Căn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được…

Chương 13: Chương 13

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Anh Đào đang đung đưa thích ý thì nghe bạn tốt gọi một tiếng. Mở mắt ra không biết từ lúc nào đã có thêm một ông lão đứng bên cạnh Đàm Đàmrồi.Nhìn Tiểu Đàm dìu ông ngồi xuống ghế rồi vào nhà mang ly trà hoa nóng ra, sau đó lại vào bếp nấu gì đó cô cũng chạy theo sau. Chuyện gì vậy cô gái kia.“Tiểu Đàm ông ấy là ai thế?”Đàm Đàmmang nước hầm xương vừa nãy nấu mì còn lại tính để sáng mai ăn ra. Cô lấy nắm bột đang ủ ấn nắn, đến khi thấy bột đã được thì bắt đầu kéo mì. Chỉ vài giây ngắn ngủi đã thành những sợi mì nhỏ mỏng.“Ông ấy là người vô gia cư. Mình thấy ông ấy có vẻ đang đau nên mời ông vào ăn bát mì cho ấm bụng.”Đàm Đàmgiải thích nhưng tay vẫn làm, băm nhỏ thịt rồi phi hành thơm lên, xào thịt săn mới đổ nước xương vào. Nước sôi nêm nếm gia vị là được. Cho mì đã luộc vào bát, đổ nước thịt lên, cuối cùng cho trái trứng luộc lòng đào và hành lá lên là hoàn thành.“Ông Vạn ơi, cháu mời ông dùng thử mì cháu tự làm.”Vạn Liêm nhìn tô mì trứng thịt bằm đẹp mắt đang nghi ngút khói. Hương thơm của hành phi hòa quyện với nước xương hầm và gạo từ mì bay trong gió.Ông chợt nhớ đến cũng đã từng có người nấu bát mì như vậy cho ông, không có thịt mà chỉ có trái trứng. Nhưng đến bây giờ đó lại là tô mì ngon nhất ông được ăn.“Cảm ơn cô Đàm.”Đàm Đàmđể lại không gian cho ông rồi đi vào trong bếp với tiểu Đào. Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của ông Vạn, cô thấy trong đó chứa đựng sự lắng đọng của người từng trải, như đã đi qua hết thăng trầm của cuộc đời.Không biết vì lý do gì, nhưng cô có cảm giác chỉ cần mình quay người rời đi thì dưới chân như có gì đó níu kéo, lòng không nỡ.Thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, nếu có duyên cô cũng muốn giúp đỡ ông ấy một chút. Ít nhất là trong khoảng thời gian này, hay đến khi cơ thể ông trở nên khá hơn cũng được.Vạn Liêm nghe cô gái trẻ trước mắt đưa ra lời mời ông ở lại vài ngày. Nhìn vào gương mặt và đôi mắt trong suốt bình lặng của cô ấy, có thể thấy là thật tâm muốn mời chứ không hề coi thường khinh bạc như những người khác.Cô gái này có một đôi mắt rất đẹp, hơn nữa khi ở bên cạnh sẽ mang đến cho người xung quanh cảm giác thoải mái. Tựa như gặp hồ nước mát lành giữa ngày hè nóng bức hay suối nước nóng ấm áp vào ngày đông giá buốt. Là một cô gái có khí chất đặc biệt.Đàm Đàmsửa soạn một gian phòng ở sân dưới cho ông Vạn. Cô cũng xin phép mượn ông ngoại quần áo chưa mặc để đưa ông Vạn mặc tạm. Sau khi mọi thứ ổn thì cô và tiểu Đào về dãy phòng riêng của mình nghỉ ngơi, sáng mai còn làm việc.Sớm ngày hôm sau tỉnh dậy đã thấy ông Vạn ngồi trên ghế đang nhìn về một hướng nào đó. Cô vào pha trà mang ra ngồi bên cạnh, hai ông cháu cứ như vậy im lặng tận hưởng không khí sớm mai nhẹ nhàng êm đềm. Một lúc sau Đàm Đàmmới vào bếp làm bữa sáng.Vân Mộng Hạ Vũ“Tiểu Đàm sáng nay ăn sủi cảo à.”

Anh Đào đang đung đưa thích ý thì nghe bạn tốt gọi một tiếng. Mở mắt ra không biết từ lúc nào đã có thêm một ông lão đứng bên cạnh Đàm Đàmrồi.

Nhìn Tiểu Đàm dìu ông ngồi xuống ghế rồi vào nhà mang ly trà hoa nóng ra, sau đó lại vào bếp nấu gì đó cô cũng chạy theo sau. Chuyện gì vậy cô gái kia.

“Tiểu Đàm ông ấy là ai thế?”

Đàm Đàmmang nước hầm xương vừa nãy nấu mì còn lại tính để sáng mai ăn ra. Cô lấy nắm bột đang ủ ấn nắn, đến khi thấy bột đã được thì bắt đầu kéo mì. Chỉ vài giây ngắn ngủi đã thành những sợi mì nhỏ mỏng.

“Ông ấy là người vô gia cư. Mình thấy ông ấy có vẻ đang đau nên mời ông vào ăn bát mì cho ấm bụng.”

Đàm Đàmgiải thích nhưng tay vẫn làm, băm nhỏ thịt rồi phi hành thơm lên, xào thịt săn mới đổ nước xương vào. Nước sôi nêm nếm gia vị là được. Cho mì đã luộc vào bát, đổ nước thịt lên, cuối cùng cho trái trứng luộc lòng đào và hành lá lên là hoàn thành.

“Ông Vạn ơi, cháu mời ông dùng thử mì cháu tự làm.”

Vạn Liêm nhìn tô mì trứng thịt bằm đẹp mắt đang nghi ngút khói. Hương thơm của hành phi hòa quyện với nước xương hầm và gạo từ mì bay trong gió.

Ông chợt nhớ đến cũng đã từng có người nấu bát mì như vậy cho ông, không có thịt mà chỉ có trái trứng. Nhưng đến bây giờ đó lại là tô mì ngon nhất ông được ăn.

“Cảm ơn cô Đàm.”

Đàm Đàmđể lại không gian cho ông rồi đi vào trong bếp với tiểu Đào. Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của ông Vạn, cô thấy trong đó chứa đựng sự lắng đọng của người từng trải, như đã đi qua hết thăng trầm của cuộc đời.

Không biết vì lý do gì, nhưng cô có cảm giác chỉ cần mình quay người rời đi thì dưới chân như có gì đó níu kéo, lòng không nỡ.

Thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, nếu có duyên cô cũng muốn giúp đỡ ông ấy một chút. Ít nhất là trong khoảng thời gian này, hay đến khi cơ thể ông trở nên khá hơn cũng được.

Vạn Liêm nghe cô gái trẻ trước mắt đưa ra lời mời ông ở lại vài ngày. Nhìn vào gương mặt và đôi mắt trong suốt bình lặng của cô ấy, có thể thấy là thật tâm muốn mời chứ không hề coi thường khinh bạc như những người khác.

Cô gái này có một đôi mắt rất đẹp, hơn nữa khi ở bên cạnh sẽ mang đến cho người xung quanh cảm giác thoải mái. Tựa như gặp hồ nước mát lành giữa ngày hè nóng bức hay suối nước nóng ấm áp vào ngày đông giá buốt. Là một cô gái có khí chất đặc biệt.

Đàm Đàmsửa soạn một gian phòng ở sân dưới cho ông Vạn. Cô cũng xin phép mượn ông ngoại quần áo chưa mặc để đưa ông Vạn mặc tạm. Sau khi mọi thứ ổn thì cô và tiểu Đào về dãy phòng riêng của mình nghỉ ngơi, sáng mai còn làm việc.

Sớm ngày hôm sau tỉnh dậy đã thấy ông Vạn ngồi trên ghế đang nhìn về một hướng nào đó. Cô vào pha trà mang ra ngồi bên cạnh, hai ông cháu cứ như vậy im lặng tận hưởng không khí sớm mai nhẹ nhàng êm đềm. Một lúc sau Đàm Đàmmới vào bếp làm bữa sáng.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Tiểu Đàm sáng nay ăn sủi cảo à.”

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Anh Đào đang đung đưa thích ý thì nghe bạn tốt gọi một tiếng. Mở mắt ra không biết từ lúc nào đã có thêm một ông lão đứng bên cạnh Đàm Đàmrồi.Nhìn Tiểu Đàm dìu ông ngồi xuống ghế rồi vào nhà mang ly trà hoa nóng ra, sau đó lại vào bếp nấu gì đó cô cũng chạy theo sau. Chuyện gì vậy cô gái kia.“Tiểu Đàm ông ấy là ai thế?”Đàm Đàmmang nước hầm xương vừa nãy nấu mì còn lại tính để sáng mai ăn ra. Cô lấy nắm bột đang ủ ấn nắn, đến khi thấy bột đã được thì bắt đầu kéo mì. Chỉ vài giây ngắn ngủi đã thành những sợi mì nhỏ mỏng.“Ông ấy là người vô gia cư. Mình thấy ông ấy có vẻ đang đau nên mời ông vào ăn bát mì cho ấm bụng.”Đàm Đàmgiải thích nhưng tay vẫn làm, băm nhỏ thịt rồi phi hành thơm lên, xào thịt săn mới đổ nước xương vào. Nước sôi nêm nếm gia vị là được. Cho mì đã luộc vào bát, đổ nước thịt lên, cuối cùng cho trái trứng luộc lòng đào và hành lá lên là hoàn thành.“Ông Vạn ơi, cháu mời ông dùng thử mì cháu tự làm.”Vạn Liêm nhìn tô mì trứng thịt bằm đẹp mắt đang nghi ngút khói. Hương thơm của hành phi hòa quyện với nước xương hầm và gạo từ mì bay trong gió.Ông chợt nhớ đến cũng đã từng có người nấu bát mì như vậy cho ông, không có thịt mà chỉ có trái trứng. Nhưng đến bây giờ đó lại là tô mì ngon nhất ông được ăn.“Cảm ơn cô Đàm.”Đàm Đàmđể lại không gian cho ông rồi đi vào trong bếp với tiểu Đào. Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của ông Vạn, cô thấy trong đó chứa đựng sự lắng đọng của người từng trải, như đã đi qua hết thăng trầm của cuộc đời.Không biết vì lý do gì, nhưng cô có cảm giác chỉ cần mình quay người rời đi thì dưới chân như có gì đó níu kéo, lòng không nỡ.Thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, nếu có duyên cô cũng muốn giúp đỡ ông ấy một chút. Ít nhất là trong khoảng thời gian này, hay đến khi cơ thể ông trở nên khá hơn cũng được.Vạn Liêm nghe cô gái trẻ trước mắt đưa ra lời mời ông ở lại vài ngày. Nhìn vào gương mặt và đôi mắt trong suốt bình lặng của cô ấy, có thể thấy là thật tâm muốn mời chứ không hề coi thường khinh bạc như những người khác.Cô gái này có một đôi mắt rất đẹp, hơn nữa khi ở bên cạnh sẽ mang đến cho người xung quanh cảm giác thoải mái. Tựa như gặp hồ nước mát lành giữa ngày hè nóng bức hay suối nước nóng ấm áp vào ngày đông giá buốt. Là một cô gái có khí chất đặc biệt.Đàm Đàmsửa soạn một gian phòng ở sân dưới cho ông Vạn. Cô cũng xin phép mượn ông ngoại quần áo chưa mặc để đưa ông Vạn mặc tạm. Sau khi mọi thứ ổn thì cô và tiểu Đào về dãy phòng riêng của mình nghỉ ngơi, sáng mai còn làm việc.Sớm ngày hôm sau tỉnh dậy đã thấy ông Vạn ngồi trên ghế đang nhìn về một hướng nào đó. Cô vào pha trà mang ra ngồi bên cạnh, hai ông cháu cứ như vậy im lặng tận hưởng không khí sớm mai nhẹ nhàng êm đềm. Một lúc sau Đàm Đàmmới vào bếp làm bữa sáng.Vân Mộng Hạ Vũ“Tiểu Đàm sáng nay ăn sủi cảo à.”

Chương 13: Chương 13