Căn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được…

Chương 20: Chương 20

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Trầm đạo và Khổng đạo nhìn Đinh Kiệt xếp hàng, lại nhìn bên trong ngồi kín người. Hôm nay Đàm gia còn hết chỗ sớm hơn hôm qua.Lúc đầu không hiểu vì sao nhưng khi nghe người đang xếp hàng phía trên nói chuyện mới biết, hôm nay có món mới.“Trời ơi nhìn thịt kho đông pha kìa, màu sắc như vậy đã đủ biết ngon thế nào rồi. Chắc vẫn đang đun lửa nhỏ nên hương thơm mới bay ra ngoài. Thơm quá mất thôi.”“Tôi đang ngủ thì bạn thân gọi điện đến, nói lúc đi ngang qua thấy có người xếp hàng tò mò vào xếp hàng theo. Ai ngờ tình cờ tìm được quán ngon như vậy, ngon đến mức không diễn tả thành lời, phải gọi điện nói tôi nhanh chóng tới nếu không sợ hết.”“Hình như hầu hết mọi người đều gọi thịt kho đông pha thì phải. Nhìn cải thìa xanh mướt bày bên cạnh hai miếng thịt kho hổ phách phủ nước sốt kìa. Xinh đẹp giống viên ngọc điêu khắc vậy. Đói bụng quá.”Trầm đạo và Khổng đạo không hiểu sao cũng nhìn theo ánh mắt họ. Nhìn vào cũng bị làm cho thèm. Miếng thịt kia phải uống cùng Nữ Nhi Hồng, chắc chắn là sinh ra để dành cho nhau. Tối nay hai ông làm một ly mới được.Những người ăn xong đi ra khen thịt kho ngon đến mức giống như không còn là thịt heo nữa, mà thành bò Wagyu vậy. Còn nói vẫn chưa ăn đủ tối nay sẽ ghé lại ăn tiếp. Rõ ràng trên tay mỗi người đều xách một hộp mang về, tối lại còn quay lại ăn nữa sao?Trầm đạo, Khổng đạo với Đinh Kiệt vào bàn ngồi được nói chỉ còn một phần thịt kho đông pha cuối cùng. Có còn hơn không nên Đinh Kiệt mời Trầm đạo trước, còn mình ăn sườn bò hầm sốt vang cũng được.Nhưng khi ngắm miếng thịt kho đẹp mắt ở cự ly gần như thế thì hắn chưa chi đã thấy hối hận rồi.Miếng thịt hình vuông núng nính chìm đắm trong nước sốt màu hổ phách sền sệt, trên đĩa bày rau cải xanh tươi ngọt đẹp mắt. Hương thơm quyến rũ ngọt ngào đậm đà ở ngay trước mặt. Hu hu hu muốn ăn quá đi.Trầm Bành biết Đinh tiểu tử nhường mình, ông gắp một miếng thịt vào đĩa của Đinh Kiệt. Sau đó lấy đũa chia nửa miếng còn lại cho Khổng đạo bên cạnh, lại gắp một miếng sườn bò của ông ấy về bát mình. Coi như mỗi người đều được thưởng thức món ngon.Đinh Kiệt thấy vậy ngại ngùng muốn từ chối nhưng Trầm đạo không đồng ý nên anh đành mời ông ấy lại một miếng sườn bò. Lúc này mới thoải mái thưởng thức món ăn.Trầm đạo lấy thìa sắn miếng thịt đông pha, bên trong có màu hồng trắng sữa, ẩm mọng nước chứng tỏ không bị khô hay nhũn quá. Rưới nước sốt lên thịt rồi thêm thìa cơm. Vừa mới cho vào miệng đã lập tức hối hận vì nửa còn lại đang ở trong đĩa của Khổng đạo.Vân Mộng Hạ VũHình thức miếng thịt thì không có gì bàn cãi, đẹp mắt từ màu sắc cho tới tỷ lệ mỗi miếng đều giống nhau như đúc. Nước màu này chắc chắn tự thắng mới có thể hoàn mĩ như vậy.Nhưng hương vị của món ăn mới chân chính bùng nổ. Thịt có nạc mỡ đan xen vừa phải, thịt đun trong củi nhỏ đạt đến độ mềm vừa phải.Phần nạc hoàn toàn không bị khô mà vẫn giữ được độ ẩm mướt, ăn cùng với thịt mỡ mịn dịu không ngấy. Bất cứ ai ăn vào đều không thể kìm chế mà muốn ăn tiếp.

Trầm đạo và Khổng đạo nhìn Đinh Kiệt xếp hàng, lại nhìn bên trong ngồi kín người. Hôm nay Đàm gia còn hết chỗ sớm hơn hôm qua.

Lúc đầu không hiểu vì sao nhưng khi nghe người đang xếp hàng phía trên nói chuyện mới biết, hôm nay có món mới.

“Trời ơi nhìn thịt kho đông pha kìa, màu sắc như vậy đã đủ biết ngon thế nào rồi. Chắc vẫn đang đun lửa nhỏ nên hương thơm mới bay ra ngoài. Thơm quá mất thôi.”

“Tôi đang ngủ thì bạn thân gọi điện đến, nói lúc đi ngang qua thấy có người xếp hàng tò mò vào xếp hàng theo. Ai ngờ tình cờ tìm được quán ngon như vậy, ngon đến mức không diễn tả thành lời, phải gọi điện nói tôi nhanh chóng tới nếu không sợ hết.”

“Hình như hầu hết mọi người đều gọi thịt kho đông pha thì phải. Nhìn cải thìa xanh mướt bày bên cạnh hai miếng thịt kho hổ phách phủ nước sốt kìa. Xinh đẹp giống viên ngọc điêu khắc vậy. Đói bụng quá.”

Trầm đạo và Khổng đạo không hiểu sao cũng nhìn theo ánh mắt họ. Nhìn vào cũng bị làm cho thèm. Miếng thịt kia phải uống cùng Nữ Nhi Hồng, chắc chắn là sinh ra để dành cho nhau. Tối nay hai ông làm một ly mới được.

Những người ăn xong đi ra khen thịt kho ngon đến mức giống như không còn là thịt heo nữa, mà thành bò Wagyu vậy. Còn nói vẫn chưa ăn đủ tối nay sẽ ghé lại ăn tiếp. Rõ ràng trên tay mỗi người đều xách một hộp mang về, tối lại còn quay lại ăn nữa sao?

Trầm đạo, Khổng đạo với Đinh Kiệt vào bàn ngồi được nói chỉ còn một phần thịt kho đông pha cuối cùng. Có còn hơn không nên Đinh Kiệt mời Trầm đạo trước, còn mình ăn sườn bò hầm sốt vang cũng được.

Nhưng khi ngắm miếng thịt kho đẹp mắt ở cự ly gần như thế thì hắn chưa chi đã thấy hối hận rồi.

Miếng thịt hình vuông núng nính chìm đắm trong nước sốt màu hổ phách sền sệt, trên đĩa bày rau cải xanh tươi ngọt đẹp mắt. Hương thơm quyến rũ ngọt ngào đậm đà ở ngay trước mặt. Hu hu hu muốn ăn quá đi.

Trầm Bành biết Đinh tiểu tử nhường mình, ông gắp một miếng thịt vào đĩa của Đinh Kiệt. Sau đó lấy đũa chia nửa miếng còn lại cho Khổng đạo bên cạnh, lại gắp một miếng sườn bò của ông ấy về bát mình. Coi như mỗi người đều được thưởng thức món ngon.

Đinh Kiệt thấy vậy ngại ngùng muốn từ chối nhưng Trầm đạo không đồng ý nên anh đành mời ông ấy lại một miếng sườn bò. Lúc này mới thoải mái thưởng thức món ăn.

Trầm đạo lấy thìa sắn miếng thịt đông pha, bên trong có màu hồng trắng sữa, ẩm mọng nước chứng tỏ không bị khô hay nhũn quá. Rưới nước sốt lên thịt rồi thêm thìa cơm. Vừa mới cho vào miệng đã lập tức hối hận vì nửa còn lại đang ở trong đĩa của Khổng đạo.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hình thức miếng thịt thì không có gì bàn cãi, đẹp mắt từ màu sắc cho tới tỷ lệ mỗi miếng đều giống nhau như đúc. Nước màu này chắc chắn tự thắng mới có thể hoàn mĩ như vậy.

Nhưng hương vị của món ăn mới chân chính bùng nổ. Thịt có nạc mỡ đan xen vừa phải, thịt đun trong củi nhỏ đạt đến độ mềm vừa phải.

Phần nạc hoàn toàn không bị khô mà vẫn giữ được độ ẩm mướt, ăn cùng với thịt mỡ mịn dịu không ngấy. Bất cứ ai ăn vào đều không thể kìm chế mà muốn ăn tiếp.

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Trầm đạo và Khổng đạo nhìn Đinh Kiệt xếp hàng, lại nhìn bên trong ngồi kín người. Hôm nay Đàm gia còn hết chỗ sớm hơn hôm qua.Lúc đầu không hiểu vì sao nhưng khi nghe người đang xếp hàng phía trên nói chuyện mới biết, hôm nay có món mới.“Trời ơi nhìn thịt kho đông pha kìa, màu sắc như vậy đã đủ biết ngon thế nào rồi. Chắc vẫn đang đun lửa nhỏ nên hương thơm mới bay ra ngoài. Thơm quá mất thôi.”“Tôi đang ngủ thì bạn thân gọi điện đến, nói lúc đi ngang qua thấy có người xếp hàng tò mò vào xếp hàng theo. Ai ngờ tình cờ tìm được quán ngon như vậy, ngon đến mức không diễn tả thành lời, phải gọi điện nói tôi nhanh chóng tới nếu không sợ hết.”“Hình như hầu hết mọi người đều gọi thịt kho đông pha thì phải. Nhìn cải thìa xanh mướt bày bên cạnh hai miếng thịt kho hổ phách phủ nước sốt kìa. Xinh đẹp giống viên ngọc điêu khắc vậy. Đói bụng quá.”Trầm đạo và Khổng đạo không hiểu sao cũng nhìn theo ánh mắt họ. Nhìn vào cũng bị làm cho thèm. Miếng thịt kia phải uống cùng Nữ Nhi Hồng, chắc chắn là sinh ra để dành cho nhau. Tối nay hai ông làm một ly mới được.Những người ăn xong đi ra khen thịt kho ngon đến mức giống như không còn là thịt heo nữa, mà thành bò Wagyu vậy. Còn nói vẫn chưa ăn đủ tối nay sẽ ghé lại ăn tiếp. Rõ ràng trên tay mỗi người đều xách một hộp mang về, tối lại còn quay lại ăn nữa sao?Trầm đạo, Khổng đạo với Đinh Kiệt vào bàn ngồi được nói chỉ còn một phần thịt kho đông pha cuối cùng. Có còn hơn không nên Đinh Kiệt mời Trầm đạo trước, còn mình ăn sườn bò hầm sốt vang cũng được.Nhưng khi ngắm miếng thịt kho đẹp mắt ở cự ly gần như thế thì hắn chưa chi đã thấy hối hận rồi.Miếng thịt hình vuông núng nính chìm đắm trong nước sốt màu hổ phách sền sệt, trên đĩa bày rau cải xanh tươi ngọt đẹp mắt. Hương thơm quyến rũ ngọt ngào đậm đà ở ngay trước mặt. Hu hu hu muốn ăn quá đi.Trầm Bành biết Đinh tiểu tử nhường mình, ông gắp một miếng thịt vào đĩa của Đinh Kiệt. Sau đó lấy đũa chia nửa miếng còn lại cho Khổng đạo bên cạnh, lại gắp một miếng sườn bò của ông ấy về bát mình. Coi như mỗi người đều được thưởng thức món ngon.Đinh Kiệt thấy vậy ngại ngùng muốn từ chối nhưng Trầm đạo không đồng ý nên anh đành mời ông ấy lại một miếng sườn bò. Lúc này mới thoải mái thưởng thức món ăn.Trầm đạo lấy thìa sắn miếng thịt đông pha, bên trong có màu hồng trắng sữa, ẩm mọng nước chứng tỏ không bị khô hay nhũn quá. Rưới nước sốt lên thịt rồi thêm thìa cơm. Vừa mới cho vào miệng đã lập tức hối hận vì nửa còn lại đang ở trong đĩa của Khổng đạo.Vân Mộng Hạ VũHình thức miếng thịt thì không có gì bàn cãi, đẹp mắt từ màu sắc cho tới tỷ lệ mỗi miếng đều giống nhau như đúc. Nước màu này chắc chắn tự thắng mới có thể hoàn mĩ như vậy.Nhưng hương vị của món ăn mới chân chính bùng nổ. Thịt có nạc mỡ đan xen vừa phải, thịt đun trong củi nhỏ đạt đến độ mềm vừa phải.Phần nạc hoàn toàn không bị khô mà vẫn giữ được độ ẩm mướt, ăn cùng với thịt mỡ mịn dịu không ngấy. Bất cứ ai ăn vào đều không thể kìm chế mà muốn ăn tiếp.

Chương 20: Chương 20