Căn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được…

Chương 26: Chương 26

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Cố Thần Vũ nhìn Cao Văn cầm thìa riêng của anh lấy miếng thịt đặt vào bát. Lại phủ lên đó một thìa nước sốt đẹp mắt. Không quên cho một cọng cải thìa màu xanh mướt.Vừa nãy ăn đậu hũ và canh cá anh đã biết đầu bếp ở đây nấu ăn ngon. Một bát canh, một miếng đậu hũ và nửa bát cơm, với lượng ăn như vậy anh cũng thấy no rồi. Nhưng nhìn miếng thịt kho trong bát lại muốn thử xem thế nào.Thịt mềm bên trong màu sắc tươi mới mọng nước, lấy thìa chạm vào dùng lực nhẹ một chút miếng thịt tách rời. Cố Thần Vũ lấy thịt ăn cùng với cơm trắng. Chưa ăn nhưng ngửi hương vị đã thấy thơm nức mũi.Vân Mộng Hạ VũThịt đun nhỏ lửa giữ được vị nguyên bản, hòa quyện với nước sốt ngọt vừa không gắt, có chút mặn và cay của hoa tiêu ăn với cơm trắng.Cho dù là lúc còn khẩu vị thì đây cũng là lần đầu tiên anh ăn được món thịt đông pha ngon như vậy. Trong vô thức đã ăn hết bát cơm nhỏ và miếng thịt vuông lúc nào không hay.Cao Văn thấy vậy vui mừng trong lòng. Cuối cùng cũng tìm được quán Cố Thần Vũ có thể ăn. Anh dự định tí nữa hỏi thử sáng có bán đồ ăn không, nếu có ngày ba bữa sẽ đến đây mua cho cậu ấy ăn.Hai người lúc này mới để ý Trầm đạo và Khổng đạo đang uống rượu. Mùi rượu lẫn màu sắc đẹp mắt. Cao Văn lấy cho anh và Cố Thần Vũ mỗi người một bát, nhìn màu sắc không nhịn được cảm thán.“Màu hồng nhạt đẹp quá, hương cũng rất thơm. Không biết đây là rượu nào vậy ạ?”Trầm đạo uống một ngụm rượu, ăn một miếng thịt thích ý đến híp mắt lại. Tâm trạng vui vẻ giảng cho hai người trẻ này mở mang đầu óc.“Hai cậu phải lấy làm may mắn đấy. Đây là Nữ Nhi Hồng được ủ theo cách ủ truyền thống của tổ nghề rượu. Nghe nói là ông cố của cô chủ quán tự tay ủ lúc sinh được con gái, 165 năm rồi đó. Dưới gốc cây sau nhà còn chôn 5 bình rượu do ông ngoại cô ấy ủ, gần 80 năm rồi. Mẹ cô ấy cũng tự ủ 3 bình cho con gái, cũng gần được 50 năm. Không ngờ quán ăn nhỏ này khắp nơi đều chôn báu vật. Tôi và lão Khổng đến đây một tuần nhưng cô chủ nhỏ chỉ cho uống 2 lần. Hôm nay đã dành 1 lần chia sẻ cho hai cậu rồi.”“Rượu thơm lắm ạ. Vị không gắt mà ngọt đầm, hương thơm đọng ở cổ họng mãi không tan. Tay nghề này ít nhất phải cấp bậc đại sư.”Cố Thần Vũ nhấp từng ngụm nhỏ. Cảm nhận hương thơm đang từ từ lan khắp khoang miệng. Vị ngọt nhẹ đọng lại nơi cuống họng, đi xuống chỗ nào ấm áp chỗ đó. Đưa mắt nhìn làn gió khẽ đung đưa cành lá, ánh sáng dịu nhẹ làm cảnh sắc thật thơ mộng.Lúc này ở bàn gần họ có nhóm nữ sinh mới ăn xong, ai cũng nhìn qua bên này lén lút thì thầm.“Người ấy có phải là Cố Thần Vũ không. Tôi nhìn bóng lưng giống lắm.”“Một bên sườn mặt cũng giống luôn. Người bên cạnh có phải quản lý Cao không.”“Chắc là anh ấy rồi. Làm sao đây muốn xin chữ ký quá.”Cao Văn đưa nón cho Cố Thần Vũ đội, lại nhìn bên ngoài đang có người xếp hàng. Nếu bây giờ đứng lên chỉ sợ gây ảnh hưởng đến quán. Anh thì thầm nhỏ với Trầm đạo, ông ấy đứng lên dẫn hai người đến cửa bếp.“Tiểu Đàm à. Cháu có bận không ông muốn hỏi ý kiến cháu một chút.”

Cố Thần Vũ nhìn Cao Văn cầm thìa riêng của anh lấy miếng thịt đặt vào bát. Lại phủ lên đó một thìa nước sốt đẹp mắt. Không quên cho một cọng cải thìa màu xanh mướt.

Vừa nãy ăn đậu hũ và canh cá anh đã biết đầu bếp ở đây nấu ăn ngon. Một bát canh, một miếng đậu hũ và nửa bát cơm, với lượng ăn như vậy anh cũng thấy no rồi. Nhưng nhìn miếng thịt kho trong bát lại muốn thử xem thế nào.

Thịt mềm bên trong màu sắc tươi mới mọng nước, lấy thìa chạm vào dùng lực nhẹ một chút miếng thịt tách rời. Cố Thần Vũ lấy thịt ăn cùng với cơm trắng. Chưa ăn nhưng ngửi hương vị đã thấy thơm nức mũi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thịt đun nhỏ lửa giữ được vị nguyên bản, hòa quyện với nước sốt ngọt vừa không gắt, có chút mặn và cay của hoa tiêu ăn với cơm trắng.

Cho dù là lúc còn khẩu vị thì đây cũng là lần đầu tiên anh ăn được món thịt đông pha ngon như vậy. Trong vô thức đã ăn hết bát cơm nhỏ và miếng thịt vuông lúc nào không hay.

Cao Văn thấy vậy vui mừng trong lòng. Cuối cùng cũng tìm được quán Cố Thần Vũ có thể ăn. Anh dự định tí nữa hỏi thử sáng có bán đồ ăn không, nếu có ngày ba bữa sẽ đến đây mua cho cậu ấy ăn.

Hai người lúc này mới để ý Trầm đạo và Khổng đạo đang uống rượu. Mùi rượu lẫn màu sắc đẹp mắt. Cao Văn lấy cho anh và Cố Thần Vũ mỗi người một bát, nhìn màu sắc không nhịn được cảm thán.

“Màu hồng nhạt đẹp quá, hương cũng rất thơm. Không biết đây là rượu nào vậy ạ?”

Trầm đạo uống một ngụm rượu, ăn một miếng thịt thích ý đến híp mắt lại. Tâm trạng vui vẻ giảng cho hai người trẻ này mở mang đầu óc.

“Hai cậu phải lấy làm may mắn đấy. Đây là Nữ Nhi Hồng được ủ theo cách ủ truyền thống của tổ nghề rượu. Nghe nói là ông cố của cô chủ quán tự tay ủ lúc sinh được con gái, 165 năm rồi đó. Dưới gốc cây sau nhà còn chôn 5 bình rượu do ông ngoại cô ấy ủ, gần 80 năm rồi. Mẹ cô ấy cũng tự ủ 3 bình cho con gái, cũng gần được 50 năm. Không ngờ quán ăn nhỏ này khắp nơi đều chôn báu vật. Tôi và lão Khổng đến đây một tuần nhưng cô chủ nhỏ chỉ cho uống 2 lần. Hôm nay đã dành 1 lần chia sẻ cho hai cậu rồi.”

“Rượu thơm lắm ạ. Vị không gắt mà ngọt đầm, hương thơm đọng ở cổ họng mãi không tan. Tay nghề này ít nhất phải cấp bậc đại sư.”

Cố Thần Vũ nhấp từng ngụm nhỏ. Cảm nhận hương thơm đang từ từ lan khắp khoang miệng. Vị ngọt nhẹ đọng lại nơi cuống họng, đi xuống chỗ nào ấm áp chỗ đó. Đưa mắt nhìn làn gió khẽ đung đưa cành lá, ánh sáng dịu nhẹ làm cảnh sắc thật thơ mộng.

Lúc này ở bàn gần họ có nhóm nữ sinh mới ăn xong, ai cũng nhìn qua bên này lén lút thì thầm.

“Người ấy có phải là Cố Thần Vũ không. Tôi nhìn bóng lưng giống lắm.”

“Một bên sườn mặt cũng giống luôn. Người bên cạnh có phải quản lý Cao không.”

“Chắc là anh ấy rồi. Làm sao đây muốn xin chữ ký quá.”

Cao Văn đưa nón cho Cố Thần Vũ đội, lại nhìn bên ngoài đang có người xếp hàng. Nếu bây giờ đứng lên chỉ sợ gây ảnh hưởng đến quán. Anh thì thầm nhỏ với Trầm đạo, ông ấy đứng lên dẫn hai người đến cửa bếp.

“Tiểu Đàm à. Cháu có bận không ông muốn hỏi ý kiến cháu một chút.”

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Cố Thần Vũ nhìn Cao Văn cầm thìa riêng của anh lấy miếng thịt đặt vào bát. Lại phủ lên đó một thìa nước sốt đẹp mắt. Không quên cho một cọng cải thìa màu xanh mướt.Vừa nãy ăn đậu hũ và canh cá anh đã biết đầu bếp ở đây nấu ăn ngon. Một bát canh, một miếng đậu hũ và nửa bát cơm, với lượng ăn như vậy anh cũng thấy no rồi. Nhưng nhìn miếng thịt kho trong bát lại muốn thử xem thế nào.Thịt mềm bên trong màu sắc tươi mới mọng nước, lấy thìa chạm vào dùng lực nhẹ một chút miếng thịt tách rời. Cố Thần Vũ lấy thịt ăn cùng với cơm trắng. Chưa ăn nhưng ngửi hương vị đã thấy thơm nức mũi.Vân Mộng Hạ VũThịt đun nhỏ lửa giữ được vị nguyên bản, hòa quyện với nước sốt ngọt vừa không gắt, có chút mặn và cay của hoa tiêu ăn với cơm trắng.Cho dù là lúc còn khẩu vị thì đây cũng là lần đầu tiên anh ăn được món thịt đông pha ngon như vậy. Trong vô thức đã ăn hết bát cơm nhỏ và miếng thịt vuông lúc nào không hay.Cao Văn thấy vậy vui mừng trong lòng. Cuối cùng cũng tìm được quán Cố Thần Vũ có thể ăn. Anh dự định tí nữa hỏi thử sáng có bán đồ ăn không, nếu có ngày ba bữa sẽ đến đây mua cho cậu ấy ăn.Hai người lúc này mới để ý Trầm đạo và Khổng đạo đang uống rượu. Mùi rượu lẫn màu sắc đẹp mắt. Cao Văn lấy cho anh và Cố Thần Vũ mỗi người một bát, nhìn màu sắc không nhịn được cảm thán.“Màu hồng nhạt đẹp quá, hương cũng rất thơm. Không biết đây là rượu nào vậy ạ?”Trầm đạo uống một ngụm rượu, ăn một miếng thịt thích ý đến híp mắt lại. Tâm trạng vui vẻ giảng cho hai người trẻ này mở mang đầu óc.“Hai cậu phải lấy làm may mắn đấy. Đây là Nữ Nhi Hồng được ủ theo cách ủ truyền thống của tổ nghề rượu. Nghe nói là ông cố của cô chủ quán tự tay ủ lúc sinh được con gái, 165 năm rồi đó. Dưới gốc cây sau nhà còn chôn 5 bình rượu do ông ngoại cô ấy ủ, gần 80 năm rồi. Mẹ cô ấy cũng tự ủ 3 bình cho con gái, cũng gần được 50 năm. Không ngờ quán ăn nhỏ này khắp nơi đều chôn báu vật. Tôi và lão Khổng đến đây một tuần nhưng cô chủ nhỏ chỉ cho uống 2 lần. Hôm nay đã dành 1 lần chia sẻ cho hai cậu rồi.”“Rượu thơm lắm ạ. Vị không gắt mà ngọt đầm, hương thơm đọng ở cổ họng mãi không tan. Tay nghề này ít nhất phải cấp bậc đại sư.”Cố Thần Vũ nhấp từng ngụm nhỏ. Cảm nhận hương thơm đang từ từ lan khắp khoang miệng. Vị ngọt nhẹ đọng lại nơi cuống họng, đi xuống chỗ nào ấm áp chỗ đó. Đưa mắt nhìn làn gió khẽ đung đưa cành lá, ánh sáng dịu nhẹ làm cảnh sắc thật thơ mộng.Lúc này ở bàn gần họ có nhóm nữ sinh mới ăn xong, ai cũng nhìn qua bên này lén lút thì thầm.“Người ấy có phải là Cố Thần Vũ không. Tôi nhìn bóng lưng giống lắm.”“Một bên sườn mặt cũng giống luôn. Người bên cạnh có phải quản lý Cao không.”“Chắc là anh ấy rồi. Làm sao đây muốn xin chữ ký quá.”Cao Văn đưa nón cho Cố Thần Vũ đội, lại nhìn bên ngoài đang có người xếp hàng. Nếu bây giờ đứng lên chỉ sợ gây ảnh hưởng đến quán. Anh thì thầm nhỏ với Trầm đạo, ông ấy đứng lên dẫn hai người đến cửa bếp.“Tiểu Đàm à. Cháu có bận không ông muốn hỏi ý kiến cháu một chút.”

Chương 26: Chương 26