Căn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được…
Chương 25: Chương 25
Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Cao Văn thấy không gian ở đây rất đặc biệt. Lúc đầu hắn còn sợ Cố Thần Vũ đến sẽ bị để ý nhưng nào ngờ ai lấy đều cúi đầu tập trung ăn uống, không rảnh nói chuyện với nhau chứ đừng bảo nhìn ngó lung tung. Dù sao bên ngoài cũng đang có người chờ, ăn xong là cảm ơn cô gái đầu bếp rồi rời đi luôn.Hơn nữa các bàn cũng giữ khoảng cách nhất định, không quá chật như những chỗ khác. Bàn của họ đang ngồi dưới cây hòe ở góc sân, trên cây có treo một vài đèn lồng đẹp mắt. Nhìn từ bên ngoài sân vào dãy phòng ăn trước mặt cứ ngỡ như đang ở tửu lầu thời xưa.Tiểu Đào và ông Vạn mang món ăn ra cho mọi người. Vì là chỗ quen biết nên không quên dặn dò.“Ông Khổng ơi Tiểu Đàm có nhắn hai ông không được uống quá một bình đâu. Nên giữ gìn sức khỏe để có thể thưởng thức món ngon nữa phải không ạ.”“Dĩ nhiên rồi, hai ông chỉ uống chung một bình thôi. Nói Tiểu Đàm yên tâm nhé.”Cao Văn ngơ ngác nhìn cô gái cười tươi như thái dương vừa xuất hiện ở trước mắt. Không nhịn được mà dõi theo bóng lưng rời đi. Đến khi ngửi hương thơm lừng mới thu hồi tầm mắt.Bàn họ gọi mỗi món một đĩa, riêng thịt kho đông pha gọi một phần lớn nhất. Hôm nay chỉ gọi cơm chiên dương châu và cơm trắng nóng để ăn với thịt kho. Cao Văn nhìn bàn ăn có sắc hương vị đủ cả, không nhịn được nuốt nước bọt. Ngửi mùi thơm quá.“Đây là quán hai lão rất thích, ngày nào mỗi bữa đều ăn ở đây mới chịu được. Từ vệ sinh cho đến hương vị đều là nhất phẩm. Tiểu Cố ăn thử xem có hợp không.”“Cảm ơn hai vị.”Vân Mộng Hạ VũCố Thần Vũ nhìn thịt kho đông pha phủ đầy nước sốt màu đỏ phách đẹp mắt, hương thơm đậm đà mới chỉ ngửi đã muốn ăn. Lần đầu tiên sau gần một năm hắn mới có cảm giác miệng thèm ăn một món nào đó.Cao Văn nghe lời Trầm đạo nói, lấy cho Cố Thần Vũ một bát nước canh nhỏ uống cho ấm bụng trước khi ăn.Cố Thần Vũ nhìn chén canh trong suốt tỏa hương chua ngọt, cá màu trắng đục và rau xanh mướt. Lấy thìa uống thử muỗng nhỏ, động tác hơi dừng lại một chút rồi tiếp tục uống tiếp. Đến khi ăn xong bát canh mới gắp rau trộn dầu giấm ăn thử.Cao Văn và hai vị đạo diễn thì khác, ba người đầu tiên không kìm được mỗi người gắp một miếng thịt kho vào bát, rưới thêm một muỗng nước sốt sau đó bắt đầu ăn.Trầm đạo và Khổng đạo đã biết mùi vị từ buổi trưa nên gương mặt chỉ thỏa mãn vui sướng, nhắm mắt lại thưởng thức dư vị thịt kho trong miệng.Cao Văn thì khác, lúc này mắt mở to như không tin vào miếng thịt mình đang ăn. Ngon đến nỗi thịt trong miệng ăn hết lúc nào không hay, xém chút nuốt luôn đầu lưỡi rồi.“Trời ơi, ngon quá. Thịt kho đông pha ở đây thật sự rất ngon. Bên trong ẩm mềm mọng nước, vừa cho vào đã muốn tan trong miệng. Bên ngoài thấm đẫm nước sốt đậm đà mặn ngọt vừa phải. Là ninh bằng nước dừa phải không, thơm quá đi.”Cao Văn mải lo ăn uống quên mất người bên cạnh cần được chăm sóc. Đến khi nhìn qua mới thấy người này đang ăn đậu hũ non nhồi tôm thịt nấm hấp. Cuối cùng vị này cũng tự giác ăn rồi.“Cố cậu thử ăn thịt kho đông pha này đi. Đỉnh cao ẩm thực, tinh hoa hội tụ luôn đó.”
Cao Văn thấy không gian ở đây rất đặc biệt. Lúc đầu hắn còn sợ Cố Thần Vũ đến sẽ bị để ý nhưng nào ngờ ai lấy đều cúi đầu tập trung ăn uống, không rảnh nói chuyện với nhau chứ đừng bảo nhìn ngó lung tung. Dù sao bên ngoài cũng đang có người chờ, ăn xong là cảm ơn cô gái đầu bếp rồi rời đi luôn.
Hơn nữa các bàn cũng giữ khoảng cách nhất định, không quá chật như những chỗ khác. Bàn của họ đang ngồi dưới cây hòe ở góc sân, trên cây có treo một vài đèn lồng đẹp mắt. Nhìn từ bên ngoài sân vào dãy phòng ăn trước mặt cứ ngỡ như đang ở tửu lầu thời xưa.
Tiểu Đào và ông Vạn mang món ăn ra cho mọi người. Vì là chỗ quen biết nên không quên dặn dò.
“Ông Khổng ơi Tiểu Đàm có nhắn hai ông không được uống quá một bình đâu. Nên giữ gìn sức khỏe để có thể thưởng thức món ngon nữa phải không ạ.”
“Dĩ nhiên rồi, hai ông chỉ uống chung một bình thôi. Nói Tiểu Đàm yên tâm nhé.”
Cao Văn ngơ ngác nhìn cô gái cười tươi như thái dương vừa xuất hiện ở trước mắt. Không nhịn được mà dõi theo bóng lưng rời đi. Đến khi ngửi hương thơm lừng mới thu hồi tầm mắt.
Bàn họ gọi mỗi món một đĩa, riêng thịt kho đông pha gọi một phần lớn nhất. Hôm nay chỉ gọi cơm chiên dương châu và cơm trắng nóng để ăn với thịt kho. Cao Văn nhìn bàn ăn có sắc hương vị đủ cả, không nhịn được nuốt nước bọt. Ngửi mùi thơm quá.
“Đây là quán hai lão rất thích, ngày nào mỗi bữa đều ăn ở đây mới chịu được. Từ vệ sinh cho đến hương vị đều là nhất phẩm. Tiểu Cố ăn thử xem có hợp không.”
“Cảm ơn hai vị.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Thần Vũ nhìn thịt kho đông pha phủ đầy nước sốt màu đỏ phách đẹp mắt, hương thơm đậm đà mới chỉ ngửi đã muốn ăn. Lần đầu tiên sau gần một năm hắn mới có cảm giác miệng thèm ăn một món nào đó.
Cao Văn nghe lời Trầm đạo nói, lấy cho Cố Thần Vũ một bát nước canh nhỏ uống cho ấm bụng trước khi ăn.
Cố Thần Vũ nhìn chén canh trong suốt tỏa hương chua ngọt, cá màu trắng đục và rau xanh mướt. Lấy thìa uống thử muỗng nhỏ, động tác hơi dừng lại một chút rồi tiếp tục uống tiếp. Đến khi ăn xong bát canh mới gắp rau trộn dầu giấm ăn thử.
Cao Văn và hai vị đạo diễn thì khác, ba người đầu tiên không kìm được mỗi người gắp một miếng thịt kho vào bát, rưới thêm một muỗng nước sốt sau đó bắt đầu ăn.
Trầm đạo và Khổng đạo đã biết mùi vị từ buổi trưa nên gương mặt chỉ thỏa mãn vui sướng, nhắm mắt lại thưởng thức dư vị thịt kho trong miệng.
Cao Văn thì khác, lúc này mắt mở to như không tin vào miếng thịt mình đang ăn. Ngon đến nỗi thịt trong miệng ăn hết lúc nào không hay, xém chút nuốt luôn đầu lưỡi rồi.
“Trời ơi, ngon quá. Thịt kho đông pha ở đây thật sự rất ngon. Bên trong ẩm mềm mọng nước, vừa cho vào đã muốn tan trong miệng. Bên ngoài thấm đẫm nước sốt đậm đà mặn ngọt vừa phải. Là ninh bằng nước dừa phải không, thơm quá đi.”
Cao Văn mải lo ăn uống quên mất người bên cạnh cần được chăm sóc. Đến khi nhìn qua mới thấy người này đang ăn đậu hũ non nhồi tôm thịt nấm hấp. Cuối cùng vị này cũng tự giác ăn rồi.
“Cố cậu thử ăn thịt kho đông pha này đi. Đỉnh cao ẩm thực, tinh hoa hội tụ luôn đó.”
Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Cao Văn thấy không gian ở đây rất đặc biệt. Lúc đầu hắn còn sợ Cố Thần Vũ đến sẽ bị để ý nhưng nào ngờ ai lấy đều cúi đầu tập trung ăn uống, không rảnh nói chuyện với nhau chứ đừng bảo nhìn ngó lung tung. Dù sao bên ngoài cũng đang có người chờ, ăn xong là cảm ơn cô gái đầu bếp rồi rời đi luôn.Hơn nữa các bàn cũng giữ khoảng cách nhất định, không quá chật như những chỗ khác. Bàn của họ đang ngồi dưới cây hòe ở góc sân, trên cây có treo một vài đèn lồng đẹp mắt. Nhìn từ bên ngoài sân vào dãy phòng ăn trước mặt cứ ngỡ như đang ở tửu lầu thời xưa.Tiểu Đào và ông Vạn mang món ăn ra cho mọi người. Vì là chỗ quen biết nên không quên dặn dò.“Ông Khổng ơi Tiểu Đàm có nhắn hai ông không được uống quá một bình đâu. Nên giữ gìn sức khỏe để có thể thưởng thức món ngon nữa phải không ạ.”“Dĩ nhiên rồi, hai ông chỉ uống chung một bình thôi. Nói Tiểu Đàm yên tâm nhé.”Cao Văn ngơ ngác nhìn cô gái cười tươi như thái dương vừa xuất hiện ở trước mắt. Không nhịn được mà dõi theo bóng lưng rời đi. Đến khi ngửi hương thơm lừng mới thu hồi tầm mắt.Bàn họ gọi mỗi món một đĩa, riêng thịt kho đông pha gọi một phần lớn nhất. Hôm nay chỉ gọi cơm chiên dương châu và cơm trắng nóng để ăn với thịt kho. Cao Văn nhìn bàn ăn có sắc hương vị đủ cả, không nhịn được nuốt nước bọt. Ngửi mùi thơm quá.“Đây là quán hai lão rất thích, ngày nào mỗi bữa đều ăn ở đây mới chịu được. Từ vệ sinh cho đến hương vị đều là nhất phẩm. Tiểu Cố ăn thử xem có hợp không.”“Cảm ơn hai vị.”Vân Mộng Hạ VũCố Thần Vũ nhìn thịt kho đông pha phủ đầy nước sốt màu đỏ phách đẹp mắt, hương thơm đậm đà mới chỉ ngửi đã muốn ăn. Lần đầu tiên sau gần một năm hắn mới có cảm giác miệng thèm ăn một món nào đó.Cao Văn nghe lời Trầm đạo nói, lấy cho Cố Thần Vũ một bát nước canh nhỏ uống cho ấm bụng trước khi ăn.Cố Thần Vũ nhìn chén canh trong suốt tỏa hương chua ngọt, cá màu trắng đục và rau xanh mướt. Lấy thìa uống thử muỗng nhỏ, động tác hơi dừng lại một chút rồi tiếp tục uống tiếp. Đến khi ăn xong bát canh mới gắp rau trộn dầu giấm ăn thử.Cao Văn và hai vị đạo diễn thì khác, ba người đầu tiên không kìm được mỗi người gắp một miếng thịt kho vào bát, rưới thêm một muỗng nước sốt sau đó bắt đầu ăn.Trầm đạo và Khổng đạo đã biết mùi vị từ buổi trưa nên gương mặt chỉ thỏa mãn vui sướng, nhắm mắt lại thưởng thức dư vị thịt kho trong miệng.Cao Văn thì khác, lúc này mắt mở to như không tin vào miếng thịt mình đang ăn. Ngon đến nỗi thịt trong miệng ăn hết lúc nào không hay, xém chút nuốt luôn đầu lưỡi rồi.“Trời ơi, ngon quá. Thịt kho đông pha ở đây thật sự rất ngon. Bên trong ẩm mềm mọng nước, vừa cho vào đã muốn tan trong miệng. Bên ngoài thấm đẫm nước sốt đậm đà mặn ngọt vừa phải. Là ninh bằng nước dừa phải không, thơm quá đi.”Cao Văn mải lo ăn uống quên mất người bên cạnh cần được chăm sóc. Đến khi nhìn qua mới thấy người này đang ăn đậu hũ non nhồi tôm thịt nấm hấp. Cuối cùng vị này cũng tự giác ăn rồi.“Cố cậu thử ăn thịt kho đông pha này đi. Đỉnh cao ẩm thực, tinh hoa hội tụ luôn đó.”