tôi đến Yến Kinh thì sao?”Thanh Tam Gia cười lạnh lùng, người khác có thể không rõ, chứ ông ấy thì biết rất rõ, Yến Kinh là thủ đô của Đại Hạ, đó là nơi hội tụ của các dòng họ và tập đoàn tài chính hàng đầu từ khắp nơi trên thế giới, ngay cả nhà họ Thanh nước Mỹ diễu võ giương oai lúc này mà đến Yến Kinh, nói không chừng cũng phải nằm sấp dưới đất.Nếu thực sự để Chung Nam Sơn rời khỏi Dương Thành đến Yến Kinh, vậy thì Thanh Tam Gia cảm thấy bản thân chưa hẳn có bản lĩnh có thể tiếp tục giam giữ Chung Nam Sơn.Vừa nghĩ đến điều này, Thanh Tam Gia lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Chung Nam Sơn, ông đừng có không biết điều đấy, bây giờ bố mày lịch sự với ông thì ông cứ chấp nhận”“Đừng đợi đến khi bố mày trở mặt, thì ông mới biết từ chết phải viết như thế nào!”Chung Nam Sơn cau mày: “Nhưng mà...“Chát...Thanh Tam Gia trực tiếp vung bàn tay ra, tát Chung Nam Sơn ngã xuống đất.“Không có nhiều nhưng nhị gì cả, tôi vừa mới thu mua một căn bệnh viện tư nhân, di chuyển người đến bên đó! Chung Nam Sơn, ông cũng phải đi”“Ông muốn cái gì, tôi sẽ cho ông cái đấy, nhưng tôi chỉ có một yêu cầu, đó là phải chữa khỏi bệnh cho con trai tôi!”Chung Nam Sơn sửng sốt, thể này nghĩa là Chung Nam Sơn phải tự nhốt bản thân mình lại!- -----------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đe doạ! Đây là sự đe doạ trực tiếp nhất! Thanh Tam Gia hống hách như thế, hoàn toàn không cho Chung Nam Sơn bất kỳ cơ hội nào, tóm lại, ông không cứu người, vậy thì tôi giết người.
“Anh..”
Chung Nam Sơn giận đến cả người run lên, ngay cả sĩ quan cấp cao trong quân đội cũng không dám đối xử như thể này với ông ta.
Vua ở giới giang hồ ở trước mặt ông ta cũng là kính cẩn lễ phép.
Nhưng Thanh Tam Gia này quả thực rất quá đáng mà.
Đe doạ ông ta cũng thôi đi, còn hở ra là muốn giết đi trợ lý của ông ta.
Nhưng vấn đề là, Chung Nam Sơn thực sự không thể ở lại Dương Thành quá lâu được, bên phía Yến Kinh, ông ta có quá nhiều bệnh nhân, có những người đều đang xếp hàng chờ phẫu thuật nữa.
Trì hoãn bên Yến Kinh một ngày, vậy là bệnh tình của những người đó phải trì hoãn thêm một ngày.
Mà đợi vài năm sau Thanh Norton bình phục, nói không chừng là đã quá trễ rồi.
Chung Nam Sơn hít một hơi thật sâu, cố găng bình tĩnh lại rôi tận tình khuyên bảo rằng: “Thanh Tam Gia, con người tôi luôn rất trọng chữ tín, tôi đã hứa sẽ chữa khỏi bệnh cho con trai của anh, thì tôi chắc chắn sẽ không giữa chừng bỏ đi”
“Thế anh để con trai của anh cùng tôi đến Yến Kinh thì sao?”
Thanh Tam Gia cười lạnh lùng, người khác có thể không rõ, chứ ông ấy thì biết rất rõ, Yến Kinh là thủ đô của Đại Hạ, đó là nơi hội tụ của các dòng họ và tập đoàn tài chính hàng đầu từ khắp nơi trên thế giới, ngay cả nhà họ Thanh nước Mỹ diễu võ giương oai lúc này mà đến Yến Kinh, nói không chừng cũng phải nằm sấp dưới đất.
Nếu thực sự để Chung Nam Sơn rời khỏi Dương Thành đến Yến Kinh, vậy thì Thanh Tam Gia cảm thấy bản thân chưa hẳn có bản lĩnh có thể tiếp tục giam giữ Chung Nam Sơn.
Vừa nghĩ đến điều này, Thanh Tam Gia lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Chung Nam Sơn, ông đừng có không biết điều đấy, bây giờ bố mày lịch sự với ông thì ông cứ chấp nhận”
“Đừng đợi đến khi bố mày trở mặt, thì ông mới biết từ chết phải viết như thế nào!”
Chung Nam Sơn cau mày: “Nhưng mà...
“Chát...
Thanh Tam Gia trực tiếp vung bàn tay ra, tát Chung Nam Sơn ngã xuống đất.
“Không có nhiều nhưng nhị gì cả, tôi vừa mới thu mua một căn bệnh viện tư nhân, di chuyển người đến bên đó! Chung Nam Sơn, ông cũng phải đi”
“Ông muốn cái gì, tôi sẽ cho ông cái đấy, nhưng tôi chỉ có một yêu cầu, đó là phải chữa khỏi bệnh cho con trai tôi!”
Chung Nam Sơn sửng sốt, thể này nghĩa là Chung Nam Sơn phải tự nhốt bản thân mình lại!
- -----------------
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đe doạ! Đây là sự đe doạ trực tiếp nhất! Thanh Tam Gia hống hách như thế, hoàn toàn không cho Chung Nam Sơn bất kỳ cơ hội nào, tóm lại, ông không cứu người, vậy thì tôi giết người.“Anh..”Chung Nam Sơn giận đến cả người run lên, ngay cả sĩ quan cấp cao trong quân đội cũng không dám đối xử như thể này với ông ta.Vua ở giới giang hồ ở trước mặt ông ta cũng là kính cẩn lễ phép.Nhưng Thanh Tam Gia này quả thực rất quá đáng mà.Đe doạ ông ta cũng thôi đi, còn hở ra là muốn giết đi trợ lý của ông ta.Nhưng vấn đề là, Chung Nam Sơn thực sự không thể ở lại Dương Thành quá lâu được, bên phía Yến Kinh, ông ta có quá nhiều bệnh nhân, có những người đều đang xếp hàng chờ phẫu thuật nữa.Trì hoãn bên Yến Kinh một ngày, vậy là bệnh tình của những người đó phải trì hoãn thêm một ngày.Mà đợi vài năm sau Thanh Norton bình phục, nói không chừng là đã quá trễ rồi.Chung Nam Sơn hít một hơi thật sâu, cố găng bình tĩnh lại rôi tận tình khuyên bảo rằng: “Thanh Tam Gia, con người tôi luôn rất trọng chữ tín, tôi đã hứa sẽ chữa khỏi bệnh cho con trai của anh, thì tôi chắc chắn sẽ không giữa chừng bỏ đi”“Thế anh để con trai của anh cùng tôi đến Yến Kinh thì sao?”Thanh Tam Gia cười lạnh lùng, người khác có thể không rõ, chứ ông ấy thì biết rất rõ, Yến Kinh là thủ đô của Đại Hạ, đó là nơi hội tụ của các dòng họ và tập đoàn tài chính hàng đầu từ khắp nơi trên thế giới, ngay cả nhà họ Thanh nước Mỹ diễu võ giương oai lúc này mà đến Yến Kinh, nói không chừng cũng phải nằm sấp dưới đất.Nếu thực sự để Chung Nam Sơn rời khỏi Dương Thành đến Yến Kinh, vậy thì Thanh Tam Gia cảm thấy bản thân chưa hẳn có bản lĩnh có thể tiếp tục giam giữ Chung Nam Sơn.Vừa nghĩ đến điều này, Thanh Tam Gia lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Chung Nam Sơn, ông đừng có không biết điều đấy, bây giờ bố mày lịch sự với ông thì ông cứ chấp nhận”“Đừng đợi đến khi bố mày trở mặt, thì ông mới biết từ chết phải viết như thế nào!”Chung Nam Sơn cau mày: “Nhưng mà...“Chát...Thanh Tam Gia trực tiếp vung bàn tay ra, tát Chung Nam Sơn ngã xuống đất.“Không có nhiều nhưng nhị gì cả, tôi vừa mới thu mua một căn bệnh viện tư nhân, di chuyển người đến bên đó! Chung Nam Sơn, ông cũng phải đi”“Ông muốn cái gì, tôi sẽ cho ông cái đấy, nhưng tôi chỉ có một yêu cầu, đó là phải chữa khỏi bệnh cho con trai tôi!”Chung Nam Sơn sửng sốt, thể này nghĩa là Chung Nam Sơn phải tự nhốt bản thân mình lại!- -----------------